Chương 85

Nơi này là ở đâu?

Trước mắt Ran là một mảng mông lung có ánh sáng màu xanh lục, chiếu lên trên mặt có chút thoải mái lại có một chút chói mắt. Cô từ từ mở mắt ra, phát hiện đó là ánh nắng xuyên qua kẽ lá xanh chiếu vào trên mặt, có chút ngứa, giống như là bị một con mèo con nhẹ nhàng liếm láp.

Ý nghĩ này vừa hiện lên trong đầu thì trong lòng thực sự đã có một con mèo màu nâu, đôi mắt sáng ngời đang nhìn cô chằm chằm. Ran cảm thấy cặp mắt mèo này rất quen, đưa tay chạm vào đầu nó, con mèo đem đầu quay đi, tựa hồ không thích sự đụng chạm thân mật của cô. Ran bình tĩnh rút tay lại, ôm con mèo ngồi dậy, nhìn quanh bốn phía.

Gió nhẹ thổi, lá cây đung đưa, tiếng chim hót cùng tiếng nước vang xa gần, không khí tràn ngập mùi ẩm của đất và mùi thực vật sinh trưởng chỉ tồn tại vào giữa mùa hè.

Công viên rừng rậm Kanagawa?

Tại sao mình lại ở đây một mình? Ran có chút kỳ quái. Con mèo trong tay cô duyên dáng ngáp một cái, ở trong lòng cô nhắm mắt ngủ một giấc.

Ran từ từ đứng dậy. Xung quanh không có ai, cô chợt cảm thấy có chút sợ hãi. Đó là một buổi chiều trong rừng yên tĩnh và thanh bình, nhưng cô lại cảm thấy sự im lặng này có chút đáng sợ.

"Chị Ran! Chị Ran, em ở chỗ này nha!"

Ayumi tiểu cô nương đang mặc chiếc váy màu trắng, cầm một bó hoa dại hướng cô chạy tới, trên mặt tràn đầy tươi cười rạng rỡ. Ở phía sau tựa hồ còn có Mitsuhiko, Genta, bọn họ cao hứng mà kêu gọi.

Ran ôm con mèo hướng về bọn họ chạy vài bước, khác hẳn với khung cảnh tươi vui trước mắt, trong lòng cô càng ngày càng sợ hãi, chính là loại sợ hãi này thật giống như bị giam cầm ở trong cơ thể cô, cô chỉ có thể nhìn chính mình cũng mang theo nụ cười chạy chậm lên.

Tại sao tôi lại có thể nhìn thấy nụ cười của tôi?

Ran càng thêm sợ hãi vì cô phát hiện mình dường như đang đứng ở góc nhìn của người thứ ba, nhìn Ayumi và một Mori Ran khác đang chạy về phía cô với nụ cười rạng rỡ giống nhau. Đột nhiên có một bóng đen phía sau họ, đuổi theo họ, khoảng cách càng ngày càng gần, mà bọn họ vẫn không cảm thấy gì cả. Cảnh tượng này thực quỷ dị đến làm người da đầu tê dại.

"Cẩn thận! Chạy đi!"

Cô muốn cảnh báo họ nhưng không có âm thanh nào phát ra. Ran xoa cổ họng dùng sức hét lên, thật giống như cô đang bị mắc kẹt trong một bộ phim truyền hình không tiếng động, vô luận cô nỗ lực như thế nào đều là một mảng im lặng không tiếng nói.

Đột nhiên một tiếng súng phá vỡ sự im lặng, cô ngẩng đầu nhìn lại. Nụ cười vừa rồi của Mori Ran và Ayumi cứng đờ. Những bông sen đỏ nở trên ngực, khuôn mặt nhỏ nhắn của Ayumi một mảng tĩnh mịch.

"Ayumi!!"

Ran liều mạng chạy về hướng đó, nhưng cứ như thể cô đang bước lên một chiếc thang cuốn ngược, một chút khoảng cách cũng không thể kéo lại gần.

Con mèo trong lòng vì động tác của cô thật sự không thoải mái, nó bắt đầu đứng dậy kêu lên, dùng móng vuốt cào mạnh vào mặt cô. Mặt con mèo biến thành mặt một người phụ nữ, với đôi môi đỏ hồng và một nốt ruồi nhỏ ở hàm dưới.

"Bạn của tôi, cô có biết anh ấy không?" Người phụ nữ mặt hình con mè cười tủm tỉm hỏi cô.

"Bạn của cô? Là ai? Ta không quen biết a."

"Làm sao có thể? Cô có biết a, chỉ cần nhìn là biết!"
Đôi môi đỏ hồng của người phụ nữ cong lên một hình vòng cung, mắt cô ấy hướng về phía trước mặt Ran, cô làm theo chỉ dẫn ngẩng đầu nhìn lên.

Ayumi đột nhiên xuất hiện trước mặt cô với khuôn mặt đầy máu, máu còn không ngừng từ miệng mũi chảy ra, vừa đáng sợ mà cười, thét chói tai, đồng thời há miệng đến mức quỷ dị.

"Miyano Shiho ở đâu?"

"A ——" Ran đột nhiên ngồi bật dậy, trước mắt một mảng đen nhánh, cô ôm ngực thở hổn hển, cái trán một mảnh lạnh lẽo, sau một lúc lâu mới nhận ra mình đang ngồi trên giường của Julian. Ngoài cửa sổ màn đêm càng ngày càng tối, xa xa truyền đến tiếng xe cộ và tiếng người di chuyển sớm.

Cơn ác mộng sao?

Cô dần thích ứng với ánh sáng mờ ảo của bóng tối, cánh cửa phòng ngủ tối tăm trước mặt như một cái hố đen, lại giống như cái miệng rộng không tiếng động cười cười, cảnh tượng trong mơ vừa rồi lại hiện lên, nhịp tim của Ran vẫn còn dồn dập, nỗi sợ hãi vẫn chưa nguôi ngoai, tay chân vẫn lạnh buốt.

Bỗng nhiên bên người cô hình như có động tĩnh, Ran hoảng sợ thiếu chút nữa hét lên, quay đầu nhìn lại là Julian, mái tóc bạch kim dài của hắn đang vương vãi trên giường, hắn tùy ý mà một tay che mặt, giống như bị làm phiền đã có chút thiếu kiên nhẫn.

"Julian tiên sinh?"

Ran đưa tay đẩy đẩy hắn, Julian khẽ đáp lại một tiếng nhỏ khó có thể nghe thấy, giơ tay sờ soạng tìm cánh tay cô, dùng sức kéo cô vào lòng, sau đó đem chăn đắp lên.

Ran bị bọc lại trong chớp mắt, nhiệt độ cơ thể của nam nhân, xuyên qua hai lớp đồ ngủ, sưởi ấm tay chân cô. Hô hấp của hắn phập phồng đều đặn có quy luật mà thúc giục người đi vào giấc ngủ. Ran mơ hồ đầu óc dần dần ý thức được, Julian nhất định là nửa đêm trở về, thấy cô ngủ lại tới khi dễ người,
nhưng cảm giác an toàn này quá mê nhân tâm, cô không nghĩ kháng cự.

Cảm giác ấm áp yên ổn dần dần hóa thành buồn ngủ, lại xâm chiếm tâm trí cô, Ran cẩn thận mà tránh đi vết thương cũ của hắn, ngửi mùi hương lạnh lẽo khiến cô yên tâm rồi từ từ nhắm mắt lại.

Cô quả thực đã nghe qua cái tên Miyano Shiho, sáng mai thức dậy nhất định phải cẩn thận điều tra một chút.

Bình minh không bao lâu, Ran lại lần nữa mở mắt, giấc ngủ trở lại này ngủ thật sâu, không chút mộng mị. Hơn nữa cô cọ cọ đầu, cái gối ôm này cũng thật thoải mái, làm nhịn không được muốn ngủ nướng thêm một chút... nhưng mà thực mau liền ý thức thức được, bàn tay mình chạm vào không giống như một chiếc gối ôm. Ký ức mơ mơ màng màng tỉnh dậy vào lúc nửa đêm tràn vào đầu cô. Ran nhíu mày trong lòng thầm rên rỉ, "không xong!"

Lần này cô không có bất luận tư cách gì chỉ trích Julian, rốt cuộc cô mới là người an an ổn ổn nằm xuống. Khi sự xấu hổ của một người đạt đến một giới hạn nhất định, liền sẽ sinh ra  một loại cảm giác tê liệt vô cảm. Ran nhắm mắt lại tự thôi miên chính mình. Cô là sinh viên đại học, hôn cũng hôn rồi, cứ như vậy đi, cứ như vậy đi...

Sao có thể? Cô hung hăng cắn mạnh vào mái tóc vàng xõa trên mặt, lén lút để trút giận, sau đó chậm rãi lặng lẽ rút lui cơ thể.

Cái động tác này phi thường không dễ dàng, bởi vì tóc của Julian xoã tung, tấm chăn lụa đen quấn chặt quanh người nên cô chỉ có thể giữ nguyên tư thế ban đầu hướng về phía sau lăn lộn, đến khi tay chân được tự do mới chậm rãi bò xuống giường.

Rõ ràng là người bị hại, lại chỉ có thể dùng loại tư thế này rời đi, đây là cái dạng gì khuất nhục?

Ran trong lòng cắn khăn tay khóc nức nở, ngoài mặt vẫn như cũ bình tĩnh nhặt dép lên, chộp lấy một chiếc áo sơ mi to rộng vắt lên cánh tay, nhón nhón ngón chân từng bước một rời khỏi phòng này.

Ngay khi cô chạm vào tay nắm cửa, gần như không tiếng động mà mở cửa ra, phía sau truyền đến một giọng nam ẩn ẩn mang theo ý cười.

"Chào buổi sáng."

Julian ngồi dậy, một tay chống cằm, trong mắt tràn đầy ý cười một mảnh thanh tỉnh, có thể thấy được hắn đã tỉnh từ lâu. Hắn rất có hứng thú mà đánh giá bộ dáng làm tên trộm của Ran.

Ran cứng đờ mà quay đầu, lại nhìn đến gương mặt tươi cười tà ác đó, trên trán nổi đầy gân xanh so với đỏ mặt còn nhanh hơn. Bàn tay đang cầm nắm cửa trượt đi không kiểm soát, tay nắm cửa phát ra âm thanh vỡ vụn thảm hại vì không thể chịu nổi sức nặng của vận mệnh.

"Chào buổi sáng!" Sau đó là tiếng đóng sầm cửa lớn.

Trong phòng, tay nắm cửa đáng thương vô cùng mà rung lên hai cái, cuối cùng trượt xuống một cách yếu ớt.

Julian đứng dậy, như cũ mà cởi áo tiến đến phòng tắm rửa mặt, đi ngang qua chiếc bàn chất đầy những chai lọ đủ màu sắc, còn có một cuốn sổ màu hồng, bìa mặt có viết tay ba chữ to: Nhật, Ký, Bổn mà phía dưới còn có thêm hàng chữ nhỏ: Xin đừng đọc.

"..."

Khi bước vào phòng rửa mặt, phát hiện bên cạnh bồn rửa có thêm vài chai lọ, khăn bông lớn nhỏ treo ở trên giá, thậm chí còn có cục xà phòng hình trái tim màu hồng tỏa ra mùi sữa.

Julian nhíu mày, kiềm chế muốn quét những thứ kỳ lạ này vào thùng rác, đưa tay tìm cục xà phòng tẩy rửa màu đen của mình, sau khi mò mẫm hồi lâu cũng không thấy, hắn thực không kiên nhẫn mà cầm lấy những cái bình đó lại nhìn đến chiếc bát đựng xà phòng bằng đá cuội mà hắn vẫn luôn dùng thấy một cục xà phòng hình trái tim màu xanh nhạt đang đặt ở trên đó cùng một tờ giấy nhắn.

[Julian tiên sinh, xà phòng rửa mặt của anh khô quá. Đề cử anh nên dùng loại này, thực dễ chịu]

"..."

Ran đóng sầm cửa lại nắm chặt tay một cách giận dữ. Sau khi nguôi ngoai sự xấu hổ, vừa mới quay người lại liền đối mặt với gương mặt của Tada Momiji đang dại ra .

Tiểu cô nương hôm nay thức dậy thực sớm, ra phòng khách còn đang thắc mắc sao trên sofa không có ai thì thấy Ran từ phòng ngủ của người nam nhân đáng sợ đi ra, đầu tóc rối bù, mặc bộ đồ ngủ, chân trần xách giày còn ôm một kiện áo sơ mi đen.

Tada: o_0
Ran: Xin hãy nghe tôi giải thích... 
Đối mặt với thái độ ân cần "Tôi đều hiểu, tôi sẽ không nhiều lời", Ran bất lực không nói nên lời.

Trên thực tế cô cũng thực sự không biết mình có thể giải thích điều gì. Rốt cuộc quan hệ giữa cô và Julian từ bên ngoài nhìn vào, không có chỗ cho sự giải thích.

Thôi, cứ như vậy đi.

Ran nhíu nhíu mày buông tha vấn đề này. Quay trở lại phòng ngủ của mình nhanh chóng tắm rửa thay quần áo, rồi đi nhà bếp làm cơm sáng. Tada Momiji vẫn ở bên cạnh giúp đỡ, chờ khi bữa ăn gần như đã sẵn sàng, Julian cũng bước ra tới.

Tada vẫn co rúm người lại khi nhìn thấy Julian, tránh ở sau lưng Ran không nói một lời. Ran tuy rằng cảm thấy tính cách cô bé có thể không cùng Julian chào hỏi, nhưng cũng không cần như vậy sợ hãi hắn đến thế. Vì vậy, Ran thừa dịp Julian đang ở phòng khách không nghe thấy hai người nói chuyện, nhẹ giọng an ủi cô bé, giải thích Julian tiên sinh nhìn qua tương đối hung nhưng thực ra anh ấy sẽ không cùng bọn họ so đo bất cứ cái gì.

Tada gật đầu rồi lại lắc đầu, nhỏ giọng trả lời "Em biết tiên sinh sẽ không tổn thương em, hắn cũng không phải thực đáng sợ, là người tốt. Chỉ là, chỉ là do thói quen của em mà thôi."

Ran không nghĩ tới Tada có thể như vậy đối đãi với Julian, càng không biết vì cái gì, nghe Tada nói như vậy về Julian, cô lại cảm thấy có chút vui mừng, như thể chính mình được khen ngợi.

Cô vẫn luôn biết Julian nhất định là loại hình khuôn mặt lạnh lùng trái tim ấm áp, bằng không ngay cả Tada Momiji mẫn cảm như vậy cũng có thể nhìn ra được.

Cảm thấy vui vẻ, Ran thuận tay làm món trứng cuộn mà Julian yêu thích nhất.

Ba người ngồi vào bàn ăn, Tada ngoan ngoãn ăn không ngẩng đầu lên, Ran vẫn đang suy nghĩ về cơn ác mộng tối qua, âm thầm tự hỏi sự tình Miyano Shiho, chỉ có Julian lấy khăn ăn lau lau miệng, thực bình tĩnh mà mở miệng.

"Chút nữa đưa cô đi."

Ran cùng Tada động tác đều ngừng lại, hai người liếc nhìn nhau, Ran vội vàng buông chiếc đũa xuống, kinh ngạc nhìn Julian.

"Đã giải quyết xong rồi sao? Tối hôm qua không phải anh vừa mới đi giải quyết sao? Momiji có thể về nhà sao? Kia bọn họ còn tìm đến cô ấy gây rắc rối sao?

Liên tiếp vấn đề giống như pháo nổ hỏi ra tới, không phải Ran hoài nghi lời nói của Julian, mà là vấn đề này quá nhiều người nói cho cô khó giải quyết đến mức nào, cho nên cô thực sự không thể tin được rằng hắn đã giải quyết được vấn đề nóng hổi này trong thời gian ngắn như vậy.

Tada cũng ngơ ngác giơ đũa lên, lần đầu tiên to gan mà gắt gao nhìn chằm chằm vào nam nhân tóc vàng như vậy.

Julian đương nhiên không có kiên nhẫn trả lời những vấn đề này, hắn nhìn lướt qua ngu si hai người, đẩy ra đĩa cơm thong thả ung dung đứng dậy.

Ran từ ánh mắt kia thấy được vẻ khinh thường cùng không kiên nhẫn quen thuộc, bất quá lần này cô một chút cũng không bực mình ngược lại vui vẻ quay lại nói với Tada, hắn nói đều là sự thật, không cần lo lắng nữa.

Ăn cơm xong, bát đĩa được ném vào máy rửa chén, Ran liền giúp Momiji thu dọn đồ đạc, kỳ thực cô bé cũng không có hành lý gì, nhưng là hai ngày nay Ran đã mua cho cô một số nhu yếu phẩm hàng ngày, cá nhân và quần áo để thay. Bởi vì đều là đồ cá nhân cho nên cùng nhau đóng gói lại để cô bé mang đi.

Tada Momiji hiển nhiên là rất nhớ nhà, kể từ khi biết tin, mắt cô ấy đã đỏ hoe, khi thu dọn đồ đạc cũng hiện ra vài phần vui sướng. Ran nhìn thấy điều đó cũng cảm thấy ấm áp trong lòng. Cái cô bé này về sau có thể trở lại cuộc sống bình thường.

Ran vốn định bắt taxi đưa Tada Momiji về, khi nhìn thấy Julian đương nhiên cầm chìa khóa xe đợi ở cửa, cô có chút kinh ngạc. Rốt cuộc hắn thật sự không phải là loại người ân cần săn sóc như vậy, bất quá hiếm khi hắn chủ động giúp đỡ, tất nhiên là nên ngoan ngoãn tiếp thu.

Lần này Julian không lái xe của mình mà là một chiếc xe màu bạc, chờ đến khi xe chạy trên đường, Ran chú ý tới Julian căn bản không có hỏi qua nhà Tada ở nơi nào, lái xe không chút do dự. Tuy rằng có điểm tò mò, nhưng là cô cũng không có dò hỏi, cô đoán hơn phân nửa là thời điểm Julian giải quyết sự tình liền thuận tiện biết được.

Nhà của Tada cách văn phòng Thám tử Mori không xa lắm cho nên trước đây bọn họ mới có thể gặp nhau ở ga tàu điện ngầm, nói đến cũng là một đoạn duyên phận. Sắp phải xa nhau cũng có chút không nỡ. Khi xe chạy ngang qua văn phòng, Ran chỉ cho Tada xem

"Momiji, nơi này em cũng đã tới qua, về sau có cơ hội thường xuyên tới làm khách nhé"

"Vâng!" Tada ôm túi hành lý nghiêm túc gật đầu, ngoan ngoãn đáng yêu mà nói "Em cũng muốn về sau muốn đến thăm chị Ran"

"Ta thực hoan nghênh nha"

Thực mau, Julian ngừng xe ở trước một căn nhà màu vàng nhạt, nhìn có một chút cổ xưa. Trong sân có không ít các loại cây cỏ, bố trí độc đáo, có thể nhìn ra được chủ nhân đã tốn không ít tâm tư. Chẳng qua có một khoảng thời gian không được chăm sóc xử lý, cây cỏ lớn lên có chút hỗn độn, hơn nữa giờ đã vào thu, cỏ cây úa vàng, nhìn càng có chút suy bại.

"Đây là nhà của Tada sao?"

"Đúng vậy..."

Ran đang chuổn bị mở cửa xe tiễn Tada xuống, Jilian lại nghiêng đầu phân phó cô ở trên xe chờ, rồi chính mình cởi bỏ đai an toàn đẩy cửa xe bước xuống.

Ran sửng sốt một chút, trong ánh mắt nghi hoặc của cô gặp phải vẻ mặt cực kỳ bình tĩnh của Julian, trong mắt hắn để lộ một ý vị thực đáng tin. Ran suy nghĩ một lúc rồi khẽ gật đầu. Tada xách túi một mình ra khỏi xe, Julian đi sau cô bé hai bước, đi theo vào trong sân.

Tuy rằng không hiểu Julian vì cái gì không cho cô đi vào, bất quá Ran tại đây những loại sự tình khó hiểu vẫn luôn lựa chọn tin tưởng hắn, vì thế dựa vào ghế xe lôi ra điện thoại di động.

Ran mở trình duyệt tìm kiếm Miyano Shiho, nhưng tất cả những gì cô nhận được chỉ là những thông tin không liên quan. Cô thử lần lượt từng chữ hiragana, katakana và kanji nhưng đều không tìm thấy gì. Điều này khiến Ran cảm thấy có chút kỳ lạ. Miyano tiểu thư là trợ thủ của Shinichi, lại một chút thông tin đều không có. Hầu như tất cả những người có liên quan đến Shinichi dù lớn hay nhỏ đều có phần nổi tiếng.

Cho đến khi Ran tính toán ngày Shinichi mất tích và tìm kiếm tin tức về thời điểm liên quan thì một tin tức cũ chợt lọt vào mắt khiến cô ngồi thẳng dậy.

Bốn năm trước, một vụ cướp ngân hàng trị giá 1 tỷ nhân dân tệ đã xảy ra. Ran biết về vụ án này. Nói chính xác thì cô, Ba cô và Conan đã từng trải qua. Đó là một trường hợp rất đáng buồn.

Cô vẫn còn nhớ rõ, ngoài dự kiến của mọi người, vị kia hiền lành mỹ lệ Hirota tiểu thư hóa ra lại là thủ phạm chính của vụ cướp, hơn nữa còn diệt khẩu giết hại đồng phạm, sau đó sợ tội tự sát.

Lúc ấy cô vì vụ án này mà tinh thần sa sút vài ngày, tuy rằng trong tin tức, phần lớn đều chỉ trích cô Hirota, nhưng là Ran vô pháp đối với cô ấy sinh ra khinh bỉ. Cô vẫn luôn cảm thấy Hirota tiểu thư không phải người như vậy, một cái kế hoạch chu đáo chặt chẽ, giết chết đồng phạm người, sẽ mềm yếu mà sợ tội tự sát sao?  Càng đừng nói đến, trước khi chết cô ấy đã giao lại 1 tỷ nhân dân tệ, hành vi của cô ấy dường như không nhất quán.

Mà lúc ấy, một mặt có bằng chứng xác đáng, mặt khác tất cả những người liên quan đến vụ án đều đã chết nên tin tức nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của mọi người và bị lãng quên khi 1 tỷ nhân dân tệ được thu hồi.

Nhưng bây giờ, Ran nhìn thấy bản báo cáo tiếp theo về vụ án này. Nó có tiêu đề không dễ thấy còn chiếm một diện tích nhỏ. Đó là phiên bản scan điện tử của một tờ báo cũ vào thời điểm đó. Tin tức này đưa tin rằng một cuộc điều tra sau đó cho thấy Hirota Masami đã giả mạo danh tính và các bạn học cũ của cô đã nhận ra cô là Miyano Akemi. Có lẽ vì lúc đó tin tức không còn phổ biến nên báo cáo rất cẩu thả và không đề cập đến việc cô ấy có được danh tính giả như thế nào, cũng như không giải thích lai lịch danh tính ban đầu của cô ấy.

Miyano Akemi và Miyano Shiho, liệu bọn họ có quan hệ sao? Không biết có phải là hiệu ứng tâm lý hay không, nhưng Ran cảm thấy trong bức ảnh hơi mờ trên bản tin, Miyano Akemi và Miyano Shiho trông có vẻ giống nhau.

Ran lại tìm kiếm Miyano Akemi và chắc chắn, cũng giống như Miyano Shiho, không có thông tin gì.

Do dự một lúc, Ran chợt nhớ ra Conan có quen biết với Miyano tiểu thư. Dù Conan nói chỉ gặp nhau có vài lần nhưng Ran cảm thấy có gì đó không ổn. Làm sao một người mới gặp vài lần lại có thể biết về Conan sự tình mù nhạc, thậm chí biết về tiết mục lễ hội văn hóa của bọn họ.

Theo lời bác tiến sĩ nói, gia đình Conan từng sống ở nơi khác, là vì để cậu đi học mới dọn đến ở Tokyo, cha mẹ phần lớn thời gian đều ở nước ngoài công tác.

Nói cách khác, không lâu sau khi đến Tokyo, Conan đã sống tại nhà riêng của cô và cô chưa từng gặp Shinichi vài lần. Conan lại có cái gì thời gian có thể cùng "người bạn mới" của Shinichi quen biết?

Nếu nguyên nhân quen biết là qua bác tiến sĩ, như vậy nghĩa là bác tiến sĩ và Shinichi đều nhận thức Miyano tiểu thư, Conan cũng bởi vậy mà nhận thức, mà chính mình lại một lần cũng chưa từng gặp qua, một lần cũng chưa từng nghe qua. Điều này có hợp lý sao?

Người cuối cùng Miyano Akemi nhìn thấy trước khi chết chính là Conan, và 1 tỷ nhân dân tệ cũng được trả lại thông qua Conan?

Nhắc đến Shinichi, cô nghe nói Miyano tiểu thư yêu cầu cảnh sát giữ bí mật sự liên quan của cô trong vụ án vừa rồi. Shinichi luôn đưa ra những yêu cầu như vậy. Đây không thể nào là sự trùng hợp ngẫu nhiên. Tại sao cô ấy lại giấu thông tin của mình?

Nghĩ đến thời gian ở Kanagawa, có vẻ như vấn đề này đã có lời giải thích. Có phải Miyano tiểu thư phải che giấu danh tính vì đang bị truy sát? Vậy tại sao nhóm người lại đuổi theo cô ấy?

Sau khi suy nghĩ nhiều như vậy, Ran đột nhiên cảm thấy như trước đây mình đang sống trong mộng, ngu muội bất kham. Rõ ràng vấn đề có trăm ngàn chỗ hở, cô thế nhưng không một chút hoài nghi.

Nhưng cô nên hoài nghi điều gì? Hoài nghi Shinichi?  Hoài nghi bác tiến sĩ? Hay hoài nghi Conan?

Nhấn xuống những suy nghĩ đang ngập tràn trong lòng, Ran lấy cuốn sổ mang theo bên mình ra, mở một trang trắng, cố gắng hết sức ghi lại tất cả những thông tin cô biết cho đến nay theo trình tự thời gian.

Sau đó, cô vẽ ra toàn bộ sơ đồ mối quan hệ của Miyano Shiho và Miyano Akemi, với Conan hay với Shinichi, cô chỉ có thể vẽ những dấu chấm hỏi không xác định.

Tuy nhiên, những chuyện này cuối cùng lại quay về điểm xuất phát - sự việc ở Kanagawa, đây là lần đầu tiên cô tiếp xúc với cái tên Miyano Shiho.

Đầu bút khựng lại, một chấm mực xuất hiện trên mặt giấy.

Về sự việc Kanagawa, cô thực sự có một bí mật mà cô chưa nói với Conan và những người khác, bí mật này giờ đây đã trở thành câu hỏi đọng lại trong lòng cô.

Tại sao Julian lại biết Kanagawa có nguy hiểm?

Ran ngơ ngác nhìn trang giấy. Những cái tên quen mà lạ này dường như tạo thành một câu đố khó giải.

Cô cười khổ, đóng cuốn sách lại, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe. Một chiếc lá vàng rơi xuống từ cái cây nhỏ trước nhà Tada trong gió. Nó cuộn tròn vài vòng trong không khí rồi thong thả rơi xuống đất, rồi rơi thành một mảng lá vàng.

Cảnh tượng này không hiểu sao khiến Ran cảm thấy hoang vắng một cách khó hiểu.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro