Chương 95
Vô luận cuộc sống cỡ nào gian nan, thì việc học vẫn luôn ở tại chỗ chờ đợi, liền tính là ở trong cơ thể Ran chôn quả bom hẹn giờ, chỉ cần chưa trực tiếp phát nổ, cô vẫn phải ngoan ngoãn đến trường đi học.
Nhờ những kinh nghiệm trước đó ban tặng, sau khi trở lại trường học, ngoài tập karate và bắn súng, sau khi học xong Ran vẫn luôn ngâm mình tại thư viện, lục lọi các giá sách dược lý, cố gắng tìm hiểu thành phần và tác dụng của loại thuốc trong cơ thể mình.
Sau khi Gin tiêm thuốc màu xanh lam cho cô lần đầu tiên, cô hoàn toàn trở lại bình thường trong một thời gian, như thể sự mất kiểm soát trước đó chưa từng xảy ra.
Chính là gần một tuần sau, cảm xúc của cô lại bắt đầu dao động kịch liệt.
Sau giờ học ngày hôm đó, cô đang đi bộ một mình trên con đường bên ngoài tòa nhà giảng dạy thì đột nhiên cảm thấy một cơn đau nhói ở sau đầu, giống như lời cảnh báo trực quan mà cơ thể cô dựa vào khi đối thủ tấn công từ một góc mà cô không thể thấy trong trận đấu karate, chỉ là mãnh liệt gấp mấy lần.
Bị cảm giác này chi phối, cô không tự chủ được nhanh chóng xoay người lại chế trụ người phía sau, vung tay bổ vào vai phải của đối phương, không ngờ người đó bị cô đánh ngã, phát ra một tiếng rên rỉ nghẹn ngào, đồng thời vang lên một giọng nói quen thuộc, cô nhận ra rằng mình đang tấn công Rye Gojuro, chủ tịch hội học sinh.
Gojuro dường như chỉ đuổi theo phía sau cô, muốn nói với cô vài câu, nhưng không ngờ cô lại phản ứng lớn như vậy.
"Gojuro-kun? Xin lỗi!" Ran vội vàng đỡ hắn dậy, cảm thấy áy náy vô cùng, "Thực sự, thực xin lỗi, anh không sao chứ?
Gojuro đứng thẳng lên, tay trái che lại bả vai đau đớn, Ran thấy thế càng thêm áy náy, lực đạo chính mình có bao nhiêu mạnh, Ran là người rõ ràng nhất. Nếu không phải thời điểm cuối cùng cô ý thức được người phía sau không có địch ý, nói không chừng Gojuro có thể đã bị gãy xương.
Nghĩ đến đây, trong lòng Ran tràn ngập cảm giác tự trách cùng chán ghét bản thân mãnh liệt, hơn nữa trong đầu một mảnh hỗn loạn.
"Thực sự xin lỗi, là ta...ta quá thô lỗ, luôn tùy tiện như vậy, thực xin lỗi..."
Gojuro đang xoa bả vai liền dừng lại, chỉ thấy hốc mắt của cô gái trước mặt có một chút đỏ, nhận thấy cảm xúc hiện tại tựa hồ có chút không ổn định, hắn chậm rãi buông ra cánh tay , đặt nó lên vai cô.
"Ran tiểu thư, cô làm sao vậy? Này bất quá chỉ là sự cố ngoài ý muốn nho nhỏ a" Gojuro anh tuấn trên mặt hiện lên một tia lo lắng, hắn ôn hòa mà quan tâm nói "Ta cũng không có một chút trách cứ, xin đừng tự trách như vậy."
Trái tim Ran bỗng nhiên có một trận co rút lại, cô nắm chặt cổ áo, ý thức chính mình lại lâm vào trạng thái quỷ dị khác thường, chẳng qua nghe được lời nói săn sóc của Gojuro, cô cơ hồ sinh ra tâm lý mang ơn đội nghĩa.
Cảm xúc của cô khoa trương phóng đại, mặc dù ý thức được cũng vô pháp khắc chế để nó ảnh hưởng đến mình.
Gojuro thấy Ran không đúng lắm, vội vàng đỡ Ran đứng vững, di chuyển đến chiếc ghế dài ven đường, vỗ nhẹ vào lưng cô, muốn giúp cô điều chỉnh hô hấp.
"Cô sinh bệnh sao? Ta đưa cô đi bệnh viện nhé."
Ran hoàn toàn không khống chế được cảm xúc của chính mình, cô chỉ có thể kiệt lực khắc chế biểu hiện trên cơ thể, không muốn biểu lộ ra sự khác thường. Cô dùng sức giữ chặt đôi tay, dùng móng tay đâm vào lòng bàn tay, mang đến đau đớn để giữ mình tỉnh táo.
"Không cần, Gojuro-kun. Thật xin lỗi đã làm phiền đến anh, ta chỉ có chút không thoải mái, hiện tại đã khá hơn nhiều."
Gojuro cẩn thận đánh giá Ran một chút, chỉ thấy trừ bỏ sắc mặt trắng bệch còn bộ dáng xác thực không có gì đáng ngại. Lúc này mới mỉm cười ấm áp "Không cần khách khí như vậy, Ran tiểu thư. Có thể giúp được cô là vinh hạnh của ta, hơn nữa___" Hắn dừng lại một chút, trên mặt hoàn toàn là bao dung, "Nếu cô thực sự muốn xin lỗi, kêu ta là Rye đi."
Ran ngẩn ra một chút, lộ ra một nụ cười chân thành "Cảm ơn anh, Rye-kun."
Gojuro là một quý công tử tiêu chuẩn, khác với Kurosawa luôn cười tủm tỉm nhưng bản chất lại thập phần phúc hắc, hắn từ trong ra ngoài hơi thở đều khắc họa thân sĩ lịch lãm. Ran bởi vì rất nhiều nguyên nhân, nhiều lần cho hắn thêm phiền toái, hơn nữa phía trước cũng uyển chuyển cự tuyệt hắn, bất quá Gojuro chưa bao giờ tức giận hoặc lạnh lùng, trước sau như một tiếp tục ra tay giúp đỡ.
Hắn thâý Ran tuy nhìn qua xác thực khôi phục bình thường, nhưng như cũ vẫn có chút không yên tâm "Ran tiểu thư, nếu như cô không muốn đi bệnh viện, thì để ta đưa về nhà đi. Phía trước chính là bãi đỗ xe."
Ran lắc đầu, Cô không phải cố ý cự tuyệt ý tốt của Gojuro, nhưng là trạng thái trước mắt vẫn không nên ở cùng người ngoài, vì thế Ran lấy ra điện thoại, hướng hắn lắc lắc.
"Ta đã nhờ hàng xóm tới đón rồi, hắn sẽ sớm tới."
Ran không thể giải thích tại sao bạn cùng nhà lại là nam nhân, cho nên nói nhờ hàng xóm đến đón, sau đó gửi tin nhắn cho Gin, nói một chút tình huống của chính mình, không bao lâu sau, đối phương liền gọi điện thoại tới.
Gin ngắn gọn hỏi tình huống của Ran, nghe ra được cô nói chuyện có chút không được tỉ mỉ, liền đoán được bên cạnh có người, hắn dứt khoát bảo cô chờ ở cổng trường.
Sau khi ngắt điện thoại Ran hướng Gojuro giải thích, chuổn bị đi ra cổng trường. Gojuro từ trong điện thoại nghe được thanh âm của nam nhân, đáy mắt xẹt qua một tia hiểu rõ, cũng không cố gắng ép buộc nữa, chỉ như cũ cùng Ran đi đến cổng trường.
Khi đến nơi đã hẹn cùng Gin, Gojuro thực săn sóc đưa ra lời chào tạm biệt, Ran liền hướng hắn khom lưng cảm tạ, hai người chào từ biệt nhau. Đợi khi Gojuro đi khuất, Ran mới duỗi tay ra, nhìn thấy lòng bàn tay trắng nõn của cô đã bị móng tay chọc vào làm thành vết thương hình bán nguyệt, có vết máu đang rỉ ra.
Cô rút ra một tờ khăn giấy xoa xoa lung tung, dùng miếng dán cá nhân dán lên, sau đó đeo lên tai nghe, mở một list nhạc êm dịu, cố gắng ổn định tâm trạng.
Không bao lâu, Gin liền lái xe tới. Ran lập tức thu lại tai nghe hướng hắn chạy tới. Trên thực tế, từ khi chiếc xe Porsche màu đen xuất hiện trong phạm vi tầm mắt của cô, cô đã cảm thấy mình giống như một đứa trẻ đã chờ đợi rất lâu rốt cuộc cũng gặp được ba mẹ mình, trong lòng lại bị ủy khuất cùng với sự ỷ lại mãnh liệt bao phủ.
Cô mở ra cửa ghế phụ, cách chỗ ngồi ôm chặt hắn, vùi đầu vào trong ngực hắn. Gin ngây ra một lúc, cảm nhận được Ran đang run rẩy nhẹ, hắn liền để cô dựa vào mình, vươn tay ra ôm lấy cô, động tác có thể nói là vô cùng ôn nhu.
"Làm sao vậy?"
Bàn tay to lớn ấm áp của nam nhân dừng ở trên đầu cô, thanh âm trầm thấp kéo theo lồng ngực chấn động, Ran trong lòng chua xót càng sâu, nỗi sợ hãi muộn màng tràn ngập tâm trí cô, túm lấy quần áo của hắn rơi lệ rào rạt.
"Julian tiên sinh, ta lại, lại mất khống chế, vừa rồi còn tập kích bạn học, sao lại thế này, ta sợ hãi..."
Bất luận trong khoảng thời gian này, cô cỡ nào thích ứng với hiện thực đáng sợ, nhưng cô trước sau chỉ là một cái chưa đến hai mươi tuổi. Mỗi người đều có gót chân Asin của chính mình. Đối với Ran mà nói, đối mặt với trong thân thể không biết có loại thuốc gì, thời thời khắc khắc lo lắng chính mình có thể hay không bỗng một ngày nào đó đột nhiên nổi điên, biến thành cái quái vật điên cuồng, tùy ý thương tổn người xung quanh, so với cái chết càng làm cô sợ hãi hơn.
Ran không chút nghi ngờ, nếu như mình có ý định làm hại người khác, thì cô sẽ càng đáng sợ hơn so với những người kia.
Hôm nay, cô đã làm thương tổn tới Gojuro, tuy rằng hắn săn sóc tận lực che giấu, nhưng là từ nãy đến giờ hắn vẫn luôn xách túi bằng tay trái, như vậy bả vai hẳn là vẫn rất đau.
Kết quả là nỗi sợ hãi và cảm giác tội lỗi này đã lay chuyển mạnh mẽ những cảm xúc vốn đã hỗn loạn của cô thành một vòng luẩn quẩn, khiến cô gần như nghẹt thở.
"Đừng sợ." Gin cúi đầu khe khẽ hôn lên đỉnh đầu cô, thanh âm thong thả mà kiên định, "Thời gian tác dụng của thuốc này sẽ càng ngày càng dài, tác dụng sẽ bị thuốc giải độc dần dần ức chế cho đến khi không bao giờ tái phát nữa."
Nói đến câu sau, hắn từ kính chiếu hậu nhìn đến khuôn mặt đen tối của chính mình, không khỏi siết chặt cánh tay đem cô gái ấn vào trong ngực, không cho cô thấy được thần sắc lúc này của hắn.
"Ta nhất định sẽ chữa khỏi cho cô." Hắn nói với cô giống như tuyên hệ một lời hứa.
Đợi khi Gin trấn an xong cảm xúc của Ran, lập tức lái xe quay trở về chung cư, trực tiếp đem Ran tới phòng của chính mình, từ trong cái két sắt khoa trương, lấy ra cái vali màu đen, lại một lần nữa tiêm vào huyết thanh màu xanh lam.
Ngày hôm sau, Ran cảm thấy sảng khoái sau khi thức dậy, như thể trải nghiệm ngày hôm qua giống như một giấc mơ hoang đường, cô lại khôi phục lại trạng thái bình thường.
Sau đó, Gin đưa cho cô một thanh giải dược dự phòng, ống tiêm kim loại đặc biệt chứa một lần liều thuốc, để Ran mang theo bên mình, để tránh trường hợp lần sau phát tác, mà hắn không tới kịp, Ran có thể tự tiêm cho mình.
Bời vì trải nghiệm ngày hôm đó so với lần trước mà nói, Ran vẫn luôn trong môi trường hàng ngày tương đối ổn định, cô càng thêm rõ ràng tác dụng của thuốc, bao gồm cả việc nó đột ngột khuếch đại và chi phối cảm xúc của cô như thế nào, lại dưới tác dụng của thuốc giải, giống như nước biển khi thủy triều xuống chậm rãi tan đi như thế nào.
Cái quá trình này làm Ran cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, bất luận là độc dược hay là giải dược, cơ bản đều là không phù hợp với các lý thuyết cơ bản hiện có của y học, nhưng là nó chính là như vậy ẩn núp ở trong cơ thể cô, cô không thể không đối mặt.
Vì thế, Ran đã dành thời gian trong lịch trình bận rộn của mình để tham gia các khóa học dược trong vài tuần. Sau giờ học trong ngày, Ran nhanh chóng ôn lại bài tập, tích góp ra thời gian rảnh vào cuối tuần ở thư viện tìm kiếm đáp án.
Tuy nhiên, cô chỉ mới học đại học chưa đầy một năm, có một số từ chuyên ngành thật sự tối nghĩa khó hiểu, cô chỉ có thể nhớ kỹ chạy đến hỏi giáo sư.
Đương nhiên, các giáo sư trường y kém về ngành dược thấy cô rất ham học, Lão sư của Ran liền giới thiệu cô với bạn mình, giáo sư dược trường Đại học Tokyo.
Các lão sư chuyên nghiệp quả nhiên không tầm thường, họ không chỉ trả lời các câu hỏi bằng những thuật ngữ đơn giản mà còn giới thiệu nhiều tài liệu thực tế cho Ran. Theo thời gian, trình độ nghiên cứu của Ran rõ ràng đã được nâng lên một tầm cao mới.
Trước đây cô chưa bao giờ tìm thấy bất kỳ manh mối nào về loại thuốc kỳ lạ này, mặc dù cô nhận thức sâu sắc rằng dường như có một điểm mù vô hình trong phần này. Có mấy phần luận văn, mơ hồ có nhắc qua khái niệm, chỉ là phảng phất giống như bị người hủy diệt, làm người không tra ra được chỗ nào.
Bất quá, từ một số tài liệu mà giáo sư gửi cho cô, cô lưu ý đến một vị dược học đại sư nổi tiếng từ Hoa Kỳ, đã đề cập đến một bài báo đầu tiên về tác dụng của thuốc đối với hoạt động của tế bào não với những lời lẽ cực kỳ châm chọc đề cập đến một vị "Si tâm vọng tưởng" nhà khoa học, ý đồ nghiên cứu loại thuốc làm người chết sống lại.
Sở dĩ thông tin này thu hút sự chú ý của Ran là bởi vì Frank công kích người nọ tự tiện tiến hành trên cơ thể người, còn không có điểm mấu chốt. Mà trong đó có một lần, thí nghiệm xảy ra ngoài ý muốn, dẫn tới những thay đổi bất thường trong tế bào não, người bệnh xuất hiện những triệu chứng tinh thần hỗn loạn. Biểu hiện lâm sàng là: Cuồng nộ và hưng phấn đan xen, hưng cảm điên cuồng, càng về sau càng trầm trọng, thậm chí cơ thể cũng trải qua hàng loạt biến hóa phức tạp.
Luận văn không đề cập đến kết cục của đối tượng tình nguyện thí nghiệm, nhưng là Frank có thể chán ghét vị nhà khoa học kia như vậy, phỏng chừng kết quả cũng sẽ không ấm áp mỹ mãn.
Bạo nộ cùng mừng như điên đan xen, mấy chữ này kích thích đến Ran, trước kia cô chính là bạo nộ cùng kinh sợ đan xen, mà đêm đó khi thời điểm cô ôm Gin, càng cảm nhận rõ ràng hơn loại cảm xúc này ___ Khát vọng cùng sợ hãi, hai loại cảm xúc cự kỳ mâu thuẫn ở trong đầu cô cắn xé nhau, khiến đại não của cô rơi vào một loại hỗn loạn bệnh lý. Cảm xúc của người bình thường sẽ không mãnh liệt như thế, đến mức chi phối hoàn toàn khả năng tư duy và cử động của cơ thể.
Ran vốn tưởng mình đã tìm ra được manh mối, nhưng chẳng bao lâu cô liền nhục chí vì phát hiện, bởi vì Frank thái độ "bất chấp công trạng của người khác" ông ấy cũng không hề đề cập đến nhà khoa học điên đó là ai. Ran hoàn toàn thất vọng, nhưng thực mau cô ổn định lại tinh thần, đem công trình nghiên cứu, luận văn tinh tế của Frank tỉ mỉ đọc hết, quả nhiên cô đã tìm thấy manh mối ở trong một trong những cuốn sách khoa học nổi tiếng sau này của hắn.
Trong một câu trích dẫn khác, Frank lại đề cập đến một nhà khoa học trẻ "ý nghĩ kỳ lạ đến làm người sợ hãi", cũng đề cập người nọ bị giới khoa học trục xuất, cuối cùng trở thành nhà nghiên cứu của viện nghiên cứu hắc bang tư nhân.
Ran suy đoán Frank nhất định là cực kỳ thống hận nghiên cứu của đối phương.
Chỉ những người làm nghiên cứu khoa học mới hiểu rằng không phải cái gọi là mục đích thí nghiệm mới là "kết quả" có ý nghĩa.
Trên thực tế, hầu hết các kết quả nghiên cứu khoa học đáng kinh ngạc trong lịch sử đều đi kèm với sự ngoài ý muốn sinh ra.
Mặc dù nhà khoa học không biết tên, muốn nghiên cứu chính là thần dược "cải tử hoàn sinh" chính là trong quá trình này, nhất định sẽ tiến hành những thí nghiệm vô cùng nguy hiểm, có lẽ "sản phẩm" của những thí nghiệm này, hiệu quả gây ra quá mức ác độc... lão sư Frank nổi tiếng với sự thông minh và đức độ vô cùng căm ghét điều đó.
Ngoài ra, theo như lời của Frank về hắc viện nghiên cứu tư nhân, loại này rất phổ biến ở Châu Âu và Hoa Kỳ. Nhiều nhà khoa học tài năng không được coi trọng, chỉ đơn giản tiến hành các thí nghiệm trên người sẽ nghiên cứu nhiều thứ khó coi để đổi lấy tài nguyên. Ran ở trong đống bản sao bút ký chất chồng như núi, thấy được một số tổ chức thế giới ngầm đã phát triển những loại độc dược mà tiêu chuẩn y học hiện đại khó phát có thể kiểm tra đo lường.
APTX4869 mà Cynar đề cập chính là một loại thuốc như vậy.
Ran vẫn nhớ rõ lời nói của nữ nhân kia khi cắn tai cô, cho nên cô suy đoán, không thể loại trừ nhà khoa học mà Frank tiên sinh nói đến chính là nhân viên nghiên cứu trong miệng nữ nhân đó. Phương hướng điều tra của Ran lại có thêm một hướng khác, đó chính là cái gọi là "bị giới khoa học trục xuất" nhà khoa học đó rốt cuộc là ai.
Nói đến nữ nhân tóc đỏ, Ran nhớ rõ là cô ta có nhắc tới Sherry.___ Gin cùng Sherry đều là tên rượu, Ran không nghĩ đây có thể chỉ là một sự trùng hợp đơn giản. Suy cho cùng, mật danh của một tổ chức rất có thể có liên quan với nhau, nghĩ như thế nào cũng thấy họ đều là thành viên của cùng một tổ chức.
Gin ám chỉ chính là Julian, nhưng còn Sherry thì sao?
Nữ nhân tóc đỏ cũng đề cập đến sự việc ở Kanagawa khi nói về Sherry, và người phụ nữ bí ẩn ở bệnh viện Kanagawa đang tìm kiếm Miyano tiểu thư với rượu sherry.
Chẳng lẽ Miyano tiểu thư chính là Sherry? Nếu cô ấy là thành viên của tổ chức hắc bang, thì khẳng định Ai-Chan cùng Miyano tiểu thư phải có mối liên hệ nào đó, như vậy Shinichi lại cùng việc này có quan hệ gì?
Một đống vấn đề, mỗi lần phát hiện ra manh mối mới, liền sẽ xuất hiện thêm một đống vấn đề mới liên quan.
Hàng loạt nghi vấn này, cô có loại dự cảm không thể hỏi Gin, nam nhân kia tuy rằng sẽ không giấu diếm cô, nhưng là nếu cô hỏi, hắn trả lời, tựa hồ như cô sẽ bị cuốn vào thế giới của hắn. Ran trực giác Gin vẫn luôn là đợi cô mở miệng, hắn tựa hồ ẩn ẩn có loại hưng phấn, nghĩ muốn đem cô dung nhập vào thế giới của chính mình.
Ran đích xác là thích hắn, không thể phủ nhận. Đặc biệt là sau vụ bắt cóc vừa qua, cô dường như đối với Gin đã nảy sinh ra dạng tình cảm "Chim non", thập phần quyến luyến hơi thở cùng ấm áp của hắn. Chính là trong thâm tâm cô biết rõ, ở giữa bọn họ còn tồn tại một cái lạch trời, một cái vực sâu thẳm không cách nào vượt qua. Một ngày không thể giải quyết, liền một ngày vô pháp mà hoàn toàn thành thật đối đãi với nhau.
Cô tựa hồ đã đem dũng khí đều lưu lại trong quá khứ, hiện tại cô căn bản không dám nghĩ đi nghĩ lại vấn đề này. Tổng luôn cảm thấy cái vấn đề này giống như một ngọn núi lửa đang hoạt động, luôn là muốn đối mặt, nhưng là ở thời điểm cảm xúc của cô không được ổn định, vẫn là không nên chạm đến thì hơn.
Bên này Ran còn không có tìm ra manh mối, ở một nơi Ran không biết đến, trên mạng Internet cô đã vô tình trở nên nổi tiếng.
Một sinh viên Khoa văn của Đại học Tokyo là một nhà quảng cáo trực tuyến có chút danh tiếng. Cô ấy hiện đang thực hiện một bộ sưu tập video của Đại học Tokyo, vì để cắt nối biên tập ra hiệu quả hoàn mỹ, cô ấy đã ngồi ở thư viện được ba tuần, quay chụp mọi người đến và đi tại thư viện của trường đại học Tokyo.
Nhưng là cô ấy chụp liên tiếp đều là một đạo thân ảnh, vị nữ sinh viên kia có dáng người mảnh khảnh, làn da trắng nõn, mái tóc đen dày dài đến lưng. Mỗi ngày thời gian cố định đều xuất hiện ở thư viện, mặc gió mặc mưa, thậm chí là cuối tuần còn ở đó từ buổi sáng sớm cho tới tận trước giờ cơm tối.
Một mỹ nhân như vậy còn rất dụng công chăm chỉ, vì tò mò cô ấy mới kiểm tra một chút, mới phát hiện được nữ sinh viên đó chính là Mori Ran, nhà vô địch cuộc thi karate quốc tế cách đây không lâu. Đồng thời cũng là học bá của khoa y, tuy rằng mới là năm nhất, nhưng sau vài lần thi đều là người đứng đầu.
Dưới ống kính của mình, Ran đôi khi đang làm bài tập về nhà, đôi khi là dùng máy tính gõ luận văn, càng nhiều thời điểm là ôm những cuốn sách kinh điển dày nặng khiến người nhìn thôi đã thấy sợ, cẩn thận đọc, ghi chép cẩn thận. Ran cố định ngồi ở vị trí cửa sổ, cuối mùa thu ánh mặt trời ấm áp nhu hòa, xuyên thấu qua tấm kính pha lê, ánh lên không mặt dịu dàng của cô gái, dị thường tốt đẹp.
Cô ấy mang chuyên viên đến, sau đó chụp chuyên môn hình ảnh Ran vài lần, khi poster được đăng tải, phát hiện nhiều người đã chú ý đến Ran.
Ngay từ đầu còn có người nghi ngờ đó là người mẫu chụp ảnh, nhưng sau khi người đăng tải đăng ảnh hậu trường buổi chụp hình của cô và ảnh chụp màn hình tin tức về chức vô địch thi đấu karate của Ran, mọi người mới thực sự tin tưởng cô thực sự là học sinh đứng đầu tại Đại học Tokyo.
Đến nỗi sau này, trên mạng thành lập một nhóm hứng thú học tập, các thành viên mỗi ngày dựa vào chị gái xinh đẹp làm động lực cùng nhau học tập, thậm chí ngay cả bàn tay cầm bút của Ran cũng có rất nhiều fan hâm mộ.
Đối với một đợt nhiệt độ, Ran hoàn toàn không có chú ý tới, một lòng một dạ đắm chìm trong nghiên cứu, thẳng đến khi ai đó tìm thấy Twitter của cô ấy và điện thoại của cô bắt đầu đổ chuông liên tục, cô mới phát giác.
Trước đây Ran cũng nho nhỏ phát hỏa vài lần, loại sự tình này căn bản là không thèm để ý, nhưng là hiện tại cô cảm xúc đang có chút vấn đề, ngẫu nhiên sẽ nhìn đến một ít tin nhắn của những người không có thiện ý, cô rõ ràng cảm giác được chính mình không giống trước đây, có thể bình tĩnh thong dong.
Thậm chí lần thứ hai tái phát, là sau khi có người dùng tin nhắn ngôn từ hạ lưu, nhục mạ xúc phạm cô. Cảm xúc phẫn nộ mãnh liệt cùng ủy khuất, lần thứ hai quét qua não. Ran ý thức được, đây là thời điểm bị ảnh hưởng bởi thuốc, khống chế không được mà bóp nát cái ly, trên tay đều là máu.
Trong nháy mắt kia, Ran không chút nghi ngờ cô sinh ra ý đồ thương tổn chính mình, cuối cùng, cô phải đóng Twitter và các nền tảng xã hội công khai khác, mong rằng nó sẽ mờ dần theo thời gian.
Lúc đó Ran không hề biết rằng, chính vì một trận nổi tiếng này, mà cô sẽ sớm bị quấn vào một sự kiện như thế nào gọi là khủng bố đến cực điểm.
Trước mắt Ran tập chung chú ý vào sau lần tiêm giải dược lần thứ hai, cô dần dần phát hiện thân thể chính mình sinh ra một sự thay đổi, thị lực cải thiện rất nhiều. Điều này có lẽ là do tính cách của cô vốn mẫn cảm, thuốc đã khuếch đại cảm xúc khả năng nắm bắt chi tiết cuộc sống của cô, cũng không giống như trước kia chỉ là ấn tượng trong đầu chợt lóe qua mà giờ trở nên càng thêm rõ ràng.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro