Chương 6 : [ Dấu Bộ Tứ ] Tội phạm chân gỗ?


- Watson, giờ đây chúng ta còn được nửa tiếng đồng hồ. Vấn đề là phải biết lợi dụng. Như tôi đã nói anh rõ, hồ sơ của tôi hầu như hoàn tất. Nhưng chúng ta chớ nên tin tưởng quá mà mắc phải sai lầm. Cho dù hiện nay vụ này có vẻ đơn giản đến đâu chăng nữa, vẫn có thể còn nhiều uẩn khúc. _

- Đơn giản à? - Watson lớn tiếng hỏi.

- Hẳn là thế! _ Anh đáp bằng giọng như một giáo sư y khoa giảng giải với đám sinh viên nội trú,  - Nhưng anh hãy ngồi yên trong góc kia, kẻo vết chân anh lại làm cho công chuyện thêm rắc rối. Nào, giờ ta hãy bắt tay vào việc đi chứ! Trước tiên, những người kia họ đến bằng cách nào? Cửa ra vào vẫn đóng từ tối hôm trước. Thế còn cửa sổ? _

Anh dùng chiếc đèn lồng soi sáng cửa sổ, miệng thốt lên những nhận xét tuy bằng giọng nghe rõ ràng nhưng thật ra là tự nói với chính mình.

- Cửa sổ đóng từ bên trong. Khung cửa chắc. Không có bản lề ở một bên. Nào, ta mở thử xem. Quanh quất đây chẳng có ống máng nào. Từ đây, không thể nào leo lên mái được... Ấy thế mà một người đã leo lên bằng cửa sổ; đêm qua có mưa chút đỉnh, và đây, trên thành cửa sổ, ta thấy có dấu chân dính bùn. Còn kia lại có dấu đất bùn hình tròn. A, ta lại thấy dấu ấy trên sàn nhà, rồi cạnh chiếc bàn. Nhìn đây này, Watson! Thật là một cuộc biểu diễn tuyệt đẹp.

Watson cúi xuống nhìn đấu vết rõ nét hình dáng giống một cái đĩa.

- Đây không phải là dấu bàn chân _ Watson nói.

Conan lén lút tới gần, tránh né những manh mối xung quanh, đưa đôi mắt suy tư nhìn dấu vết.

- Cái này còn chính xác và quý giá hơn thế nữa kia. Đấy là dấu của một đầu chày bằng gỗ. Anh cứ nhìn lên thành cửa mà xem; đây là dấu chiếc giày ống nặng trịch đế rộng có đóng đĩa, cạnh đó là dấu của chân kia, nhưng đấu này lại tròn. _

- Chắc hẳn là người đàn ông chân gỗ. _

- Đúng vậy. Nhưng còn một tên khác nữa, một kẻ đồng minh rất có khả năng và rất được việc. Này, anh xem thử nhé, anh có thể trèo qua hàng hiên kia không, bác sĩ? _

Conan nhìn ra ngoài cửa sổ. Ánh trăng vẫn còn chiếu sáng đến phía này của ngôi nhà. Mặt đất ở bên dưới cách hơn 60 feet. Cho dầu có căng mắt ra nhìn, tôi cũng không thấy được một điểm tựa con con nào, hoặc một kẽ nứt nhỏ nào trong bức tường bằng gạch. Cậu nghi hoặc, giọng nói nghiêm túc không giống một đứa trẻ :

- Một người thì không thể, thế nhưng nếu có hơn một người thì.... _

- Đúng vậy. Nếu có một người bạn ở cửa sổ này, và nếu người đó thòng xuống cho sợi dây thừng to khỏe mà tôi trông thấy ở góc tường, sau khi đã buộc nó vào cái móc lớn kia, thì sao? Tôi lại nghĩ rằng, trong trường hợp ấy, nếu có chút ít thể lực, hung thủ có thể đu mình lên đến đây kể cả cái chân gỗ nữa. Và dĩ nhiên, anh rời khỏi chỗ này cũng bằng cách đó thôi. Sau đó, tên đồng phạm sẽ rút dây lên, tháo ra khỏi móc, đóng và chốt cái cửa sổ lại từ bên trong và sau cùng ra đi bằng lối mà hắn đã đến. Tôi xin bổ sung thêm một chi tiết phụ _

Anh vừa tiếp tục diễn giảng vừa mân mê sợi dây thừng :

- Tên hung thủ chân gỗ này, mặc dù là một tay leo trèo có hạng, nhưng không phải là một thủy thủ. Hắn ta không có đôi tay chai sạn. Chiếc kính lúp của tôi có cho tôi thấy nhiễu vết máu, nhất là ở đoạn cuối. Từ đó tôi suy ra là hắn ta đã buông mình tuột xuống ở một tốc độ khiến đôi tay phải sướt da. _

- Tất cả những điều ấy nghe ra thật là hay _ Watson nói, - Nhưng câu chuyện lại càng khó hiểu hơn bao giờ hết. Kẻ đồng minh bí mật kia là ai? Hắn đột nhập vào phòng này bằng cách nào? _

- À phải rồi, đồng phạm hả? _ Holmes nhắc lại, nghĩ ngợi một lát rồi đưa tay xoa đầu cậu. Conan có chút sững sờ ngước đầu.

- Chính gã đồng phạm ấy sẽ đem đến cho chúng ta nhiều yếu tố lý thú đấy. Nhờ hắn mà nội vụ đã vượt ra ngoài giới hạn bình thường. Tôi cho chính gã đồng minh này đã đưa một cái mới mẻ vào biên niên hình sự của đất nước này. Tôi nhớ lại có những 'ca' tương tự như thế đã xảy ra rồi, nhất là ở Ấn Độ, và nếu trí nhớ tôi còn tốt, thì ở cả Senegambia. _

- Nhưng hắn ta đến bằng cách nào? _ Watson nài nỉ hỏi, - Cửa ra vào thì bị cài then, cửa sổ lại không lên đến được. Bằng lối ống khói chăng? _

- Tấm lưới song sắt ở trên ấy quá hẹp - Anh đáp, - Tôi cũng đã nghĩ đến điều đó, nhưng...

- Thế thì sao? Hắn ra bằng lối nào? _ Watson

- Thực tình anh không muốn áp dụng mấy nguyên tắc của tôi sao? Bao nhiêu lần tôi đã bảo với anh là sau khi đã gạt bỏ ra ngoài tất cả những trường hợp không thể nào xảy ra được, thì giả thiết còn lại, dầu là bấp bênh, thiếu cơ sở đến đâu chăng nữa, cũng phải là giả thiết đúng đắn! _ Anh nghiêm nghị nói, - Chúng ta biết rằng hắn ta không đến bằng cửa ra vào, không bằng cửa sổ, cũng không bằng ống khói. Ta cũng thừa biết rằng hắn không ẩn trốn trong phòng này, bởi vì phòng này không có chỗ nào có thể ẩn trốn cả. Thế thì hắn đã đến bằng lối nào? Nhóc con, trả lời xem? _

Câu này quá quen với cậu rồi, một trong những câu triết lý của Sherlock Holmes mà Conan thuộc tất cả. Cậu xoa cằm, ngước đầu lên, đôi mắt to tròn nhìn chăm chăm vào trên mảng trần nhà :

- Không có lối thoát, thì tự tạo một lối thoát thôi. Cháu nghĩ nó nằm ở sau cái trần nhà cũ kỹ này. _

- Chính xác. Chỉ bằng lối đó thôi. Nếu anh vui lòng cầm hộ tôi chiếc đèn này, ta sẽ đẩy cuộc tìm kiếm lên mãi tận cái rầm thượng bí mật, nơi phát hiện ra kho báu. _

Anh trèo lên thang xếp, tì bàn tay vào hai cây đà và đu mình lên rầm thượng. Lên đến nơi, anh nằm sấp sát xuống, với tay nắm lấy cây đèn để Watson có thể lên theo anh. Căn rầm thượng dài khoảng 10 feet, rộng 6 feet. Sàn rầm là mấy cây đà, và phải nhảy từ đà này qua đà khác nếu muốn di chuyển, vì ở giữa hai hàng đà chỉ là những tấm lách mỏng manh mà thôi. Mái rầm vươn lên thành góc nhọn – dĩ nhiên là chỉ mặt bên trong của cái mái nhà thật. Căn rầm hoàn toàn trống trơn. Bụi đóng thành lớp dày trên sàn.

- Đây rồi - Holmes nói, tay đặt lên bức tường dốc nghiêng - Đây là cái cửa chống mở ra trên mái nhà. Tôi có thể đẩy nó lên. Mái nhà hiện ra để dốc thoai thoải xuống. Đây là con đường mà theo đó tên số một đã đi vào. Ta hãy thử xem còn có thể tìm thấy dấu vết gì khác giúp ta nhận diện hắn nữa không. _

Anh đưa đèn lại gần sàn, và đây là lần thứ hai trong cùng đêm ấy, cậu thấy gương mặt anh thoáng vẻ ngạc nhiên trái ý. Đưa mắt theo hướng anh nhìn, cậu rất nghiêm túc suy luận. Vì sàn đầy rẫy dấu chân trần trông rõ cả hình thù, nhưng không lớn quá nữa dấu chân bình thường giống như.... Một đứa trẻ chạy loanh quanh.

- Holmes à _ Watson bảo thầm, - Một đứa bé có thể làm được một chuyện khủng khiếp như thế chăng? _

Anh lấy lại được tự chủ ngay :

- Lúc đầu tôi có ngạc nhiên thật. Tuy nhiên, chuyện này không có gì là lạ lùng đâu. Trong phút chốc trí nhớ tôi bỗng sút kém hẳn đi, bởi vì lẽ ra tôi đã phải dự kiến sự việc này rồi. Ta chẳng còn có gì để phát hiện ra trên đây nữa. Ta xuống đi. _

- Vậy thì về mấy dấu chân ấy, giả thuyết của anh như thế nào? - Watson cất tiếng hỏi khi chúng tôi đã trở xuống căn phòng bên dưới.

- Anh bạn Watson thân mến, anh thử tự phân tích một chút xem nào _ Anh nói với một thoáng nóng nảy, - Anh thừa biết phương pháp của tôi rồi kia mà. Hãy áp dụng xem sao. Đối chiếu những kết quả của chúng ta kể ra cũng lý thú đấy chứ. _

- Tôi chẳng nghĩ ra được bất cứ lối giải thích nào cho phù hợp với các sự kiện đã xảy ra - Watson đáp.

- Thật kỳ lạ... _ Conan nhỏ giọng lầm bầm.

- Hm? Chuyện gì vậy nhóc con? _ Sherlock quay đầu, hỏi.

- D- dạ không có gì ạ. _ Conan lúng túng tránh né.

Cậu cảm thấy các ký ức từng đọc sách về Holmes dần nhạt đi, từ từ phai mờ một cách đáng nghi hoặc.

_________

T/g : " Ai đó thương tui đi, tui phải lên mạng tìm bản tiếng anh về đọc đó, thương tui đi. " Q^Q



Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro