Chương 11: Biến cố


Chương 11: Biến cố

Vòng tay ấm áp cùng hơi thở quen thuộc khiến cả người Amuro Tooru thả lỏng. Hắn khép mắt lại, ngực khẽ phập phồng.

Thời gian từng chút trôi qua.

"Zero?"

Morofushi Hiromitsu nhẹ giọng gọi, nhưng không nhận được hồi đáp. Hắn thoáng nghi hoặc, hơi buông lỏng tay một chút. Ngay lúc đó, hắn cảm nhận được trọng lượng trong vòng tay mình như bất ngờ nặng xuống.

"Zero?" Morofushi Hiromitsu thoáng khẩn trương, giọng nói mang theo run rẩy.

Amuro Tooru không đáp lại. Cả người mềm nhũn, như thể toàn bộ sức lực chống đỡ đã bị rút cạn. Gương mặt nhợt nhạt vốn mang theo ý cười lúc này trắng bệch đến dọa người, hàng mi run nhẹ như đang cố chống lại cơn mê man.

Morofushi Hiromitsu lập tức ôm lấy thân thể đang đổ sụp trong tay mình, đôi mắt trợn to đầy hoảng loạn.

"Zero!? Ngươi sao vậy?"

Không có tiếng trả lời. Amuro Tooru lâm vào hôn mê, hơi thở yếu ớt như có như không.

"Chết tiệt..."

Morofushi Hiromitsu khàn giọng, bàn tay siết chặt lấy vai đối phương, run rẩy ôm lấy Amuro Tooru vào lòng.

"Xảy ra chuyện gì, ... Hiro?"

Furuya Rei ở phía sau, phát hiện tình huống không đúng, lập tức vọt lên. Đơn giản kiểm tra qua tình trạng của Amuro Tooru, Furuya Rei mày nhíu chặt, ngẩng đầu nhìn nhà mình osananajimi hoảng loạn ánh mắt, hắn nhẹ giọng: "Bình tĩnh, Hiro. Đầu tiên dìu hắn vào phòng đã."

Morofushi Hiromitsu cắn răng, khẽ gật đầu, hai tay cẩn thận đỡ lấy thân thể gầy gò đang vô lực ngã trong vòng tay mình. Hắn cúi đầu, nhìn khuôn mặt nhợt nhạt đến gần như trong suốt của Amuro Tooru, chỉ thấy lồng ngực đối phương khẽ phập phồng.

Furuya Rei yên lặng bước bên cạnh, hai tay đỡ vai, cùng Morofushi Hiromitsu dìu Amuro Tooru vào phòng ngủ ở gần đó. Đặt hắn nằm xuống giường, Morofushi Hiromitsu lập tức quỳ xuống bên cạnh, cầm chặt tay đối phương, gắng giữ cho đôi bàn tay lạnh ngắt ấy còn chút ấm áp.

Furuya Rei nhẹ nhàng kéo khăn quàng cổ của Amuro Tooru ra, ngón tay thăm dò chạm vào động mạch cảnh. Khăn bị kéo xuống để lộ ra từng lớp băng gạc trắng quấn quanh cổ, Furuya Rei nhìn thấy bất giác nhíu chặt chân mày, nhưng chưa kịp suy nghĩ nhiều liền đã bị mạch tượng hỗn loạn làm di dời lực chú ý. Vài giây sau, hắn trầm giọng:

"Mạch đập rất hỗn loạn tăng giảm đột ngột, nhiệt độ cơ thể hạ nhanh..."

Morofushi Hiromitsu siết chặt bàn tay, giọng nói run rẩy: "Ta ôm hắn... vậy mà không kịp phát hiện ra..." rồi hắn lại ngẩng đầu ngước nhìn Furuya Rei, ánh mắt có chút thẫn thờ, "Các ngươi lúc nào cũng vậy, dùng vẻ ngoài bình tĩnh để che giấu mọi sự đau khổ, dùng nụ cười để che dấu hết thảy bi thương... nhưng mà ngươi biết không Rei, nhìn các ngươi như vậy ta mới biết bản thân mình vô dụng đến mức nào, chỉ có thể đứng một chỗ nhìn bóng tối dần nuốt chửng thái dương."

Furuya Rei nghe vậy, động tác trên tay thoáng khựng lại. Hắn cúi thấp đầu, giọng nói vang lên trầm thấp: "Bóng tối có thể nuốt chửng thái dương, nhưng thái dương cuối cùng cũng sẽ xua tan bóng tối bởi vì thái dương muốn nhìn thấy bình minh."

Furuya Rei khẽ ngẩng đầu, ánh mắt sâu thẳm như mang theo cả trời chiều tĩnh lặng.

"Hiro, ngươi nói mình chỉ biết đứng nhìn, nhưng ngươi biết không... chính ngươi, từ đầu đến cuối, vẫn là thứ ánh sáng khiến bọn ta không bị bóng tối nhấn chìm. Với bọn ta, ngươi là hy vọng, là điều nhắc nhở bọn ta rằng... dù đêm có sâu đến đâu, cũng sẽ có lúc tan biến."

Morofushi Hiromitsu chăm chú nhìn thẳng vào mắt Furuya Rei, hắn cười một tiếng, nụ cười có phần chua xót lại tự giễu: "Nhưng mà Rei, thế giới kia ta... thế giới kia Morofushi Hiromitsu đã chết, chúng ta đều đã chết. Vậy nên Zero hắn mới bất chấp tất cả, giống như thiêu thân lao vào ngọn lửa."

Furuya Rei hơi nghẹn lại, ánh nhìn thoáng rung khẽ như mặt hồ gợn sóng: "Ngươi nhầm rồi, Hiro."

Hắn siết chặt nắm tay đặt trên ga giường, lấy hơi thật sâu: "Chúng ta cứ tưởng cái chết sẽ cướp đi tất cả, nhưng không phải vậy. Thứ còn sót lại chính là lý do để người ở lại sống tiếp. Ở thế giới đó, Zero hắn vẫn gắng gượng vì ký ức về ngươi, về Matsuda, về Hagiwara, về lớp trưởng... Ký ức ấy vừa là gánh nặng, vừa là giá đỡ cuối cùng để hắn không gục ngã."

Furuya Rei cúi đầu, khẽ vuốt ve băng gạc trắng trên cổ Amuro Tooru, "Vậy nên sự xuất hiện của chúng ta, dù là kỳ tích, hay trò đùa thì đối với hắn không phải là cơn ác mộng. Đó là cơ hội để hắn được cứu lần nữa. Có chúng ta ở đây, hắn sẽ biết: thứ mà bản thân cố gắng bảo vệ chưa từng biến mất."

Hắn dừng lại, mắt khóa chặt lấy Morofushi Hiromitsu:

"Đừng phủ nhận ánh sáng của mình, bởi vì ngươi còn sống, chúng ta còn sống mới là bình minh thật sự hắn khao khát nhìn thấy."

................

Ngoài hành lang, hai bóng người xách theo rương y tế đang ở chạy vội, đến cửa phòng ngủ cũng không gõ cửa liền trực tiếp đẩy cửa tiến vào. Phát hiện bầu không khí có phần trầm trọng, Hagiwara Kenji sắc mặt nghiêm túc:

"Làm sao vậy? Lại xảy ra chuyện gì?"

Furuya Rei lắc đầu không trả lời, ngược lại hướng hai người dò hỏi: "Ryo cùng với Matsuda đâu?"

"Hai người bọn họ đi tìm cậu nhóc thám tử, có khả năng nhóc Conan sẽ biết gì đó." Hagiwara Kenji nhanh chóng trả lời, liếc nhìn sắc mặt tái nhợt Amuro Tooru, trong mắt tràn đầy lo lắng, "Hắn thế nào, để cho lớp trưởng kiểm tra xem sao?"

Furuya Rei liếc nhìn hộp y tế trong tay Date Wataru, khẽ lắc đầu: "Mạch đập hỗn loạn, nhiệt độ cơ thể hạ nhanh, ta đã kiểm tra. Hiện tại nhiệt độ cơ thể đã quay về mức ổn định nhưng người không có ý thức. Không rõ chứng bệnh nên tạm thời không thể dùng loạn thuốc. Phải đợi Conan lại đây chúng ta mới biết được đáp án."

Date Wataru nhanh chóng đặt hộp y tế xuống, mở nắp kiểm tra từng loại thuốc và thiết bị. Sau một thoáng suy nghĩ, hắn nhìn sang Furuya Rei: "Vậy hiện tại chỉ có thể ổn định theo dõi thôi sao?"

Furuya Rei gật đầu, ánh mắt trầm lặng: "Ta đã kiểm tra phản ứng đồng tử, hiện tại vẫn có phản xạ ánh sáng, điều đó nghĩa là thần kinh trung ương chưa tổn thương nghiêm trọng. Nhưng nếu kéo dài hôn mê quá bốn tiếng, ta không dám đảm bảo."

Cùng lúc đó, Conan cả người mờ mịt bị Matsuda Jinbei nhấc bổng chạy vội lên cầu thang, mãi đến khi tiến vào hành lang tầng hai mới bừng tỉnh. Conan ngẩng đầu, ngạc nhiên nhìn Matsuda Jinbei.

"Đợi đã... chuyện gì...?"

Suy nghĩ có chút trì độn, đầu nhói lên từng cơn âm ỉ như có thứ gì đó đang gõ đều đều xuống đỉnh đầu. Conan cau mày, dùng tay xoa nhẹ huyệt thái dương, cố gắng giữ cho đầu óc được thanh tỉnh.

Không đúng... hắn... nhớ là... bản thân đang ngủ...

Một ý nghĩ chợt xuất hiện trong đầu, Conan cả người cứng đờ, ánh mắt sắc bén. Không đúng vốn dĩ ban đầu đã cùng Hattori nói rõ tối nay nhân lúc mọi người nghỉ ngơi thì thăm dò căn biệt thự này nhưng không hiểu sao trong một khoảng khắc cả người liền lâm vào mê mang rồi sau đó chìm vào giấc ngủ sâu từ lúc nào.

Không đúng... vẫn có gì đó không đúng...

Conan cau mày, bàn tay nắm chặt lấy mái tóc, biểu tình rầu rĩ. Hắn rõ ràng còn nhớ là trước lúc lâm vào mê mang đã nhìn thấy một thứ gì đó... nhưng rốt cuộc thứ đó là cái gì...

"Uy, tỉnh rồi đi!?"

Cảm nhận được người bị hắn nắm trong tay có động tác nhỏ, Matsuda Jinbei một tay nhấc bổng, bình tĩnh nhìn vào mắt đối phương.

"Ca ca, ngươi là...?" Bị gương mặt có phần quen thuộc lại xa lạ nhìn chằm chằm, Conan cả người cứng lại, ánh mắt cảnh giác nhìn xung quanh.

"Lát ngươi sẽ biết, bây giờ chúng ta không có thời gian." Quan sát thấy đối phương hoàn toàn bình thường, Matsuda Jinbei vội vàng hướng phòng ngủ vọt đến.

Cửa phòng bật mở, nhìn cảnh tượng bên trong, thần sắc Conan lập tức dại ra.

Hai... hai cái Amuro tiên sinh!?

Sao có thể!?

Chẳng lẽ là... Vermouth?

Conan sắc mặt lập tức trở nên tái nhợt, đồng tử co rút. Không được, Ran, đại thúc, Hattori cùng với Kazuha còn ở đây, phải tìm cách thoát khỏi nơi này.

Vừa lùi lại một bước liền bị một bóng người to lớn chặn lại, Conan ánh mắt hoảng loạn, vội vàng sờ soạng cổ tay. Không có... đồng hồ gây mê không có, đúng rồi, hắn là bị người này nhấc ra tới.

Matsuda Jinbei vừa mới đóng lại cửa phòng liền bị Conan một loạt thao tác làm cho mê mang. Hắn cau mày, hơi cúi người dò hỏi: "Ngươi lại làm sao a, nhóc thám tử?"

Sau lại nhìn thấy cậu nhóc như con thú nhỏ xù lông, hắn không khỏi có chút trầm tư, gãi nhẹ quyển mao đầu, hắn trông có như vậy đáng sợ sao?

Furuya Rei ngồi bên cạnh giường, nhìn một màn này liền biết nhóc Conan đang suy nghĩ cái gì. Hắn tủm tỉm cười, nhẹ nhàng nói: "Conan, ngươi lại đây... là ta, Furuya Rei. Nơi này không có tổ chức người, rất an toàn... Không cần lo lắng."

Conan đôi đồng tử co rút lại nhưng tỏ ra ngọt ngào, ngây thơ đáp lại: "Đại ca ca... Cái gì Furuya Rei, còn có cái gì tổ chức... Ta không hiểu ngươi đang muốn nói cái gì a. Còn có người bị bệnh trên giường kia là em trai song sinh của đại ca ca sao?"

Furuya Rei cười khẽ một tiếng rồi thần sắc lập tức trở nên nghiêm túc: "Conan, không cần diễn trò. Ta biết ngươi hiểu những gì ta vừa nói. Tình huống vô cùng khẩn cấp, chúng ta cần sự hỗ trợ của ngươi."

Thu hồi lại vẻ ngây thơ, Conan ánh mắt bình tĩnh lướt qua từng khuôn mặt trong phòng ngủ, cuối cùng dừng lại trên gương mặt của người vừa mới tự xưng là Furuya Rei kia. Conan cúi đầu, suy nghĩ trong chốc lát rồi chậm rãi nói: "Được, vậy các ngươi có thể giải thích cho ta rốt cuộc có chuyện gì đang xảy ra ở đây sao?"

___________________________________________________________

Góc tâm sự nhỏ

Đầu tiên xin cảm ơn mọi người đã dành thời gian để đọc và cảm nhận tác phẩm của mình, đồng thời cũng cảm ơn mọi người đã dành tình cảm cho các nhân vật trong truyện.

Trong khoảng thời gian tháng 6 và tháng 7, mình phải tập trung thời gian để ôn thi nên thời gian dành ra để tiếp tục xây dựng nội dung tác phẩm khá là hạn chế. Số lượng chương và nội dung được đăng tải sẽ không được đảm bảo là đều đặn mỗi ngày. Mong mọi người thông cảm. 

Ngoài ra, truyện mình viết thì thường không có bản thảo thay khung sườn thiết lập trước mà hoàn toàn dựa theo mạch suy nghĩ của mình. Kiểu như là nghĩ đến đâu thì viết đến đấy í :))) vậy nên đôi khi mạch truyện sẽ hơi bị "hẫng" một chút. Mọi người khi đọc thì cũng có thể góp ý.

Sau bộ "Truyền thuyết Mạn châu sa" này thì tạm thời mình chưa có ý tưởng gì cho bộ truyện tiếp theo, vậy nên mọi người có thể cho mình xin một vài ý kiến đề xuất được không? Mình sẽ dựa vào đó để thiết kế nội dung cho bộ truyện kế tiếp. 

Cuối lời... Yêu mọi người lắm nha <3

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro