VỤ ÁN 3: VỤ ÁN ĐÊM KHUYA CƯỠNG HIẾP - GIẾT CÁC CÔ GÁI ĐỘC THÂN HÀNG LOẠT

Nguồn : DĐLQĐ

08. Vụ Án Đêm Khuya Cưỡng Hiếp - Giết Các Gái Độc Thân Hàng Loạt 01

“Đặc phái viên Đường cảm thấy thế nào rồi?” Cảnh sát Hwang lo lắng hỏi Đường Vũ Tân.

Đường Vũ Tân khẽ gật đầu, chảy máu quá nhiều làm mặt cô hơi tái. Còn anh trai của Park Mi Young bị công tố Yoo đến sau dẫn đi. Nghe công tố Yoo nói, cảnh sát Jang đã bị công tố Min bắt về quy án, hiện tại đã bắt đầu thẩm vấn.

“Cảnh sát Hwang không cần ở đây với tôi đâu, anh không muốn đi thẩm vấn à?”

“Nhưng đặc phái viên Đường…”

“Tôi không sao, nhà tôi cách chỗ này không xa lắm, tôi tự đi bộ về được.”

“Vậy được rồi…” Kì thật cảnh sát Hwang cũng rất muốn tới phòng thẩm vấn xem tình hình, chẳng qua không yên tâm để Đường Vũ Tân một mình thôi.

“Thật sự không sao, cánh tay chỉ bị thương tí thôi.” Đường Vũ Tân giơ cánh tay bị thương lên cười cười, vẻ mặt không khác gì thường ngày, lúc ấy cảnh sát Hwang mới thấy nhẹ nhõm.

“Vậy tôi đi đã, có chuyện gì thì gọi điện thoại nhé.” Cảnh sát Hwang vỗ vai Đường Vũ Tân sau đó rời đi.

Trên đường về nhà, nhìn Đường Vũ Tân có vẻ bình tĩnh nhưng nội tâm lại ngổn ngang trăm mối. Tao ngộ hôm nay làm cô nhận ra một điều, có một số sự việc vì cô gia nhập mà phát sinh biến hóa, cho dù là những sự việc trước đó. Như vậy cô sẽ phải trù tính mình chính là một mắc xích trong đó, sâu xa hơn nữa là, tương lai sẽ phát sinh một số tình huống đến cô cũng không dự đoán được, cái này nên làm gì đây…

“Á”, đột nhiên Đường Vũ Tân nghe tiếng la thảm ở góc quẹo phía trước vọng đến. Đường Vũ Tân nương theo tiếng la chạy qua, lúc đuổi đến mục tiêu, thân hình Đường Vũ Tân cơ hồ cứng đờ trong tích tắc.

Cô nhìn thấy một người đầu đội mũ đen, dùng tay siết cổ một người… Trời! Vì sao cô lại đụng phải đại boss?!!! Hay là đại boss vẫn luôn canh chừng con đường về nhà của cô sau đó vừa vặn đói bụng?!! Đường Vũ Tân rối rắm rồi…

Đại boss thấy Đường Vũ Tân, bàn tay hơi lỏng ra. Một cái lỏng tay này cũng đủ cho Đường Vũ Tân chớp được cơ hội. Chỉ thấy Đường Vũ Tân mặc kệ bên cạnh có gì, nhặt lên là ném tới, ném xong rồi mới thấy đó là một cái chai bia rỗng. Đại boss nghiêng người tránh, buông người bị hại ra, người kia sao bỏ qua cơ hội lập tức chạy mất tăm tích.

Đại boss nhìn theo hướng người bị hại chạy nhưng không đuổi theo mà quay người đối diện với Đường Vũ Tân. Thấy tình hình không xong, Đường Vũ Tân lùi về phía sau, lùi tới chân tường…

“Xin xin xin xin… xin lỗi…” Đường Vũ Tân không suy nghĩ được gì tuôn ra một câu như vậy, cả đại boss cũng ngây ra.

Đường Vũ Tân thầm mắng mình đầu heo, mắc gì phải xin lỗi chứ? Kết quả còn chưa hết hối hận, đại boss đã đi đến trước mặt cô, Đường Vũ Tân căng thẳng tới nỗi ngừng thở. Cô cẩn thận quan sát miệng đại boss, may quá, răng vẫn đang ở trạng thái bình thường…

“Ngài ngài ngài ngài muốn làm gì…” Đường Vũ Tân đã bắt đầu lắp ba lắp bắp…

Lần này thì đại boss có hơi tin vào phán đoán của mình rồi, cô gái này có khả năng biết mình…

Đại boss không nói, ông ta cúi đầu liếc cánh tay Đường Vũ Tân: “Bị thương à?”

Nói gì thế?! Đường Vũ Tân kinh ngạc mở to mắt, tuy giọng nói khàn khàn trầm đục, rõ ràng là giả vờ, nhưng nói gì chứ…?

“Tôi tôi tôi tôi không sao… không phiền ngài quan tâm…”

“Cô biết tôi, hả?”

“Không biết!!!” Đường Vũ Tân nói dứt khoát, nghĩ bụng: xong rồi… tự mình làm hỏng bét… sơ hở chồng chất luôn!!!

“Ha ha, tốt nhất là cô đừng có nhóm máu Rh+.” Nói xong cũng không để ý tới Đường Vũ Tân, quay người bỏ đi. Để lại Đường Vũ Tân ngờ nghệch đứng đó nhìn bóng lưng đại boss…

***********************

“Đặc phái viên Đường?! Đặc phái viên Đường?!” Công tố Yoo huơ huơ tay trước mặt Đường Vũ Tân, đặc phái viên Đường hôm nay làm sao thế nhỉ? Vì sao cứ ngơ ngẩn như thế?!

“Chuyện gì?” Đường Vũ Tân hoàn hồn, ngượng ngùng nhìn công tố Yoo. Không có cách nào khác, tình hình khuya mấy ngày trước thật sự quá shock rồi…

“Vừa rồi tôi hỏi tay cô lành chưa?”

“À, đỡ nhiều rồi, cám ơn công tố Yoo đã quan tâm.”

“Hi hi, cùng một tổ mà, nên quan tâm lẫn nhau đúng không?”

“Đúng đó, đặc phái viên Đường, đã nói cô nên ở nhà nghỉ thêm mấy ngày rồi, nhanh như vậy đã đi làm?” Cảnh sát Hwang cầm tài liệu vụ án mấy ngày trước đi tới, anh thuận tiện nhìn cánh tay Đường Vũ Tân, phát hiện mấy ngày nay rốt cuộc máu cũng không thấm ra tay áo nữa, không khỏi thở phào. Đây cũng là một nguyên nhân mà anh lo lắng Đường Vũ Tân bị thương không điều dưỡng đàng hoàng, dễ tạo ra trở ngại cho cánh tay. Một nguyên nhân khác là do trong tổ luôn có máu tươi không ngừng thoang thoảng, anh sợ Min Tae Yun chịu không nổi…

“Tôi đã khỏe rồi, nằm ở nhà mãi sắp nổi mốc luôn…chỉ có cánh tay bị thương thôi, không có gì to tát.” Cánh tay bị thương thôi, có cần khẩn trương vậy không?

“Ôi cha, không phải cho là chỉ rạch có một vết thôi chứ? Đặc phái viên Đường đã đi chích ngừa uốn ván chưa? Đi kiểm tra chống nhiễm khuẩn rồi sao? Kiểm tra chức năng cơ của tay chưa?”

“Sao anh không tống tôi tới bác sĩ Sok luôn đi…” Đường Vũ Tân khinh bỉ.

“Tống đến đó làm cái gì?” Nhất thời cảnh sát Hwang không phản ứng kịp.

“Ý tôi là, lật hết nội tạng gì đó của tôi lên kiểm tra luôn chứ?”

Cảnh sát Hwang minh bạch Đường Vũ Tân có ý châm chọc, ngượng ngùng cười trừ.

“Nói mới nhớ, cảnh sát Jang bị phán thế nào?” Đường Vũ Tân hỏi kết quả vụ án lần trước, cô bị thương nên không tham dự phiên tòa trực tiếp.

“À, xử tù 30 năm, lần này hắn ăn đại thọ 70 trong tù rồi.” Yoo Jung In hả giận, đáp.

“Qua không được đại thọ 70 cũng không tệ. Đúng rồi, anh trai Park Mi Young thì sao?”

“Anh cô ta vô tội được phóng thích, công tố Min không khởi tố.”

“Ừ, đó là lẽ thường của con người. Thời gian này chúng ta không có việc gì sao?”

“Chẳng lẽ luôn phải có chuyện à? Thái bình một chút không tốt sao?”

“Cũng phải.” Đường Vũ Tân vặn thắt lưng, ánh mắt vô ý liếc ngoài cửa, kế đó một cơn xung động ập ngược trở lại, bởi vì cô nhìn thấy đại boss Jang đi từ ngoài vào.

“Đường Vũ Tân, bây giờ có bận gì không?”

“Không có…” Đường Vũ Tân hơi lo sợ bất an.

“Đi theo tôi một chút.” Nói xong ông ta đi vào phòng làm việc của công tố Min.

Đường Vũ Tân vừa thấy đó là phòng của công tố Min, tim lập tức buông lỏng quá nửa.

“Trưởng phòng Jang có chuyện gì sao?” Công tố Min ngồi trên ghế, thấy trưởng phòng Jang đi vào lập tức đứng dậy chào.

Trưởng phòng Jang nhường chỗ cho Đường Vũ Tân đi theo sau tiến vào, mỉm cười: “Lệnh thuyên chuyển của Đường Vũ Tân đã phê duyệt rồi, tôi xuống thông báo cho các cậu một tiếng. Cậu đóng dấu vào mặt sau thẻ công tác cho cô ấy.” Nói xong, trưởng phòng Jang lấy thẻ công tác của Đường Vũ Tân trong túi ra.

Đứng một bên, Đường Vũ Tân sớm đã cười híp cả mắt, cuối cùng cô cũng trở thành công tố viên của Tổ công tố rồi!!!

“Hoan nghênh gia nhập Tổ công tố!” Trưởng phòng Jang chìa tay cho Đường Vũ Tân, cô bắt lấy, có điều nắm rất dè dặt.

“Công tố Min không muốn nói gì à?” Đưa thẻ công tác cho Đường Vũ Tân, trưởng phòng Jang nhìn công tố Min.

“Hoan nghênh!” Giọng công tố Min một chút cũng không nghe ra ý chào mừng trong đó…

“…”

“Lại phát sinh vụ án mới rồi!” Đột ngột xông vào phòng, Dong Man nói.

*********************

“Cẩn thận hiện trường chứng cứ… Bên này! Anh đạp trúng vết máu rồi! Các anh không biết phải bảo vệ kỹ hiện trường à?” Yoo Jung In đến hiện trường sớm nhất, đang chỉ huy nhóm trinh sát điều tra hiện trường nhưng hiển nhiên là cô bất mãn với thái độ làm việc của họ.

“Ái chà, mọi người vất vả rồi!” Cảnh sát Hwang bắt đầu bài mở đầu trước sau như một khi thấy Đường Vũ Tân và công tố Min đi vào.

“Người chết là Kim Yi Eun, 24 tuổi, là bạn của chủ nhà.” Cảnh sát Hwang rút cuốn sổ ghi chép tình huống đã điều tra nói cho mọi người.

“Chủ nhà là ai?”

“Lee Jung Yi, là bạn làm chung với nạn nhân ở nhà máy điện tử, là người đầu tiên chứng kiến, vừa làm xong ca đêm về thì thấy một màn này.”

“Có khả năng chủ nhà là kẻ tình nghi không?” Công tố Min vừa quan sát thi thể vừa hỏi.

“Có thể xác định là biến thái gây nên, camera quan sát cũng chụp được, thẻ ra vào cũng xác định rõ.

“Kẻ tình nghi có thể là ai đây?”

“Kẻ tình nghi giới tính nam, chiều cao ước chừng 1m72, thể hình trung bình.” Tiếng Đường Vũ Tân đột nhiên lọt vào tai hai người đang tập trung phân tích tình tiết vụ án.

“Sao cô biết?” Hwang Soon Bum nhìn nhân viên chung quanh, rõ ràng cũng bị suy luận của Đường Vũ Tân thu hút.

“Xem này…” Đường Vũ Tân chỉ chỉ vào dấu giày lờ mờ trên nền nhà.

Cảnh sát Hwang và công tố Min cùng bước qua nhìn, sau đó mặt cảnh sát Hwang mặt mày đỏ gay đứng thẳng người, nhìn nhân viên kiểm tra chung quanh, to tiếng: “Các cậu ăn không ngồi rồi hết à? Dấu giày to như vậy mà không nhìn thấy?! Căn cứ vào dấu giày có thể suy ra chiều cao, thể trọng của một người, chứng cứ quan trọng như vậy mà không phát hiện ra là sao?!”

“Chúng tôi cũng nhìn thấy rồi, nhưng tôi nghĩ là dấu chân của nhân viên công tác…” Một người trong bọn họ còn tính phản bác lại.

“Nhưng tất cả các vị đều phải bọc vải trắng, đúng không?” Đường Vũ Tân chỉ vào chân mọi người.

“…” Một đám nhân viên công vụ, hoàn toàn tỉnh ngộ, sau đó triệt để im lặng.

“Còn có, các vị nhìn chỗ này,” Nói xong Đường Vũ Tân lại trỏ tay vào dưới gầm ghế, có dấu vết để lại.

“Chỗ này… từng có cái gì chỗ này sao?” Hwang Soon Bum thắc mắc.

“Tôi nghĩ là đúng, nhưng đó là cái gì thì không biết .” Lúc này Đường Vũ Tân đã ngồi xuống trước mặt người chết, kiểm tra miệng vết thương mơ hồ trên đầu người chết.

“Lại nhìn ra cái gì rồi?” Giọng công tố Min hơi châm chọc nhưng lại có mấy phần chờ đợi.

“Ừ, bề mặt hung khí xem ra vừa rộng vừa cứng, chắc hẳn không phải cái búa.”

“Vì sao không phải búa?” Cảnh sát Hwang lại hỏi.

“Chiếu theo suy luận vừa rồi, hung thủ là nam, vậy thì đầu nạn nhân không thể nhìn được rồi…”

“Ý cô là, nếu lấy sức mạnh của đàn ông dùng búa đập xuống mà nói, có khả năng óc nạn nhân đã bị lòi ra?” Công tố Min hỏi.

“Đúng thế!” Đường Vũ Tân đứng lên, bắt đầu xem xét căn phòng, phát hiện một bình nước nằm trên bàn. Cô cầm cái bình lên đưa lên mũi ngửi ngửi, sau đó lại dùng ngón tay chấm chấm một cái.

“Cô làm gì thế?!” Sau lưng đột nhiên vang lên tiếng nói có chút hoảng hốt của công tố Min, cái bình trong tay liền bị công tố Min giật lấy.

“Khụ khụ,” Đường Vũ Tân suýt nữa bị sặc, cô điều hòa hơi thở, đáp: “Trong bình có mùi quái lạ, có thể là chứa chất làm nạn nhân mất khả năng tự vệ, nhưng còn phải kiểm tra dạ dày và máu của nạn nhân mới khẳng định thêm một bước…”

“Đủ rồi, mấy cái này hẳn là công việc của pháp y. Giờ cô đi điều tra xem trước khi chết Kim Yi Eun đã đi đâu, làm những gì.” Giọng công tố Min đột nhiên nghiêm nghị hẳn lên, làm Đường Vũ Tân hơi khó hiểu.

“Hơ?” Mặt Đường Vũ Tân nghệch ra, mới rồi không phải công tố Yoo đã bị phái đi rồi sao?

“Đây là mệnh lệnh.” Công tố Min cứng rắn.

“Nhưng vừa rồi không phải công tố Yoo đã đi điều tra chuyện này rồi sao?”

“…” Công tố Min nhất thời nghẹn họng, anh quên mất Yoo Jung In đã bị phái đi rồi… Khoan khoan! Tâm tình bất an phiền toái thình lình ập tới này rốt cuộc là do cái gì?

“Ai da! Cô đi giúp đỡ công tố Yoo không được sao?” Cảnh sát Hwang nhảy ra điều đình, anh biết vừa nãy công tố Min định đẩy Đường Vũ Tân đi để dễ bề quan sát hiện trường. Kết quả tìm ra một cái lý do vớ vẩn cũng đủ rồi đi, còn nổi tính trẻ con cái gì?!

“Cái này gọi là lãng phí nhân lực… Được rồi, tôi đi điều tra xem dấu vết dưới ghế hồi nãy là cái gì…” Đầu óc Đường Vũ Tân đi dạo một vòng xong cũng nghĩ ra có phải làm trễ nãi công tố Min lợi dụng năng lực ma cà rồng khảo sát hiện trường không, mình cũng đừng không biết thức thời, thế nên chủ động đề xuất điều tra dấu vết khả nghi.

“Vậy đi, quan sát hiện trường xong rồi bọn tôi sẽ đưa thi thể về sở pháp y, đến chừng đó đừng quên đến nghe báo cáo kiểm thi.” Cảnh sát Hwang âm thầm thở phào.

“Được!” Đường Vũ Tân nói xong cũng không quay đầu lại, bỏ đi.

“Được rồi, có thể xem được rồi.” Cảnh sát Hwang kêu tất cả nhân viên giám sát đi ra ngoài, sau đó nói với công tố Min.

Người sau gật đầu, tròng mắt biến thành màu xanh trong tích tắc.

09. Vụ Án Đêm Khuya Cưỡng Hiếp - Giết Các Gái Độc Thân Hàng Loạt 02

“Choi Dong Man, so sánh vân tay ở hiện trường thế nào rồi?” Ngoại trừ Đường Vũ Tân ra, bốn người thảo luận tình hình vụ án trong phòng họp nhỏ của tổng bộ.

“Đã so sánh dấu vân tay trên người nạn nhân và ở hiện trường rồi, không khớp nhau.”

“Chung quanh nạn nhân cũng phải điều tra, mở rộng phạm vi điều tra… Yoo Jung In, báo cáo hướng đi của nạn nhân ngày xảy ra vụ án.”

“Sáng 9 giờ đi làm, 6 giờ chiều tan tầm, ngồi xe đưa rước nhân viên của công ty, đã xác nhận với tài xế. Khoảng 10 giờ nói muốn về nhà một chuyến, hình như bạn cùng phòng nói dối.”

“Vậy cô ta đi chỗ nào?”

“Club đêm.”

“Kiểm tra camera club đêm chưa?”

“Rồi, xác nhận rồi. Nhưng trước mắt không có đối tượng tình nghi.”

“Ôi ôi, không có bên ngoài, không phải nghĩa là ở bên trong sao!” Biểu tình cảnh sát Hwang như là chuyện đương nhiên.

“Anh lại nói cái gì đây…” Công tố Min sớm đã bình thản với việc cảnh sát Hwang đột ngột ăn nói nửa vời thế này.

“Đây, chúng ta cẩn thận suy nghĩ một chút. Cửa chống trộm bị cạy, trong ly nước lại phát hiện thứ gì đó đoạt mạng, các cậu nghĩ tới cái gì, hả?”

“Biến … thái?” Dong Man ngồi một bên nói.

“Đúng! Biến thái! Chà chà, cậu em của chúng ta thông minh lên rồi nhỉ.” Cảnh sát Hwang sờ đầu Dong Man.

“Không cảm thấy quyết định như vậy quá võ đoán sao? Ngày hôm đó vì sao nạn nhân đi ra ngoài, đi cùng với ai… chờ đến lúc nắm được rồi hãy kết luận đi?” Yoo Jung In hết sức bất mãn việc cảnh sát Hwang cho ra kết luận như thế, giọng điệu khá nghiêm túc.

“Khụ, ờ cái này… công tố Yoo xuất phát từ Pusan, tôi từ Seoul, chúng ta gặp nhau ở Taejon đi, nhưng Seoul hình như gần hơn một chút đó.”

“Có lẽ hung thủ ngay tại Pusan cũng không chừng nha.” Lúc này Đường Vũ Tân cầm một tấm hình cùng một cái máy ảnh ống kính rời bước vào, tán thành ý kiến của Yoo Jung In.

“Sao lại nói thế?” Ánh mắt Min Tae Yun tập trung trên người Đường Vũ Tân, không lẽ cô đã nhanh chóng hiểu được chỗ lõm đó là cái gì rồi?

“Cái này tôi cầm về từ chỗ bác sĩ, tìm thấy trong đầu người chết!” Đường Vũ Tân đặt một cái túi plastic lên bàn làm việc, một đám người bu qua nhìn, hai mảnh vỡ chỉ nhỏ cỡ đầu ngón tay, không biết là cái gì nằm lộn xộn bên trong.

“Đây là cái gì?” Dong Man tò mò hỏi.

“Hỏi hay lắm Dong Man. Lát nữa còn phải nhờ kỹ thuật của cậu đến giải quyết mớ mảnh vỡ này. Theo phán đoán sơ bộ của tôi, mấy mảnh vỡ này chắc hẳn là thấu kính lọc ánh sáng UV 58mm.”

“Ý cô là, hung khí có khả năng là ống kính rời của máy ảnh?” Công tố Min lại hỏi.

“Đúng thế, bác sĩ Sok đã xác nhận rồi, có khả năng này. Dong Man, cậu tra loại máy ảnh số ống kính rời KION này rồi so sánh đáy của nó với vết lõm trong hình xem.”

“Vâng.” Dong Man nhanh chóng gõ lách cách trên bàn phím, không tới một lát đã truy xuất ra toàn bộ hình chụp máy ảnh.

“Hẳn là hình dạng đáy.” Đường Vũ Tân lại cung cấp phương hướng cho mọi người.

Dong Man đối chiếu đáy máy ảnh tìm được với vết lõm dính máu, cuối cùng tìm tới cái thứ bảy thì phát hiện vừa khớp.

“Tìm thấy rồi! Là máy chụp hình ống kính rời hiệu KION 7.”

“Vậy là cơ bản đã xác định được hung khí rồi, giờ tôi đi phòng kiểm nghiệm đây.”

“Tới phòng kiểm nghiệm làm gì?” cảnh sát Hwang nghi hoặc, kế đó hoảng hồn khi thấy thứ Đường Vũ Tân móc từ trong túi ra.

Chỉ thấy Đường Vũ Tân móc mẫu máu trong túi ra lắc lắc trước mặt công tố Min và cảnh sát Hwang, có chút chọc ghẹo nói: “Tôi đưa mẫu máu đi phòng kiểm nghiệm, xem thử cái thứ đoạt mạng đó là cái gì.”

Nói xong Đường Vũ Tân cười cười đi ra ngoài, để lại hai người câm lặng trong phòng họp.

“Đây là người công tố Yoo tìm được?” Ngoài cửa kính phòng thẩm vấn, Đường Vũ Tân, cảnh sát Hwang còn có công tố Min nhìn Yoo Jung In đang thẩm vấn nghi phạm tên Oh Minho.

“Bởi vì là nhiếp ảnh gia ở tiệm chụp hình?” Cảnh sát Hwang khinh bỉ khịt mũi, “Hình như công tố Yoo sai lầm rồi? Có thấy quan hệ gì với ma túy đá kia đâu?”

“Camera club đêm ghi được anh ta bám theo sau nạn nhân, còn đeo máy chụp hình nữa?” Tuy người này quả thật là hung thủ nhưng phải có chứng cứ mang tính quyết định mới được.

“Đúng thế, nhưng mà ma túy đá…”

“Vì sao cảnh sát Hwang cứ đùa bỡn với cái ma túy đá đó thế?” Đường Vũ Tân có phần không nghĩ ra, rõ ràng công tố Min cũng đâu nhìn thấy nó?!

“À…” Cảnh sát Hwang nghẹn lời, tại sao anh cứ khăng khăng cố chấp với cái ma túy đá đó thế? Là vì mấy ngày trước có vụ án liên quan tới nó sao?

“Nghe nói anh kinh doanh tiệm chụp hình?” Tiếng nói từ máy vang lên, công tố Yoo bắt đầu tiến hành thẩm vấn.

“Không phải tiệm chụp hình mà là phòng thu hình… cô muốn biết điều gì?”

“Kim Yi Eun, vì sao giết cô ấy?” Công tố Yoo bỏ qua cách vòng vèo, chọn phương án nói toạc móng heo.

“Tôi không giết người.”

“Vân tay trên người nạn nhân Kim Yi Eun hoàn toàn trùng khớp với vân tay của anh.”

“Tôi căn bản không biết.” Oh Minho vẫn giả vờ vô tội.

Lúc này công tố Yoo bày một cái máy ảnh ống kính rời trước mặt Oh Minho, “Nhận ra loại máy ảnh này chứ, nghe nói một tháng trước anh mua cái máy này trên mạng, vậy máy ảnh của anh đâu? Hiện giờ nó ở đâu?”

“Làm mất rồi, lúc đi ra ngoài chụp hình.”

“Trong đó chụp lén không ít tấm nhỉ?” Yoo Jung In có vẻ tức giận trước thái độ của Oh Minho.

“Tôi chưa từng chụp lén.” Oh Minho cười trấn tĩnh như thường.

“Qua đêm với cô gái mình nhìn trúng tại club đêm, chụp lại, sau đó quăng lên mạng là sở thích của anh?” Giọng công tố Yoo đã bắt đầu dồn dập.

“Tôi chưa từng chụp.” Oh Minho cũng cao giọng lên, dường như để tăng sức thuyết phục cho lời nói của mình.

“Anh có từng nghĩ đến cảm giác của những cô gái bị chụp hình không?” Cùng là phụ nữ, công tố Yoo có thể hiểu được cảm giác của những cô gái kia, thế nên giọng điệu càng thêm kích động, tức giận.

“Không phải tôi đã nói rồi sao, tôi chưa từng chụp kiểu đó.”

“Đem số ảnh đó post lên mạng bị tôi tra được, anh có cảm giác tội lỗi nhỉ.”

“Căn bản tôi không biết chuyện này.” Oh Minho trợn mắt nói.

“Bọn ranh download mấy tấm ảnh đó đều khen ngợi anh, anh cao hứng tới phát khùng luôn nhỉ.” Công tố Yoo cũng sắp nổi điên rồi…

“Cô còn nói nữa?” Oh Minho đột ngột gào lên.

“Cậu xem có phải quá kích động rồi không.” Cảnh sát Hwang nhìn Yoo Jung In có vẻ mất kiểm soát, nói với công tố Min. Anh hi vọng công tố Min cân nhắc xem có nên đổi công tố Yoo ra không, dù sao loại công việc này không cho phép mang theo cảm xúc cá nhân.

“Kích động là lẽ thường của con người ấy mà.” Đường Vũ Tân một mực nhìn chằm chằm Oh Minho, cô hi vọng từ hành vi của Oh Minho có thể nhìn ra được sơ hở, nhưng rất đáng tiếc, không có.

“Đặc phái viên Đường cũng sẽ phạm loại sai lầm đơn giản này sao?” cảnh sát Hwang nói với vẻ nghiền ngẫm.

“Tôi sẽ không to tiếng với Oh Minho như công tố Yoo đâu.” Đường Vũ Tân cau mày.

“Xem đi, công tác vốn không nên mang theo cảm tình cá nhân.” Cảnh sát Hwang khá tán đồng mấy lời này, gật đầu.

“Tôi sẽ trực tiếp xông lên đánh cho anh ta bò ra mới thôi.” mặt Đường Vũ Tân tỉnh bơ, nói tiếp.

Công tố Min, cảnh sát Hwang: “….”

“Vì bị phát hiện chụp lén nên mới giết người đúng không?” Giọng công tố Yoo đã hơi nghẹn lại.

“Không phải mà!”

“Nói đi, nói là anh giết! Nói mau lên!” Công tố Yoo đã không khống chế được tâm tình của mình, quát vào mặt Oh Minho.

“Đã nói là không phải tôi mà!”

“Thằng khốn không biết liêm sỉ này!!!” Đột nhiên công tố Yoo đập bàn đứng dậy quát lớn.

“Mặc kệ cô nói gì! Tôi không giết người!” Oh Minho đối mặt với công tố Yoo, một lát sau Oh Minho tiếp tục mở miệng: “Có một cô gái dẫn tôi về nhà, tôi đi theo cô ta. Cô gái đó rất xinh đẹp, tính cũng tốt nên tôi mới đi với cô ta. Cô ta nói phải tắm rửa một chút, nên tôi đi ra ngoài mua bia. Lúc tôi về thì… tôi rất sợ, rất hoảng, tôi… chạy ra ngoài…” Nói xong Oh Minho ra sức túm tóc mình, lộ vẻ khổ sở hết sức.

“Lúc đó quăng mất máy ảnh sao?”

“Đúng thế, lúc đó tôi quá sợ nên chạy trốn.”

“Xem ra không tệ, đại khái đã khai ra hết rồi.” Ngoài cửa kính, mặt cảnh sát Hwang hơi ngượng ngùng, anh không ngờ trong trạng thái này mà còn có thể khiến kẻ tình nghi khai thật.

Công tố Min gật đầu, liếc mắt lại thấy Đường Vũ Tân muốn đẩy cửa phòng thẩm vấn đi vào.

“Cô định làm gì?” Công tố Min hỏi, nghĩ bụng không lẽ định đi vào cho anh ta một đấm thật?

Nhưng Đường Vũ Tân không trả lời câu hỏi của công tố Min, cô mở cửa đi vào phòng thẩm vấn, đến trước mặt Oh Minho, mặt mày vô cảm từ trên cao nhìn xuống anh ta.

“Có.. chuyện gì sao?” Giọng Oh Minho run run.

“À, Kim Yi Eun thật sự không phải do anh giết?” Giọng Đường Vũ Tân không chút cảm xúc, nhìn thẳng vào mắt Oh Minho.

“Đã nói là không phải tôi giết mà, lúc tôi mua bia về cô ta đã chết rồi!!!”

“Thật sao?” Đường Vũ Tân từ từ kéo gần khoảng cách giữa mắt hai người nhưng đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm mắt Oh Minho, một li một tấc cũng không dời đi.

“Cái cô công tố viên này kì cục quá đi!” Oh Minho chịu không nổi ánh mắt hùng hổ dọa người của Đường Vũ Tân, muốn nghiêng đầu qua, kết quả bị Đường Vũ Tân dùng hai tay cưỡng chế quay lại. Cô dùng hai tay nâng cằm Oh Minho lên, ngón tay đặt sau hai tai Oh Minho, ngón giữa tiếp xúc dái tai đằng sau ốc tai anh ta.

“Thật sao? Anh thật sự không giết Kim Yi Eun sao?” Đường Vũ Tân lặp lại cùng một câu hỏi.

“Cô!” Oh Minho muốn nói lại bị Đường Vũ Tân ngắt lời.

“Anh chỉ cần trả lời tôi có hay không là được. Anh… rốt cuộc có giết Kim Yi Eun không?” Lúc này tầm nhìn giữa Đường Vũ Tân và Oh Minho chỉ cách nhau chừng ba phân, gần đến nỗi có thể nhìn rõ từng đường vân trong đồng tử đối phương, hô hấp của Oh Minho bắt đầu dồn dập, anh ta không cách nào quay đầu, lại không biết làm sao không nhắm mắt lại được.

“Không có…”

“Được rồi, anh Oh Minho, anh có thể về trước. Vụ án còn nhiều chi tiết đáng ngờ, có lẽ chúng tôi sẽ còn tìm anh tìm hiểu một số tình huống.” Đột nhiên Đường Vũ Tân rụt hai tay đang giữ mặt Oh Minho lại, cười híp mắt nói với Oh Minho.

Oh Minho có chút hư thoát, dựa vào lưng ghế thở hổn hển.

“Công tố Yoo tôi ra ngoài trước, phần sau giao lại cho cô.” Đến đây, gương mặt lạnh tanh của Đường Vũ Tân không thấy đâu nữa, lại khôi phục cái kiểu cười híp mắt, sải chân đi ra ngoài.

“Nè nè nè, đặc phái viên Đường, vừa rồi cô làm gì thế?”

Chỉ thấy ánh mắt Đường Vũ Tân quét lên quét xuống người công tố Min và cảnh sát Hwang, đến khi hai người đều cảm thấy không thoải mái mới nói:

“Bây giờ tôi có thể khẳng định, người này là hung thủ.”

“Cái gì?” Công tố Min kinh ngạc kêu khẽ, nhỏ đến nỗi bản thân cơ hồ không nghe được nhưng quả thật anh lại lần nữa để lộ tâm tình xao động trước mặt Đường Vũ Tân.

“Ý của đặc phái viên Đường là gì, cô nói tên Oh Minho này là hung thủ? Vừa nãy anh ta nói…” Nhất thời cảnh sát Hwang cũng không phản ứng kịp, sao chỉ sờ sờ mặt, hỏi mấy câu là biết đối phương có phải hung thủ hay không.

“Tên Oh Minho này chẳng những là hung thủ… mà còn… là thiên tài nói láo…” Nói xong môi Đường Vũ Tân hơi cong lên, trong mắt toát ra ánh sáng không biết tên…

10. Vụ Án Đêm Khuya Cưỡng Hiếp - Giết Các Gái Độc Thân Hàng Loạt 03

“Này này này, đặc phái viên Đường, sao cô nhận định kẻ tình nghi này đang nói láo?”

Vừa ra khỏi phòng thẩm vấn, cảnh sát Hwang đã đuổi theo sau Đường Vũ Tân liến thoáng hỏi vì sao cô cho rằng Oh Minho nói dối. Đường Vũ Tân vốn không định giải thích, bởi vì nói ra thật sự quá phiền phức, nhưng lúc cô quay đầu nhìn cảnh sát Hwang thì đồng thời cũng liếc thấy công tố Min hơi nhíu mày nghĩ ngợi, cô lại mềm lòng.

“Các anh thật sự không biết?” Lúc Đường Vũ Tân nói câu này thì nhìn công tố Min chằm chằm, nói thật cô có đắc ý chút đỉnh, ‘Đến hỏi tôi đi nào~~~’ Đường Vũ Tân chờ mong nhìn công tố Min, kết quả công tố Min chỉ nhìn cô mà thôi.

“Không biết… công tố Min biết không?” Cảnh sát Hwang lấy vai huých công tố Min, kết quả công tố Min nhìn cảnh sát Hwang lắc đầu làm Đường Vũ Tân cực kỳ buồn bực. Quan hệ giữa công tố Min và cảnh sát Hwang quả thực không phải tốt bình thường, căn bản anh không hề che giấu tâm tình của mình trước mặt cảnh sát Hwang.

“Thôi được, tôi đây có lòng từ bi nói cho các anh biết vậy…” Đường Vũ Tân hậm hực trong bụng, mở miệng: “Từ góc độ tâm lý học mà nói, khi một người nói dối sẽ xuất hiện mấy tình huống: thứ nhất, không nói đến bản thân và họ tên; thứ hai, tâm tình dao động lớn, thậm chí nổi nóng; thứ ba, mắt sẽ nhìn lên phía trên; thứ tư, trí nhớ phối hợp lẫn lộn; thứ năm, âm lượng và giọng điệu biến đổi đột ngột hoặc âm giọng không tự giác tăng vọt; thứ bảy, biểu tình chân thật xuất hiện trong thời gian cực ngắn; thứ tám, người nói dối thì cánh mũi sẽ to lên; thứ chín, người nói dối sẽ không ngừng sờ mó thân thể mình.”

Đường Vũ Tân nói một lèo xong, thở hào hển lại nói tiếp: “Mấy tình huống nói trên, trừ nguyên nhân máu tràn đầy mặt làm mũi biến đổi thì mắt rất khó phát hiện do thay đổi quá nhỏ ra, những loại khác chỉ cần quan sát tỉ mỉ vẫn sẽ phát hiện được sơ hở.”

“Vậy đặc phái viên Đường phát hiện ra cái gì rồi?” Cảnh sát Hwang hiếu kì chờ Đường Vũ Tân. Đầu óc cô gái này rốt cuộc chứa bao nhiêu thứ? Công tố Yoo từ phòng thẩm vấn đi ra nghe Đường Vũ Tân giải thích cũng đứng đực ra đó.

“Lúc nãy tôi dùng hai tay giữ chặt đầu của nghi phạm, tác dụng thứ nhất là không để kẻ tình nghi quay mặt nhìn đi chỗ tôi không thấy được. Một tác dụng nữa là, tôi đặt tay sau động mạch cổ của anh ta, dựa vào tốc độ máu chảy và nhiệt độ mà nhận định kẻ tình nghi có nói dối hay không. Tôi cứ hỏi mãi cùng một vấn đề, đồng thời kéo gần khoảng cách giữa mắt của hai bên, tác dụng của nó chính là tăng áp lực gây khủng hoảng cho nghi phạm; còn một tác dụng khác là thuận tiện quan sát xem những tình huống tôi đã kể có xuất hiện hay không?”

“Kết quả quan sát thế nào?”

Nghe thấy giọng Đường Vũ Tân cuối cùng kích động, rốt cuộc công tố Min không nhịn được lên tiếng rồi sao… Trong lòng Min Tae Yun sớm đã chấn động tột đỉnh. Anh kinh ngạc trước kiến thức của Đường Vũ Tân đồng thời cũng bội phục cô có đủ dũng khí chiếu theo đó mà thử nghi phạm. Có lẽ, trong suy nghĩ của công tố Min, Đường Vũ Tân đã không phải là cái người dựa vào quan hệ đặc biệt với cấp trên để lượm lặt một ít công việc nhìn thì có vẻ uy quyền nhưng thực tế chẳng có gì nữa rồi, nên biết chức vụ đặc phái viên này ở chỗ họ kì thật không được hoan nghênh gì cả…

“Qua việc hỏi đi hỏi lại cùng một vấn đề với việc gia tăng áp lực, tôi cảm giác được máu của nghi phạm chảy nhanh hơn, nhiệt độ tăng cao, đồng tử nở lớn, âm giọng tăng vọt… điểm quan trọng nhất là, lúc anh ta trả lời câu hỏi của tôi mắt luôn ngước lên trên, mặc dù anh ta khắc phục những tình huống khác rất tốt nhưng phản ứng sinh lý chưa trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, vẫn chưa đạt đến trình độ hoàn mỹ. Thế nên tuy tôi nói anh ta là thiên tài nói dối nhưng bất kể chuyện gì cũng đều có sơ sót, không phải sao?”

“Vậy vì sao không bắt anh ta?” Cảnh sát Hwang đột nhiên tò mò, đã nhận định anh ta nói dối, vì sao không trực tiếp bắt luôn đi?

“Cảnh sát Hwang… chúng ta không có chứng cứ…” Giọng điệu Đường Vũ Tân có chút uể oải, nghĩ bụng không lẽ bình thường cảnh sát Hwang toàn bức cung không thôi, hoàn toàn không nghĩ xem cần có chứng cứ mới được à?

“Ặc… khụ…” Cảnh sát Hwang xấu hổ ho một tiếng, “Vậy chứng cứ…”

“Trước tiên phải xác định được dấu vân tay trên thấu kính lọc UV,” Đường Vũ Tân còn chưa nói xong đã thấy Dong Man bước vào liền nói: “Ồ, ra rồi kìa.”

“Cái gì?” Nhất thời đầu óc công tố Yoo chưa kịp phản ứng lại.

“Báo cáo UV.” Dong Man giao báo cáo cho Yoo Jung In.

“Không hổ là Dong Man, tôi biết giao chuyện này cho cậu không sai chút nào!” Đường Vũ Tân không tiếc lời khen ngợi cậu, giơ ngón tay cái lên với Dong Man.

“Hì hì, đương nhiên rồi.” Dong Man lập tức vểnh đuôi lên trời…

“Kết quả ra sao?” Công tố Min bước qua, cúi đầu hỏi công tố Yoo.

“Nitrocellulose… đó là cái gì?” Công tố Yoo xem báo cáo xong hỏi Dong Man.

“Nitrocellulose là một loại sợi nitrat, thành phần chủ yếu trong sơn móng tay. Không nhận ra màu sắc ắt hẳn là sơn bóng.”

“Sơn… bóng?” Nghe Dong Man giải thích, công tố Yoo tỏ vẻ khó hiểu.

“Đúng thế. Có lúc, khi tội phạm gây án sẽ dùng sơn móng tay bôi lên ngón tay để che giấu vân tay của mình.” Đường Vũ Tân bước tới cạnh công tố Min, cúi nhìn báo cáo trong tay công tố Yoo.

“Nhưng không phải trên người nạn nhân có rất nhiều dấu vân tay của Oh Minho sao?” Cảnh sát Hwang lại nghi hoặc, sao anh cứ cảm thấy vụ án này hình như hơi rối…

“Đó chính là chỗ cao tay của anh ta, có cần thiết bôi đầy sơn móng tay lên đầu ngón tay mình không?” Đường Vũ Tân thở dài sườn sượt, “Cái thứ sơn bóng này còn không biết là ai nghịch lên đâu…”

“Ý đặc phái viên Đường là, báo cáo này kì thật… vô dụng?” Cảnh sát Hwang thận trọng đưa ra kết luận cuối cùng.

“Không phải chứ…” Nháy mắt mặt Dong Man xụ xuống.

“Tóm lại, mặc kệ có tác dụng hay không chúng ta đều phải tìm manh mối, tiếp theo đặc phái viên Đường tính làm gì?” Lần đầu tiên công tố Min chủ động hỏi ý kiến Đường Vũ Tân làm cô ngây người.

“Có mấy điểm phải điều tra, chỗ thứ đoạt mạng kia có lẽ sẽ tìm được manh mối; tiếp theo là sưu tầm tất cả các video đã post lên mạng, tìm những tấm chụp bằng KION 7 sau đó tiến hành theo dõi IP có lẽ cũng tìm được đầu mối.”

“Vậy cứ bắt đầu từ hai chỗ này đi.” Công tố Min nói xong liền dẫn đầu đi ra khỏi phòng.

“Anh ta có ý gì thế?” Đầu óc Đường Vũ Tân vẫn mờ mịt như cũ.

“Đương nhiên là công tố Min đi điều tra rồi, tôi cũng đi đây.” Cảnh sát Hwang vẫy tay với mọi người rồi đi mất.

“ Vậy bây giờ tôi phải đi tìm đúng không?” Dong Man hỏi hai cô gái còn lại.

“Xem ra cũng chỉ có thể như vậy thôi. Dong Man, đây là cơ hội quan sát danh chính ngôn thuận đó, đừng để lỡ nha!” Đường Vũ Tân cười híp mắt nói với Dong Man.

“Các anh nói người này là hung thủ?” Phòng thẩm vấn. Công tố Yoo nhìn người công tố Min và cảnh sát Hwang dẫn vào có chút tự giễu. Cô từng điều tra người này, là tài xế xe công ty mà Kim Yi Eun đi làm. Ai ngờ được người có vẻ thành thật như thế lại là hung thủ giết người, không lẽ lần này cả đặc phái viên Đường cũng suy luận sai rồi?

“Đặc phái viên Đường thấy sao?” Cảnh sát Hwang thăm dò, kì thật cảnh sát Hwang có hơi đắc ý đồng thời cũng thấy đáng tiếc. Dù sao suy luận của Đường Vũ Tân rất nhịp nhàng ăn khớp, hợp tình hợp lý, có điều không hiểu sao nửa đường lại nhảy ra ở đâu một người thế này.

“Giờ tôi nói gì không phải đều khiến mọi người có cảm giác vịt chết còn mạnh miệng sao?” Đường Vũ Tân cười nói.

“Ý cô là hung thủ không phải ông ta?” Lần này đổi lại đến phiên cảnh sát Hwang kinh ngạc. Anh biết Đường Vũ Tân không phải tuýp người càn quấy, hành động theo cảnh tính, cô có thể nói như thế, thật sự tự tin vậy sao?

“Bây giờ tôi nói gì cũng vô dụng. Công tố Min thẩm vấn xong tự nhiên sẽ có kết luận cuối cùng. Với lại, cảnh sát Hwang, tôi hi vọng anh có thể nhắc nhở công tố Min một điểm, rất có khả năng người này là nhân chứng nhìn thấy tận mắt, nên thẩm vấn xong đừng để ông ta đi.”

“Cô nói rất có khả năng ông ta thấy được hung thủ?” Lần này đến Yoo Jung In cũng kinh ngạc, nếu thấy vì sao không báo án?!

“Tâm tình công tố Yoo tôi có thể hiểu. Nhưng tôi cũng có thể lí giải suy nghĩ của ông ta. Đầu tiên có khả năng phải cõng trên lưng một vụ án, lại thêm đối mặt với một tên sát nhân chỉ dùng một cái ống kính rời cũng có thể giết người nói không sợ là gạt người, thế nên bỏ chạy, ẩn nấp đều có thể hiểu được.”

“Vậy đặc phái viên Đường có thể giải thích được suy nghĩ của tên điên giết người kia không?” Đột nhiên công tố Yoo thấy tức giận. Cô cảm thấy làn nào đặc phái viên Đường cũng có vẻ quá khoan dung, nhẽ ra Đường Vũ Tân nên bộc lộ tâm tình chân thật của mình một chút, nên giận thì cứ giận, có cần bày cái vẻ chuyện gì cũng có thể hiểu thế kia không, chẳng lẽ cô ấy là thánh nhân sao? Một vị thánh hiểu được tâm tình của tội phạm giết người?!

“Đương nhiên không thể, bởi vì tên này là đồ biến thái mà!” Đường Vũ Tân cười đáp, lại khôi phục cái giọng không đứng đắn kia, Yoo Jung In có cảm giác hình như nắm đấm của mình rơi xuống bông vải.

Lúc này cửa phòng thẩm vấn đột ngột mở ra. Choi Dong Man đứng ở cửa nhìn Yoo Jung In rồi lại quay sang Đường Vũ Tân, dường như quyết định gì đó, mở miệng nói: “Đặc phái viên Đường cô ra đây một chút.”

Đường Vũ Tân lại ngây ra, sao lần này lại kêu cô? Tuy không rõ vì sao nhưng vẫn theo Dong Man ra ngoài.

“Tra ra rồi?” Đường Vũ Tân cùng Dong Man đi đến trước máy tính, nhìn hồ sơ các video nằm trên bàn.

“Đúng thế, dùng 7S có mấy cái này.” Nói xong mở một cái ra, Đường Vũ Tân nhìn từng tấm một, cuối cùng thở dài.

“Xem ra tôi vẫn nên chạy một chuyến…”

Đến phòng ghi hình, Oh Minho không có ở đó. Cô đi tham quan một vòng trước, cuối cùng phát hiện chỉ thiếu mỗi đế máy chụp hình 7S.

“Cô đến đây làm gì?” Giọng Oh Minho vang lên ở cửa.

“Tôi có thể đến làm gì,” Đường Vũ Tân dùng giọng điệu tùy tiện nói, “Không phải đã nói chỉ cần vụ án có điểm mới tôi sẽ còn tìm anh điều tra sao?”

“Còn gì phải điều tra nữa?”

“Tháo ống kinh xuống có thể chụp rộng hơn nhưng tình trạng máy ảnh tệ nhất. Ở trong trạng thái đó mà chụp hình, chắc hẳn sử dụng loại máy ảnh này nhỉ? Nghe nói anh biết mấy video post trên mạng?” Đường Vũ Tân quay đầu nhìn Oh Minho, trong mắt bộc lộ rõ sự đùa bỡn.

“Tôi không biết.” Oh Minho nhìn ánh mắ đó có phần nổi nóng.

Đường Vũ Tân không đếm xỉa gì đến Oh Minho, tự đi vào phòng chụp ảnh, nhìn mớ đạo cụ trên giường nói tiếp: “Trên mạng tìm được một số video chụp bằng máy ảnh 7S, bên trong có một số cảnh tượng rất quen.”

Nói xong, Đường Vũ Tân bắt đầu đếm thầm 10 giây sau đó nín thở. Oh Minho cầm một chiếc khăn tẩm thuốc mê chụp lên miệng Đường Vũ Tân. Đương nhiên là Đường Vũ Tân giả vờ ngất đi, mặc cho Oh Minho trói quặt mình trên giường.

11. Vụ Án Đêm Khuya Cưỡng Hiếp - Giết Các Gái Độc Thân Hàng Loạt 04

Im lặng một lúc, Đường Vũ Tân xác định Oh Minho đã rời khỏi mép giường, cô từ từ mở mắt giả bộ như mới tỉnh lại.

“Tuyệt đối không phải do tôi muốn như vậy.” Oh Minho cầm máy quay phim thong thả đi tới mép giường ngồi xuống, “Là do công tố viên cô tự tìm, biết chưa? Biết tôi sẽ làm gì không? Công tố viên cô cả đời này cũng không có cơ hội gặp mặt ai nữa, bởi vì mất mặt đó.”

Đường Vũ Tân chỉ yên lặng nằm trên giường nhìn hai mắt Oh Minho giống hệt biểu hiện như lúc ở trong phòng thẩm vấn, ánh mắt kiểu này làm Oh Minho không thoải mái tí nào, thà rằng người trên giường giãy dụa hoặc kêu la, như vậy anh ta mới có khoái cảm. Nhưng bây giờ cô công tố viên này chỉ yên lặng nhìn anh ta, trong mắt không có sự sợ hãi cũng không lo lắng, Oh Minho nhìn đôi mắt ấy không hiểu sao đột nhiên lại cảm thấy sờ sợ.

“Một lát thôi là có thể kết thúc rồi, nếu có thể cùng hưởng thụ thì tốt quá.” Oh Minho quyết định không để lãng phí thời gian nữa, nhanh giải quyết cho xong chuyện, anh ta tháo mắt kính, hai tay vươn đến cổ áo Đường Vũ Tân định cởi nút áo sơ-mi của cô.

“Nói như thế, quả nhiên là anh giết Kim Yi Eun đúng không?” Đường Vũ Tân nãy giờ vẫn im lặng đột nhiên mở miệng khiến Oh Minho run lên.

“Là tôi giết thì đã sao? Công tố viên cũng sẽ lập tức đi lên con đường giống vậy thôi, hi vọng một lát nữa sẽ để cho cô có một hồi ức đẹp đẽ trước khi chết.” Nói xong Oh Minho cười tàn nhẫn, bắt đầu cởi nút áo thứ hai, song trên mặt Đường Vũ Tân lại lộ ra một nụ cười thắng lợi.

Oh Minho nhìn thấy nụ cười đó đột nhiên run rẩy, một dự cảm không lành dâng lên trong lòng. Ngay lúc đó đèn trong phòng ghi hình đột nhiên vỡ nát tắt ngúm, Oh Minho lập tức quay người lại nhưng trong bóng tối anh ta không nhìn rõ cái gì, anh ta tưởng là do chức năng chụp ban đêm của máy quay phim, cầm máy lên chỉ thấy trước ống kính một loạt ảo ảnh lướt qua, trong lúc anh ta còn chưa kịp phản ứng thì cổ đã bị ai đó bóp nghẹn nhấc lên.

Lúc này, Đường Vũ Tân vốn đang nằm yên trên giường đột nhiên lại liều mạng giãy dụa ngồi dậy. Vừa nãy lúc Oh Minho cột hai tay Đường Vũ Tân thành chữ thập vào cột giường sau, cô dùng một bí quyết lúc nhỏ thường chơi, sau khi hợp hai tay tạo thành một góc độ khéo léo, cho dù bị trói cũng có thể trốn thoát. Hiện giờ Đường Vũ Tân đang liều mạng rút tay ra khỏi dây thừng, phí sức chín trâu hai hổ rốt cuộc hai tay cũng được tự do nhưng trong lòng cô đang không ngừng hối thúc bản thân, nhanh một chút, nhanh một chút!

Cô biết có lẽ đây là thời cơ, nếu cô có thể chứng kiến hành vi bất bình thường của công tố Min ở chỗ này, như vậy về sau cô có thể không cần tận lực che giấu việc mình biết công tố Min là ma cà rồng, cô nhìn về phía màn lụa công tố Min đã ném Oh Minho ra ngoài mà rốt cuộc Đường Vũ Tân cũng cởi được dây thừng trên chân xông ra nhưng tốc độ của công tố Min còn nhanh hơn, biến mất sau cánh cửa.

“Haizz…” Đường Vũ Tân khẽ thở dài, mình chờ thời cơ này đã rất lâu rồi, xem ra vẫn không thể nhìn thấy năng lực của ma cà rồng, người bình thường căn bản không thể so sánh…

Bản thân nỗ lực như vậy mà… Đường Vũ Tân nhìn vết máu trên cổ tay do nhanh chóng cởi trói mà cứa vào, có chút mất mát. Cô cúi đầu nhìn Oh Minho đã ngất xỉu, kế đó tim cô lại bắt đầu nhảy nhót dữ dội. Cô nhìn thấy thứ gì đó trên đất, thứ này đã đủ khiến cô điên cuồng rồi.

Đường Vũ Tân khom lưng nhặt món đồ bằng kim loại màu đen lên, mở cái nắp của nó ra, tức thì trong phòng vang lên một tiếng “tách” rất lớn.

“Rốt cuộc cũng có thu hoạch chút đỉnh…” Đường Vũ Tân nhìn cái bật lửa Dupont của Pháp mà công tố Min hay nghịch trong tay cười tươi như hoa.

“Cậu cũng thật xui xẻo, ai kêu cậu chọc vào tôi và Min Tae Yun, xứng đáng bị xử 25 năm.”

Lúc ấy tiếng bước chân vang lên, nhân viên cảnh sát ùn ùn xông vào nhìn Oh Minho nằm lăn trên đất lại nhìn Đường Vũ Tân đứng một bên, mắt lộ vẻ sùng bái, Đường Vũ Tân thấy mà nổi da gà.

“Các anh dẫn anh ta đi đi.” Đường Vũ Tân ra lệnh xong cũng đi ra khỏi phòng, phát hiện người trong tổ đều đến rồi.

“Đặc phái viên Đường cô không sao chứ?” Choi Dong Man chạy tới, đưa cho Đường Vũ Tân một chén trà sữa nóng.

“Cũng tạm, đúng rồi Dong Man, sao chỉ nói với mình tôi chuyện video, vụ án này không phải tôi và công tố Yoo cùng phụ trách sao?”

“À, hồi sáng trưởng phòng Jang qua hỏi tôi tình huống vụ án, tôi nói xong trưởng phòng Jang nói nếu có manh mối gì thì tôi nói riêng với cô, có chuyện gì cứ giao cho cô là được rồi.”

“Trưởng phòng Jang?” Đường Vũ Tân nghi hoặc, không lẽ trưởng phòng Jang định chỉnh mình? Nhưng sao ông ta biết lần này đến chỗ Oh Minho sẽ có nguy hiểm?

“À đúng rồi… trưởng phòng Jang còn nhờ tôi nói với cô, nói vụ án lần này là tặng cho cô cái gì… lễ đón người mới gia nhập gì đó?” Choi Dong Man không hiểu lắm, lễ đón người mới gia nhập gì?

“À, thì ra…” Đường Vũ Tân bừng tỉnh, hóa ra trưởng phòng Jang muốn để một mình cô hoàn thành vụ án này, tạo dựng uy tín tốt ở Tổ công tố, như thế này thì gia nhập với tư cách công tố viên sẽ không xảy ra tranh luận gì, tuy có lòng tốt nhưng… sao lại cứ cố tình chọn ngay tập này chứ…

Đường Vũ Tân hơi rầu rĩ, thấy công tố Min và cảnh sát Hwang đang nói chuyện liền đi tới chỗ bọn họ.

“Công tố Min, cảnh sát Hwang.”

“Đặc phái viên Đường không nghỉ ngơi đàng hoàng sẽ không sao chứ?” Cảnh sát Hwang quan tâm hỏi, anh đã nắm được tình hình đại khái qua công tố Min, lần này có thể nói là hữu kinh vô hiểm nhưng nếu công tố Min không phải ma cà rồng thì có khả năng đã biến thành nguy hiểm thật sự rồi….

“Lần nào cũng hỏi câu này, tôi yếu ớt vậy sao?” Đường Vũ Tân khinh thường, móc thứ gì đó từ trong túi ra đưa tới trước mặt hai người.

“Đây là cái gì?” Min Tae Yun nhìn món đồ như cái bút màu đen trên có chữ NANO.

“Chứng cứ phạm tội.” Đường Vũ Tân đưa bút ghi âm cho Min Tae Yun.

“Cái gì?”

“Vừa nãy ở bên trong,” Đường Vũ Tân chỉ chỉ phòng ghi hình, “Ghi lại lời thú tội của Oh Minho, anh ta chính miệng thừa nhận đã giết Kim Yi Eun, tôi mở sẵn bút ghi âm chỉ chờ anh ta nói câu này thôi.”

“Cô đến đây vì lấy lời khai của anh ta?” Giọng cảnh sát Hwang có hơi kinh hãi.

“Bằng không tôi đến đây làm gì?” Đường Vũ Tân trừng hai người, vẻ mặt đương nhiên là thế.

“Bị cáo Kang Chul Wan sử dụng dược phẩm phi pháp, dụ dỗ bắt cóc hơn 20 cô gái, là căn nguyên gây nên vụ án này, điều này không thể phủ nhận, căn cứ quy định của pháp luật…”

“Băng video ghi lại rồi truyền lên mạng là sự thật đúng không?”

“Đúng.”

“Vậy là anh thừa nhận đã giết Kim Yi Eun sao?”

“Đúng.”

“Ngài thẩm phám, căn cứ pháp luật…”

“Bị cáo Kang Chul Wan và Oh Minho cùng phạm tội, đề nghị xử từ 25 năm.”

“Ôi cha, vất vả cho các vị rồi.” Cảnh sát Hwang xoa cái vai đau nhức đẩy cửa Tổ công tố ra.

“Vất vả, đều vất vả rồi.” Yoo Jung In cũng lê tấm thân mệt mỏi bước vào.

“Ôi ôi, lại xong một vụ án nữa.” Choi Dong Man vặn eo, nghĩ bụng, rốt cuộc cũng được nghỉ ngơi rồi.

“Ha ha, mọi người vất vả rồi nhưng tôi còn một tin tức muốn tuyên bố.”

Đường Vũ Tân cười ha ha đi vào, đứng giữa phòng đối mặt với mọi người, móc thẻ công vụ của công tố viên ra đeo lên cổ.

“Bắt đầu từ sáng hôm nay, tôi đã chính thức trở thành công tố viên của Tổ công tố rồi.”

“Cái gì?!” Người đầu tiên la lên là Dong Man, cậu chạy lên túm lấy cái thẻ nhìn kỹ.

“Cái gì… cái… đặc phái viên Đường được bổ nhiệm làm công tố viên?” Cảnh sát Hwang đột nhiên ngắc ngứ, nói vậy cô gái này trở thành nhân khẩu thường trú trong tổ rồi?!

“Đúng thế, công tố Min có thể làm chứng. Nhờ anh ta phê chuẩn tôi mới vào đây được.”

“Đúng, sáng nay đặc phái viên Đường chính thức là công tố viên của tổ, sau này phải sửa thành công tố Đường rồi.” Min Tae Yun vốn định lên lầu nhưng nghe Đường Vũ Tân nhắc tới tên mình lại quay lại.

“Ồ! Tốt quá!” Công tố Yoo đương nhiên vui nhất, một là đầu óc Đường Vũ Tân rất hữu ích, hai là cuối cùng cô cũng không phải thành viên nữ duy nhất nữa rồi…

“Đã như vậy, để chúc mừng tôi nhận chức cùng với kết thúc vụ án này, chúng ta đi ăn mừng một chút, thế nào?”

“Lại liên hoan hả? Hay quá!” Choi Dong Man vỗ tay khen hay đầu tiên.

“Chỉ liên hoan không thì đơn giản quá, lần này chúng ta đi bar uống đi.” Đột nhiên Đường Vũ Tân cười lên, nụ cười này trong mắt những người khác thì không có gì nhưng Min Tae Yun lại cảm thấy nó kỳ quái vô cùng.

“Ờ, có rượu uống là hay nhất, chúng ta đi đâu đây?” Cảnh sát Hwang đương nhiên tán thành đề nghị này, chỉ khổ cho Tae Yun của chúng ta, lại phải xài câu “lần khác đi” nữa rồi…

“Công tố Min cũng đi đi.” Đường Vũ Tân lại mời lần nữa.

Min Tae Yun rất muốn nói “lần sau đi…”, chẳng những vì anh không thể ăn này nọ, còn vì anh phải đi tìm bật lửa… nhưng còn chưa kịp mở miệng, đã nghe Đường Vũ Tân nói tiếp.

“Tôi tìm được một quán bar rất khá nha, gọi là Blood Club, thế nào? Mọi người cùng đi thử một lần đi.”

Kế đó, cảnh sát Hwang và công tố Min bị túm đi ra ngoài trong tiếng hoan hô của Yoo Jung In và Choi Dong Man, vấn đề này cảnh sát Hwang và Min Tae Yun đều nghĩ mãi không thông, vì sao là Blood…

“Chúng ta bao một phòng hay là ngồi ở đại sảnh?”

“Cô nói gì?!!” Đường Vũ Tân rống to.

“Tôi nói, chúng ta bao một phòng hay là ngồi ở đại sảnh!!!” Yoo Jung In lại gào lên lần nữa, không có cách nào khác, bar mà, đều như vậy cả.

“Đại sảnh đi, náo nhiệt!” Đường Vũ Tân trả lời, giỡn hoài, ngồi trong phòng riêng sao thấy ông chú được chứ?!

“Ông chủ, bia, cám ơn!” Chen qua đám đông, đoàn người Tổ công tố cuối cùng cũng chen được tới trước quầy bar, phần lớn mọi người đều đi nhảy hết rồi, chỉ có hai ba người ngồi ở đó.

“Được, xin đợi chút.” Ông chủ bar đáp một tiếng, lấy bia xoay người chuẩn bị bê lên, kết quả bị đội hình trước mắt hù cho cứng đờ.

Điều này làm Đường Vũ Tân kích động rồi, rốt cuộc cô cũng thấy được ông chủ bar nha! Lại nói cô tìm được Blood có hơi giống như phim ấy, trong lúc cô sưu tầm đồ ăn ngon ở gần đây vô tình phát hiện, uổng công lần trước cô còn phí sức định moi từ trong miệng công tố Min nữa…

“Anh.” Min Tae Yun gọi ông chủ Ra, giọng có vẻ bất lực.

“Ủa? Công tố Min quen ông chủ à?” Yoo Jung In tò mò.

“Xem như là quen.”

“Ồ ồ, vậy thì tốt quá, ông chủ có thể trả tiền chứ?” Đường Vũ Tân làm như quen thuộc lắm, cứ như đây là bar nhà cô mở vậy.

“Được thôi.” Ông chủ Ra cười hiền lành. Nói thật thấy có nhiều người bên cạnh Min Tae Yun như vậy anh rất mừng, năm đó đều là ma cà rồng giống nhau nhưng bên cạnh ParK Jun không có nhiều người như vậy.

“Ya! Vạn tuế!” Choi Dong Man lúc nào cũng là người la đầu tiên.

Uống một hồi, cảnh sát Hwang, Choi Dong Man và Yoo Jung In xuống sàn nhảy khiêu vũ, quầy bar còn lại mỗi Đường Vũ Tân và Min Tae Yun hai người, đương nhiên còn có ông chủ Ra cố thủ tại quầy không thể đi đâu. Min Tae Yun cực kỳ hi vọng Đường Vũ Tân cũng đi khiêu vũ một lát, như vậy ông chủ Ra mới có thể pha máu thành rượu đỏ bỏ vào ly của anh, có trời biết anh đói sắp xỉu rồi…

“Công tố Min thật là không tốt tý nào, quán bar tuyệt như vậy mà không giới thiệu?” Đường Vũ Tân quay sang nhìn công tố Min, giọng có vẻ trách cứ.

“Tôi đi toilet một chút.” Min Tae Yun ra hiệu bằng mắt với ông chủ Ra, mượn cớ đi mất.

Đường Vũ Tân nhìn bóng lưng Min Tae Yun, ánh mắt hơi tối lại, một lát sau dường như đã quyết tâm gì dó, ánh mắt lộ vẻ kiên định.

Ông chủ Ra đứng sau quầy quan sát Đường Vũ Tân tỉ mỉ. Anh nghe Min Tae Yun nói qua về cô gái này, nghe nói cậu ta hoài nghi cô, cũng tán thưởng cô. Anh rất hiếm khi thấy Min Tae Yun khen ngợi một người, cũng hiếm khi thấy Min Tae Yun chính miệng thừa nhận mình không nhìn thấu một người. Nhưng hôm nay gặp Đường Vũ Tân, ông chủ Ra cho rằng kì thật cô gái này cũng chỉ là một cô gái bình thường, nếu nói có chỗ nào đặc biệt… nghĩ đến đây ông chủ Ra ngẩng đầu nhìn Đường Vũ Tân, phát hiện dưới tác dụng củacồn hai má người nào đó đã ửng hồng.

“Ông chủ Ra nhìn tôi làm gì?” Đường Vũ Tân muốn nổi da gà trước cái nhìn kì quái của ông chủ Ra.

“Cô thích Tae Yun, đúng chứ.” Ông chủ Ra bình tĩnh nói.

“Hả?”

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro