VỤ ÁN 5: VỤ ÁN BÍ ẨN GIẾT NỮ SINH HÀNG LOẠT

Nguồn : DĐLQĐ

17. Vụ Án Bí Ẩn Giết Nữ Sinh Hàng Loạt 01

“Xin lỗi… tôi không thể để ngài làm như vậy…” Dưới màn mưa như trút, Đường Vũ Tân bị người đàn ông áo đen ép vào góc tường, đối mặt với câu hỏi của ông ta, cô chỉ một mực lắc đầu nói xin lỗi.

“Đến tột cùng cô biết được bao nhiêu?!” Người áo đen bóp cổ Đường Vũ Tân, dùng sức sơ sơ.

“Xin lỗi, xin lỗi…” Đường Vũ Tân chỉ nói duy nhất một câu xin lỗi.

“Nói đi!!!” Người áo đen nhấc bổng Đường Vũ Tân lên.

“Xin lỗi…” Đường Vũ Tân bị nghẹn không nói ra lời.

“Chỉ nói xin lỗi thì có tác dụng gì?! Nói đi! Rốt cuộc cô biết bao nhiêu, rốt cuộc cô là ai?!!”

“Khụ khụ… xin lỗi, tôi không thể nói với ngài.”

“Đã như vậy…”

Trong bóng tối, người áo đen há miệng lộ ra hàm răng sắc nhọn, ông ta nhìn thấy gương mặt tái nhợt của Đường Vũ Tân thì hơi dừng lại một chút, kế đó nhè cổ Đường Vũ Tân mà cắn…

“Không!!” Đột nhiên, Đường Vũ Tân giãy dụa ngồi dậy, thì ra là mơ… Đường Vũ Tân thở ra thật lâu…

“Cô à, cô không thể ngồi dậy được.” Vừa ngồi dậy Đường Vũ Tân đã bị ấn xuống đột ngột, nằm xuống một chỗ mềm mại.

Đường Vũ Tân tỉnh táo lại bắt đầu quan sát chung quanh, tường trắng trần nhà màu trắng, quần áo cũng trắng…

“Đây là… bệnh viện?”

“Đúng thế cô à.”

Một y tá đo nhiệt độ cho cô, “Còn sốt nhẹ, tạm thời cô không thể hoạt động, trước tiên phải chuyền xong chai glucoze này mới được.”

“Tôi làm sao thế?”

“Cô ngất cách nhà Nam Gwan Wook không xa, xảy ra chuyện gì sao?”

Đường Vũ Tân nghe tiếng nói nhìn ra cửa, chỉ thấy trưởng phòng Jang từ ngoài đi vào.

“Là ngài đưa tôi đến bệnh viện?”

“Đúng, tôi vừa vặn đi qua. Sao cô lại ngất ở chỗ đó?”

“Tôi…” Đột nhiên Đường Vũ Tân không biết nói gì.

Mà hành vi lần này của Đường Vũ Tân đã làm khơi dậy hoài nghi vốn buông xuống của Jang Chul Oh, chẳng lẽ lần này lại trùng hợp nữa? Jang Chul Oh tính nghe Đường Vũ Tân giải thích.

“Trưởng phòng Jang, tôi muốn chúng ta đề nghị tái thẩm, cho nên, cho chúng tôi một thời gian được không?” Thình lình Đường Vũ Tân lộ ra vẻ mặt khẩn cầu.

“Tái thẩm? Cô nói vụ án Yang Si Chul sao?”

“Đúng, nên…”

“Công tố Đường, tôi cho rằng, dù cô nắm được một số tình huống nào đó cô cũng không thể đi tìm Nam Gwan Wook trong tình trạng này được.” Jang Chul Oh đột nhiên có cảm giác bất lực trước phản ứng của Đường Vũ Tân.

“Gì cơ?”

“Bây giờ cô đang là bệnh nhân, bệnh nhân thì phải nghỉ ngơi đàng hoàng. Bác sĩ nói cô bị tụt đường huyết, họ nhìn thấy vết thương trên tay cô rồi. Lúc đó chắc không có nhóm máu phù hợp nên không tiến hành truyền máu chỉ là xử lý tạm thời mà cô mất máu cũng không nhiều lắm, nhưng kiểu gì thì cũng là mất máu, giờ đường huyết của cô hơi thấp, một chứng bệnh không nặng mà cũng không nhẹ đâu.”

“Lúc đó bác sĩ cũng không có nói tôi cần phải truyền máu mà?” Đường Vũ Tân chỉ nhớ lần trước băng bó xong bác sĩ liền cho cô về.

“Chuyện gì giản lược được thì giản lược, không phải sao?” Jang Chul Oh cười cười, hiện tượng như vậy bây giờ phổ biến lắm.

“Trưởng phòng Jang.”

“Sao thế?”

“Xin lỗi.”

“Không cần xin lỗi tôi, loại vụ án như vậy rất nhiều, không cần để ý quá.” Nghe Đường Vũ Tân nói thế mắt trưởng phòng Jang lạnh đi, cái này có tính là một kiểu ám hiệu không?

“Nhưng, tôi nhất định sẽ tìm được chứng cứ định tội mới thôi, sẽ thẩm án lại lần nữa. Thẩm phán Nam Gwan Wook có quan hệ với bị cáo, thế nên, xin trưởng phòng Jang cho chúng tôi trình tư liệu lên cấp trên, một khi tìm được chứng cứ quyết định sẽ lật lại vụ án lần nữa, có thể định tội cả bốn người.” Vậy nên, trưởng phòng Jang ngài tuyệt đối không nên nóng nảy… kì thật Đường Vũ Tân muốn nói nhất là câu này.

“Haiz… nếu giống như cô nói thì tốt rồi.” Trưởng phòng Jang thình lình cảm thán.

“Tôi nói gì?” Đường Vũ Tân mờ mịt.

“Cô từng nói Nếu Như Không Phải Là Người Thì Tốt, lúc đó tôi còn chưa hiểu, giờ nhìn cô thế này, đột nhiên hiểu rồi.” Trưởng phòng Jang đã hiểu ra, nếu đều không phải là con người thì làm gì có hiều chuyện như thế?

Đường Vũ Tân cười với Jang Chul Oh: “Cám ơn ngài, đại thúc.”

“Tôi phải đi về rồi, một mình cô… không sao chứ? Lúc tôi đưa cô đến đây, xem điện thoại của cô, trừ đồng nghiệp ra chẳng có số người nhà nào cả…”

“Tôi là trẻ mồ côi mà… lấy thân phận mồ côi đến thế giới này dễ gì có được gia đình. Ông trời có lẽ cảm thấy tôi không cần nhiều như vậy nên dẫn bọn họ đi rồi…” Đường Vũ Tân cười đến cô quạnh, “Khuya lắm rồi, trưởng phòng Jang cũng nên về nhà thôi, một mình tôi không sao cả.”

“Vậy được, tôi đi đây.” Trưởng phòng Jang vỗ vai Đường Vũ Tân khích lệ, sau đó đi ra ngoài.

Đối với Đường Vũ Tân, không thể nghi ngờ là Jang Chul Oh rất mâu thuẫn. Trực giác mách bảo với ông cô gái này nhất định biết điều gì đó nhưng ông lại không thể đối xử với Đường Vũ Tân như những kẻ xấu xa bại hoại khác, cắn một phát là xong, bởi vì Đường Vũ Tân là một cô gái tốt bụng khiến người ta đau lòng…

“Học sinh năm thứ ba trường nữ Geum Song Oh Han Byul, lúc ra khỏi trường thì bị xe tông.”

“Anh đến đây làm gì?” Công tố Min nhìn Jang Chul Oh không biết từ chỗ nào chui ra, thắc mắc.

“Vì sao lại cư xử với tôi như thế hả?”

Trưởng phòng Jang còn chưa trả lời câu hỏi của công tố Min, sự chú ý của hai người đều bị tiếng cô gái ầm ỹ thu hút.

“Không phải cô ở hiện trường sao? Hơn nữa lúc đó cô còn ở trong xe, chúng tôi muốn điều tra cô!” Cảnh sát Hwang đang lượn quanh cô gái kia.

“Nãy giờ không phải đã nói với anh rồi sao? Tôi cũng là người bị hại!”

“Ôi trời, cô thật là làm tôi hết nói nổi…”

“Không phải tôi nói với anh rồi sao?! Là cô bé này đột ngột lao ra đụng vào xe tôi, thật là bực mình mà!”

“Thế nên trước tiên lấy lời khai đã! Đi lấy lời khai thôi mà?! Bọn tôi cũng làm theo thông lệ thôi, làm phiền phối hợp một chút!” Tiếp đó Hwang Soon Bum mặc kệ quý cô kia vùng vẫy kiểu gì, thô bạo đẩy người vào xe cảnh sát.

“Thả cô ta ra đi,” Công tố Min vừa đi tới giữ cánh cửa xe sắp khép lại, “Xe đạp đổ dốc xuống thì có tăng tốc, quả thật là tự đụng vào.”

“Ôi, thật là… công tố Min à,” Cảnh sát Hwang gật đầu với trưởng phòng Jang, hạ giọng nói với công tố Min, “Tôi đang diễn trò mà.”

“Diễn?” Công tố Min hỏi lại.

“Người chết là con gái độc nhất của cảnh sát trưởng Oh Myung Wook, ông ấy hi vọng chúng ta đích thân điều tra vụ này.” Cảnh sát Hwang trưng bộ mặt nịnh hót ra.

“Nếu không muốn làm cũng không sao.” Trưởng phòng Jang thức thời chen vào một câu.

“Sao lại không muốn làm? Sao có khả năng đó chứ?” Hwang Soon Bum nháy mắt hoảng hốt, “Chỗ này giao cho bọn tôi là được, công tố Jang về nghỉ ngơi đi.”

“Nếu chỉ là sự cố giao thông bình thường, vậy không cần phải để chúng ta điều tra.” Công tố Min đứng một bên phát biểu.

“Sao không có lý do, đương nhiên là có lý do!” Hwang Soon Bum kích động rồi, cơ hội thăng chức khó kiếm đó! Sao không làm chứ?!

“Công tố Min chỗ này!!” Yoo Jung In đang kiểm tra xe đạp đột nhiên phát hiện manh mối, gọi mọi người đi qua.

“Sao thế?”

“Phanh xe bị cắt rồi.”

“Tôi nói mà, là cố ý giết người đấy.” Cảnh sát Hwang lập tức lấy lại tinh thần.

“Nhưng… sao tôi cảm giác, giống như trò đùa ác của trẻ con nhiều hơn?” Yoo Jung In đưa ra nhận xét của mình, “Tôi thấy, không bằng giao cho cảnh sát đi.”

“Sao cả công tố Yoo cũng thế chứ, không phải đã nói là con gái của cảnh sát trưởng rồi sao? Có thể làm cách khác không?!”

“Vì thế càng không có lý do để chúng ta điều tra.” Công tố Min đưa ra kết luận cuối cùng.

“Vậy thì được, hai vị công tố viên đều có cùng cách nghĩ, vậy thì để tôi đi nói là được.” Kì thật trưởng phòng Jang cũng tán thành giao chuyện này cho cảnh sát, dù sao cũng là việc thuộc sở giao thông.

“A, trưởng phòng Jang…” Hwang Soon Bum nhìn bóng lưng trưởng phòng Jang, hoảng hốt nói với hai người: “Hai người không muốn làm công tố viên nữa sao? Nếu lần này làm thật đẹp nói không chừng có thể thăng chức đó!! Công tố Min, giúp lần này đi nhé?!!” Cảnh sát Hwang tiếp tục năn nỉ.

“Á!!!” Nói chưa xong, cách đó không xa vang lên tiếng thét kinh sợ của một cô bé.

Đám người công tố Min vừa nghe tức tốc chạy tới chỗ phát ra tiếng la, phát hiện một cô bé rơi xuống lầu chết. Công tố Min hoảng hốt chạy lên kiểm tra mạch đập, phát hiện đã muộn rồi, cô bé đó đã chết ngay tại chỗ.

Mọi người ngẩng đầu nhìn, phát hiện có một cô bé nhìn xuống.

“Á! Là Huyn Joo!!” Bên cạnh có người thét lên.

“Nhìn kìa, rõ ràng là Huyn Joo mà.”

“Sao có thể?!! Người đã chết hai năm rồi, sao có thể xuất hiện ở phòng học đó được?!!”

“Em nói cái gì, người đã chết?” Cảnh sát Hwang lập tức bắt lấy điểm mấu chốt.

“Giờ thì hay rồi, không có lý do đi về rồi.” Công tố Min lộ ra vẻ mặt khó mà tưởng tượng.

“Xem ra vụ án này phức tạp đấy, một khi sắp xếp xong lập tức về báo cáo nhé.” Jang Chul Oh nói với công tố Min xong liền xoay người bỏ đi, ông còn phải đi ứng phó với Oh Myung Wook bọn họ…

“Ôi trời, bể nát hết rồi.” Cảnh sát Hwang nhặt điện thoại của Oh Han Byul lên nhìn, sau đó hỏi Dong Man: “Có thể phục hồi lại không?”

“Không được cũng phải được thôi.” Tuy Choi Dong Man nói thế nhưng ánh mắt tự tin ai cũng nhìn ra được.

“Vậy bên này bọn tôi cũng chuẩn bị tiến hành.” Cảnh sát Hwang đi đến cạnh công tố Min, chờ công tố Min ra chỉ thị.

“Trước tiên anh phụ trách vụ án Oh Han Byul đi, công tố Yoo phụ trách vụ Kang Jae Eun.”

“Chờ một chút, vậy kẻ tình nghi số một trong vụ án của công tố Yoo là ma sao?” Cảnh sát Hwang nghi hoặc, “Ôi chao, lúc này thật là nhớ công tố Đường, rốt cuộc cô ấy chạy đi đâu chứ? Điện thoại không mở, trong nhà cũng không có ai nghe?”

“Bởi vì bệnh viện không cho phép tôi mở máy… bọn họ nói tôi cần tĩnh dưỡng…” Đường Vũ Tân đột nhiên cất giọng âm u.

“Á!” Cảnh sát Hwang bị Đường Vũ Tân làm hết hồn.

“Ngày hôm đó đến giờ cô đi đâu vậy?” Min Tae Yun có chút quan tâm hỏi.

“Bệnh viện…”

“Công tố Đường bị bệnh sao?” Choi Dong Man lo lắng.

“Không phải bệnh nặng gì, hạ đường huyết mà thôi.”

“Ồ, chẳng trách vừa mới đó đã chạy không thấy tăm hơi đâu, không thoải mái thì phải đi khám bác sĩ kịp thời.” Cảnh sát Hwang hiểu ra gục gặc đầu.

“Tôi vừa nghe nói vụ án lần này có liên quan đến ma?” Đường Vũ Tân lộ vẻ hứng thú.

“Mặc kệ là ma hay là gì, rõ ràng có người đang làm trò quỷ, tôi lại không nhìn thấy.” Giờ phút này đầu óc Min Tae Yun vẫn mờ mịt.

“À, đúng rồi, công tố Min,” Nói đến đó Choi Dong Man lôi mẫu máu từ trong túi ra đưa cho công tố Min, “Đây là mẫu máu của Oh Han Byul… nhưng vì sao cần mẫu máu ở hiện trường chứ?”

Min Tae Yun nhìn cảnh sát Hwang, khóe môi hơi nhướng lên. Cảnh sát Hwang thu được tín hiệu, khoác vai Choi Dong Man lôi cậu bé đi giải thích cái gì gọi là ‘chim én chim sẻ sao biết chí lớn của chim hồng, chim hộc [6]…

Min Tae Yun tính nhét mẫu máu vào túi lại nhớ ra Đường Vũ Tân còn đứng bên cạnh, anh quay đầu nhìn phát hiện Đường Vũ Tân nhìn lọ đựng máu, đuôi mắt co giật.

“Công tố Đường không đi điều tra sao?”

Đường Vũ Tân không trả lời câu hỏi của công tố Min, cứ nhìn chằm chằm vào anh…

Min Tae Yun đã quá rành chiêu này của cô, tảng lờ như không có chuyện gì quay người bỏ đi…

Á á á á á, đám y tá bệnh viện kia sao cứ bắt cô kiểm tra toàn thân mới chịu thả cô ra!!! Con mẹ nó!! Bà đây đến sớm một bước thì đã chặn được mẫu máu từ tay Dong Man rồi a a a!!!

[6] Nguyên văn câu thành ngữ này là 燕雀安知鸿鹄志(yến tước an tri hồng hộc chí), chim hồng chim hộc là loài chim bay tít trên trời cao, ví với người có chí hướng tư tưởng cao siêu.

18. Vụ Án Ẩn Giết Nữ Sinh Hàng Loạt 02

Cộp cộp cộp…

Cộp cộp cộp…

Hành lang trường học, vang lên tiếng bước chân một trước một sau. Âm thanh này duy trì không bao lâu thì đột ngột dừng lại.

“Công tố viên Đường Vũ Tân, rốt cuộc cô muốn đi theo tôi bao lâu?” Công tố Min chịu hết nổi rồi, cô gái này từ lúc ở dưới lầu tới giờ liền đi theo anh, một mực đi theo lên lầu, đi miết đi miết…

“Tôi cũng đi điều tra án mà.” Đường Vũ Tân tỉnh bơ nhưng trong bụng thì không ngừng lầm bầm, ‘Tôi Không Cho Anh Uống, Không Cho Anh Uống, Không Cho Anh Uống…’

“Công tố Đường, Tổ công tố vì sao bố trí tới năm người?”

“Vì sao?”

“Năm người tập trung trí tuệ mới thu thập chứng cứ càng nhiều.” Công tố Min bày ra bộ mặt Cô Còn Không Mau Đi.

“Ồ… hóa ra là thế à, khéo ghê nha! Mạch suy nghĩ của tôi giống công tố Min đó!”

“…” Min Tae Yun hết đường nói rồi, anh quyết định không đếm xỉa đến cô gái này nữa, quay lưng tiếp tục đi.

Cộp cộp cộp…

Cộp cộp cộp…

“Công tố Đường, nói lý do xem nào, vì sao cứ đi theo tôi suốt thế?” Min Tae Yun dừng chân lần nữa, cứ tiếp tục như thế này không phải cách, anh phải thoát khỏi cô gái này để uống máu.

“Tôi… sợ ma…” Đường Vũ Tân thẹn thùng cúi đầu.

“…”

Thế là, Đường Vũ Tân cứ thế đi theo sau công tố Min. Công tố Min rẽ trái Đường Vũ Tân rẽ trái, công tố Min quẹo phải Đường Vũ Tân quẹo phải. Cuối cùng, khi Yoo Jung In nhìn thấy hai người thì, phát hiện Đường Vũ Tân giống như con vật nào đó đeo đằng sau công tố Min…

“Chơi trò ma bám đuôi [7]à?” Công tố Yoo có vẻ hứng thú.

Đường Vũ Tân: “Phải đó, chơi chung không?”

Min Tae Yun: “…”

“Ở đây à?”

“Oh Han Byul và Kang Jae Eun đều là học sinh trường này.” Công tố Yoo trình bày manh mối mình mới phát hiện, “Sau khi tan học thì cùng nhau đi tới câu lạc bộ.”

“Kang Jae Eun rơi xuống chỗ nào?”

“Là chỗ này nè.” Đường Vũ Tân dùng giọng nói vui vẻ như cũ chỉ vào một chỗ gần cửa sổ.

“Vấn đề là tự mình nhảy xuống hoàn toàn khác với bị đẩy xuống?” Min Tae Yun thong thả đi tới cửa sổ nhìn xuống.

“Xem tình huống không giống tự nhảy.” Yoo Jung In ra dấu cho công tố Min nhìn cái bàn phía dưới cửa sổ, phát hiện trên mặt bàn có dấu giày quay ngược đầu.

“Khả năng đi giật lùi đến rớt xuống không thể tồn tại được… vậy có hai kết quả, là sẩy chân? Hay là bị ai khác xô xuống?”

“Nếu bị đẩy xuống… vậy có phải là bị người đã chết hai năm trước Park Huyn Joo đẩy xuống không?”

“Thế giới này không có ma.” Công tố Min có phần nhạo báng.

“Thật á? Công tố Min không cho rằng thế giới này tồn tại ma quỷ sao?” Đường Vũ Tân lại bắt đầu nhìn chằm chằm công tố Min bằng ánh mắt như lúc ở dưới lầu.

“Trên thế giới có rất nhiều điều khoa học không thể giải thích,” Min Tae Yun né ánh mắt của Đường Vũ Tân, quay người mỉm cười nói: “Tuy nhiên vụ án này không giống.”

Hình như Min Tae Yun phát hiện gì đó, anh khom người, nhìn thấy một cái mặt nạ người, không ngờ đó là mặt nạ hình khuôn mặt Park Huyn Joo bọn họ nhìn thấy dưới lầu ban nãy.

Công tố Yoo cầm lấy mặt nạ công tố Min đưa, đưa lên mũi ngửi thử, “Son môi mùi cam sao? Đem kiểm tra DNA sẽ rõ ràng hơn.”

Cộp cộp cộp…

Cộp cộp cộp…

“… công tố Đường, đã chứng minh là không phải ma gây ra, cô còn đi theo tôi làm gì?” Min Tae Yun thật tình không nhịn được nữa rồi! Cô gái này muốn đi theo anh đến chừng nào đây?!!

“Tôi… sợ lạc đường…” Đường Vũ Tân tìm hết được lý do rồi, đến lý do lạc đường cũng lôi ra được…

“…”

“Bác sĩ Sok, tôi lại đến làm phiền rồi.” Đường Vũ Tân đẩy cánh cửa sở pháp y, tặng cho bác sĩ Sok một nụ cười ngọt ngào.

“Đến xem báo cáo kiểm xác Kang Jae Eun hả?” Bác sĩ Sok mỉm cười dừng tay.

“Ôi… tôi bị công tố Min sai về đây… đành phải tới chỗ này tìm chút chuyện làm…” Đường Vũ Tân hơi oán giận, “Có kết quả rồi sao?”

“Ừ! Trên người Kang Jae Eun có mang vi khuẩn uốn ván.” Bác sĩ Sok chỉ vào vết thương trên chân Kang Jae Eun.

“Có biết là vì sao không?”

“Xem chừng là biến chứng sau khi bị thương nhưng vết thương trên chân cô ấy đại khái chỉ chừng 2 đến 3 ngày, sao vi khuẩn có thể sinh sôi đến mức này chứ?”

“Hả? Không phải thì là gì?”

“Tình huống bình thường thì thời gian ủ bệnh là 7 ngày, sau 7 ngày mức độ hoạt động của vi khuẩn mới đạt đến trình độ này, sao trong thời gian ngắn như vậy vi khuẩn có thể phát triển trong người Kang Jae Eun tới mức đó chứ?”

“Nếu như vi khuẩn uốn ván trực tiếp xâm nhập cơ thể thì sao?”

“À, nếu như vậy thì…” Người đẹp bác sĩ nghiêng đầu suy nghĩ một chút, “Nếu trực tiếp xâm nhập cơ thể có lẽ 1, 2 ngày sẽ phát sinh triệu chứng…”

“Ừm… như vậy à… đúng rồi bác sĩ Sok, đưa mẫu máu của Kang Jae Eun cho tôi đi, tôi đem đến phòng kiểm nghiệm cho.”

“Được thôi.” Bác sĩ Sok xoay người lấy mẫu máu, “Lần này không đưa cho công tố Min sao?”

“Ừ ừ, tôi nghi ngờ công tố Min là quái nhân ưa thu thập mẫu máu các vụ án làm chiến lợi phẩm. Bởi vậy bọn tôi muốn kềm chế sở thích này của anh ta, cái sở thích đó thật sự quá đẫm máu, quá đáng sợ mà!” Đường Vũ Tân đón lấy mẫu máu, cười tươi vì đạt được ý đồ, dù sao mẫu máu của Kang Jae Eun công tố Min uống không được rồi…

“Hai người đang làm gì thế?”

Đột nhiên cửa sở pháp y bị đẩy ra, công tố Min và công tố Yoo bước vào.

“Hơ? Sao anh lại tới đây?” Đường Vũ Tân ngớ người.

“Là tôi gọi điện thoại kêu họ đến, không phải vừa nói với cô kết thúc kiểm tra, tới nghe báo cáo sao? Chẳng lẽ không phải công tố Min nói cô qua đây à?” Bác sĩ Sok cũng ngơ ngác.

“Cái gì?” Đường Vũ Tân dùng ánh mắt ngờ vực nhìn công tố Min, kết quả công tố Min không nhìn đến cô.

“Kết quả sao rồi?” Công tố Min hỏi thẳng bác sĩ Sok.

“Kết quả kiểm tra cho thấy, trên người Kang Jae Eun có vi khuẩn uốn ván, vốn còn hoài nghi vì sao vi khuẩn có thể sinh sôi như thế, có điều xem ra công tố Đường đã có đáp án rồi thì phải?” Bác sĩ Sok nói làm ánh mắt công tố Min chuyển đến người Đường Vũ Tân.

“Vừa rồi bác sĩ Sok nói, thời gian ủ bệnh của vi khuẩn uốn ván là 7 ngày nhưng vết thương trên chân Kang Jae Eun còn rất mới. Mà bác sĩ Sok kiểm tra thì phát hiện vi khuẩn uốn ván trên người Kang Jae Eun sinh trưởng rất mạnh, rất đáng ngờ… vì thế tôi hỏi bác sĩ Sok nếu vi khuẩn trực tiếp xâm nhập vào cơ thể thì sao? Bác sĩ Sok nói, nếu trực tiếp xâm nhập vào cơ thể vậy thì mức độ phát triển của vi khuẩn đạt đến trình độ đó cũng không phải không có khả năng, thế nên…”

“Vậy quả thật là vì dẫm đinh à?” Đột nhiên công tố Yoo hỏi.

“Đinh?” Đường Vũ Tân và công tố Min đồng thanh hỏi, kế đó lại liếc nhau một cái.

“Hôm kia không biết ai bỏ đinh vào trong giày Kang Jae Eun, chân Kang Jae Eun bị đâm thủng.” Công tố Yoo đem chuyện thẩm vấn Sook Huyn ra kể lại với mọi người.

“Nói như vậy, quả thật là Kang Jae Eun trượt chân rơi từ cửa sổ xuống đất, uốn ván sẽ dẫn tới bắp thịt khô quắt, gây ra trạng thái tê liệt, không thể di chuyển.” Công tố Min nghĩ đến chỗ mấu chốt của vấn đề.

“À, nói đến cái này thì… trên chiếc đinh đó chắc hẳn có chứa vi khuẩn uốn ván…” Đường Vũ Tân tiếp tục dẫn dắt mọi người.

“Sao suy luận ra được?!!” Yoo Jung In cảm thấy quá kỳ lạ rồi, đều từ điểm này suy ra kết luận sao?

“Được rồi, tôi nói lại lần nữa”, Đường Vũ Tân hắng giọng, “Vi khuẩn uốn ván có thời kỳ ủ bệnh là 7 ngày, trong tình huống bình thường thì thời gian ngắn như vậy sẽ không phát bệnh, cái này là bác sĩ Sok vừa nói với tôi. Vừa rồi lại từ công tố Yoo biết được, chân của Kang Jae Eun hôm trước đã bị thương rồi, vậy cũng tức là trong vòng hai ngày ngắn ngủi, vi khuẩn đã sinh sôi quá mức đến giai đoạn phát bệnh. Phải không bác sĩ Sok?”

Bác sĩ Sok gật đầu, khẳng định suy luận của Đường Vũ Tân.

“Vừa nãy tôi đã hỏi bác sĩ Sok, nếu vi khuẩn uốn ván trực tiếp xâm nhập vào cơ thể, có phải sẽ dẫn tới việc vi khuẩn sinh sôi mạnh hơn, trực tiếp tiến vào giai đoạn phát bệnh? Bác sĩ Sok đã khẳng định đáp án. Vì thế tôi mới đưa ra kết luận: trên cây đinh đâm vào chân Kang Jae Eun có chứa vi khuẩn uốn ván. Như vậy tiếp theo nhiệm vụ của chúng ta là tìm cây đinh đó, sau đó xác định dấu vân tay trên đinh. Nếu xác định được trên đinh có vi khuẩn và dấu vân tay hung thủ thì án này kết thúc được rồi, đúng không?”

“Wow!”

Yoo Jung In thốt lên tán thưởng, ánh mắt Min Tae Yun cũng không che giấu khen ngợi như trước nữa.

“Vậy tiếp theo, công tố Yoo cô đi tra xem ai đặt cây đinh trong giày của Kang Jae Eun.”

“Vâng.” Công tố Yoo gật đầu với công tố Min, nhận lệnh đi ra.

“Công tố Đường…” Công tố Min cũng định ra lệnh cho Đường Vũ Tân nhưng bị Đường Vũ Tân chặn đầu.

“Tôi còn nghĩ tới một số chuyện, muốn đi điều tra một chút. Thế nên tiếp theo vất vả công tố Min rồi, được chứ?” Nói xong cũng chẳng thèm xem công tố Min có đồng ý hay không đã đi ra cửa.

Ra đến cửa, đột nhiên Đường Vũ Tân dừng bước, xoay người nói với công tố Min: “À đúng rồi, công tố Min.”

“Cái gì?” Min Tae Yun lại có cảm giác không ổn.

Liền thấy Đường Vũ Tân móc lọ đựng mẫu máu trong túi ra giơ lên trước mặt Min Tae Yun nói:”Mẫu máu tôi cầm đi phòng kiểm nghiệm nhé.”

“…”

“Dong Man à, đã xác định băng ghi hình trong bãi đậu xe rồi sao?”

“A, công tố Đường, đang phân tích, lập tức có ngay thôi.”

Đường Vũ Tân đi đến cạnh Dong Man, nhìn Dong Man thành thạo thao tác máy vi tính, Đường Vũ Tân hâm mộ ghê… cô cũng từng muốn học lĩnh vực công nghệ thông tin làm một hacker, bởi vì rất nhiều vụ án cần dùng tới kỹ thuật hacker, mà cô còn chưa kịp triển khai kế hoạch hacker của cô thì đã xuyên qua một cách hoành tráng…

“Xong rồi!” Dong Man gõ phím enter một hồi, giải quyết.

Băng ghi hình nhanh chóng hiện lên, cảnh Kang Jae Eun run run cắt phanh xe của Oh Han Byul, cuối cùng còn tặng cho camera một cảnh đặc biệt rõ.

“Sao… là Kang Jae Eun giết Oh Han Byul ư?” Dong Man mờ mịt.

“Haiz, kết quả chính là thế.” Đương nhiên Đường Vũ Tân đã biết đáp án, bất quá vẫn phải phụ họa một chút, “Dong Man à, thông tin trong điện thoại của Kang Jae Eun cậu thu thập rồi chứ, có thể khôi phục lại những số điện thoại đã bị xóa không, sau đó xem tin nhắn lưu lại một chút?”

“Được, không vấn đề! Cho tôi một phút!” Choi Dong Man lại tiếp tục bận rộn bên bàn phím.

“Dong Man…” Cảnh sát Hwang và Min Tae Yun cùng đi vào, thấy Đường Vũ Tân đã ở đó rõ ràng đều ngẩn ra.

“Kết quả băng ghi hình đã có rồi, là Kang Jae Eun cắt phanh xe của Oh Han Byul.” Đường Vũ Tân không nhìn tới hai người, cô chăm chằm nhìn vào màn hình máy tính.

“Công tố Đường đến đây làm gì thế?” Cảnh sát Hwang đã biết được thông tin từ Min Tae Yun, nhờ cái cô công tố viên Đường Vũ Tân này mà Min Tae Yun chỉ uống được máu của Oh Han Byul, không đụng được đến máu của Kang Jae Eun.

“Ừ, có chỗ muốn tìm hiểu… Dong Man xong chưa?”

“Xong rồi!” Choi Dong Man đẩy màn hình đến trước mặt Đường Vũ Tân, ấn enter.

Trên màn hình hiện cảnh Kang Jae Eun ngồi phục vụ khách ở club đêm.

“Đây là cái gì hả trời!” Hwang Soon Bum cảm thấy không thể tin được.

“Học sinh cấp ba hiện giờ, cái đó đã là gì.” Choi Dong Man giống như rất thành thạo giải thích.

“Tôi nói là… con gái một gia đình giàu có có thể tặng cho trường học một sân cỏ như Kang Jae Eun sao còn phải đi làm loại chuyện này chứ!” Cảnh sát Hwang cốc cho Choi Dong Man một cái thật mạnh.

“Ngay cả cha mẹ Kang Jae Eun cũng không liên lạc được, đều có lý do hết.”

“Lý do gì?” Cảnh sát Hwang hỏi.

“Nhà bọn họ phá sản rồi đúng không?” Nãy giờ vẫn im lặng, đột nhiên Đường Vũ Tân lên tiếng.

“Cái gì? Phá sản?” Hwang Soon Bum càng cảm thấy khó tin hơn.

“Tiếp tục xem đi.” Công tố Min chỉ vào màn hình vi tính.

[7] Nó là game PSP RPG kinh dị Ushiro của TGS Level – 5’ Tokyo Game Show

20. Vụ Án Ẩn Giết Nữ Sinh Hàng Loạt 03

‘Sự nghiệp của bố không có nữa, còn mua được túi xách nhãn hiệu nổi tiếng sao? Vì tự tôn chẳng đáng tiền, chuyện gì cũng có thể làm được.’

‘Còn ở trường nữa, nếu Han Byul và Yoo Ri biết nhà cậu phá sản rồi liệu có còn chơi với cậu nữa không? Tin tức cao cấp thế này nên viết thế nào mới được đây? Tớ đang do dự này…”

‘Có cách rồi, cậu làm theo lời tớ nói tớ sẽ xóa những tấm ảnh đó. Biết xe đạp của Oh Han Byul chứ? Cắt phanh xe đi, cơ hội chỉ có một lần thôi.’

“Cái gì thế này?” Cảnh sát Hwang nhìn tin nhắn trong điện thoại của Kang Jae Eun hiển thị trên màn hình, thắc mắc.

“Bị uy hiếp, rõ ràng quá rồi còn gì?” Đường Vũ Tân nhìn màn hình computer đăm chiêu, mình có nên cầm điện thoại của Han Yoo Ri đi điều tra luôn không?

“Dong Man, có thể xác định được ai gửi tin không?” Công tố Min hỏi Dong Man.

“Đương nhiên! Dễ như trở bàn tay!” Choi Dong Man lại hưng phấn trở lại, computer thì cậu chàng quá thành thạo.

“Cắt phanh xe của Oh Han Byul sẽ xóa hình đi… xem ra hung thủ là người có ân oán với Oh Han Byul mà không phải Kang Jae Eun.”

Phòng họp nhỏ, Đường Vũ Tân và cảnh sát Hwang ngồi nghe công tố Min phân tích tình tiết vụ án.

“Cũng không phải là một hai người… kể cả Han Yoo Ri còn sống, ba đứa trẻ ngoan thế mà!” Hwang Soon Bum than thở, “Hầy?! Khoan đã! Chuyện trong giày Kang Jae Eun có đinh vì sao không nghe Han Yoo Ri nhắc tới?”

“Ai?”

“Đứa bé duy nhất còn sống, Han Yoo Ri! Bình thường ở trong trường, Han Yoo Ri, Kang Jae Eun và Oh Han Byul ba đứa nhỏ này vì gia thế giàu có và thành tích học tập nên quan hệ rất tốt, vì sao trong giày Kang Jae Eun có đinh mà Han Yoo Ri không nhắc tới?”

“Đương nhiên là vì người bỏ đinh vào giày Kang Jae Eun là Han Yoo Ri chứ sao nữa!” Đường Vũ Tân ngồi đối diện cảnh sát Hwang nói.

“Cái gì? Bình thường ba cô bé đó quan hệ tốt lắm mà? Vì sao lại làm chuyện như thế?” Cảnh sát Hwang ngờ vực.

“Nếu như nói, suy luận của tôi ở sở pháp y vừa rồi chính xác, nếu trên cái đinh đó thật sự có vi khuẩn uốn ván, vậy thì lập luận Han Yoo Ri bỏ đinh vào giày của Kang Jae Eun thành lập.”

“Nói ý nghĩ của cô một chút đi.” Min Tae Yun nói với Đường Vũ Tân.

“Rất đơn giản, cô bé ấy cũng bị uy hiếp.”

“Cũng… ý công tố Đường nói là, Kang Jae Eun cắt phanh xe của Oh Han Byul dẫn tới cái chết của Oh Han Byul là vì bị uy hiếp, như vậy hỷ đặt cây đinh có vi khuẩn uốn ván vào trong giày của Kang Jae Eun gây ra cái chết cho Kang Jae Eun cũng là vì bị uy hiếp… hung thủ rốt cuộc là ai?” Cảnh sát Hwang tiếp lời, sàng lọc suy nghĩ.

“Hiện giờ nói hung thủ là ai còn sớm quá, nhưng tôi có thể khẳng định một điểm, nghề nghiệp của hung thủ không phải ở bệnh viện thì cũng làm nghiên cứu dược.” Đường Vũ Tân kết luận.

“Sao biết chứ?” Cảnh sát Hwang lại hỏi, có điều nhìn vẻ mặt công tố Min, Hwang Soon Bum biết đã hỏi đúng rồi.

“Vi khuẩn uốn ván đâu phải tìm chỗ nào cũng có.”

“Ồ…” Công tố Min và cảnh sát Hwang đều lộ ra vẻ mặt đã hiểu.

“Hiện giờ muốn biến suy luận của tôi thành sự thật chẳng những cần tìm được dấu tay trên đinh… còn cần lấy điện thoại của Han Yoo Ri kiểm tra. Với lại…” Đường Vũ Tân liếc nhìn Min Tae Yun và cảnh sát Hwang thật lâu: “Nếu đúng như tôi đoán, vậy Oh Han Byul chưa biết chừng cũng muốn giết Han Yoo Ri.”

“Cái gì!” Hwang Soon Bum bật dậy khỏi ghế, ngay cả vẻ mặt của công tố Min cũng hơi biến đổi.

“Chứng cứ có thể khẳng định suy luận của tôi… là di động của Oh Han Byul!”

“Nhưng chúng ta không phát hiện di động của Oh Han Byul ở hiện trường?” Hwang Soon Bum ngờ vực.

“Nghĩ một chút xem, lúc đó ngoài chúng ta còn có ai có thể lại gần hiện trường mà không bị nghi ngờ, hơn nữa còn có quan hệ mật thiết với Oh Han Byul? Thời đại khoa học phát triển như bây giờ, không có khả năng di động không ở trên người nạn nhân. Hơn nữa, nếu Oh Han Byul bị kẻ nào đó uy hiếp thì cô bé càng không thể cất điện thoại ở chỗ khác.” Đường Vũ Tân tự tin tràn trề.

Min Tae Yun chăm chú nhìn Đường Vũ Tân. Chức vụ công tố viên này dường như được đo ni đóng giày sẵn cho Đường Vũ Tân vậy. Mỗi lần Đường Vũ Tân tiến hành suy luận, trong mắt cô tỏa ra ánh sáng lạ lùng, giống như ánh mặt trời xuyên qua từng tầng khí quyển dày đặc rọi xuống đất, chiếu sáng mọi ngóc ngách âm u trên thế giới, tất cả đều tươi sáng trở lại…

‘Vậy… trái tim âm u tàn tạ của mình thì sao?’ Min Tae Yun không khỏi nghĩ thế, kế đó lại bị ý nghĩ của mình làm hết hồn, ‘Min Tae Yun, cho dù người trên toàn thế giới có thể nghĩ như vậy, mày… cũng không thể…’ nháy mắt, ánh mắt Min Tae Yun tối sầm lại.

Nhất cử nhất động của Min Tae Yun đều không qua được mắt của Đường Vũ Tân, thấy ánh mắt Min Tae Yun ảm đạm, tim Đường Vũ Tân nhói lên, cảm giác đau lòng lan dần ra khắp người, ‘Min Tae Yun, tôi sẽ bảo vệ anh, vĩnh viễn.’

“Vậy cảnh sát Hwang, anh đến nhà Han Yoo Ri tra hỏi vụ cây đinh, đem di động của cô bé về kiểm tra luôn. Công tố Đường đi giúp công tố Yoo xác định vụ cây đinh. Tìm xem có manh mối gì không rồi gặp nhau sau.”

“Được thôi.” Đường Vũ Tân lên tiếng, đứng dậy.

“OK!” Cảnh sát Hwang cũng bắt tay hành động.

“Công tố Đường…” Lúc Đường Vũ Tân sắp ra khỏi cửa, công tố Min đột ngột gọi cô lại.

“Chuyện gì vậy, công tố Min?”

“Cô…” Min Tae Yun chần chừ không biết có nên mở miệng hay không, “Không có gì, cô đi điều tra đi.”

Rốt cuộc, Min Tae Yun cũng không mở miệng hỏi. Đường Vũ Tân mang theo thắc mắc rời đi.

“Han Yoo Ri chết rồi?!” Đường Vũ Tân đẩy mạnh cửa sở pháp y, dường như Han Yoo Ri chết vì mình suy luận sớm quá? Này… không phải chứ…”

“Đúng vậy, ăn trúng loại thuốc làm động vật chết không đau.”

Sở pháp y. Công tố Min, công tố Yoo, cảnh sát Hwang và người đẹp bác sĩ đều ở đó, thi thể Han Yoo Ri đang nằm trên bàn giải phẫu.

“Quả thật như công tố Đường nói… ba đứa bé này giết hại lẫn nhau sao?” Yoo Jung In cảm thấy không thể tin nổi, rốt cuộc là hận thù đến mức nào mới có thể đi tới bước này?

“Là có người, biến ba cô bé này thành con rối, tiêu diệt từng người một.” Công tố Min cũng cảm thấy không rét mà run, kiểu người gì mà có thể xuống tay ác độc đối với trẻ vị thành niên thế này?

“Có vẻ như âm mưu đã lâu, tâm tư đúng là tỉ mỉ đâu ra đó.” Công tố Yoo phân tích toàn bộ quá trình vụ án.

“Loại tình huống này chỉ có một, hận thù bám vào tận xương tủy, rốt cuộc là hận thù gì đây, hả?!!” Cảnh sát Hwang cảm thấy kẻ sát nhân có khả năng đã tới trình độ mất trí rồi.

“Giết người thân.” Đáp án của Đường Vũ Tân như giáng một gậy vào đầu.

“Cô nói là…” Dọn dẹp toàn bộ tình tiết vụ án, công tố Yoo hiển nhiên có chút ít manh mối.

“Tôi nghĩ, tôi cần điều tra lại một số chuyện có thể biết hung thủ là ai.” Đường Vũ Tân quyết định quăng chứng cứ cuối cùng cho mọi người.

“Điều tra cái gì.” Giọng điệu của Min Tae Yun là khẳng định, tỏ vẻ sẽ phối hợp với ý cô.

“Đầu tiên, chúng ta cần điều tra một chút, nguyên nhân chân chính tử vong của Park Huyn Joo hai năm trước. Điều tra một chút xem cảnh sát hình sự tiếp nhận vụ án lúc đó có phải nhận được chỉ thị hay là áp lực gì không?! Sau đó điều tra bác sĩ điều trị chính sau khi Park Huyn Joo được đưa đến bệnh viện, xem có thể tìm thấy manh mối gì ở đó không. Cuối cùng, điểm quan trọng nhất, chúng ta cần tìm được di động của Oh Han Byul, bên trong có lẽ sẽ có chứng cứ quyết định.”

“Vậy thì, anh, anh điều tra tình hình Park Huyn Joo sau khi nhập viện. Công tố Yoo đi gặp ba mẹ Oh Han Byul và Han Yoo Ri, một là thăm dò thái độ của bọn họ, hai là giúp tôi đánh lạc hướng chú ý của họ. Công tố Đường đi điều tra hai năm trước ai phụ trách vụ án Park Huyn Joo, xem có manh mối gì không.” Min Tae Yun không mảy may nghi ngờ suy luận của Đường Vũ Tân, giải quyết dứt khoát.

“Rõ!” Mọi người tràn đầy hăng hái, đồng loạt tản đi.

“Trinh sát Choi, vất vả cho anh quá, tôi mang café đến cho anh đây!” Đường Vũ Tân cười hì hì đưa café cho trinh sát Choi.

“Ồ, không dám nhận, xin hỏi…” Trinh sát Choi mờ mịt nhìn cô gái cười tươi như hoa trước mặt.

“Tôi là Đường Vũ Tân, là công tố viên mới về Tổ công tố, chào anh.”

“Chào cô, xin hỏi tìm tôi có chuyện gì sao?”

“À, tôi tìm anh tìm hiểu tình hình vụ án Park Huyn Joo hai năm trước một chút. Nghe nói lúc đó là anh nhận vụ án này?”

“Vụ án nữ sinh cấp 3 trường Kim Tùng không có người khởi tố sao? Đúng, là tôi phụ trách điều tra.”

“Hồ sơ này sửa sang sạch sẽ thật đấy, vì một vụ tự sát mà phải để trinh sát Choi anh tự mình đi một chuyến, thật tình quá vất vả rồi.”

Này! Cô nói thế là ý gì, đừng tưởng mình là công tố viên thì có đặc quyền nói bậy nhé!”

“Ồ, tôi không có ý gì khác, chỉ là thật sự hồ sơ chỉnh sửa quá sạch sẽ thôi mà…” Đường Vũ Tân bắt đầu chơi xỏ lá.

“Khụ, đừng nói là tôi cho cô biết nhé,” Trinh sát Choi khụ một tiếng, chỉ vào ly café, sau đó nói nhỏ: “Lúc đó tôi cũng cảm thấy chuyện này quá kỳ quặc đi. Cảnh sát trưởng đích thân gọi điện thoại cho tôi nói trường học xảy ra một vụ giết người đối với ông ấy có chút ảnh hưởng, yêu cầu tôi xử lý đơn giản một chút, nên tôi mới đi.”

“Là tự tử thật à?”

“Không biết nữa. Lúc đó cả giáo viên và hiệu trưởng người nào người nấy đều nói là tự sát, nói vì thành tích học tập không tốt dẫn tới chứng u uất. Nhưng trên người cô bé ấy có rất nhiều dấu vết bị đánh, tôi cũng định điều tra thêm một bước. Kết quả hiệu trưởng này, ban chủ nhiệm này, người nào cũng nói thấy cô bé đó nhảy từ trên lầu xuống, thoạt nhìn rất giả tạo, diễn kịch sao? Lúc đó tôi nghĩ vậy. Nhưng đấy là mệnh lệnh của cảnh sát trưởng, muốn đi hướng đông sao dám chạy hướng tây chứ.”

“Cho nên cuối cùng mới kết luận là tự sát.” Đường Vũ Tân lộ ra vẻ mặt thì ra là thế.

“Đúng đó, nhớ kỹ đừng lộ ra là tôi nói nhé.” Trinh sát Choi vỗ vai Đường Vũ Tân, nhưng sao Đường Vũ Tân cảm thấy anh chàng trinh sát này đang chiếm tiện nghi của cô nhỉ?

“Ừ ừ, chắc chắn không nói. Cám ơn trinh sát Choi nhé, lần sau lại mời anh uống café.” Đường Vũ Tân vẫy tay, chạy biến.

“Rồi, công tố Đường, nhất định nhé!”

Mụ nội nó chứ “nhé”, cả nhà anh mới “nhé” ấy… Đường Vũ Tân khinh bỉ.

21. Vụ Án Ẩn Giết Nữ Sinh Hàng Loạt 04

"Bắt đầu từ khi nào?”

Phòng thẩm vấn, mẹ Park Huyn Joo bình tĩnh ngồi bên trong, Đường Vũ Tân đối diện với bà ta cũng cực kỳ bình tĩnh.

“Động cơ giết người sao? Nghi vấn gì cũng có thể hỏi, câu trả lời đã chuẩn bị sẵn rồi.” Mẹ Park Huyn Joo vẫn dùng giọng điệu bình thản như cũ nói chuyện.

“Biết chân tướng sự thật nhưng không khởi kiện, là vì cảm thấy bản thân không có khả năng thắng sao?”

“Đúng, làm vậy thì được gì chứ?” Mẹ Park Huyn Joo lộ ra vẻ mặt chế giễu. Một cuộc chiến có thể thắng à? Không có chứng cứ, rất nhiều giáo viên nói tự sát… rõ ràng là lấy trứng chọi đá.”

“Cho nên, không tiếc dùng nửa đời sau của mình cũng muốn đẩy ba nữ sinh thơ dại xuống địa ngục?”

“Còn là trẻ con à? Ha ha…” Mặt mẹ Park Huyn Joo lại lộ ra vẻ châm chọc, “Huyn Joo của tôi ngày nào cũng không muốn đến trường… đấy là dáng vẻ cuối cùng của con bé mà tôi thấy.”

Nói đến đây mới thấy tâm tình của mẹ Park Huyn Joo dao động lớn, bà ta trấn tĩnh một lúc mới nói tiếp: “Sau khi ly hôn với chồng, đối với tương lai sau này cảm thấy rất mù mờ. May mà, trước đó công ty sản xuất dược phẩm có tuyển người ở viện nghiên cứu. Bởi vì đã lâu không đi làm nên tôi biểu hiện khá tích cực… đến chuyện con chết cũng không biết…”

“Nên bà ra tay báo thù, vì Huyn Joo?”

“Lúc bắt đầu thì không phải. Mới đầu chỉ muốn biết chân tướng, con tôi rốt cuộc là tự sát hay bị người ta giết, nhưng sau khi biết sự thật rồi…”

“Biết chân tướng rồi, cảm thấy bọn họ là một đám ngoài khoác áo thiên sứ bên trong là ác ma ư?” Mười ngón tay Đường Vũ Tân đan vào nhau, chống cằm.

“Không phải người, một đám quái vật! Cô không thể tưởng tượng được lúc đó bọn chúng nói gì đâu. Chúng nó giết người, chẳng những không ăn năn còn cảm thấy mình làm loại chuyện như vậy không chê vào đâu được… Huyn Joo của tôi, chỉ vì run chân mà bị đẩy xuống, sao bọn chúng có thể làm như thế?! Là một con người, sao có thể làm như thế?!”

“Vậy là, không tự mình ra tay, để ba người họ tự tàn sát lẫn nhau vì muốn vạch trần bộ mặt ghê tởm của họ sao?”

“Đúng thế. Nếu tôi trực tiếp giết chúng, sẽ biến thành kẻ sát nhân giết hại ba nữ sinh trung học hiền lanh nhỉ. Bọn chúng nghe lời tôi giết hại lẫn nhau, chứng tỏ bọn chúng nhận tội lỗi của chúng trong quá khứ, đồng thời cũng chứng minh bọn chúng căn bản là lưu manh khốn nạn, bọn cặn bã!”

“Nhưng bà có nghĩ tới chưa, mặc kệ là bà báo thù cũng được, hay là vị vạch trần bộ mặt xấu xa của họ cũng tốt, bây giờ đây, bà và ác ma có khác gì nhau? Huyn Joo của bà trên trời nhìn thấy tất cả sẽ yên lòng sao?”

Đối mặt với chất vấn của Đường Vũ Tân, mẹ Park Huyn Joo rốt cuộc không duy trì được gương mặt hờ hững, “Cô nói đúng, giết người mà… thật ra, con bé Han Buyl đó, sau cùng tôi muốn tự ra tay.”

“Tôi biết.” Đường Vũ Tân thì thầm.

Bên ngoài, công tố Min và cảnh sát Hwang đều không nghe rõ Đường Vũ Tân nói gì, nhưng lại nghe thấy mẹ Park Huyn Joo nói tiếp:

“Sao cô biết?”

“Dấu bánh xe trên mặt đất nói cho tôi biết, là dấu phanh xe. Tôi một mực không nói nguyên nhân là vì hi vọng bà có thể tự thú, nhưng mà… bà không có…” Thần sắc Đường Vũ Tân có chút cô độc, lúc ở hiện trường vụ án đã sớm phát hiện manh mối này. Cô không nói là vì cảm thấy người phụ nữ này đã chuẩn bị sẵn sẽ bị công tố viên tìm tới cửa, với lại cô hi vọng bà ta sẽ tự thú, ít nhất chứng tỏ bà ta còn có lương tri…”

“Cám ơn cô…” Lúc này mẹ Park Huyn Joo hoàn toàn sụp đổ, gục xuống bàn khóc rống lên…

“Ông chủ Ra, buổi tối vui vẻ.” Đường Vũ Tân ỉu xìu ngồi trước quầy bar.

“Buổi tối vui vẻ, có mình cô thôi sao?” Ông chủ Ra nhìn sau lưng Đường Vũ Tân, Min Tae Yun chắc hẳn đi cùng cô chứ? Hôm nay cậu ấy còn chưa ăn tối?!!

“Đừng nhìn nữa, có mình tôi thôi, bọn họ đi ăn nhậu tôi không có hứng.”

“Vẫn là bia hả?” Ông chủ Ra cầm một chai bia lên chuẩn bị khui.

“Cho tôi một ly Whisky đi, thêm đá.”

“Hở? Hôm nay làm sao vậy?” Ông chủ Ra kinh ngạc.

“Không có gì, làm xong một vụ án, rất buồn chán.” Đường Vũ Tân đáp, có chút uể oải.

Ông chủ Ra rót cho cô một ly Whisky đặt lên quầy, “Vụ án gì?”

“Một người mẹ báo thù cho con gái, chúng tôi đã đưa bà ấy ra tòa rồi.” Đường Vũ Tân cầm ly lên nhấp một miếng, nhăn mặt, rượu mạnh quá.

“Cảm thấy người mẹ đó đáng thương?”

“Không phải đáng thương, mà là xót xa.” Nói xong Đường Vũ Tân lại nốc một ngụm nữa.

“Xót xa à…” Ông chủ Ra hiểu ra, gật đầu.

“Báo thù gì chứ… luôn cảm thấy chỉ có người tâm như tro tàn mới có ý niệm đó trong đầu. Bà mẹ kia đại khái cũng cảm thấy những ngày sau này của mình tối tăm không có ánh sáng, bản thân chết hoặc là trải qua cả đời trong tù bà ấy cũng không để ý.”

Ông chủ Ra rót thêm một ly rượu cho Đường Vũ Tân, không nói chuyện, tiếp tục lau chân mấy ly rượu của mình. Đường Vũ Tân cầm ly lên tợp một ngụm lớn, mặt đã ửng hồng.

“Lần trước vụ án mục sư kia cũng là vì báo thù, bốn người không có quan hệ huyết thống mà còn như thế, huống gì là người có quan hệ ruột thịt đâu…”

“Có lẽ con người là loại sinh vật làm việc bất kể hậu quả đi.” Ông chủ Ra nghĩ đến mình, cảm khái.

“Là bất kể hậu quả hay là vì căn bản không nghĩ tới hậu quả? Làm ơn động não dùm chút đi… giết người vui lắm sao? Hả? Vui như vậy, không có việc gì làm mọi người giết nhau chơi xem…”

“Cái gì mà giết người rất vui?” Đột nhiên bên tai Đường Vũ Tân vang lên giọng nói quen thuộc, Đường Vũ Tân và ông chủ Ra nghe tiếng nhìn lại, chỉ thấy Min Tae Yun đến bên quầy bar lúc nào chẳng hay, “Giết người vui lắm hả?”

“Chán quá…” Đường Vũ Tân cười ha ha lắc đầu, lại nốc tiếp một ngụm rượu, cái ly lần nữa trống trợn, kế đó lại cười hi hi kêu ông chủ Ra rót đầy.

Min Tae Yun nhìn nụ cười giả tạo trên mặt Đường Vũ Tân, lấy làm thắc mắc hỏi ông chủ Ra: “Cô ấy sao thế?”

“Say rồi.”

“…”

“Ly thứ mấy?” Khóe mắt công tố Min co rụt.

“Tính cả ly này nữa là ba ly…”

“…”

“Hơ? Sao anh cũng đến đây, không cùng bọn anh Hwang đi ăn à?”

“Tôi đến lâu lắm rồi…” Min Tae Yun bất lực nói.

Đường Vũ Tân hình như không nghe thấy Min Tae Yun nói, tiếp tục: “Ờ, thân thể anh không khỏe, không thể ăn cơm… vậy anh đến đây uống rượu à? Không thể ăn cơm có thể uống rượu… thói quen kỳ cục thật nha… rốt cuộc anh là giống gì vậy…”

“…” Lần này đến phiên khóe mắt Min Tae Yun và ông chủ Ra co rúm lại…

Đường Vũ Tân nhấc ly rượu lên lần nữa, ngửa đầu rót vào cổ họng, đột nhiên phát hiện ly trống trơn, buông ly xuống định kêu ông chủ Ra rót rượu tiếp, lúc cô ngẩng lên nhìn ông chủ Ra phát hiện ông chủ Ra và Min Tae Yun đứng ngang hàng với nhau.

Đường Vũ Tân cứ thế mở đôi mắt mơ màng nhìn ông chủ Ra và Min Tae Yun hồi lâu, mở miệng nói: “Đột nhiên phát hiện Min Tae Yun anh và ông chủ Ra rất xứng đôi nha, lúc nào thì đi công chứng? Tôi tặng hai người một phong bao lì xì đỏ thật to.”

“…”

“… Tae Yun à,” Ông chủ Ra đột nhiên không kiêng nể gì nữa lấy một chai máu lớn từ trong tủ bảo hiểm ra rót cho Min Tae Yun, đặt trước mặt anh, “Em mau uống đi, uống xong rồi mau đem con bé này đi…”

“… Anh, tuy ở đây chỉ có ba người chúng ta nhưng lỡ để cô ấy thấy, làm sao…” Min Tae Yun liếc nhìn Đường Vũ Tân, phát hiện quỷ say rượu nào đó vẫn dùng ánh mắt si mê nhìn hai người, hoàn toàn không để ý cử động vừa rồi của ông chủ Ra.

Min Tae Yun bất lực thở dài, hôm nay anh vốn định nói chuyện Nam Gwan Wook mất tích, nào ngờ Đường Vũ Tân lại uống say bí tỉ thế này? Chết người hơn là, cô mới uống có ba ly…

Min Tae Yun bưng ly uống cạn chất lỏng đỏ thẫm trong ly, anh thở ra một hơi nhẹ nhõm, “Anh muốn em dẫn cô ấy đi đâu đây?”

“Đưa cô ấy về nhà, cô ấy say thành thế này rồi em không đưa cô ấy về nhà sao được?”

“Vấn đề là, em không biết nhà cô ấy ở đâu…”

“Vậy càng đơn giản, dẫn về nhà em đi.”

“Cái gì?”

“Đưa về nhà em đi! Chẳng lẽ để ở chỗ anh? Đừng có giỡn chơi chứ!” Giỡn hoài… một cô gái gặp mặt mới hai lần đã dẫn về nhà? Cho dù bản thân không có ý đồ gì chưa chắc đối phương cũng nghĩ vậy!!!

“Đưa về nhà em?!” Min Tae Yun sửng sốt.

“Bằng không thì đi đâu? Em yên tâm để một cô gái uống say ở lại quán bar?”

“…” Min Tae Yun cũng nghĩ thế, sao có thể yên tâm để một cô gái uống say một mình? Huống gì, trước đó không lâu cô ấy còn bị bệnh.

“Đây là lựa chọn tốt nhất rồi.” Ông chủ Ra đột nhiên lộ ra nụ cười xảo quyệt.

“Được rồi…”

Đợi Min Tae Yun vất vả tha được Đường Vũ Tân về nhà mình đã là 11 giờ rưỡi, làm Min Tae Yun than dài, sao cô gái có đầu óc này lại không chú ý an toàn của bản thân chút nào thế? Uống say ở quán bar là chuyện rất nguy hiểm đối với con gái độc thân, chẳng lẽ vụ án tấn công các cô gái độc thân hôm trước không cho cô ấy bài học nào sao?

Min Tae Yun đặt Đường Vũ Tân lên giường, còn đắp chăn cho cô nữa, ‘Không lẽ mình lưu lạc tới độ đi làm bảo mẫu rồi sao trời?!’

“Đừng cắn tôi… máu tôi uống không ngon đâu…”

Đột nhiên Đường Vũ Tân lật người, làu bàu nói mớ một câu, cũng làm ma cà rồng Min Tae Yun đổ mồ hôi lạnh.

Ngày hôm sau, Đường Vũ Tân bị một cơn đau đầu làm tỉnh giấc, đầu của cô muốn nứt ra đến nơi.

“Đau quá…” Đường Vũ Tân kéo chăn trùm lên đầu, không tới một lát lập tức tung chăn ra ngồi bật dậy.

Cô chậm rãi đánh giá xung quanh, ‘đây là chỗ nào?’ Đường Vũ Tân nhìn bố cục không giống nhà mình, hoang mang nghĩ bụng.

Động tác kế tiếp của cô là vén chăn lên nhìn người mình, ‘may quá, quần áo vẫn còn mặc đường hoàng trên người…’

“Tỉnh rồi?”

Một giọng nói cắt ngang dòng suy nghĩ của Đường Vũ Tân, hơn nữa nghe xong âm thanh này, tim Đường Vũ Tân đập dữ dội.

“Công tố Min?” Đường Vũ Tân kinh ngạc, “Đây là nhà anh?”

“Không thì ở đâu?”

“Sao tôi…” Đường Vũ Tân liều mạng nhớ lại tình hình tối hôm qua, cô chỉ nhớ cô uống Whisky ở bar, sau đó thì gì cũng không biết…”

“Hôm qua cô uống rượu, tửu lượng kém như vậy thì đừng uống rượu mạnh. Tôi nghe ông chủ Ra nói còn uống ba ly nữa?”

“Tôi không nhớ nổi…” Đường Vũ Tân khóc không ra nước mắt.

“…” Con nhỏ này…

“Ầy… tôi dùng nhờ phòng tắm được không?”

Min Tae Yun gật đầu, dẫn Đường Vũ Tân đến trước cửa phòng tắm, “Biết dùng không?”

“Biết biết biết…” Đường Vũ Tân gật đầu như bửa củi, tình tiết này vượt ra ngoài dự đoán của cô rồi…

Trong phòng tắm Đường Vũ Tân thấp thỏm rửa ráy, mà bên ngoài phòng tắm, Min Tae Yun vì một câu nói mớ ngày hôm qua của Đường Vũ Tân mà cứ thấp tha thấp thỏm. Nửa ngày, Đường Vũ Tân rửa ráy xong xuôi bước ra khỏi phòng tắm.

“Có nước uống không?”

“Nhà bếp có nước lọc.”

Thế là Đường Vũ Tân lảo đảo chạy tới nhà bếp rót nước uống.

Thấy Đường Vũ Tân cầm ly nước ngồi xuống sofa, Min Tae Yun nhịn rồi nhịn, cuối cùng vẫn không chịu được, hỏi cô: “Tối hôm qua cô…”

“Tối qua tôi làm chuyện gì không thể nhìn ai à?” Đường Vũ Tân hoảng hồn mở to mắt, chẳng lẽ cô uống say thất thố lắm?!

“Không có…” Miệng Min Tae Yun không khỏi co giật, ‘Tối qua cô nói mớ một câu…”

“Ồ… tôi nói gì ?” Đường Vũ Tân thở phào, nhưng kế đó lại nghĩ: ‘Mình không nói câu gì mất mặt đấy chứ?!”

“Cô nói, đừng cắn tôi, máu tôi uống không ngon đâu…” Min Tae Yun nói xong quan sát phản ứng của Đường Vũ Tân, quả nhiên thấy người cô cứng ngắc, “Cô… mơ thấy gì sao?”

Thế nhưng Đường Vũ Tân lại bày ra bộ dạng làm ơn đi mà, nói: “Công tố Min, nếu anh nghe thấy rồi, tôi nói cho anh biết một chuyện nhưng mà anh tuyệt đối đừng nói với ai đấy!”

“Nói đi.” Min Tae Yun nghĩ bụng, rốt cuộc muốn nói gì đây?

“Tôi á, thật ra là bị ma cà rồng điều khiển…”

“Cái gì?”

“Ý là hâm mộ ma cà rồng ấy mà.” Đường Vũ Tân ngượng ngùng cười cười, “Ngày nghĩ đêm suy mới nằm mơ, có lẽ tối qua tôi mơ thấy ma cà rồng muốn cắn tôi nên mới nói câu ấy.”

“Hâm mộ ma cà rồng?”

“Đúng đó. Ví dụ như quá trình biến thành ma cà rồng gọi là chiếm hữu đầu tiên. Người bị ma cà rồng cắn không nhất định sẽ biến thành ma cà rồng, phải uống máu ma cà rồng mới có thể biến thành ma cà rồng hoặc là trở thành con mồi thứ nhất của ma cà rồng mới sinh cũng có thể biến thành ma cà rồng. Còn nữa, ma cà rồng trẻ tuổi rất khó khống chế ham muốn với máu tươi của mình, đương nhiên cũng có trường hợp ngoại lệ, tóm lại tôi là fan của ma cà rồng, tìm hiểu rất nhiều tài liệu về ma cà rồng… toàn bộ thật ra là bí mật của tôi, công tố Min biết cũng được nhưng nhớ đừng nói với ai khác!”

Nghe Đường Vũ Tân nói tràng giang đại hải, công tố Min đã hoàn toàn đờ đẫn, anh cứ cho rằng ma cà rồng tồn tại là một bí mật, người bình thường được mấy người đi hâm mộ thứ sinh vật này chứ? Trước mắt anh lại có một, hơn nữa còn thao thao đặc tính của ma cà rồng rõ ràng đâu ra đấy…

“Công tố Min? Công tố Min?” Đường Vũ Tân huơ huơ tay trước đôi mắt vô hồn của Min Tae Yun, trong bụng lại cười thầm, chấn động rồi ha! Tôi đã nói hết đặc tính của ma cà rồng với anh rồi nha, hy vọng anh tự mình kết nối các sự kiện liên quan đi!

“Cái gì?”

“À, cám ơn anh ngày hôm qua thu nhận giúp đỡ tôi, nhưng mà tôi nghĩ, nếu chúng ta còn không đi sẽ đến trễ mất…” Nói xong, Đường Vũ Tân chỉ chỉ đồng hồ.

Min Tae Yun ngẩng đầu nhìn, quả thật không còn sớm nữa. Hai người mạnh ai nấy thu dọn ổn thỏa rồi liền đi ra khỏi nhà công tố Min.

Đến cửa Tổ công tố, Đường Vũ Tân túm Min Tae Yun đang định đi vào, dùng giọng điệu năn nỉ nói: “Công tố Min, giúp tôi giữ bí mật, nhé?”

Min Tae Yun nhìn Đường Vũ Tân bằng ánh mắt đầy hàm ý hồi lâu, cuối cùng anh gật đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro