Chương 01: Xuyên không
Thiếu niên bước từng bước trên những phiến đá lơ lửng trên mặt nước, nhưng thần kì là nó không bị đạp xuống đáy, mà ngược lại còn vững vàng làm đường đi cho con người.
Ngọn núi sau Sơn Cốc Cựu Trần giá rét quanh năm, tất cả đều là tầng tầng lớp lớp băng giá, phủ một sắc trắng tinh.
Tuyết Trùng Tử bận rộn nấu thuốc, lại nghe Tuyết Công tử báo lại rằng Cung Viễn Chủy đến.
Y khẽ thở dài, tên này lại muốn gây họa gì cho chốn thanh tĩnh của y đây chứ?
Tuyết Trùng Tử thề rằng từ sau cuộc chiến lớn với Vô Phong, Tuyết gia bọn họ chưa từng đụng chạm gì đến Cung Môn núi trước. Mà sau cuộc chiến ấy, dường như Cung Viễn Chủy càng lớn gan hơn, còn chưa thành niên mà chẳng màng luật lệ, thích đi đâu liền đi đó.
Núi sau núi trước, trong ngoài Cung Môn gì cậu ta cũng chơi chán cả rồi.
Nhưng biết sao được? Cậu ta bị Cung Thượng Giác cưng chiều đến vô pháp vô thiên như này, có trách thì cũng phải trách Cung Thượng Giác thôi.
Thiếu niên không phong lưu đĩnh đạc, cũng chẳng khí khái bất phàm như ca ca của mình, mà toàn thân đều toát lên vẻ dao lâm quỳnh thụ, thần hồng xỉ bạch. Cũng có thể nhận xét dáng vẻ chính là xước yêu đa tư, nhìn vào liền biết được cưng chiều mà lớn.
Thiếu niên đẹp đẽ như vậy, mà người đi bên cạnh cậu ta cũng đẹp chẳng kém.
Thân là thị vệ Hoàng Ngọc, vậy mà chẳng cao to như những nam nhân khác, hoặc như Kim Phồn. Ngược lại, y đẹp đến mức phải nói một câu "Sở sở động nhân", từng cái nhấc tay nhấc chân đều rõ ràng rất thanh tao tựa tiên.
Xuất thủy phù dung, mi mục như họa.
Mà hai chủ tớ bọn họ, có lẽ đại diện cho câu "Như hoa tự ngọc" và "Bế nguyệt tu hoa".
Thật sự khiến người khác chỉ muốn ôm trong lòng mà ngắm nhìn, mà yêu chiều.
Thiếu niên quý hóa lắm mới tặng cho Tuyết Trùng Tử một cái liếc mắt. Dáng vẻ kiêu kì, có chút ngạo mạn được nuôi từ nhỏ, cũng có chút khiến người khác khó chịu. Nhưng quen rồi nên cũng không sao.
"Chủy công tử có việc gì mà lại tìm đến đây?"
"Tới chơi một chút cũng không được sao?"
"Ồ, chúng ta có thân thiết tới vậy sao?"
"Ngươi..."
"Nghe nói Chủy công tử sắp thành niên?"
"Ừ, cho nên ta muốn tới thăm quan một chút."
"Tại sao? Thử thách Tam Vực cũng chẳng còn nữa."
Cung Viễn Chủy trước kia được ca ca nói rằng phải tham gia thử thách Tam Vực mới không bị người khác bắt nạt. Nhưng sau đại chiến với Vô Phong, cả cha con nhà Hoa Gia đều đã tử trận, cho nên ải thứ ba cũng không còn, đơn giản là chẳng ai đủ trình độ để tạo ra được những loại vũ khí tốt như họ, cũng chẳng có kế tử.
Từ đó, thử thách Tam Vực cũng bị loại bỏ. Mà Cung Tử Vũ lên làm Chấp Nhẫn, cũng đã bỏ đi kha khá luật lệ hà khắc lằng nhằng của Cung Môn.
"Ta... Ta muốn xin ít hoa sen trong hồ Hàn Băng."
"Để chế thuốc sao?"
"Ừ, còn đang nghiên cứu."
"Vậy Chủy công tử ngồi đợi một chút, ta liền lấy cho ngài"
Tuyết Trùng Tử đặt hai chén canh nhỏ trước mặt cả hai: "Mời dùng canh."
"Đa tạ, nhanh lên nhé."
Tuyết Trùng Tử khẽ gật đầu, rồi cũng rời đi.
Ngay khi y vừa rời khỏi, Cung Viễn Chủy lại chán nản, cho nên đứng dậy vận động thân thể, còn đi đến trước sân xem thử. Thị vệ của y - Dụ Tử Dương vẫn luôn quan sát nhất cử nhất động của chủ thượng nhà mình, liền lên tiếng nhắc nhở:
"Công tử, cẩn thận."
"Chỉ là hồ nước nhỏ, ngươi sợ gì chứ? Nhìn xem, còn chưa đến mắt cá chân t..."
Cung Viễn Chủy vậy mà thật sự ngã vào hồ, mà hồ nước vốn chưa cao đến mắt cá chân đột nhiên trở thành một vực thẳm, sâu hun hút như đại dương.
Cậu ta cũng không phải quá yếu đuối, cũng không phải là không biết bơi. Ấy thế mà cái hồ này lại khiến Cung Viễn Chủy không thể làm gì cả, đến cả việc vùng vẫy la hét cũng không làm nổi. Như thể bị một đống xiềng xích quấn chặt lấy cổ họng cậu vậy.
Dụ Tử Dương vứt chén canh khiến nó vỡ tan, lập tức chạy đến cứu chủ thượng nhà mình.
Thị vệ Hoàng Ngọc mạnh mẽ như vậy, thế mà cũng gặp tình trạng y như Cung Viễn Chủy, chẳng thể nhấc nổi một ngón tay.
Đôi chủ tớ cứ thế mà bị kéo thẳng xuống đáy hồ, còn chẳng biết là có điểm dừng hay không.
------------
Tuyết Trùng Tử hái xong Tuyết liên trong hồ Hàn Băng, liền đi đến sân.
"Chủy công t..."
Cuối cùng lại chẳng thấy người đâu, chỉ thấy chén canh vỡ cùng mảng trời đen kịt. Tuyết Trùng Tử liếc nhìn bờ hồ, thấy quanh rìa ẩm ướt, tuyết cũng tan đi mất mấy lớp.
Thấy Tuyết Trùng Tử đi đâu đó, Tuyết công tử có hơi hoang mang mà vội đuổi theo:
"Tuyết Trùng Tử, ngươi đi đâu đó?"
"Đi, báo tin cho Giác công tử."
"Báo tin gì cơ?"
"Chủy công tử mất tích rồi."
Đêm đó, cả Sơn Cốc Cựu Trần đèn đuốc sáng trưng, thị vệ chạy qua chạy lại, phủ kín ngọn núi từ sau ra trước.
Cực kì hỗn loạn.
---------------------
Cung Viễn Chủy mở mắt dậy, thiếu niên thở dốc, vừa thở vừa ho vì bị sặc nước. Toàn thân lạnh đến run rẩy, hít thở cũng không thông mà vội vàng muốn gom không khí lại trong cơ thể mình.
Mà khi cậu ta còn chưa kịp định hình thì tiếng nước rào rào đã vang bên tai, nam nhân toàn thân y phục đen, ướt đẫm nước, chính người đó còn hít thở không được, thế mà đã vội vội vàng vàng đến nắm lấy cánh tay cậu.
"Chủy... Chủy công tử... Ta đưa ngài lên bờ."
May mắn là cả hai ở gần bờ, thị vệ kia thân hình mảnh khảnh, nếu nói thẳng ra, so với cậu còn gầy hơn rất nhiều. Nhưng so với nữ nhân, nhiều kẻ sẽ phải ghen tị.
Tuy nhiên, người này lại không hề yếu đuối chút nào, dù sao y cũng là kẻ sắp lên đến vị trí thị vệ Hồng Ngọc.
Cung Viễn Chủy cố gắng điều khiển cơ thể, dựa vào Dụ Tử Dương, cùng nhau bơi về bờ. May là vị trí của họ cũng gần đó.
Ngay khi vừa lên bờ, họ nghe thấy tiếng động, Cung Viễn Chủy còn chưa kịp ra tay, liền thấy Dụ Tử Dương rút đao ra, sau đó vung một nhát, múi tên mới phóng tới gãy làm đôi.
Trác Dực Thần hai mắt mở trừng trừng, lại kéo theo một đoàn người chạy đến, vô cùng uy nghiêm mà hỏi lớn:
"Là kẻ nào ở đó?"
Đám người Tập Yêu Ty chạy theo sau, đối mặt với cả hai, mà trên tay Bùi Tư Tịnh vẫn còn cầm cung tên, chĩa thẳng vào hai kẻ lạ mặt kia.
Dụ Tử Dương theo bản năng kéo Cung Viễn Chủy ra sau lưng, đao đưa trước mặt, vững vàng, đầy cảnh giác. Đôi mắt sắc lạnh như diều hâu sẵn sàng xâu xé đám người mới tới bất cứ lúc nào.
Trác Dực Thần và Bùi Tư Tịnh nhìn một cái là biết khí chất của kẻ võ công cao cường, không thể xem thường.
Trác Dực Thần lại lên tiếng: "Là người hay yêu?!"
Dụ Tử Dương không trả lời, chỉ trừng trừng nhìn bọn họ, thật ra chính y cũng chẳng hiểu đám người mới đến kia phát điên cái gì.
Thấy tình hình có vẻ căng thẳng, Triệu Viễn Chu tiến lên vài bước, lại vỗ vỗ nhẹ vai Trác Dực Thần xoa dịu:
"Ngươi bình tĩnh lại đi, Tiểu Trác đại nhân. Là người."
"Làm sao ta có thể tin ngươi? Ngươi rốt cuộc cũng là Yêu."
"Nếu họ là yêu thì sao kiếm Vân Quang của ngươi không báo hiệu?"
"..."
Lúc này Trác Dực Thần mới nghiêm nghị quay sang hai người, tiếp tục phớt lờ Triệu Viễn Chu:
"Các ngươi là người của Sùng Võ Doanh?"
Cung Viễn Chủy tuy im lặng từ nãy đến giờ, thật sự thì cái miệng nhỏ đã giật giật, vậy mà kìm chế chưa chửi người.
"Sùng Võ Doanh là gì?"
Dụ Tử Dương cũng hoàn toàn chưa từng nghe đến, cho nên lắc đầu.
"Không biết, ta chưa từng nghe bao giờ..."
Cung Viễn Chủy vừa bị ướt, vừa gặp chuyện quái quỷ, còn gặp đám người thần kinh này thì vô cùng bức bối, cuối cùng thật sự không nhịn được nữa mà mới kiêu kì liếc nhìn Bùi Tư Tịnh:
"Ngươi còn dám chĩa vũ khí vào mặt Cung Viễn Chủy ta? Không muốn sống nữa sao?!"
Bùi Tư Tịnh không mấy bận tâm lắm, nhưng nàng cũng hơi nghi hoặc, nhưng quả thật nàng chưa từng thấy Sùng Võ Doanh nhắc đến ai tên Cung Viễn Chủy.
"Cung Viễn Chủy? Ta còn chẳng biết ngươi là ai!"
Cung Viễn Chủy vô cùng kinh ngạc! Có ai trong thiên hạ là không biết đến Cung Viễn Chủy - cung chủ Chủy Cung chứ?!
"Đừng nhiều lời nữa, trực tiếp bắt giữ, nhìn cổ tay là biết thôi."
Vừa nói xong, Trác Dực Thần nhanh như chớp lao về phía họ, đường kiếm chuẩn xác nhắm ngay cổ Cung Viễn Chủy. Thế nhưng Dụ Tử Dương làm gì để cậu dễ dàng như thế? Phản ứng nhanh nhạy lập tức chặn đứng được đường kiếm của Trác Dực Thần.
Tiếng vũ khí va vào nhau vô cùng chói tai, Bạch Cửu và Văn Tiêu nhìn bốn thân ảnh đang đối chọi nhau gay gắt thì không khỏi hoa mắt. Bọn họ nhanh như gió vậy, nàng còn chẳng kịp nhìn ra ai với ai.
Trác Dực Thần và Dụ Tử Dương đã đánh ra tận giữa hồ rồi, mà Bùi Tư Tịnh lại lần đầu tiên cảm thấy không thể đánh nổi kẻ lạ mặt kia. Võ công thật sự rất cao.
Cung Viễn Chủy sờ đến túi vũ khí luôn được treo bên hông, nhanh như chớp rút ra một cây phóng về phía Bùi Tư Tịnh.
Triệu Viễn Chu giật mình, lập tức dùng thần lực mà hất văng vũ khí nhỏ đó ra.
"Tch! Đáng ghét!"
Văn Tiêu đứng ở ngoài, bây giờ mới thấy điều gì khác lạ, hai mắt nàng mở to, ngơ ngác mất một lúc. Sau đó lắp bắp lên tiếng.
"Vì sao tên lạ mặt kia...lại giống Tiểu Trác đến vậy?"
Triệu Viễn Chu tròn mắt: "Hả?"
Bạch Cửu và Triệu Viễn Chu lúc này mới banh mắt ra nhìn những kẻ đang bay nhảy hỗn loạn kia, ngoài thấy được tia lửa xẹt ra từ vũ khí của họ thì mãi mới thấy được gương mặt hai tên họ muốn bắt giữ kia.
Bạch Cửu cực kì kinh ngạc mà thốt lên:
"Sao lại giống đến vậy? Hắn cũng có dây chuông!"
Triệu Viễn Chu: "Lúc nãy... hắn nói hắn tên Cung Viễn Chủy nhỉ?"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro