Chương 02: Chủy công tử
Cuộc chiến thế mà diễn ra gay gắt, ngay cả Bùi Tư Tịnh còn bị người mảnh khảnh kia đả thương.
Văn Tiêu không biết bao giờ cuộc chiến mới kết thúc nữa, nhưng nàng còn đang bận tâm về việc tại sao mà thiếu niên kia lại trông giống Trác Dực Thần đến vậy.
"Chủy công tử?"
Triệu Viễn Chu nghe thấy, còn chưa kịp quay sang nhìn, đã thấy Hoa công tử từ đâu chạy đến, dáng vẻ vừa vội vàng vừa nghi hoặc.
Y lập tức nắm lấy tay Triệu Viễn Chu, gấp gáp nói:
"Triệu Viễn Chu, ngươi mau ngăn Trác Dực Thần đại nhân lại đi! Họ không phải yêu, cũng không phải người xấu!"
Văn Tiêu có chút kinh ngạc:
"Làm sao ta có thể tin được chứ? Hơn nữa, ngươi quen họ sao? Hoa công tử?"
Triệu Viễn Chu khẽ gật gù tung hứng:
"Ta biết họ không phải yêu, nhưng lỡ họ là người của Sùng Võ Doanh..."
"Tin ta đi! Họ không phải! Họ ở cùng thế giới với ta!"
"Hả?"
"Hả?"
-----------
Trác Dực Thần nhìn thiếu niên đang giận dỗi khoanh tay trước mặt, càng nhìn càng thấy giống bản thân cậu y đúc.
Mà trên gò má trắng nõn mềm mại của thiếu niên bây giờ xuất hiện thêm một vết thương nhỏ nhưng sắc bén, chính là do kiếm của cậu tạo ra.
Tuy nhiên, Trác Dực Thần vẫn chưa buông bỏ cảnh giác mà nhìn chằm chằm hai người họ, tay vẫn không rời Vân Quang kiếm của mình.
Hoa công tử khẽ thở dài, khi y tử trận trong trận đại chiến với Vô Phong kia, y đã bị xuyên đến một thế giới khác. Hai người kia rơi vào hồ này thì đỡ rồi.
Còn y rơi thẳng vào Tập Yêu Ty!
Suýt nữa là bị Trác Dực Thần chém mất thêm mạng nữa, y đã mất rất lâu mới có thể giải thích được đó.
Rồi còn dùng tài chế và rèn vũ khí của bản thân mà đả động tấm lòng của họ, cho nên mới có một chân trong hậu phương của nhóm người này đây.
Hôm nay đột nhiên được họ dẫn theo phá án, thế mà thật sự gặp được Cung Viễn Chủy, cậu ta còn bị đánh đến vậy nữa chứ.
Ám ảnh quá lớn, nhìn vết thương trên má Cung Viễn Chủy, Hoa công tử thật sự nghĩ rằng, nếu Cung Thượng Giác ở đây thì sẽ san bằng cái Tập Yêu Ty luôn quá. Y khẽ rùng mình.
Trác Dực Thần hừ một tiếng, lại đổi hướng nhìn sang Hoa công tử.
"Ngươi mau nói đi, ngươi quen mấy kẻ này?"
"Ừa, Trác đại nhân, họ đều là người ở thế giới của ta. Lúc trước ta từng kể ngài nghe về Tứ cung trong Cung Môn rồi. Đây chính là Cung chủ Chủy Cung - Cung Viễn Chủy."
Cung Viễn Chủy bĩu môi, không thèm cho những kẻ trước mặt một ánh mắt.
Trác Dực Thần tự nhiên thấy bối rối vì thị vệ đi cạnh Cung Viễn Chủy cứ nhìn chằm chằm cậu, tay còn thủ sẵn vũ khí. Dường như chỉ cần Trác Dực Thần nhấc tay lên, người đó liền lao vào chiến.
Hoa công tử thấy vậy thì cười giả lả, ngăn thêm trận đại chiến nữa:
"Thật sự không phải người của Sùng Võ Doanh đâu."
Cung Viễn Chủy vẫn vô cùng kiêu kì, nhưng cũng chịu mở miệng ra hỏi Hoa công tử:
"Hoa công tử, chuyện này là sao?"
"Chuyện này...nói ra thì dài, nhưng hình như chúng ta xuyên không đó!"
"Xuyên không?"
"Ừa, ngươi phải may mắn lắm mới gặp lại được ta đó."
"Chứ không phải tại xui xẻo nên mới gặp hắn sao?" - Cung Viễn Chủy không quên liếc sang Trác Dực Thần một cái.
"Ngươi!"
Thấy Trác Dực Thần bị liếc đến tức, giống như sắp nổi đóa, Hoa công tử lại vội vàng nắm cổ tay cậu kéo lại:
"Trẻ nhỏ vô tri, trẻ nhỏ vô tri."
Trác Dực Thần lại thôi không rút Vân Quang kiếm nhưng vẫn liếc lại Cung Viễn Chủy. Hoa công tử lúc này mới thở phào tiếp lời:
"Sau khi ta chết ở trận chiến với Vô Phong, không ngờ lại rơi thẳng xuống Tập Yêu Ty, lúc đó ta còn đang bị thương nặng, sắp chết. Lại còn bị Trác Dực Thần 'hỏi thăm' một phen, ta phải giải thích dữ lắm mới sống tiếp được đó!"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro