Chap 17
Trận chiến giữa Đông Phương Ly và Triệu Nghĩa trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết. Triệu Nghĩa, với sức mạnh của một Thi Vương, tung ra một chiêu thức đầy sát khí, bóng tối uốn lượn quanh hắn như những con rắn độc, tạo thành hàng loạt lưỡi dao sắc nhọn lao về phía Đông Phương Ly. Nàng cố gắng né tránh, nhưng một lưỡi dao bóng tối bất ngờ xuyên qua phòng ngự, đánh mạnh vào vai trái của nàng. Cả cơ thể nàng lảo đảo, một dòng máu đỏ tươi trào ra từ khóe miệng.
" Khụ... khụ..." Đông Phương Ly quệt máu bằng mu bàn tay, ánh mắt nàng không hề tỏ ra sợ hãi. Triệu Nghĩa cười lớn, giọng đầy ngạo nghễ:
" Ngươi chỉ là một nhãi con! Tưởng rằng chút danh tiếng sát thủ đó có thể chống lại ta sao? Nhìn ngươi bây giờ xem, chẳng khác gì một con vật đang dẫy dụa! "
Từ xa, Trương Khởi Linh nheo mắt, nhìn thấy Đông Phương Ly bị thương. Bàn tay anh siết chặt chuôi Hắc Kim Cổ Đao, ánh mắt lóe lên sự lo lắng. Anh bước lên trước, chuẩn bị lao tới hỗ trợ, nhưng giọng của nàng vang lên, kiên định và dứt khoát:
" Đừng đến đây, Trương Khởi Linh! Ta lo được."
Lời nàng nói như một lưỡi dao cắt ngang sự lo lắng của anh, đây là lần đầu tiên nàng gọi thẳng tên anh chứ không gọi biệt danh như lúc trước, điều này chứng tỏ nàng đang rất nghiêm túc. Đông Phương Ly khẽ nhếch môi cười, bất chấp vết máu còn vương trên mặt. Nàng đứng thẳng dậy, rút thanh Lãnh Diệm Diêm La Đao ra khỏi vỏ bên hông. Giờ đây, trong tay nàng, một bên là Tuyết Nguyệt Kiếm, bên còn lại là thanh đao sắc lạnh phủ hàn khí chết chóc.
" Triệu Nghĩa, " nàng cất giọng, âm điệu lạnh lùng nhưng đầy kiêu ngạo
" Ngươi nghĩ chỉ vì một vết thương mà ta sẽ dừng lại sao? Để ta cho ngươi thấy thế nào là tử thủ thực thụ. "
Nàng cất Tuyết Nguyệt Kiếm vào bao, tay chạm vào cán thanh đao bên hông. Khi nàng rút ra, không gian như đông cứng lại. Lãnh Diệm Diêm La Đao – lưỡi đao đen kịt với ánh lửa lạnh lẽo bốc lên từ bề mặt, toát ra một sức mạnh áp đảo khiến không khí xung quanh trở nên ngột ngạt.
" Ta đã chơi với ngươi đủ rồi. Giờ ta sẽ dùng đao để dạy ngươi biết thế nào là kết thúc, " nàng nói, giọng nói sắc lạnh như băng. Đông Phương Ly bước lên, đao trong tay nàng vung mạnh, mỗi nhát chém đều mang theo sức mạnh dữ dội. Không còn sự uyển chuyển nhẹ nhàng như khi dùng kiếm, mà thay vào đó là những đường đao ngang tàng, dứt khoát, mạnh mẽ như vũ bão. Triệu Nghĩa nhận ra sự thay đổi trong phong thái chiến đấu của nàng. Lần đầu tiên, hắn không còn giữ được vẻ ngạo mạn. Hắn nghiêm túc né tránh từng đường đao, nhưng lưỡi đao của nàng vẫn kịp xé rách một bên áo hắn, để lại một vết cắt sâu trên cơ thể mục rữa của hắn.
" Nhóc con, ngươi... thật sự khác biệt, " Triệu Nghĩa thở mạnh, giọng không còn kiêu ngạo như trước. Đông Phương Ly cười nhạt, ánh mắt nàng sáng rực như ánh trăng trong đêm tối.
" Ta đã nói rồi, ta chính là kẻ đi đến đâu, đầu rơi đến đó. Và hôm nay, ngươi sẽ là cái đầu tiếp theo. "
Lời nàng nói như tiếng sấm vang dội, khiến cả không gian như chấn động. Trận chiến tiếp tục, từng chiêu đao của nàng như muốn xé nát cả thế giới, áp lực kinh khủng khiến Triệu Nghĩa không thể không dè chừng. Cuộc đối đầu giữa một kẻ mạnh mẽ ngạo mạn và một sát thủ không bao giờ cúi đầu vẫn đang ở hồi căng thẳng nhất.
" Đây là lý do không ai thoát được khỏi tay ta, " Đông Phương Ly nói, đôi mắt nàng lạnh lùng và sắc như lưỡi đao.
" Nhớ kỹ, Triệu Nghĩa. Cái chết của ngươi hôm nay là sự trừng phạt cho tội ác của ngươi. "
Dù đang chiến đấu với những thi chủ, Trương Khởi Linh không thể không cảm nhận được sức mạnh đáng kinh ngạc mà nàng đang thể hiện.
" Ly..." anh thì thầm, ánh mắt đầy thán phục nhưng cũng chất chứa sự lo lắng.
Trận chiến trong mộ huyệt trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết. Đông Phương Ly và Triệu Nghĩa vẫn so kè từng chiêu, những tiếng đao kiếm va chạm vang vọng khắp không gian âm u. Cả hai như hai cơn bão cuốn vào nhau, mỗi chiêu thức đều mang theo sức mạnh áp đảo khiến nền đất dưới chân rạn nứt. Triệu Nghĩa cười lạnh, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào Đông Phương Ly.
" Không ngờ, ngươi lại có thể cầm cự được lâu như vậy. Ngươi là kẻ đầu tiên khiến ta phải tung hết sức mạnh kể từ khi trở thành Thi Vương. "
Hắn đột ngột vung tay, những luồng khí đen sắc bén lại một lần nữa quét qua, ép Đông Phương Ly phải liên tục lùi lại. Dù nàng nhanh nhẹn đỡ được phần lớn đòn tấn công, nhưng vẫn bị vài luồng khí đánh trúng, máu tươi lại rỉ ra từ khóe môi, vai áo nàng cũng đã rách toạc, lộ ra những vết thương chi chít. Triệu Nghĩa dừng lại, ánh mắt đầy hứng thú nhìn Đông Phương Ly đang thở dồn dập.
" Năng lực của ngươi thực sự đáng kinh ngạc, nhóc con. Ta thừa nhận, rất hiếm ai có thể khiến ta hứng thú như ngươi. "
Hắn nhếch mép, giọng nói đầy ngạo mạn:
" Ngươi không cần phải phí mạng ở đây. Thay vì đấu với ta, hãy đi theo ta. Ta sẽ ban cho ngươi danh phận làm con nuôi của ta. Với tài năng và sức mạnh của ngươi, chúng ta sẽ trở thành bất khả chiến bại. "
Nghe thấy lời này, Đông Phương Ly bật cười khinh bỉ, dù đang bị thương nhưng ánh mắt nàng vẫn ánh lên sự ngạo nghễ.
" Con nuôi của ngươi? Bộ ta cần ngươi nhận nuôi chắc ? "
Triệu Nghĩa khẽ nhíu mày, hắn không ngờ nàng lại từ chối thẳng thừng như vậy. Nhưng trước khi hắn kịp nói gì thêm, Đông Phương Ly đã nghiêng đầu, nở nụ cười cợt nhã, giọng nói đầy thách thức:
" Ta không có hứng làm con nuôi của một lão già nửa sống nửa chết như ngươi đâu. Thật buồn cười khi ngươi nghĩ rằng có thể sai khiến ta. "
Sự chế nhạo trong lời nói của nàng khiến Triệu Nghĩa nổi giận, nhưng hắn vẫn cố kìm nén. Hắn thực sự muốn chiếm đoạt sức mạnh thần bí trong cơ thể nàng, vì vậy hắn không muốn giết nàng ngay lập tức.
" Ngươi có biết ngươi đang từ chối cơ hội duy nhất để sống sót không? " hắn gầm gừ, giọng nói tràn đầy sát khí.
Đông Phương Ly lại mỉm cười, lần này ánh mắt nàng sắc lạnh như băng.
" Sống sót ư? Ta chưa bao giờ cần kẻ khác cứu rỗi. Nếu ngươi đã không hiểu, vậy ta sẽ dạy ngươi bài học cuối cùng. "
Dứt lời, nàng rút thanh Tuyết Nguyệt Kiếm từ bên hông, cùng với Lãnh Diệm Diêm La Đao trên tay trái. Hai vũ khí sắc bén tỏa ra khí thế kinh người, một lạnh lẽo như băng tuyết, một dữ dội như lửa địa ngục. Không khí quanh nàng đột ngột thay đổi, sức mạnh từ Thuật Song Thủ Đao Kiếm bộc phát, khiến cả mộ huyệt như rung chuyển. Triệu Nghĩa thoáng bất ngờ, nhưng ngay sau đó là nụ cười đầy hứng thú.
" Thú vị đấy. Để xem ngươi còn có thể mang đến điều gì bất ngờ cho ta. "
Đông Phương Ly không nói gì thêm, nàng lao lên như một mũi tên. Tay phải vung kiếm Tuyết Nguyệt, những đường kiếm sắc bén tấn công liên tục vào Triệu Nghĩa, ép hắn phải di chuyển phòng thủ. Tay trái nàng lại sử dụng đao, mỗi nhát chém đều mạnh mẽ và dứt khoát, nhắm thẳng vào những điểm yếu trên cơ thể hắn. Triệu Nghĩa vừa đỡ vừa lùi, ánh mắt lộ rõ sự nghiêm túc.
" Ngươi thật sự khiến ta phải dè chừng, tiểu cô nương. "
Tuy nhiên, Đông Phương Ly không cho hắn cơ hội phản công. Nàng phối hợp giữa đao và kiếm một cách hoàn hảo, những chiêu thức không hề có kẽ hở, áp lực của nàng khiến Triệu Nghĩa lần đầu cảm thấy bị dồn vào thế bí.
" Ngươi muốn biết ta còn giấu bao nhiêu thực lực? Đừng lo, ta sẽ cho ngươi thấy tất cả, "
Đông Phương Ly lạnh lùng nói, ánh mắt sắc như dao. Lời nàng nói khiến Triệu Nghĩa, kẻ vốn kiêu ngạo và bất bại, cảm nhận được mối nguy hiểm thực sự lần đầu tiên trong đời hắn. 1 Trận chiến vẫn tiếp diễn, nhưng giờ đây, ưu thế dường như đang nghiêng về Đông Phương Ly. Chiêu " Song Thủ Đao Kiếm " của nàng không chỉ mạnh mẽ mà còn quá khó để Triệu Nghĩa có thể đoán trước. Mỗi lần hắn phản kích, nàng đều dùng cả hai vũ khí để hóa giải, đồng thời phản công đầy uy lực. Trận chiến giữa Đông Phương Ly và Triệu Nghĩa càng lúc càng dữ dội. Triệu Nghĩa, với sức mạnh từ thân phận Thi Vương, vận dụng toàn bộ lực lượng của mình, tung ra một đòn tấn công sắc bén và đầy uy lực. Một luồng khí đen như ma quỷ cuốn lấy Đông Phương Ly, khiến nàng không kịp né tránh hoàn toàn.
" Phụt! " Đông Phương Ly khụy gối, tay giữ lấy ngực, miệng hộc máu. Ánh mắt sắc bén của nàng vẫn không tắt, nhưng sắc mặt nàng thoáng tái nhợt. Triệu Nghĩa cười lớn, giọng cười của hắn vang vọng khắp không gian, đầy kiêu ngạo.
" Ngươi mạnh, ta thừa nhận. Nhưng chỉ đến thế này thôi sao, 'Nguyệt Thần'? Ta đã nghĩ ngươi sẽ đáng gờm hơn thế! "
Ở phía xa, Trương Khởi Linh vừa hạ gục một tên thi chủ, ánh mắt anh chợt lóe lên sự lo lắng khi thấy Đông Phương Ly gục xuống. Không chút do dự, anh định lao lên hỗ trợ nàng.
" Đừng lo! " Giọng nói kiên quyết của Đông Phương Ly vang lên, dù hơi thở nàng có phần dồn dập. Nàng ngẩng đầu, lau máu nơi khóe môi, ánh mắt tràn đầy sự thách thức nhìn Triệu Nghĩa.
" Hắn là của ta. "
Trương Khởi Linh dừng lại, bàn tay siết chặt thanh Hắc Kim Cổ Đao, ánh mắt tràn đầy mâu thuẫn, nhưng anh vẫn chọn tin tưởng nàng. Đông Phương Ly đứng dậy, lưng thẳng tắp, trên môi xuất hiện một nụ cười đầy tinh quái nhưng cũng sắc lạnh đến rợn người.
" Có qua có lại nhé "
Đông Phương Ly lập tức lao lên. Đao và kiếm trong tay nàng phối hợp nhịp nhàng, từng chiêu thức tấn công như sóng triều dồn dập, không cho Triệu Nghĩa bất kỳ cơ hội phản công nào. Thanh kiếm Tuyết Nguyệt tấn công từ phía trước với tốc độ kinh hoàng, trong khi Lãnh Diện Diêm La Đao bổ từ bên trái với sức mạnh uy lực. Hai luồng sát khí giao thoa, tạo nên một cơn lốc kiếm đao cuồng bạo. Triệu Nghĩa cố gắng dùng sức mạnh của mình để đỡ đòn, nhưng tốc độ và sự uyển chuyển trong chiêu thức của Đông Phương Ly khiến hắn bị ép lùi từng bước.
" Không thể nào... Hết lần này đến lần khác bị ta đánh trọng thương, tại sao ngươi vẫn có thể tiếp tục chiến đấu ? Thậm chí còn mạnh hơn ?!" Triệu Nghĩa gầm lên, dùng sức mạnh của Thi Vương để đánh trả, nhưng mỗi cú đánh của hắn đều bị đao kiếm của nàng hóa giải. Lưỡi Tuyết Nguyệt Kiếm chém ngang, để lại một vết cắt sâu trên vai Triệu Nghĩa, khiến hắn rít lên đau đớn. Cùng lúc, lưỡi Diêm La Đao bổ thẳng xuống, suýt nữa chẻ đôi mũ giáp trên đầu hắn. Đông Phương Ly không ngừng tiến tới, mỗi bước đi của nàng đều mang theo sát khí lạnh lẽo. Nàng không chỉ sử dụng sức mạnh, mà còn kết hợp sự tinh quái và linh hoạt trong từng chiêu thức.
" Ngươi nói ta chỉ là một nữ hài sao? " Nàng cười lạnh, tung một chiêu kết hợp, đao và kiếm chém giao nhau, tạo thành một đường tấn công chéo, ép Triệu Nghĩa ngã nhào về phía sau.
"Vậy hôm nay để tiểu nữ hài ta cắt đầu ngươi nhé."
Triệu Nghĩa, lần đầu tiên từ khi trở thành Thi Vương, cảm thấy một chút bất an khi đối diện với khí thế ngút trời của nàng. Trận chiến giờ đây dường như nghiêng về phía Đông Phương Ly. Lưỡi đao và kiếm trong tay nàng, như ánh trăng và bóng tối, cuốn lấy hắn trong cơn bão hủy diệt.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro