Chap 18
Đông Phương Ly xoay người, mái tóc đen tung bay trong cơn gió lạnh lẽo của huyết trận. Tay phải kiếm như tia chớp, tay trái đao như lôi đình, hai luồng sát khí hòa làm một, tạo thành vòng xoáy rực sáng giữa bóng tối mộ cổ.
"Triệu Nghĩa, ngươi tự xưng là Thi Vương bất tử ư? Vậy để xem hôm nay, ngươi có còn đứng vững trước đao kiếm của ta không!"
Một nhát kiếm đâm thẳng vào ngực hắn, ngay lập tức bị đôi tay quái lực cản lại, nhưng khi hắn vừa dồn sức phản công thì Diêm La Đao đã từ dưới bổ lên, xé toạc lớp giáp quỷ. Tiếng kim loại rít gào chan chát, tàn lửa bắn ra như mưa.
Triệu Nghĩa phun ra một ngụm máu đen đặc, mắt đỏ ngầu:
"Con nhãi... ngươi ép ta đến bước này, ta sẽ khiến ngươi nếm mùi tuyệt vọng!"
Hắn vận sức, thi thể toàn thân căng phồng, luồng tử khí từ xác chết ngàn năm bùng nổ, tạo thành lớp giáp xương bao phủ. Mỗi bước hắn tiến tới, mặt đất rung chuyển, hệt như một ngọn núi sống đang ép xuống.
Nhưng Đông Phương Ly không hề lùi. Nàng bật cười, ánh mắt như vệt sao băng lóe sáng:
"Chính thế mới thú vị... ta sẽ không lùi."
Nàng xoay kiếm Tuyết Nguyệt thành một đường vòng, kéo theo ánh sáng bạc như trăng rằm, đồng thời Diêm La Đao chém xiên từ dưới lên, hai chiêu đao kiếm giao thoa tạo nên chữ "X" chết chóc. Sức mạnh ấy không còn là chiêu thức đơn thuần, mà là sự hòa quyện giữa sát khí và ý chí quyết tử. Cú chém xé rách giáp xương, máu đen phụt ra, tiếng gào của Triệu Nghĩa vang vọng khắp mộ thất như tiếng dã thú bị thương.
Trương Khởi Linh ở phía sau siết chặt Hắc Kim Cổ Đao, ánh mắt sắc lạnh. Anh biết đây chính là thời khắc quyết định — hoặc Đông Phương Ly sẽ chặt đầu được Triệu Nghĩa, hoặc nàng sẽ bị nuốt chửng bởi sức mạnh tàn bạo của hắn.
Triệu Nghĩa gầm lên, hai tay kết ấn quỷ dị, tử khí từ thân thể hắn bùng nổ, hóa thành những chiếc xích xương khổng lồ bay vút ra bốn phía. Cả mộ thất rung chuyển dữ dội, những tảng đá vỡ vụn rơi xuống, như thể cả không gian đang sụp đổ.
"Thi Vương Huyết Trói!" – hắn rống, hàng chục sợi xích xương nhuốm máu đen như muốn nghiền nát Đông Phương Ly.
Trong khoảnh khắc nguy cấp, Trương Khởi Linh hét lên:
"Ly, nhảy sang trái ngay!"
Đông Phương Ly lập tức xoay người, chân điểm nhẹ lên phiến đá, cơ thể lướt như cánh én tránh khỏi cú bổ chí mạng. Một sợi xích xuyên thẳng xuống nền đất, nổ tung thành hố sâu, đủ để thấy nếu nàng trúng phải thì hậu quả thế nào.
Ngay lúc ấy, Trương Khởi Linh đã xuất hiện bên cạnh, Hắc Kim Cổ Đao vung ra, chém gãy một đoạn xích xương đang lao đến. Anh đứng chắn trước mặt Đông Phương Ly, ánh mắt lạnh lẽo nhưng đầy quyết liệt:
"Từ giờ, chúng ta cùng nhau đối phó hắn."
Bên ngoài, giọng Cao Đức Hải vang vọng, sang sảng mà dứt khoát:
" Trương câm! Lo cho tiểu quỷ đi! Đám thi chủ để bọn ta xử lý!"
Quả nhiên, những xác chết quỷ dị vừa trỗi dậy lập tức bị hắn cùng nhóm hộ vệ ngăn chặn. Tiếng đao chém xương, tiếng máu thịt nổ vang vọng, chứng minh họ quyết không để bất kỳ tên nào chen vào.
Ở một góc khác, Tề Thiên Vũ nheo mắt, tay xoay vũ khí đặc thù, vừa đánh vừa liếc nhìn về phía Khởi Linh và Đông Phương Ly. Nụ cười nửa miệng của hắn thoáng qua:
"Hai người đó... phối hợp ăn ý nhỉ."
Triệu Uyển Ngọc thì siết chặt thanh kiếm gia tộc, gương mặt nhuốm máu nhưng ánh mắt kiên nghị. Nàng gật khẽ với Trương Khởi Linh, ngầm nói:
" Cứ yên tâm, ở đây đã có bọn ta."
Trong mộ thất tối tăm, không khí chia tách rõ rệt: một bên là đám đồng đội đang cầm chân quần thi, một bên là Trương Khởi Linh và Đông Phương Ly đối đầu trực diện với Thi Vương Triệu Nghĩa.
Triệu Nghĩa nheo đôi mắt đỏ ngầu, cười dữ tợn:
"Các ngươi tưởng nhiều người thì sẽ thắng được ta sao? Sai rồi... chỉ cần một sát chiêu nữa, tất cả sẽ chết sạch dưới tay ta!"
Hắn nâng tay, tử khí tụ lại thành một lưỡi hái khổng lồ, bóng tối trong mộ thất rung động dữ dội, sát khí lạnh lẽo đến mức khiến cả không gian như bị đóng băng.
Ầm!!!
Lưỡi hái tử khí của Triệu Nghĩa giáng xuống, chẻ không gian thành một đường nứt rợn người. Nhưng ngay khoảnh khắc ấy, Hắc Kim Cổ Đao của Trương Khởi Linh bổ ngang, luồng lực đen kịt quấn quanh lưỡi đao, va chạm trực diện với tử khí. Sức mạnh chấn động khiến anh khụy gối, nhưng ánh mắt không hề dao động.
"Ly!" – anh gằn giọng.
Đông Phương Ly hiểu ý ngay. Nàng bật người lên cao, Tuyết Nguyệt Kiếm lóe sáng như trăng rằm, từ trên không đâm thẳng xuống đầu Triệu Nghĩa. Cùng lúc, Diêm La Đao trong tay trái vung chéo, bổ xuống như sấm sét. Hai luồng sát khí kiếm – đao giao thoa, tựa như cơn lốc xoáy xé nát bầu trời u ám trong mộ thất. Triệu Nghĩa gầm vang, hai tay vung lên chống trả. Lưỡi hái tử khí chém ngược lên, quét thẳng về phía Đông Phương Ly. Nhưng đúng khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, Trương Khởi Linh quát lớn:
"Cẩn thận phía trên!"
Anh xoay người, chém ra một nhát sấm sét, va chạm với tử khí và đẩy lệch đòn chí mạng. Đông Phương Ly xoay mình trên không, lợi dụng khoảng hở, kiếm và đao đồng loạt giáng xuống.
"Song Nguyệt Liên Sát!"
Thanh kiếm như ánh trăng bổ xuống từ trên, còn đao thì như bóng đêm bổ ngang từ dưới. Hai đường sáng trắng – đen giao nhau ngay ngực Triệu Nghĩa. Một tiếng xoẹt chói tai vang vọng, giáp xương bị xé toạc, máu đen phụt ra tung tóe, nhuộm đỏ cả nền đá. Triệu Nghĩa rít gào, nhưng chưa kịp phản công thì Trương Khởi Linh đã áp sát, đao thế nhanh như chớp. Anh không đánh để giết ngay, mà chém xiên vào cánh tay của hắn, khiến lưỡi hái tử khí gãy vụn thành từng mảnh.
"Không có cơ hội cho ngươi đâu." – Trương Khởi Linh lạnh lùng.
Đông Phương Ly tiếp lời, đôi mắt sáng rực:
"Chúng ta – là một thể."
Nàng xoay vòng, kiếm và đao múa thành một cơn bão cuồng loạn. Khởi Linh hòa đao thế của mình vào vòng xoáy ấy, hai người tung chiêu liên hoàn, không một kẽ hở. Mỗi nhát chém của Khởi Linh như cột trụ vững chắc, ép Triệu Nghĩa phải dồn sức chống đỡ; mỗi nhát chém của Đông Phương Ly lại như lưỡi dao linh hoạt, len lỏi vào những khoảng trống, khoét sâu từng vết thương.
Cả mộ thất vang vọng tiếng va chạm kim loại, ánh sáng đao kiếm lóe rực như hàng ngàn tia chớp. Những ai đứng ngoài trận chiến đều phải nheo mắt, không phân biệt đâu là đao, đâu là kiếm – chỉ thấy một luồng sáng trắng đen hòa quyện, quấn lấy bóng ma khổng lồ của Triệu Nghĩa.
Bên ngoài, Cao Đức Hải gào lên giữa tiếng chém giết:
"Đúng rồi! Ép hắn đi, đừng cho hắn thở!"
Tề Thiên Vũ bật cười, nhưng giọng khàn đặc:
"Đúng là điên rồ... nhưng điên rồ thế mới có thể giết Thi Vương."
Triệu Uyển Ngọc siết chặt thanh kiếm, trong mắt ánh lên niềm tin chưa từng có.
Trong vòng xoáy ánh sáng, Triệu Nghĩa bắt đầu rạn nứt. Giáp xương nổ tung thành từng mảnh, cánh tay hắn bị chém rời, rơi xuống nền đá. Máu đen tuôn như suối. Lần đầu tiên, kẻ xưng Thi Vương ngạo nghễ kia lộ ra vẻ mặt hoảng loạn.
"Không... không thể nào! Các ngươi chỉ là phàm nhân... sao có thể ép ta đến nước này?!"
Đông Phương Ly bước tới, đao và kiếm giao nhau, giọng lạnh lẽo như băng tuyết:
"Vì chúng ta... không chiến đấu một mình."
Cùng lúc, Trương Khởi Linh siết chặt Hắc Kim Cổ Đao, đứng song song với nàng, ánh mắt như lưỡi dao:
"Hôm nay, ngươi phải chết."
Hai người đồng loạt lao lên, đao kiếm cùng một lúc vẽ thành chữ X khổng lồ, chém thẳng xuống người Triệu Nghĩa.
ẦM!!!
Mộ thất chấn động dữ dội, bụi đá cuồn cuộn, ánh sáng lóe rực, nuốt trọn tiếng gào của Thi Vương. Khói bụi dần tan sau cú chấn động kinh thiên, trong trung tâm vòng xoáy chỉ còn lại ba bóng người. Một kẻ quỳ gối, toàn thân rách nát, hai người đứng hiên ngang trước hắn. Thi Vương Triệu Nghĩa ngạo nghễ bao đời, giờ đây thân thể run rẩy, giáp xương vỡ vụn thành từng mảnh, máu đen tuôn ra như suối nhuộm đỏ nền đá lạnh. Hắn cố gắng ngẩng đầu, đôi mắt đỏ ngầu lóe lên tia hung hãn xen lẫn không cam tâm.
"Không... không thể nào..." – hắn gầm gừ, giọng nói lẫn trong máu, khàn đặc như tiếng dã thú bị thương. – "Ta là bất tử! Ta là Thi Vương! Không một ai có thể giết được ta! Không một ai!!!"
Tiếng gào của hắn vang vọng khắp mộ thất, khiến bức tường đá cũng rung lên. Nhưng những người còn sống sót trong trận chiến này đã không còn run sợ. Bởi trước mặt họ, Đông Phương Ly đang từng bước tiến về phía hắn. Nàng đi chậm rãi, nhưng mỗi bước chân như dội vào lòng người một thứ uy áp lạnh lẽo. Trên tay nàng, Tuyết Nguyệt Kiếm ánh bạc lấp lánh, còn Diêm La Đao nhuộm một lớp đỏ sẫm của máu. Mái tóc đen rối bời, dính máu, phất phơ trong làn gió tử khí. Nụ cười thoáng hiện trên môi nàng – nụ cười vừa tinh quái, vừa lạnh đến thấu xương.
"Ngươi quên rồi sao, Triệu Nghĩa?" – giọng nàng khẽ vang lên, nhưng từng chữ đều sắc bén như dao cắt. – "Ta từng nói với Uyển Ngọc, chính tay ta sẽ lấy đầu ngươi."
Đôi mắt Triệu Uyển Ngọc ở phía xa khẽ run lên. Nàng không nói gì, chỉ siết chặt bàn tay, để mặc nước mắt lặng lẽ chảy dài trên má. Câu nói ấy – lời hứa ngày nào – giờ đây được nhắc lại trong khung cảnh máu lửa này, khiến trái tim nàng thắt lại, vừa đau đớn vừa như được giải thoát. Triệu Nghĩa cố vùng vẫy, gân xanh nổi cuồn cuộn, nhưng thân thể đã chẳng còn sức lực để đứng vững. Sự bất tử mà hắn hằng tự phụ nay cũng không thể ngăn được những vết thương chí mạng. Đôi mắt đỏ rực mở to, căm hận và sợ hãi hòa lẫn, như muốn nuốt chửng tất cả trước khi bị dập tắt. Đông Phương Ly không chần chừ thêm. Nàng vung kiếm lên cao vẽ một vòng sáng bạc, hệt như vầng trăng rằm lóe sáng trong màn đêm. Cả không gian mộ thất dường như đông cứng lại. Ngay giây phút ấy, Trương Khởi Linh đứng ngay bên cạnh, tay siết chặt thanh đao, ánh mắt dõi theo nàng. Anh hiểu, đây chính là khoảnh khắc quyết định.
"Đây... là kết cục của ngươi." – Đông Phương Ly khẽ thì thầm, nhưng giọng nói lại như tiếng sấm vang vọng trong mộ thất.
Xoẹt!!!
Một luồng sáng bạc xé toạc bóng tối. Kiếm chém xuống, gọn gàng, quyết liệt và dứt khoát. Đầu của Triệu Nghĩa lìa khỏi cổ, văng ra, lăn lóc trên nền đá, đôi mắt đỏ ngầu vẫn mở trừng trừng vì không cam lòng. Thân thể khổng lồ run lên mấy nhịp, rồi từ từ sụp đổ, vỡ tan thành từng mảnh vụn, cuối cùng hóa thành tro bụi tan biến trong làn khí tử mịt mù. Khoảnh khắc ấy, cả mộ thất rúng động. Bên ngoài, tiếng gào thét của đám thi nhân vang lên dữ dội rồi nhanh chóng im bặt. Khi đầu của Thi Vương rơi xuống, đám tay chân khát máu kia lập tức mất đi ý chí, từng kẻ một ngã quỵ xuống. Những con mạnh nhất còn cố vùng vẫy trong tuyệt vọng thì cũng lập tức bị Cao Đức Hải và đồng đội lao tới chém hạ.
"Chết tiệt, coi như xong một mối nợ!" – Cao Đức Hải hét lên, vung đao chém phăng đầu một con thi nhân, tiếng cười phóng khoáng vang khắp mộ thất.
Phía xa hơn, Tề Thiên Vũ vừa đâm xuyên tim một con quái vật, vừa cười nhạt:
"Hừ, quả nhiên... giết được chủ thì đàn chó cũng tự rụng đuôi."
Còn những tên thi nhân yếu hơn, khi Thi Vương chết, lập tức tự phân hủy. Thân thể chúng rạn nứt, tỏa khói đen, rồi biến mất hoàn toàn, chẳng để lại một chút dấu vết nào. Trong vòng vài khắc ngắn ngủi, mộ thất vốn ngập trong tiếng gào thét và mùi máu tanh, nay chỉ còn lại sự im lặng chết chóc.
Cao Đức Hải chống vũ khí xuống đất, ngửa mặt cười lớn:
"Xong rồi! Cuối cùng cũng xong rồi! Hắn thật sự đã chết!"
Tề Thiên Vũ dựa lưng vào tảng đá, gương mặt lấm tấm máu, nhưng khóe môi nhếch cười:
"Ta đã nghĩ các ngươi sẽ chết trước khi kịp giết hắn. Nhưng mà... màn kết hợp vừa rồi, đáng giá thật đấy."
Triệu Uyển Ngọc thì lặng im, ánh mắt dừng lại nơi tro bụi còn sót lại của Triệu Nghĩa. Nàng run run bước đến gần, rồi dừng lại, không nói một lời. Trong đôi mắt long lanh ánh lệ ấy có cả bi thương lẫn sự nhẹ nhõm. Nàng biết, cơn ác mộng đã chấm dứt. Nợ máu của gia tộc, mối hận chằng chịt bao năm, cuối cùng cũng được báo đáp.
Ánh mắt nàng dần chuyển sang Đông Phương Ly. Một cái gật đầu, run rẩy nhưng kiên định. Giọng nàng nghẹn lại:
"Cảm ơn... vì đã giữ lời hứa. Ly nhi, thật lòng cảm ơn em"
Đông Phương Ly thu kiếm và đao, đôi tay vẫn còn dính máu. Nàng xoay người lại, nụ cười quen thuộc – tinh quái nhưng lần này lại pha lẫn chút ấm áp hiếm hoi:
"Ta đã nói rồi, đã hứa thì nhất định sẽ làm."
Trương Khởi Linh đứng cạnh nàng, hơi thở vẫn còn nặng nề sau trận chiến. Anh không nói gì, chỉ siết chặt đao, ánh mắt nhìn tro bụi tan biến dần. Trong lòng anh hiểu rõ – đây không chỉ là kết thúc một ác quỷ, mà còn là bước ngoặt sẽ thay đổi vận mệnh của tất cả.
Ánh trăng từ khe nứt trên nóc mộ rọi xuống, chiếu lên hai bóng người đứng sóng vai – Trương Khởi Linh và Đông Phương Ly, hai đao một kiếm, sát khí vẫn còn quẩn quanh, nhưng cũng mang theo ánh sáng của sự giải thoát.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro