Chương 14: Phát tinh

Đứa bé trai quần áo đơn giản, bộ dáng nhìn qua 12, 13 tuổi, thân cao khoảng 1 thước 7, mặc 1 bộ trang phục màu lam nhạt, rất lanh lợi. Bên hông quấn quanh 1 cái đai lưng có 24 khỏa ngọc thạch, tóc dài màu đen miễn cưỡng buông xuống bả vai, tướng mạo tuy không tính anh tuấn, nhưng làm cho người ta 1 loại cảm giác rất dễ dàng thân cận. Khóe miệng thủy chung mang theo 1 tia cười nhàn nhạt.
Nếu nói đứa bé trai nhìn qua là hòa nhã mà bình phàm, vậy, 2 người tại bên người hắn nhìn qua liền chẳng phải bình phàm nữa.

Tóc dài màu đen mượt mà được tết thành chiếc đuôi sam, cho dù là đã tết nhưng vẫn như trước dài quá tiểu thối, nàng so với đứa bé trai kia còn muốn cao hơn nửa phần, trên thân mặc 1 kiện y phục nhỏ màu phấn hồng, mang vóc người đã bắt đầu phát dục bó chặt, nếu nói trước ngực còn chưa đủ lớn, vậy chiếc eo thon, nhỏ nhắn không đủ 1 vòng tay của nàng sẽ làm vô số cô gái hâm mộ rồi.
Đại thối thon dài được che dấu bên trong chiếc quần dài màu trắng, tỷ lệ vàng thật hoàn mỹ, mặc dù nàng nhìn qua tuổi không lớn, trên mặt còn mang theo vẻ ngây thơ, nhưng chiếc đồn bộ tròn nhỏ lại đã có vài phần vị đạo.
Lông mi cong cong tự nhiên thành hình, 1 đôi mắt to sáng và lanh lợi phối hợp với khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộm, chẳng những xinh đẹp, còn làm cho người ta có cảm giác vài phần mềm yếu, 2 chữ đáng yêu tựa hồ chính là vì bản thân nàng mà có. Đứa bé trai đứng ở bên người nàng sớm đã bị quang huy vô hình của nàng che chắn.
Bé gái giơ tay lên, tại cái trán có chút ướt át nhẹ nhàng lau qua, có chút bất mãn nói: 
"Rốt cục cũng tới Tác Thác thành gì đó rồi. Thật không biết Đại sư nghĩ như thế nào, rõ ràng có tới vài toà Trung cấp hồn sư học viện đều tỏ vẻ sẽ vô điều kiện chiêu thu chúng ta, nhưng hắn lại để cho ngươi tới cái phá học viện ngay cả cấp bậc đều không có phân chia này để khảo thí."
Đứa bé trai mỉm cười, nói: 
"Sư phụ để cho ta tới khảo hạch, nhưng cũng không nói cho ngươi tới. May là Ba Lạp Khắc vương quốc và Pháp Tư Nặc hành tỉnh cạnh nhau, nếu không ngươi chẳng phải là càng bất mãn sao?"
Bé gái trợn mắt liếc đứa bé trai: 
"Thật không có lương tâm, người ta còn không phải là vì ngươi sao. Ai bảo người là ca ca của ta. Dù sao ngày kia mới khảo thí. Mặc kệ, 2 ngày này ngươi phải theo ta đi chơi trong Tác Thác thành, đền bù cho tâm hồn non nớt của ta bị thương tổn."
Đứa bé trai bật cười nói: 
"Đường đường là đại tỷ của Nặc Đinh học viện liên tục 6 năm còn tâm hồn non nớt? Cho đám tiểu đệ kia của ngươi thấy, không biết bọn họ có thể lập tức đi nhảy sông hay không?"
2 nam một nữ này chính là Đường Tam và Tiểu Vũ từ Nặc Đinh sơ cấp hồn sư học viện đi tới.

Nói qua nói lại 1 lúc, tiểu Vũ phát hiện ra 1 tòa tửu điếm rất đáng chú ý:
"Mân Côi tửu điếm, Tam ca, Thiên ca, chúng ta nghĩ ở đây đi."
Đường Tam bình thản nói:
"Cứ theo lời ngươi."
Tiểu Thiên im lặng coi như đồng ý.
Đi vào mân côi tửu điếm, cảm nhận đầu tiên chính là 1 mùi thơm hoa hồng đón chào, mùi thơm thấm lòng người mang theo vài phần cảm giác mập mờ, làm thâm tâm con người thoải mái.
Bên trong tửu điếm chỉ có 3 loại màu sắc, trắng, bạc và hoa hồng hồng, dị thường ấm áp, hoàn cảnh tao nhã rất dễ dàng làm cho người ta có hảo cảm.
Tiểu Tam bước đến quầy:
"Cho chúng ta thuê 3 phòng."
Người phục vụ quầy ánh mắt lóe lên nhìn tiểu Vũ, sau đó liếc sang bên cạnh liền thấy 1 mĩ nam họa thủy, đẹp đến nhật nguyệt lụi tàn, không dấu được sự si mê hắn nhìn tiểu Thiên như mèo thấy mỡ, cuối cùng bị tiểu Thiên liếc cho phát lông từ trên xuống dưới cảm giác như bị rụng hết mới thu lại ánh mắt.
Quầy phòng nói với tiểu Tam:
"Xin lỗi ngài, chúng ta chỉ còn 1 phòng, nhưng yên tâm phòng này rất lớn có 2 giường cũng rất tiện nghi, 3 người ở chung không có vấn đề."
Tiểu Tam nhìn sang tiểu Thiên, thấy hắn im lặng liền nói:
"Vậy chúng ta thuê căn phòng này."
"Phòng này là của ta." Tiểu Tam và tiểu Vũ đồng thời xoay người lại nhìn, chỉ thấy 3 người xuất hiện tại phía sau bọn họ, đang hướng chỗ quầy đi tới.
3 người này 1 nam 2 nữ, 2 người nữ hài tử trang điểm xinh đẹp, bộ dáng nhìn qua đều có 17, 18 tuổi, vóc người cao cao, so với tiểu Vũ còn muốn cao hơn 1 chút, làm kẻ khác ngạc nhiên nhất chính là dung mạo của các nàng giống nhau như đúc, cư nhiên là 1 đôi song bào thai.
Nhưng là, ánh mắt của Đường Tam cũng không có rơi vào trên người 2 gã tuyệt sắc giai lệ, hấp dẫn sự chú ý của hắn cũng là nam tử đi giữa.
Nam tử cao khoảng 1 thước 8, so với hắn phải cao hơn nửa cái đầu, nhìn qua tuổi không lớn, thậm chí so với hai cô gái sau lưng hắn còn muốn nhỏ hơn 1 chút, bả vai rộng lớn, trong tướng mạo anh tuấn mang theo vài phần cương nghị, tóc dài màu vàng phi tán tại sau lưng, dài gần tới eo. Tóc hắn cũng không buộc, mà là gọn gàng nằm ở đó.
Hấp dẫn người chú ý nhất là đôi mắt của hắn, đó là 1 đôi mắt tà dị, 2 con mắt cư nhiên đều là con ngươi kép, đồng tử bên trong là màu lam thâm, ánh mắt rất lãnh, đó là 1 loại băng lãnh phát ra từ sâu trong nội tâm, trong lúc nửa khép nửa mở lóe ra tà quang, bị hắn liếc mắt thì trên người giống như bị lưỡi dao sắc bén cắt.
Nam nhân có tướng mạo cực kì anh tuấn phối hợp với 1 đôi mắt như vậy, bất luận ở chỗ nào đều sẽ trở thành tiêu điểm hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Hắn rất mạnh, đây là ý niệm đầu tiên sau khi tiểu Tam thấy người này.
2 cô gái song bào thai phân biệt ôm 2 cánh tay của song đồng nam tử, hắn cũng không để ý tới Đường Tam, ánh mắt từ trên người tiểu Vũ xẹt qua thì lóe qua 1 tia quang mang kì dị, nhưng cũng chỉ là chợt lóe mà thôi.
Hắn đi tới trước quầy:
"Ngươi là người mới, hẳn không biết nơi này luôn lưu lại cho ta 1 phòng."
Thấy quầy phòng vẫn ngu ngơ, nam nhân mất kiên nhẫn gọi quản lí ra ngoài. Người phục vụ nhìn về ánh mắt của song đồng nam tử, đáy lòng 1 trận phát lạnh, nhanh chóng chạy ra phía sau gọi cấp trên của mình.
Rõ ràng là bọn ta tới trước, tiểu Tam nhàn nhạt nói với hắn. Nhưng hắn chỉ đáp lại 1 câu: "Thì sao?"
"Thì ngươi nhanh cút đi." Tiểu Vũ bực mình dậm chân.
"Hả, vậy thì mời ngươi thể hiện chữ 'cút' a." Hắn nói đến đây 2 nữ tử song bào liền cười ngây ngô.
Đúng lúc này, quản lí ra khuyên can nhưng can không được, tiểu Vũ làm đại tỷ đương nhiên không nhịn được lao lên, tiểu Tam cản lại thay tiểu Vũ.
Giống nguyên tác, tiểu Tam thắng.
Tiểu Thiên vẫn 1 mực im lặng, thể hiện phong cách ngươi không phạm ta, ta không phạm ngươi.
Sau khi thua, Đái Mộc Bạch cười nói với bọn tiểu Tam như chưa có chuyện gì xảy ra:
"Aizz, ra đường không biết bước chân nào đụng phải bọn quái vật các ngươi a. Có lẽ chúng ta sẽ gặp lại."
Nói xong đi mất.
Tiểu Tam bước đến chỗ trưởng quầy:
"Đưa ta chìa khóa phòng."
Trưởng quầy vâng vâng, dạ dạ đưa chìa khóa cho tiểu Tam.
Khi bước vào phòng cảnh 3 người họ nhìn thấy là 1 phòng đầy hoa hồng, toàn hoa hồng. Mặt tiểu Tam lại về trạng thái "vô" , Thiên dù biết trước cũng không khỏi bàng hoàng.                  Còn tiểu Vũ thì rất thích phòng này, thì là con gái ai không thích hoa.            Tiểu Vũ lăn lộn nửa ngày trời cuối cùng lại lôi 2 ca ca đi ra ngoài.                Ra khỏi tửu điếm hoa hồng, tiểu Tam hỏi tiểu Vũ:                                                 "Ngươi muốn đi đâu?"                              Tiểu Vũ làm ra 1 cái vẻ mặt tỉnh bơ nói:                                                                "Tùy tiện thôi, đi đâu cũng được.Chỉ cần không ở trong phòng buồn chán đó là tốt rồi."                 
Trước kia tại Nặc Đinh, bình thường bên cạnh nàng đều có 1 đoàn tiểu đệ vây quanh, thực sự là 1 tiểu phách vương, vị tiền nhiệm đệ tử lão đại là Tiêu Trần Vũ kia mặc dù đã sớm tốt nghiệp đi trung cấp hồn sư học viện, nhưng thế lực của nhà hắn tại Nặc Đinh thành cũng không nhỏ, hắn đối với tiểu Vũ rất khâm phục, tự nhiên cũng để gia đình chiếu cố 1 chút, bởi vậy, cuộc sống tại Nặc Đinh của tiểu Vũ có thể xem như cá gặp nước.            Quen sống náo nhiệt rồi, bây giờ bên cạnh chỉ có 1 mình Đường Tam, Thiên thì kiệm chữ như vàng nàng tự nhiên có chút không thích ứng.                          Hai người chậm rãi thả bộ vào trong thành, Tác Thác thành không hổ là thành thị cấp chủ thành, mặc dù vẫn còn buổi sáng nhưng đã hiện ra 1 cảnh tượng phồn hoa vô cùng.                Tiết tấu cuộc sống trong thành rõ ràng so với Nặc Đinh thành thì nhanh hơn nhiều, người qua lại trên đường đều có 1 bộ dáng vội vàng.                                Các loại, các dạng cửa hàng nhìn hoa cả mắt, sau khi Đường Tam bị tiểu Vũ lôi kéo vòng vo mấy cửa hàng bán trang phục, đã có chút cảm giác đầu váng mắt hoa.                                              May là tiểu Vũ phát huy đầy đủ nghĩa của từ đi dạo, chỉ nhìn chứ không mua, lúc này mới không để cho tiền chung của 3 người bị giảm xuống.        Giá cả ở Tác Thác thành so với Nặc Đinh thành ít nhất là cao hơn 3 thành, nhất là trên vật phẩm càng thể hiện rõ ràng, nhưng chất lượng so với Nặc Đinh thành thì tốt hơn 1 chút. Đương nhiên, đây cũng là bởi vì nguyên nhân Nặc Đinh thành là thành thị biên cảnh, nếu là tiểu thành thị ở bên trong, vậy thì càng xa xa không cách nào so sánh với Tác Thác thành rồi.     "Di, tiểu Tam, Thiên ca 2 người nhìn chỗ đó." Tiểu Vũ đột nhiên kêu lên ngạc nhiên. Bên ngoài nàng thường gọi Đường Tam là tiểu Tam, chỉ lúc có 2 người nàng mới gọi là ca. Mỹ kì danh viết, đây là bí mật của 2 người. Đường Tam cũng không quan trọng lắm vấn đề này, vì vậy tùy nàng: "Lại là cửa hàng trang phục nữa à? Đại tiểu thư, chúng ta có đúng là nên tìm chỗ nào ăn trưa, sau đó trở về không?" Đường Tam chỉ chỉ mặt trời đang ngay chính ngọ. Thiên ở bên cạnh gật gật.    
Tiểu Vũ kéo tay hắn, hoạt bát nói:           "Ngươi xem a, mau nhìn. Nơi này hình như cùng hồn sư có liên quan."    Tiểu Tam với tiểu Thiên lúc này mới nhìn theo hướng ngón tay nàng chỉ, chỉ thấy 1 cửa hàng cách đó không xa, mặt tiền cũng không lớn, biển quảng cáo cửa hàng này lại bất đồng với những cửa hiệu chung quanh.                Trên biển có khắc 1 dấu hiệu hình tròn, trên đó có mấy kí hiệu đặc thù. Người thường có thể không hiểu hàm nghĩa mấy dấu hiệu này, nhưng Đường Tam cùng tiểu Vũ đều biết. Bởi vì dấu hiệu này cùng với lệnh bài của Vũ Hồn điện là giống nhau.                      Phân biệt là 1 thanh kiếm, 1 thanh chuy tử cùng 1 lam điện phách vương long. 3 dấu hiệu này hợp cùng 1 chỗ, cùng lệnh bài của Đại sư mà Vũ Hồn điện cấp cho thật giống nhau. Không biết tại sao lại có thể bắt gặp kí hiệu này tại chiêu bài của 1 cửa hàng.              "Đi xem." 3 người hướng cửa hàng đi đến. Cửa hàng đang mở cửa, nhìn qua bên trong có chút hôn ám, 2 người đi vào, 1 cổ năng lượng 3 động đặc thù nhất thời lập tức hấp dẫn chú ý của bọn họ, loại năng lượng 3 động này rất giống với Vũ Hồn điện, nhưng yếu hơn 1 chút. Trải qua Đại sư dạy dỗ, tiểu Tam, tiểu Thiên đương nhiên biết, lý do vì ở đây có hồn đạo khí.        Trong hồn đạo khí đều là hồn lực của chính nó 3 động, nếu không bị người sử dụng và liên kết chặt chẽ với hồn lực của bản thân, thì sẽ xuất hiện tình huống hồn lực phóng thích ra ngoài.    Đa phần hồn đạo khí không có tác dụng công kích, chỉ có thể làm 1 ít phụ trợ đơn giản, mặc dù như thế, hồn đạo khí cũng cực kì hiếm thấy. Tất cả hồn đạo khí truyền xuống tới giờ có thể nói là rất cổ, bởi vì phương pháp chế tác chúng đã bị thất truyền rồi.                                                                  Bên trong cửa hàng chỉ có 1 người, cũng không thấy quầy hàng, trên 3 mặt tường treo 1 ít vật phẩm, nhìn qua đều đã rất cũ rồi, bộ dáng 1 chút cũng không giống là có giá trị cả.            Người duy nhất nọ ngồi trên 1 cái ghế tựa bằng gỗ, mắt nhắm lại đung đưa theo nhịp chiếc ghế.  Bộ dáng người này nhìn qua ước chừng khoảng 50 tuổi, mặc dù tuổi không nhỏ, nhưng vóc người khá to lớn, chiếc ghế nhìn có vẻ vững chắc theo nhịp lay động, dưới tác dụng thể trọng của y phát ra tiếng dát dát.                                                Người này có khuôn mặt dài khá đặc biệt, cằm nhô ra phía trước, xương gò má rất rộng, khuôn mặt rất phẳng, còn có điểm mũi ưng. Nếu cần 1 thứ để hình dung chỉ có thể nói khuôn mặt hắn giống như cái đế giày. mặc dù nhắm mắt lại nhưng thoạt nhìn lại cảm giác có vài phần gian hoạt. Trên mặt mang theo 1 bộ kính mắt thủy tinh gọng đen, gọng kính này là loại gọng vuông bình thường, nhưng nhìn thế nào cũng có loại cảm giác quái dị.  Tiểu Tam, tiểu Thiên cùng tiểu Vũ tiến vào bên trong cửa hàng cũng không thể đánh thức hắn, hô hấp của hắn đều đều như trước theo nhịp đung đưa của chiếc ghế.                                      Tiểu Vũ tò mò nhìn mọi phía:                   "Tiểu Tam, những cái này đều là hồn đạo khí sao?"                                                Đường Tam ánh mắt chuyển dần từ trung niên nhân sang các vật phẩm treo trên tường, thành thực nói:             "Này ta cũng không biết, trừ phi mỗi cái đều phải dùng hồn lực thí nghiệm, nếu chỉ dùng mắt nhìn thì không nhìn ra."                                                                  Hắn vừa nói vừa đi tới cạnh tường, ánh mắt dồn vào 1 khối đầu người lớn nhỏ bằng thủy tinh treo bên trên. Ánh mắt nhất thời có chút đọng lại.              Khối thủy tinh nhỏ nhìn qua cũng rất bình thường, có thể nhìn xuyên qua được, bên trong có 1 tảng lớn tạp chất màu vàng xám, được đặt gần cửa ra vào nhất. Có lẽ chính khối thủy tinh này làm trống ngực Đường Tam đập lên dồn dập, trong mắt ánh lên quang mang. Hắn như thế nào cũng không nghĩ tới, cư nhiên có ở 1 cửa hàng như vậy, 1 vị trí như vậy, nhìn thấy 1 khối thủy tinh như vậy.                                      Đây chính là...phát tinh. Cư nhiên là phát tinh.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro