Phần 58:

*Đau quá!* Trong vô thức, Đường Lạc kẽ rên rỉ.

Sao vậy nhỉ? Hắn cảm thấy đau quá. Linh hồn như xé rách, ý thức không ngừng xói mòn. Linh hồn hắn tận sâu trong cảm thấy đau đớn vô cùng. Dường như có một cổ thần bí lực lượng hút đi hắn linh hồn vậy.

*Lạc Lạc...*

*Hử?* Tiếng của ca ca? Hắn đang gọi ta sao? Thật muốn ca ca, muốn thấy hắn. Ca ca...

Nhưng hắn đau quá, ca ca...

Ý thức mờ nhạt dần, hắn cảm thấy chính mình muốn biến mất, hoàn toàn tiêu tán trên đời.

Từng tiếng Lạc Lạc của Đường Lam đã đem hắn còn sót lại ý chí kéo trở về.

Không được, ta chết rồi ca ca hắn phải làm sao? Lúc này, một cổ lực lượng như dòng nước ấm bao lấy hắn, bảo vệ hắn, lôi kéo hắn trở về nói hắn nên đi.

Đường Lạc biết, thứ đồ này chắc chắn có thể giúp chính mình tỉnh lại. Hắn không ngừng hấp thu cổ lực lượng đó, dẫn dắt nó đi theo hướng tốt nhất cho chính mình, làm chính mình nhanh hơn tỉnh lại. Ca ca đang chờ hắn, ca ca chắc chắn rất lo lắng, ta phải nhanh chóng tỉnh lạ. Như vậy nghĩ, Đường Lạc động lực càng lớn hơn, tốc độ càng mau hơn.

Màu lục sắc cùng lam sắc bao trùm lấy hết thảy, sau đó, hai thứ ánh sáng này mãnh liệt lên, sao động dữ dội rồi hết thảy đều quy về một điểm.

Một ánh sáng nhỏ chỉ bằng nắm tay đại tỏa ra ánh hào quang rực rỡ dần dần dài ra, tạo thành một bóng hình thiếu niên, ánh sáng nhạt dần, một thiếu niên dần dần hiện ra. Mái tóc dài chạm đất, phát ra nhưng tiếng sộp soạp nghe thật vui tai.

Tuyệt sắc thiếu niên đi đến cạnh thanh niên đang nằm bất tỉnh trên đất. Bên cạnh hắn còn có một quả trứng nhỏ, có vẻ như nó cũng giống thanh niên khi nãy, đã ngủ mất rồi.

Thiếu niên cúi người, nằm bên cạnh thanh niên đó cùng quả trứng nhỏ. Một tay cùng thanh niên mười ngón đan vào nhau, một tay kẽ đặt quả trứng vào lòng bàn tay, nhẹ nhàng nâng niu nó.

"Ca ca, Đản Đản, hai người vất vả rồi." Hắn cười, xuân về hoa nở, đẹp không sao thả siết.

Hắn đôi mắt nhắm lại, một nhà ba người dựa vào nhau, cứ như vậy ấm áp mà ngủ.

Thanh niên kia không ai khác chính là Đường Tam. Như cảm nhận được gì (người thương trong lòng chứ còn gì nữa!) hắn đôi lông mày không còn nhíu lại mà dãn ra, nở một nụ cười thỏa mãn cùng hạnh phúc.

Còn thiếu niên chính là Đường Lạc rồi. Hắn sau khi được Đường Tam cho phục dụng Thủy Tinh Huyết Long tham đã trở về hình dạng ban đầu rồi.

Căn phòng tràn ngập lam ngân thảo, chúng giống như là có sinh mệnh giống nhau, nhẹ nhàng vươn ra chính mình cành lá làm đệm cùng chăn cho bọn họ. Tinh điểm lam ánh sáng từ chúng tỏa ra ấm áp lạ thường, tự mạng trị liệu. Đây là tay phải hồn cốt do mẹ hắn để lại mang tới kĩ năng, hắn đặt tên cho nó là: Dã Hỏa Thiêu Bất Tận, Xuân Phong Xuy Hựu Sinh.

Sáng sớm, ánh nắng ấm áp chiếu qua khe cửa, chiếu nhưng tia sáng chiếu rọi, xua tan đi hắc ám trong phòng làm thức tỉnh con người trong phòng.

Đường Tam từ từ mở mắt. Trước mắt hắn, một khuôn mặt hắn nhưng nhớ ngày đêm đang yên tĩnh nhắm mắt ngủ.

Cảm giác này thật hạnh phúc, hắn muốn mãi mãi như vậy, cùng người yêu, cùng con của bọn họ mãi mãi bên nhau. Muốn có thể mỗi sáng thức dậy được nhìn thấy khuôn mặt của người thương, có thể cùng hắn tay trong tay mà tỉnh giấc.

"Ca ca?" Người đối diện hắn cũng đã tỉnh giọng ngái ngủ nói.

Đường Tam chống tay lên, dướn người trực tiếp hôn xuống.

Sau đó? Sau đó một cái siêu bự bóng đèn đẩy cửa hét lớn: "Tam Ca! Dương lão tiền bối tìm huynh!"

Không sai, cái bóng đèn siêu bự này là Mã Hồng Tuấn. Đường Lạc khí thực, trực tiếp dùng roi trù hắn.

...

"Ngươi thực sự đồng ý đem nó cho ta?" Thanh âm của Dương Vô Địch khiến người ta cảm giác là đang run rẩy, cái loại này bởi vì hưng phấn cùng vui sướng mà nảy sinh run rẩy.

Đường Tam thành khẩn nói: 

"Linh vật chọn chủ. Nó đi theo ngài, hẳn là có thể phát huy hiệu quả lớn hơn nữa. Vãn bối cũng có nghiên cứu một chút về dược vật, hy vọng sau này có thể lắng nghe tiền bối chỉ bảo"

Dương Vô Địch cẩn thận tiếp nhận đóa hoa trong tay Đường Tam, thống khoái nói: "Hảo, sau này lão phu với ngươi làm. Ngươi thế nào không sớm không lấy ra? Sớm lấy ra, cũng không đến mức khiến ta cùng ngươi liều mạng trên một hồi mất mặt rồi. Bất quá, trước tiên phải nói trước, Đường Môn của ngươi kia không được phép hạn chế ta"

Đường Tam mỉm cười nói: 

"Đây không thành vấn đề. Vãn bối mời tiền bối cùng Phá Chi Nhất Tộc đến Đường Môn, chỉ là luận bàn có quan hệ tới nghiên cứu dược vật"

Dương Vô Địch đem mũi tiến đến đóa đại hoa kia cố gắng mà ngửi một chút, cả người giống như bị điên rồi đột nhiên khoa chân múa tay. 

"Ha ha, ha ha ha ha ha, ta tìm nó cả đời, không nghĩ tới lại có được như vậy. U Hương Khỉ La Tiên Phẩm a, có ngươi, sau này còn có độc dược nào ta không dám chế ra chứ? Lại cũng sẽ không có bi kịch xuất hiện rồi. Ha ha, thật tốt quá"

Bạch Hạc phiền muộn rồi, nhịn không được nói: "Thứ này chẳng nhẽ so với Thủy Tinh Huyết Long Tham kia của ta còn có giá trị hơn?"

Dương Vô Địch ha ha cười, trên mặt cũng nhìn không ra cứng nhắc nữa:

"Đây là không thể so sánh. Nói về trân quý. Có thể, Thủy Tinh Huyết Long Tham kia của ngươi còn trân quý hơn một chút. Thế nhưng đối với ta mà nói U Hương Khỉ La Tiên Phẩm này mới càng thêm trọng yếu. Có nó, ta luyện chế bất luận dược vật gì cũng không cần e ngại dược vật nhiễm vào người mà trúng độc. Có nó, trước đây rất nhiều dược vật ta không dám thử nghiệm cũng có thể bắt đầu tiến hành luyện chế. Hơn nữa hương vị của nó còn có thể khiến không ít dược vật xuất hiện dị biến, phát huy hiệu quả lớn hơn nữa. Đối với chúng ta Phá Chi Nhất Tộc mà nói, thứ này chính là báu vật vô giá. Cho dù bảo ta dùng mạng đánh đổi ta cũng bằng lòng"

Thái Thản cười nói: "Nói như vậy, ngươi là bằng lòng cùng chúng ta đồng thời gia nhập Đường Môn rồi?"

Dương Vô Địch như si như say nhìn U Hương Khỉ La Tiên Phẩm trong tay 

"Bằng lòng rồi, bằng lòng rồi. Ngươi không nên nhiều lời vô ích như vậy. Ta trở về, sau đó mang theo tộc nhân đến chỗ này của ngươi ăn uống. Ha ha, U Hương Khỉ La Tiên Phẩm"

Ngưu Cao bất đắc dĩ nói: "Hết rồi, lão sơn dương được đóa hoa như thế chuẩn bị điên rồi. Đường Tam, công lao thực sự là của ngươi"

Thái Thản mỉm cười nói: "Còn gọi Đường Tam sao? Chúng ta hiện nay đều là thành viên của Đường Môn rồi"

Đường Tam chặn lại nói: "Các vị tiền bối đều là trưởng bối của ta, sau này đều là trưởng lão của Đường Môn. Là không thể lại kêu Đường Tam rồi. Trưởng bối của bạn bè cùng niên kỷ với ta đều gọi ta là Tiểu Tam. Các vị tiền bối cũng xưng hô với ta như vậy đi"

Đường Tam nói nhất thời giành được sự nhất trí của bốn vị tộc trưởng, bọn họ dù sao cũng qua tuổi bát tuần, trong đó Bạch Hạc chính là cữu gia gia của Đường Tam, để cho bọn họ hướng một thanh niên hai mươi tuổi kêu tông chủ, vẫn thật là có chút không được tự nhiên.

Ngưu Cao cười nói: "Hảo, cứ định như vậy. Chúng ta cùng nhau hành động. lão tinh tinh. Ta trực tiếp mang theo tộc nhân cùng với các ngươi trở về. Lão sơn dương, lão bạch điểu, các ngươi quay về thu dọn một chút, cũng mang theo tộc nhân mau tới đi. Lần này, chúng ta Đan Chúc Tứ Tông tộc rốt cục có thể tập hợp lại thành một khối rồi. Xem ai còn dám khi dễ chúng ta. Được rồi, các ngươi uống trước, ta bây giờ đi xuống lệnh bọn nhỏ bắt đầu thu dọn đồ đạc. Sớm một chút khởi hành. Để Hô Duyên Chấn lão hỗn đản kia muốn trả thù cũng tìm không được đối tượng"

Bất luận là với Đường Tam hay là với Đường Môn mà nói, đây đều là một ngày cực kỳ có ý nghĩa. Lạc Lạc sống lại, sơ thể trưởng thành giống với trước kia, không phải hình dạng tí hon nữa. Đan Chúc Tứ Tông tộc rốt cục đều gia nhập Đường Môn. Hết thảy mọi thứ đều từ ngày này bắt đầu đi vào quỹ đạo.

Đường Lạc ôm Đản Đản, truyền dược lực còn dư lại của Thủy Tinh huyết Long tham cho nó.

"Đản Đản, lưu trữ cẩn thận biết không? Có khó khăn thì dùng nó."

_Hết chương 58_

CHÚC MỪNG NĂM MỚI! CHÚC CÁC BẠN NĂM MỚI VUI VẺ SỨC KHỎE DỒI DÀO, CẦU ĐƯỢC ƯỚC THẤY. CHÚC CÁC BẠN HỌC SINH CÓ THÀNH TÍCH TỐT TRONG HỌC TẬP, CHÚC CÁC BẠN 12 NHƯ MÌNH THI ĐỖ ĐẠI HỌC NHƯ Ý. CHÚC CÁC CA CA TỈ TỈ THUẬN BUỒM XUÔI GIÓ. :333

NĂM MỚI VUI VẺ!!!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro