Phần 67: Về nhà

"Tại sao?" Đường Tam nôn nóng nắm chặt lấy hắn tay.

"Không chính là không. Đâu ra nhiều như vậy vì sao chứ?" Đường Lạc kéo ra hắn tay, đi về phía trước.

"Lạc Lạc..." Đường Tam sững sờ, ngây ra đó.

Đường Lạc hiện tại tâm loạn như một đoàn chỉ rối, căn bản chính hắn cũng không biết phải làm sao. Hắn sợ, tại sao chứ? Sao hắn phải sợ? Hắn không biết.

Có lẽ quan tâm tắc loạn đi. Nhiều năm như vậy không có gặp qua bọn họ. Cũng không biết phải đối xử với bọn họ như thế nào. Cứ như vậy khá tốt.

"Lạc Lạc, ngươi là đang trốn tránh sao?" Đường Tam rất nhanh đã đoán ra được tâm tư nhỏ của Đường Lạc.

"Ngươi đang nói cái gì vậy? Sao có thể? Đừng có nói lung tung." Đường Lạc chết sống không nhận.

Đường Tam cười nhẹ một tiếng, không cho hắn nhìn thấy. Đường Tam nhanh chóng không chế cảm xúc trên mặt, tản ra từng đợt man mác buồn, đôi mắt long lanh trực khóc, ủ rũ nói:

"Được rồi. Ta... ta không làm khó ngươi nữa. Tạm biệt." Đường Tam lưu luyến ôm lên Đản Đản, xoay người rời đi.

Đường Lạc cũng bước đi phản với hướng đi của hắn không một chút lưu luyến.

Đường Lạc mặt vô biểu tình hướng phía trước đi. Đi đi đi, cảm thấy đã đủ xa, hắn thả ra tinh thần lực không thấy Đường Tam trong phạm vi quan sát nữa. Hắn xoay người, lén lén lút lút chạy theo hướng Đường Tam đã đi.

Hắn thả ra tinh thần lực lén lút đi theo Đường Tam. Cũng không dám đi quá gần sợ hắn phát hiện. Nhưng một cái mất trí nhớ hắn làm sao biết được cho dù hắn không lại gần, Đường Tam cũng biết hắn đi theo mặc dù tinh thần lực của hắn cao hơn Đường Tam? Tiên phẩm dược thảo Song Sinh Tinh Mang Thảo cũng không phải để chưng.

Có lẽ hắn không nhớ công dụng của nó nhưng Đường Tam nhớ a. Hắn nhận ra Đường Lạc đi theo. Nở một nụ cười quả nhiên là thế.

Bọn họ trở lại Sử Lai Khắc học viện.

"Tam ca? Ngươi đi đâu vậy? Mọi người tìm ngươi mãi." Mã Hồng Tuấn chạy ra nhìn thấy Đường Tam liền hô to.

"Ra ngoài đi dạo một chút." Đường Tam khuôn mặt lược rõ vẻ buồn.

"Tam ca, ngươi làm sao vậy?" Mã Hồng Tuấn có chút lo lắng.

"Không có gì, đi vào đi." Hắn nói.

"Tam ca, có chuyện gì ngươi cùng chúng ta chia sẻ a, chúng ta cùng nhau gánh, ngươi đừng giữ trong lòng. Không tốt lắm đâu." Mã Hồng Tuấn chạy theo, một bên nói một bên kiếm các quái còn lại.

Đường Tam một đường trầm mặc không nói.

Đản Đản trong lòng ngực hắn ngọ nguậy. *Phụ thân, ba ba đi theo chúng ta kìa.* Hắn hưng phấn truyền âm cho phụ thân mình.

*Ân, Đản Đản ngoan, đừng dị động làm ba ba ngươi phát giác.* Đường Tam ôn nhu vuốt ve Đản Đản.

*Ân ân.* Đản Đản hưng phấn đồng ý.

"Ngươi cuối cùng cũng trở lại." Đại sư đi ra, nhìn thấy Đường Tam nói.

"Lão sư, làm ngài chờ lâu rồi." Đường Tam nói.

"Cũng không lâu, ngươi lai đây, ta vừa mới nhận được tin tình báo, kế hoạch thay đổi. Chúng ta cần bàn bạc lại." Đại sư khuôn mặt có chút trầm trọng nói.

"Vâng." Đường Tam đem Đản Đản đưa cho Tiểu Vũ rồi đi theo Đại sư vào phòng nghị sự.

"Đản Đản ngoan, cô cô mang ngươi đi chơi ha." Tiểu Vũ hôn hôn Đản Đản vỏ trứng nói.

*Cô cô, cô cô. Ta nói cho ngươi một bí mật, ngươi đừng nói ra nha.* Đản Đản hưng phấn nói.

"Hử? Đản Đản mau nói." Tiểu Vũ hứng thú hỏi.

*Vừa nãy chúng ta gặp được ba ba đó.*

"Cái gì???" Tiểu Vũ bất ngờ đứng lên.

"Tiểu Vũ, làm sao vậy?" Ninh Vinh Vinh từ ngoài cửa bước vào hỏi. Đám người Đái Mộc Bạch cũng theo sau đi vào.

Tiểu Vũ chạy ra, kéo bọn họ vào phòng, ngó nghiêng bên ngoài không có ai, đóng của lại.

"Đản Đản, ngươi mau nói xảy ra chuyện gì đi." Tiểu Vũ nhanh chóng chiếm chỗ đẹp bên cạnh Đản Đản.

Đản Đản thực hưng phấn nói: *Vừa nãy con cùng phụ thân ra ngoài, chúng ta gặp được ba ba đó.*

"Ba ba ngươi?" Mập mạp kinh ngạc.

"Hắn đâu? Các ngươi không mang hắn về?" Đái Mộc Bạch đứng dậy hỏi.

"Hắn hắn... có tốt không?" Ninh Vinh Vinh lo lắng hỏi.

"Đản Đản ngoan, mau kể cho chúng ta nghe đi." Áo Tư Tạp tiếp lời.

"Các ngươi bình tĩnh một chút." Chu Trúc Thanh mặt ngoài lạnh lùng nói nhưng trong lòng tiểu nhân chính là không ngừng gào thét thúc dục, nói mau nói.

*Ba ba giống như mất trí nhớ rồi.* sau đó Đản Đản kể ra chuyện xảy ra lúc đó.

"Vậy là Lạc Lạc đang ở quanh đây đúng không." Đái Mộc Bạch nói.

"Chúng ta bắt hắn về đây đi." Tiểu Vũ hùng hổ xông ra ngoài, liền bị Ninh Vinh Vinh cùng mọi người giữ chặt.

"Chúng ta hiện tại không thể hành động thiếu suy nghĩ. Chuyện này để đợi Tam ca trở về lại nói."

Không khí trong phòng trầm xuống. Đường Tam tiến vào chính là thấy như vậy một bút cảnh tượng.

"Đản Đản đã nói cho các ngươi biết rồi đúng không." Hắn thông thả ung dung bước vào.

"Ca ca, ngươi mau nói cho chúng ta biết, ngươi làm thế nào để thuyết phục Lạc Lạc trở về đi." Tiểu Vũ nhào tới nói.

*Phụ thân, Đản Đản cũng muốn biết.*

"Chuyện này không thể hấp tấp. Chúng ta không biết ba ba ngươi đã trải qua nhưng chuyện gì trong thời gian qua. Không thể hành động thiếu suy nghĩ được. Ta phải chắc chắn có thể mang hắn về mà không làm hắn chạy mất."

Đường Tam đôi mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, thâm sâu khó đoán.

(Có gì mà khó đoán? Nghĩ kế bắt vợ về chứ còn gì nữa >v<)

Bên này Đường Lạc đang dạo một vòng trong thành. Hắn cảm thấy dường như đã lâu lắm rồi hắn không có đến những nơi náo nhiệt như vậy.

Đường Lạc cảm thấy thực thoải mái, giống như hắn vốn thích những nơi náo nhiệt vậy.

"Tiểu mĩ nhân, muốn cùng gia vui chơi một chút sao?" Một tên ngu xuẩn và không có mắt nhìn người xuất hiện.

Đường Lạc vô ngữ nhìn tên mới xuất hiện trước mặt này.

Đám người xung quanh lùi lại, chỉ chỏ bàn tán.

"Tên này là ai vây? Chưa thấy qua bao giờ. Là người nơi khác đến?"

"Tên nào không có mắt vậy? Nhìn qua liền biết mĩ nhân kia thân phận không đơn giản rồi."

"Mặt thì xấu mà cũng muốn nhúng trằm mĩ nhân?" Một người qua đường bất bình nói.

Bọn họ nhỏ giọng bàn tán nhưng cùng không tránh khỏi lỗ tai hồn sư cấp cao như hắn.

"Ngươi là ai?" Đường Lạc lạnh lùng hỏi.

"Tiểu mĩ nhân theo ta sao." Tên đó cười tủm tỉm nói.

Đường Lạc nhíu mày, quay người bỏ đi.

"Anh anh anh, mĩ nhân, đừng vô tình vậy sao." Hắn nhảy nhót chạy theo.

Hai người đi đên một cái ngõ vắng người. Đường Lạc dừng lại, quay người một cái, bóp lấy cổ nam nhân kia.

"Nói, ngươi là ai?" Đường Lạc khuôn mặt lạnh lùng, ánh mắt nhìn vật chết nói.

"Khụ khụ, ngươi... ngươi buông ta ra ta mới có thể nói a..." Tên đó khuôn mặt đỏ lên, tỏ vẻ rất là khó chịu.

Đường Lạc nhíu mày, vung tay một cái, đem tên đó ném ra xa: "Ngươi bớt giả vờ đi."

"Ai nha, ngươi vô tình như vậy chính là không ai yêu đâu." Hắn khuôn mặt dần biến đổi, biến thành một cái tuấn mĩ nam nhân.

Đường Lạc không nói gì mà nhìn hắn chằm chằm.

Tên đó bị hắn nhìn đến rùng mình một cái. "Ngươi đừng như vậy nhì ta a. Nhìn nữa ta cũng không yêu ngươi đâu."

"Hừ." Đường Lạc vô biểu tình hừ một tiếng.

" Đường Lạc. Ta lăn lội đường xa, bất chấp tất cả đi tìm ngươi, ngươi không thể tiếp đãi ta tốt một chút sao?" Tên đó khuôn mặt đáng đánh nói.

"Cút."

"Anh anh anh, ta buồn đó. Thôi, không cùng ngươi đùa nữa." Hắn thở dài một tiếng, ném một thứ đồ gì đó về phía Đường Lạc.

"Đồ vật ngươi cầm lấy, lúc cần bóp vỡ nó là được, ta sẽ đến." Nói xong hắn liền biến mất.

Cầm trong tay hình cầu dạng đồ vật, Đường Lạc rơi vào suy tư. Hắn không biết người tới là ai, không biết bọn họ có từng quen biết nhưng hắn biết, bản thân sau này sẽ cần đến người đó.

(Có ai đoán được người tới là ai không nà >v<)

"Lạc Lạc?" Một giọng nói vang lên sau lưng Đường Lạc. Hắn giật mình quay lại.

"Lạc Lạc, chúng ta về nhà hảo sao?" Đường Tam tiến lên, ôm lấy hắn.

Đường Lạc ngỡ ngàng, cơ thể cứng đờ, đầu óc chống rỗng. "Tốt." Hắn bất tri bất giác nói. Hắn đầu óc khi nhìn thấy Đường Tam liền loạn thành một đoàn, tâm lí hắn cũng ám chỉ cơ thể hắn làm theo, muốn hắn về nhà.

Đường Tam vô cùng vui mừng lôi kéo hắn, Đường Lạc vẫn đang không hết ngỡ ngàng. Vậy là hắn bị Đường Tam thành công kéo về nhà.

(Chúc mn đọc truyện vui vẻ, thân :333)

_hết chương 67_

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro