Sợi dây ánh sáng màu lục trong tay Đường Lạc vung lên, đánh tan hỏa cầu đang bay tới. Trên bầu trời chớp nhoáng đều là ánh lửa, những tiếng bùm bùm bùm nghe mà khiến người ta nhiệt huyết sôi trào.
Tiếng hò reo xen lẫn tiếng đánh nhau tạo nên một âm hưởng tuyệt vời.
(Đừng hỏi tại sao tui toàn viết âm thanh các thứ... tui không biết nên viết cảnh đánh nhau như thế nào TT^TT)
"Chậc, đáng ghét." Mã Hồng Tuấn tức muốn nổ đom đóm mắt, người này căn bản không hề nghiêm túc mà, muốn chơi đùa hắn sao?
"Tên chết tiệt nhà ngươi, không thể nghiêm túc một chút sao?" Mã Hồng Tuấn tức giận nói.
Đường Lạc khanh khách cười.
"Ngươi không nghiêm túc còn muốn ta nghiêm túc?"
Chỉ thấy lục sắc một lượng, đôi cánh sau lưng hắn mở bung ra, vô số sợi dây ánh sáng màu lục xuất hiện.
Mã Hồng Tuấn liếc mắt một cái, cười một tiếng. "Ha ha ha, liền chờ ngươi tung ra chiêu này. Nên thử sáng tạo hồn kỹ của ta: Thải Phượng Lưu Ly Vũ."
Từ mắt đấy bùng lên một ngọn lửa cực mạnh, hình thành lốc xoáy bao bọc lấy Mã Hồng Tuấn. Lốc lửa càng ngày càng lớn, sức nóng quả thật không tưởng.
Nó cuốn lấy toàn bộ sợi dây Đường Lạc tạo ra, thế nhưng có thể thiêu cháy sợi dây của hắn, Đường Lạc kinh ngạc di một tiếng.
"Không tồi a mạp mạp."
"Đều nói ta không mập." Tiếp sau đó là một tràng cười to của hắn. Và hự một tiếng.
Từ trong lốc lửa, Mã Hồng Tuấn phi ra ngoài. Không sai, Đường Lạc trực tiếp lao vào biển lửa đá Mã Hồng Tuấn.
"Lạc Lạc ngươi điên rồi?" Bò dậy từ mặt đất, Mã Hồng Tuấn xoa xoa một bên mặt bị đá.
"Trả ta gương mặt anh tuấn!"
Đường Lạc phủ phủ trên người nho nhỏ một ngọn lửa rồi bật cười ra tiếng.
"Liền ngươi? Anh tuấn? Ha ha ha!" hắn trực tiếp cười to.
"Ngươi! Đường Lạc, ngươi thay đổi rồi." Mã Hồng Tuấn hét to. Mọi người được một trận cười tràng.
"Thôi nào." Đường Tam tiến lại ôn hòa giúp Đường Lạc phủi bụi trên quần áo, rồi xoa xoa đầu hắn.
Đường Lạc đôi mắt một chuyển, không biết nước mắt từ đầu mà ra, đôi mắt dưng dưng ngấn lệ. Cực kỳ ủy khuất quay người, phình phình hai má, ôm lấy Đường Tam eo, nói: "Ca ca, chân ta đau quá."
Đường Tam lập tức bế hắn lên, không rảnh quan tâm hắn diễn hay không, hồn lực đi vào cơ thể hắn trị thương, không chỉ hai chân, cả cơ thể hắn đều xét qua một lần. Thấy hoàn hảo không hao tổn gì hắn mới thở phào một hơi.
Mã Hồng Tuấn bên cạnh ánh mắt không còn gì để nói nhìn Đường Tam.
"Tam ca, ngươi bị thương là ta này, ngươi không cần như vậy không phân rõ phải trái trắng đen chứ?"
"Ngươi da dày thịt béo sao có thể so với Lạc Lạc chứ." Tiểu Vũ đi đến, búng một cái vào trán Mã Hồng Tuấn nói.
"Ha ha ha, hôm nay lời to rồi. Đi, đi ăn sáng. Hôm nay ta mời." Đới Mộc Bạch cười nói.
Bọn họ lại cười thành một đoàn, cùng nhau hướng nhà ăn đi đến.
"Lạc Lạc a, bao lâu không gặp ngươi lại cường lên nhiều rồi." Đới Mộc Bạch cảm thán nói.
"Các ngươi nhưng không kém với ta a." Đường Lạc nói.
Bọn họ đều cười. Khung cảnh thực hòa hợp. Dù Đường Lạc mất tích bao lâu đi nữa, hắn vẫn là Đường Lạc, vẫn là bát đệ của Sử Lai Khắc Bát Quái. Bọn họ vẫn mãi mãi là gia đình của nhau.
Thời gian sau đó là khoảng thời gian vui vui vẻ vẻ của bọn họ. Bọn họ một bộ muốn bù đắp lại tháng ngày xa cách dính lấy hắn, cả bọn tác quai tắc phúc tai họa khắp nơi và không thể thiếu sự góp mặt của Đản Đản >v< .
Đám người Phất La Đức bất lực tùy bọn họ nháo, bất quá cũng vui vẻ xem náo nhiệt. Một bộ lửa không cháy tới chính mình trên người tuyệt không sợ hãi bộ dáng. Nhưng bọn họ có thể vui vẻ xem náo nhiệt bao lâu? Đám Đường Lạc sao có thể bỏ qua cho bọn họ.
Đám người Phất Lan Đức khí bất quá cũng không làm gì được, chỉ có thể tùy tùy tiện tiện phạt bọn họ một đốn. Lâu rồi mới có thể thấy bọn họ như vậy thoải mái vui đùa, sao bọn họ nỡ phạt nặng bọn nhỏ chứ?
Vài ngày sau....
"Lạc Lạc, chúng ta đi gặp mẫu thân hảo sao?" Đường Tam ôm hắn hỏi.
"Hảo." Đường Lạc vui vẻ đồng ý.
Hôm sau.....
Đường Tam dẫn Đường Lạc và Đản Đản đến một nơi non xanh nước biếc. Một ông chú trung niên và một mỹ phu nhân. Họ đang bận rộn chuẩn bị thức ăn.
Đường Tam dẫn Đường Lạc đến bên cạnh bọn họ. Hai người họ bất ngờ, quay người lại. Mỹ phu nhân lệ nóng khoanh vòng.
"Lạc Lạc? Ngươi tới rồi." Nàng xúc động ôm lấy Đường Lạc, mắt không quên liếc xéo Đường Tam một cái.
"Xú nhi tử, Lạc Lạc trở lại lâu như vậy bây giờ mới dẫn hắn đến gặp ta."
Đường Tam cũng chỉ có thể cười trừ. Đường Hạo cười lớn, ôm lấy bọn họ.
Bọn họ một nhà năm người cứ như vậy hài hòa ở chung, mặc dù Đường Hạo cũng không phải người nói nhiều cũng không nhịn được muốn hỏi hắn thời gian qua quá đến có tốt không.
Bọn họ lại trải qua một buổi trưa ấm áp.
Bỗng Đường Hạo nói. "Ngày mai các ngươi có chuyện gì bận hay không? Chúng ta đến Hạo Thiên Tông một chuyến."
"Tốt." Bọn họ ứng thanh.
Hôm sau.
Hạo Thiên Tông ở phía đông Thiên Đấu Thành, cách khoảng ba trăm dặm. Xa xa một nhà năm người Đường Tam đã thấy được khói bếp bốc lên từ tiểu sơn thôn kia.
Đường Hạo lúc đầu mặc dù cho Đường Tam bản đồ nơi này nhưng bản đồ đó lại do Đường Nguyệt Hoa - cô cô của Đường Tam đưa cho hắn. Chính bản thân hắn cũng chưa từng tới nơi đây. Trong mắt Đường Hạo rõ ràng hiện lên một tia lãnh quang.
Không lâu trước đây Hạo Thiên Tông vẫn là thiên hạ đệ nhất tông môn, lúc này tại thành ra bộ dáng như thế này, thậm chí phải lấy một sơn thôn lụi bại như vậy làm nơi đặt tông môn. Có thể hiểu được tâm tình lúc này của phong hào Hạo Thiên Đấu La Đường Hạo.
Bất chợt, bàn tay trái đang nắm chặt của hắn lại bị một bàn tay mềm mại bắt lấy. Đường Hạo quay đầu nhìn lại chỉ thấy thê tử đang ôn nhu nhìn mình. A Ngân nhẹ giọng nói:
"Đừng suy nghĩ quá, hai cha con chàng đã trở về, Hạo Thiên Tông nhất định tái hiện huy hoàng năm xưa."
Nhìn thê tử, nét mặt Đường Hạo trở lên nhu hòa rất nhiều. Cầm lấy bàn tay A Ngân, gật đầu:
"Yên tâm, ta không có việc gì. Rốt cuộc trở về trong lòng không khỏi cảm thán mà thôi."
Đường Tam nhìn hình dáng tàn tạ không trọn vẹn của phụ thân không nhịn được nói:
"Ba, Hạo Thiên Tông nếu không chịu dung nạp chúng ta, chờ người cầm lại hồn cốt, chúng ta đi là được."
Đường Hạo sắc mặt nghiêm lại, trầm giọng quát:
"Câm miệng, Tiểu Tam, ngươi phải nhớ kĩ. Chúng ta đều là phần tử trong tông môn. Vũ hồn chúng ta sử dụng là vũ hồn truyền thừa Hạo Thiên Chuy. Bất luận lúc nào, ngươi cũng là một đệ tử Hạo Thiên Tông."
Tuy chỉ còn một tay, một chân nhưng khi nổi giận, uy nghiêm của Đường Hạo vẫn như trước.
"Dạ."
Đường Tam vội vã đáp ứng một tiếng. Chẳng qua trong lòng hắn lúc này lại không có hảo cảm gì đối với Hạo Thiên Tông.
Nhìn sơn thôn phía sau ngọn núi, Đường Tam trong lòng thầm nghĩ nếu như hết thảy thuận lợi thì không sao. Nhưng nếu mấy vị trưởng lão dám gây bất lợi cho phụ thân, đừng trách hắn hạ thủ bất lưu tình.
Đường Lạc nhìn thấy Đường Tam như vậy, không nói gì mà nắm lấy tay hắn, hướng hắn cười. Rồi dơ ngón cái cho hắn coi. Đản Đản cũng nhảy lên vài cái hưởng ứng.
Đường Tam cũng cười, xoa đầu hắn. A Ngân nhìn bọn họ như vậy hòa thuận vui vẻ cũng vui vẻ theo.
A Ngân cũng phát tín hiệu cho hắn tỏ rõ nàng đồng tình với hắn. Đúng vậy, không cần lưu tình với bọn họ.
Đường Hạo vì hồi báo tông môn, tự đoạn hai chi, nhưng Hạo Thiên Tông nhiều năm qua chưa từng ủng hộ Đường Hạo. Điều này cũng làm cho A Ngân không có hảo cảm đối với Hạo Thiên Tông. Thậm chí còn có một tia ác cảm, tự nhiên nàng sẽ ủng hộ con trai.
Còn Đường Lạc? Vì Đường Hạo là không thể bàn cãi rồi, hơn nữa với hắn, Đường Tam làm gì cũng đúng.
Đường nhìn hắn mất kí ức hay bị chẻ đôi mà nghĩ hắn không yêu Đường Tam. Chỉ cần hắn là Đường Lạc, dù hắn có xảy ra chuyện gì đi nữa, hắn vẫn sẽ yêu Đường Tam. Tình yêu này đã cắm rễ trong tâm trí hắn căn bản không thể thay đổi được. Bênh vực Đường Tam cùng yêu hắn đã trở thành hắn bản năng rồi.
Trong khi nói chuyện bọn họ đã đi tới cửa thôn. Một vài thôn phu đã nhìn thấy bọn họ. Mặc dù Đường Tam đã từng tới đây nhưng số người gặp hắn cũng không nhiều, hơn nữa ở đây toàn là ngoại nhân đệ tử. Thấy bốn người đi đến, vài người thôn phu tiến lên ngăn lại.
"Xin hãy rời khỏi nơi này. Nơi đây không chào đón người ngoài."
Một thôn phu lãnh đạm nói.
Đường Tam nhíu mày:
"Lời nói y như lần trước, một tia thiện ý đều không có. Vừa nói hắn vừa phóng xuất võ hồn Hạo Thiên Chùy."
Hắc quang chưa xuất hiện, áp lực từ chỗ cánh tay trái của Đường Tam đã như mây đen che kín đầu bọn họ. Hạo Thiên Chùy hiện ra, nhưng không phải như lúc trước không có hồn hoàn nào. Thân chùy thật lớn, đen thui, trông còn uy mãnh hơn cả Hải Thần tam xoa kích, đầu chùy to gấp đôi trước đây, cán chùy cũng dài đến hai thước. Bộ dáng hiện tại không phải là một thanh chú tạo chùy mà là một thanh chiến chùy uy mãnh.
Những hoa văn đen trên thân chùy lưu chuyển, nhất là những hoa văn Sát Thần lĩnh vực, trông như có một tầng ánh sáng huyết sắc, trong khí phách đó ẩn hàm sát khí mãnh liệt giống như thực chất nhanh chóng khuyếch tán ra.
Một đỏ, hai đen, ba cái hồn hoàn chỉnh tề xếp hàng trên thân Hạo Thiên Chùy, quang mang như chìm vào thân chùy, nhưng lại tỏa ra áp lực tràn ngập.
Mấy tên thôn phu đang ngăn phía trước đồng thời đại biến, hoảng sợ không ngừng lui về phía sau, một mực lui tới tận cửa thôn mới miễn cưỡng đứng lại được. Họ chăm chú nhìn vào Hạo Thiên Chùy trong tay Đường Tam kinh hãi không nói lên lời.
Đường Tam thản nhiên nói:
"Nhanh đi hồi báo cho tông môn, thông báo cha con Đường Hạo, Đường Tam mang theo gia quyến trở về."
Vài tên thôn dân nhìn nhau, vội vã hướng trong thôn chạy đi.
Sau đó không lâu một người bước từ trong thôn.
Người này lại là người quen của Đường Tam. Hắn vẫn mặc trang phục màu xám quen thuộc. Chính là người cùng với Đường Long đón tiếp hắn khi hắn lần đầu đến Hạo Thiên Tông, Đường Tam còn nhớ rõ tên của hắn là Đường Ngọc - đệ tử trực hệ đời thứ ba.
Đường Ngọc nhìn thấy Đường Tam, rõ ràng thở phào nhẹ nhõm:
"Đúng là ngươi a! Ta còn tưởng tên ngoại môn đệ tử này hù ta chứ. Đường Tam, hoan nghênh trở về. Bọn hắn vừa nói nhị thúc cũng trở về cùng ngươi, đúng không?"
Ánh mắt Đường Tam ảm đạm, Đường Ngọc rõ ràng là nhìn thấy phụ thân. Chỉ là không nhận ra được thân thể không trọn vẹn của người. Tự nhiên oán khí về Hạo Thiên Tông trong lòng Đường Tam lại tăng vài phần. Hắn trầm giọng:
"Cha ta ở đây."
Đường Ngọc là đệ tử Hạo Thiên Tông, không phải người bình thường, lập tức nhận ra được biến hóa trong ánh mắt Đường Tam. Lập tức ánh mắt Đường Ngọc lại dừng lại trên người Đường Hạo, nhưng khi nhìn thấy thân thể tàn tạ, cụt một tay, một chân của Đường Hạo, hắn không khỏi giật mình. Bất quá hắn cũng xem như là thông minh, phản ứng rất nhanh, vội vã tiến lên hai bước khom người hành lễ:
"Vãn bối Đường Ngọc, ra mắt nhị thúc."
Thật ra Đường Hạo tại Hạo Thiên Tông đời thứ hai không phải bài danh lão nhị, nhưng là hắn cùng với Đường Khiếu là hai người con trai của tông chủ đời trước. Vì vậy mới được lớp đệ tử đời thứ ba gọi một tiếng nhị thúc.
Đường Hạo phất phất tay, nói:
"Không cần đa lễ. Ta là tội nhân của tông môn, từ 20 năm trước đã không được tính là người trong Hạo Thiên Tông."
Đường Tam trầm giọng nói:
"Đường Ngọc đại ca. Phiền toái ngươi dẫn đường. Chúng ta muốn lên tông môn."
Nghe Đường Tam nói như thế. Đường Ngọc nhất thời lộ vẻ khó xử, cười khổ nói:
"Huynh đệ, ngươi lên tông môn tự nhiên là không có vấn đề. Chỉ là, ngươi cũng biết, chúng ta tông môn hiện tại phong bế, không tiếp đãi ngoại nhân, hơn nữa, thân phận của nhị thúc lại mẫn cảm, ngươi thật không nên làm ta khó xử."
Đường Tam cả giận nói:
"Cái gì gọi là ngoại nhân? Cha ta chính là con trai của cố tông chủ, Phong Hào Hạo Thiên. Đây là mẫu thân cùng ái nhân của ta. Ai là ngoại nhân?"
"Cái này..." nghe vậy, Đường Ngọc liếc nhìn Đường Lạc một cái, rõ ràng là nam nhân, Đường Tam lại gọi hắn là ái nhân...
Bất quá ngay lập tức hắn định thần lại, xấu hổ nói:
"Đường Tam. Cái này ta thật sự không làm chủ được, ngươi xem như thế này được không. Ngươi theo ta lên tông môn, nói rõ với tông chủ cùng các vị trưởng lão. Sau đó tái thỉnh nhị thúc cùng gia quyến lên núi."
Đường Tam trong lòng vừa động, ánh mắt nhìn về phía mẫu thân cùng Đường Lạc. Thần sắc đột nhiên trở nên bình tĩnh trở lại, hướng Đường Ngọc gật đầu, nói:
"Như vậy cũng được, chúng ta như vậy đi thôi."
Vừa nói, hắn đi tới trước người phụ thân:
"Ba, chúng ta cũng không nên làm hắn khó xử. Hắn quả thật không làm chủ được. Con lên núi trước, sau đó đón người cùng mẫu thân sau. Lạc Lạc, ngươi ở lại đây chờ ta."
Đường Lạc gật gật đầu.
"Tiểu Tam, chú ý chừng mực. Đi thôi, chúng ta chờ ngươi."
Trong ánh mắt Đường Tam toát lên một vẻ kinh ngạc, mặc dù phụ thân nhắc nhở mình, nhưng trong giọng nói lại bao hàm một chút ý nghĩa đặc thù. Cũng không phải là phản đối hoàn toàn. Từ đó có thể nhìn ra phụ thân cũng có một chút bất mãn với tông môn. Đương nhiên, đây là bởi vì phụ thân luôn đặt tông môn ở trong tim, lại có chút nóng lòng quay về tông môn bái tế tổ phụ.
Đường Tam hướng phụ thân gật đầu, xoay người đi theo Đường Ngọc.
Đường Lạc nhìn bọn họ rời đi, ánh mắt sâu thẳm.
....
Bất chợt Đường Lạc chân mày một nhíu, ánh mắt thực khó chịu.
"Làm sao vậy Lạc Lạc?" A Ngân hỏi.
"Không sao ạ." Đường Lạc cười.
Đám lão bất tử này. Dám xúm lại bắt nạt Đường Tam?
Lúc này.
Đường Tam vẫn như trước đứng ở nơi đó, cũng không có bị đập bể thành thịt vụn như trong tưởng tượng của hắn. Thân thể của Thất trưởng lão lại bị bắn ngược lên, kịch liệt cuốn mấy vòng trên không trung mới rơi xuống nơi xa xa, khi đã đứng trên mặt đất, vẫn liên tiếp lui về phía sau vài bước mới miễn cưỡng đứng vững được thân hình. Song chưởng của hắn rõ ràng vẫn còn run rẩy.
Cả đỉnh núi lạnh ngắt như tờ, chỉ có thanh âm nổ vang quanh quẩn tại quần sơn.
Ai có thể nghĩ đến sẽ là như thế này? Đường Tam đứng ngạo nghễ ở trên ngọn núi, cầm trong tay Hải Thần Tam Xoa Kích, đầy vẻ coi thường thiên hạ.
Trong cổ áo hắn toát ra một con hồ điệp trong suốt mày lục. Đường Tam nắm lấy nó, đưa lên môi hôn một cái, thấp giọng nói: "Lạc Lạc, ngoan nào."
Rồi bỏ nó vào túi áo. Tiểu hồ điệp chính bất mãn phịch vài cái, cuối cùng vẫn là ngoan ngoan nằm im trong túi áo.
Bên kia Đường Lạc cũng yên tâm, Đường Tam nào phải dễ chọc.
Đường Tam nói:
"Như vậy xin đại bá cùng các vị trưởng lão quay về tông môn. Ta đi đón phụ thân, mẫu thân và ái nhân."
Vừa nói, hắn liền muốn đi xuống núi.
"Chờ một chút."
Thanh âm của Đường Khiếu có chút run rẩy, chỉ chớp mắt liền bắt được bả vai của Đường Tam, nói:
"Thủ Tịch trưởng lão, ngươi mới vừa rồi nói cái gì? Ngươi..., mẫu thân?"
Đường Tam mỉm cười:
"Đây xem như ta dành một chút ngạc nhiên cùng vui mừng cho đại bá đi. Sau đó, ngài sẽ có thể gặp lại mẫu thân ta."
Ánh mắt của Đường Khiếu liên tục biến đổi, quang mang phức tạp giống như trăng sao lấp lánh
"Ta và ngươi cùng nhau xuống núi, nghênh đón Hạo đệ."
Vừa nói, không chờ Đường Tam mở miệng, vị Hạo Thiên Tông tông chủ đã phóng người lên, giống như mũi tên xông lên cầu treo, trong chớp mắt đã biến mất không thấy bóng dáng.
Đường Tam sửng sốt một chút, quay đầu nhìn về phía các vị trưởng lão. Năm đại trưởng lão hít sâu một hơi, đồng thời nói:
"Chúng ta quay về tông môn chờ."
Khi Đường Tam từ trên trời hạ xuống, trở lại thôn xóm dưới núi lúc trước, vừa lúc chứng kiến Đường Hạo cùng Đường Khiếu huynh đệ hai người đứng đối mặt nhau. Đường Khiếu môi đều đang run rẩy, nhìn một chút Đường Hạo, lại nhìn một chút A Ngân ở bên cạnh hắn, vành mắt đang dần đỏ lên.
"Đại ca..."
Đường Hạo có chút run run, kêu lên.
"Hạo đệ, ngươi chịu khổ rồi."
Đường Khiếu nước mắt không ngừng chảy xuống.
"Đại ca..."
Đường Hạo chưa từng nghĩ đến, huynh trưởng thân là môn chủ sẽ đến nghênh đón mình. Lúc này, trong nội tâm hắn thật sự rung động, tình cảm vốn bị áp chế từ hai mươi lăm năm trước nhất thời bộc phát. Huynh đệ hai người xa cách nhiều năm như vậy, lại một lần nữa ôm nhau. Loại cảm giác này làm tâm hắn cũng không cách nào bình tĩnh, giống như vừa thấy được cảnh tượng năm đó cùng huynh trưởng tung hoành giới hồn sư.
"Đại ca."
A Ngân lúc này lệ đã rơi đầy mặt, tiến lên vài bước, đi tới bên người Đường Hạo nhìn về phía Đường Khiếu.
Huynh đệ hai người buông cánh tay ra, Đường Khiếu có chút si ngốc nhìn A Ngân:
"A Ngân, ngươi, ngươi..."
A Ngân buồn bã cười:
"A Hạo thủ hộ ta hai mươi lăm năm, rốt cuộc mượn lực lượng của Tiểu Tam giúp ta sống lại. Ta thật không dám tin, còn có ngày có thể gặp lại huynh trưởng."
Đường Khiếu ngơ ngác nhìn A Ngân, thì thào lẩm bẩm:
Ngươi đã lựa chọn đúng. Ta chỉ là kẻ nhát gan, ta căn bản không có dũng khí đi yêu ngươi. Hạo đệ nếu so với ta mạnh hơn nhiều, quá nhiều.
Đường Tam đi tới bên ba người, nhẹ giọng nói:
"Ba, mẹ, đại bá, chúng ta lên núi bái tế tổ phụ."
Đường Tam thực nóng lòng muốn giúp phụ thân khôi phục tay chân, nóng lòng nói.
Sau khi thế bái tổ tiên xong bọn họ cùng đến nghị sự đường.
Hay tin Lâu Cao đã chết, Đường Tam đau buồn vô cùng. Cầm trong tay hộp sỗ dựng tam đóa Phật Nộ Đường Liên lấp lánh ánh vàng.
Sau một hồi nói rõ qua tình hình của Vũ Hồn Điện, Đường Tam đưa ra muốn giúp phụ thân hắn hồi phục chân tay.
Đường Khiếu cùng năm vị trưởng lão nhìn Đường Tam, trong mắt tràn ngập thần sắc không thể tin nổi: "khôi phục chân tay?"
Đường Tam đứng lên, cầm Hải Thần Tam Xoa Kích đi đến trước mặt cha hắn, một tay cầm theo hộp gỗ chứa hai khối hồn cốt, nói với Đường Hạo:
"Cha, bây giờ chúng ta bắt đầu đi. Chẳng qua ta nhất định phải phá lại vết thương của người, hơn nữa còn cần phải cắt một lớp thịt bên ngoài, mới có thể ..."
"Nói nhiều làm gì, bắt đầu đi."
Đường Hạo tự mình xé bỏ ống tay áo của cánh tay cụt, lộ ra vết thương đã lành lặn. Ánh mắt tràn ngập vẻ cứng rắn, dường như biểu thị rằng vị Hạo Thiên đấu la trước đây, ngay cả giáo hoàng của Võ Hồn điện cũng dám đánh chết, một lần nữa đã trở lại.
"Ấy, không cần. Để ta." Đường Lạc bỗng nhiên lên tiếng. Không phải là mọi người bỏ qua hắn mà là đều chú ý đến Đường Tam và Đường Hạo, một phần bỏ qua hắn, phần còn lại hắn chính là cố ý. (Đừng hỏi tại sao Đường Lạc cố ý. Hắn chỉ là không muốn làm phiền họ thôi.)
"Ngươi... ngươi là..." mọi người đều kinh ngạc.
"Đường Tam ái nhân." Đường Lạc dõng dạc nói. Đường Tam sủng nịnh cười nhìn hắn.
Đường Lạc ung dung tiến đến, cầm lấy hồn cốt cánh tay phải. Ánh sáng trắng xanh từ lòng bản tay hắn chiếu lên. Mi tâm hắn đóa hoa đỏ biến thành màu trắng tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ. Mọi người xung quanh cảm giác như linh hồn được gột rửa.
Bọn họ thầm kinh ngạc, thế nhưng có thể ảnh hưởng đến cả tinh thần chi hải trong khi không hề dùng hồn kỹ lên bọn họ. người này không tầm thường.
Ánh sáng trắng bao phủ lấy khối hồn cốt, đem nó dần dầu biến thành nhưng sợi ánh sáng biến thành quang cầu.
Đường Lạc bướng lại gần Đường Hạo, đem quang cầu đặt bên cạnh vai phải của Đường Hạo. Một ánh sáng mãnh liệt tỏa ra.
Quang cầu bùng nổ, từ cánh tay bị cụt của Đường Hạo, vô số sợi tơ màu trắng tuôn ra, chúng dần đan vào nhau hình thành một cánh tay hoàn chỉnh. Cánh sáng nhạt dần, cánh tay của Đường Hạo cũng hoàn hảo không tổn hao gì xuất hiện.
Cánh tay lực lưỡng trắng nõn thật không phù hợp với màu da ngăm đen của hắn chút nào.
Mọi chuyện diễn ra bất quá mấy hơi thở thời gian mà thôi. Nhanh đến khinh ngạc.
Đường Hạo nhìn ngắm cánh tay phải của mình, có chút ngạc nhiên, rất nhanh thúc dục hồn lực truyền vào cánh tay, một luồng quang mang màu đen nhàn nhạt từ trong cánh tay phóng xuất ra. Lúc trước bởi vì cánh tay bị cụt, nên hồn lực vận chuyển đến bả vai bị tắc nghẽn một chút, nhưng hiện tại đã có thể tuần hoàn bình thường.
Có thêm năng lượng tràn ngập của khối hồn cốt gia nhập, cảm giác như là trong nháy mắt hồn lực của hắn từ bảy mươi cấp đã đạt đến hơn tám mươi cấp. Càng làm hắn khó tin hơn chính là, cánh tay mới sinh trưởng lại này, không có nửa phần gượng gạo, linh động, có lực hoàn toàn giống như cánh tay hắn trước khi chặt bỏ vậy. Thậm chí ngay cả năng lượng hồn cốt cũng đã kết hợp hoàn toàn với hồn lực của hắn.
Đường Lạc cầm lấy khối hồn cốt chân trái, tiếp tục lặp lại vừa rồi động tác. Chân trái Đường Hạo khôi phục hoàn toàn.
Kết thúc Đường Lạc còn vui đùa một câu: "Phụ thân ngài muốn trắng toàn thân sao? Để hai màu da như vậy mẫu thân sẽ cười ngài chết"
Sau khi khôi phục tay chân, Đường Hạo ngồi yên tại chỗ, chầm chậm khôi phục lại hồn lực đã mất.
Thời gian trôi qua không dài. Có chút người còn không phản ứng lại đây. Đường Tam vui vẻ ôm hôn Đường Lạc khen không dứt miệng: "Lạc Lạc giỏi quá."
Kỹ thuật nối tay chân của hắn căn bản không thuần thục. Có Đường Lạc thật sự nhẹ nhàng rất nhiều.
A Ngân vui vẻ đứng bên cảnh Đường Hạo chăm chú nhìn hắn. Quay lại cảm ơn Đường Lạc một tiếng. Hắn tỏ ý không sao liền tiếp tục coi Đường Hạo.
(Thui dừng chương ở đây. Mai tui đăng ký tín chỉ nè. Mọi người chúc tui đăng ký tín chỉ như ý đi >v<)
(Iu mọi người >v<)
(Mọi người năm mới vui vẻ nha)
(Dành cho mọi người mọi lời chúc tốt đẹp nhất :333)
_hết chương 70_
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro