Cắn

Kha Kha không dám ngủ dù nàng cũng cực kỳ mệt mỏi nhưng vì an toàn cho ca ba người, vẫn cố gắng chống đỡ cơn buồn ngủ
Mặt trời trên cao càng lúc càng sáng dương quang ấm áp chiếu lên người, càng khiến nàng cảm thấy muốn đi ngủ. Trang thủ thời gian ăn uống một chút, khôi phục vài phần, trước sau nàng đã đuổi đi vào hồn thú có tu vi thấp

Thỉnh thoảng nàng cũng đến kiểm tra trình trạng của cô và Quất Tử phát hiện cơ thể cô càng lúc càng nóng hơn dường như là phát sốt, nhưng cũng  không quá nóng ở chỉ giữ ở nhiệt độ còn miễn cưỡng là bình thường, mạch đập cũng không trở nên yếu hơn
Kha Kha đối với y học có thể nói là đốt đặc cán nai, nàng hoàn toàn không biết nên làm gì,đành tiếp tục chờ đợi
Lúc Quất Tử mơ màng tỉnh lại, Kha Kha đã gần đến cực hạn chịu đựng. Dù hồn lực đã khôi phục nhưng luôn phải canh giác hồn thú, tinh thần của nàng gần như sụp đổ
" Kha Kha, ngươi nghỉ ngơi đi, đến phiên ta "
Quất Tử gọi một tiếng kéo Kha Kha khỏi trạng thái lo lắng hoảng hốt
Kha Kha vội đứng lên đến bên cạnh họ

" Tình trạng hắn sau rồi? "
Quất Tử nhíu mày mắt lộ vẻ kinh ngạc
" Mạch đập cực kỳ khỏe không còn yếu như trước , nhiệt độ cơ thể dường như cao hơn bình thường một chút nhưng cũng chưa sao, hô hấp vững vàng. Sao mà nhìn thế này cũng không giống một người bị thương vậy? "
Kha Kha ngơ ngác nhìn Quất Tử
" Ngươi là nói, thương thế của hắn đã tốt lên nhiều? "
Quất Tử gật đầu
" Quả thật là không nghỉ ra được a! Làm thế nào một người mất gần nửa lượng máu còn bị thương có thể nói là cực kỳ nghiêm trọng như thế, cơ thề còn lưu lại những mảnh kim loại vậy mà đấp vô cùng bình thường. Bất quá chỉ mới vài canh giờ thôi mà "
Kha kha nói

" Ngươi mau kiểm tra vết thương sau lưng xem "
Được Kha Kha giúp đỡ, Quất Tử đặt cô lêm cái đệm giường các nàng mang theo
Rất nhiều mảnh kim loại nhỏ nhô ra trông thật kinh khiếp. Nhưng khiến Quất Tử và Kha Kha kinh hãi hơn chính là không một vết thương nào mưng mủ hay nhiễm trùng dù cho trước đó Quất Tử có bôi loạn một đống thuốc trị thương, nhưng những thứ đó chỉ dùng cho vào vết thương nhỏ bình thường mà họ mang theo phòng thân thôi!
" Hắn thật là người sao? "
Kha Kha chưa tin được đều trước mắt hôt lên

Quất Tử cười
" ta nghĩ chỉ cần câu: học viện Sử Lai Khắc chỉ nhận quái vật, không thu người thường. Xem ra, hắn đúng là quái vật. Năng lực chữa trị vết thương cường đại thế này, hồn thú so ra còn kém lắm "
Kha Kha nói
" Có nên lấy mấy mảnh kim loại kia ra giúp hắn không? "
Quất Tử lập tức lắc đầu
" Không được,nên để hắn khôi phục thêm chút nữa. Cứ theo tốc độ chữa trị này của hắn, không lâu sẽ tỉnh lại lúc đó lấy ra cũng chưa muộn "
Nói đến đây hai nữ nhìn nhau nhẹ nhàng thở ra
Quất Tử nói
" Có lẽ đêm nay chúng ta sẽ qua đêm trong này. Kha Kha, ngươi cố gắng thêm một lát, dựng xong liều trại, có chỗ che mưa che gió, gió núi buổi tối lạnh lắm, ngươi cúe đi ngủ trước, buổi tối chúng ta sẽ thay phiên nhau canh giác "
Kha Kha chần chừ một lát rồi nói
" Chúng ta chỉ dem liều đơn  không lẽ ta và hắn......"
Quất Tử giận dỗi
" Lúc nãy ta muốn cứu hắn còn làm như vậy ngươi sợ cái gì chứ. Hơn nữa có thể gần gũi chăm sóc hắn, yên tâm đi,ta sẽ không nói, ngươi không nói, ai mà biết. Ngươi cũng phải giữ bí mật cho ta "

Kha Kha nhìn Quất Tử trân trân
" Thôi được rồi xem như hắn là tiểu đệ của chúng ta vậy "
Quất Tử không biết từ đâu xuất hiện một cái suy nghĩ: so ra hắn cũng không nhỏ hơn bao nhiêu a......
Hai cô gái nhanh nhẹn làm việc. Quất Tử sau khi nghỉ ngơi vài canh giờ đã cơ bản hồi phục nhanh chóng dựng liều thật tốt, sau khi Kha Kha và cô vào trong liều, cô dĩ nhiên nằm sấp trên nệm giường còn Kha Kha nằm nghiêng bên cạnh, nàng thật sự quá mệt mỏi, vừa nằm xuống đã mê man thiếp đi
Quất Tử gác đêm có lẽ tốt hơn vì nàng đã tỉnh táo. Điều chỉnh trận thế phòng ngự một chút lại thêm vào vài thứ dược vật có tính xua đuổi hồn thú rồi tập trung chăm chú bảo vệ xunh quanh liều
Quất Tử cảm thấy khá ngạc nhiên trạng thái cơ thể tốt đến thần kỳ. Chẳng những không còn chút mệt mỏi mà còn tràn ngập sức sống, ngay cả hồn lực dường như có tăng trưởng, mỗi cái cử động đều cảm thấy rất khỏe mạnh có lực
" Không lẽ ở hiền gặp lành sao ta? "
Quất Tử nghĩ

Sự thật đúng là thế, Hoắc Vũ Hạo bị thương nặng  Sinh Linh Kim bộc phát sinh mệnh lực khổng lồ để chữa trị. Luồng sinh mệnh lực quá mức dư thừa tràn vào huyết mạch, vận chuyển khắp người y, lúc đó vết thương nhỏ máu tràn ra ngoài dính cả lên người Quất Tử. Khí tức sinh mệnh theo đó truyền sang cho nàng, được Sinh Linh Kim tẩm bổ, nàng đương nhiên cả người thư thái. Ngay cả Kha Kha nằm cạnh cô trong kia cũng nhận không ít ưu đãi
Sắc trời dần tối, Quất Tử ngồi trước lều, chăm chú quan sát động tỉnh xunh quanh cẩn thận đề phòng mà trong lòng có chút trơ vò
" Phụ thân, chẳng lẽ hắn là hóa thân của người,đến xoa dịu đâu khổ của ta sao? "
Quất Tử nhẹ nhàng thở dài. Nàng ngày thường đều giấu hình ảnh của mình dưới lớp bộc ngây thơ. Thật ra sâu trong nội tâm là một cô gái điềm tỉnh trưởng thành thậm chí có thể nói là lạnh như băng

Trong trí óc của nàng chỉ có hai chữ báo thù. Vì báo thù nàng không tiếc ngụy trang bản thân, khiến mình trở thành một cô gái tuyệt sắc khó có ai có cảm giác đề phòng được
Tử Mộc một lòng theo đuổi nàng, nàng biết rõ. Nhưng nàng trước sau vẫn không đáp lại, vì trong kế hoạch của nàng không có chỗ cho một nam nhân nào kết giao. Nàng đã có một mục tiêu mà mục tiêu này chính là con bài quan trọng trong việc trả thù
Chỉ là hôm đó lần đầu tiên cô nấu ăn cho nàng, nội tâm lạnh lùng kia xuất hiện một chút biến hóa, hơn nữa còn khiến nàng bàng hoàng
Quất Tử chưa bao giờ nghĩ đến, nhưng không ngờ có thể nếm được mùi vị tuyệt vời của phụ thân ngày trước, lại do cô có thể làm được, trái tim lạnh giá cấm chế của nàng ngay lúc đó xuất hiện một khe hở

Nàng và y đều là cô nhi. Nàng bây giờ đã không còn gì để luyến tiếc cuộc đời này chỉ có ý niệm báo thù mới chống đỡ cho nàng đến ngày hôm nay
Thế nhưng, y đột nhiên xuất hiện khiến trái tim nàng thay đổi, căn bản mà nói cũng không bị biến hóa thay đổi mà là thêm một hình ảnh trong tim. Có hình ảnh này, trái tim nàng khó mà sắc đá liều lĩnh, tỉnh táo đối mặt với tương lai của bản thân!
Quất Tử không hiểu,một chút cũng không hiểu
" Hoắc Vũ Hạo, vì cái gì ngươi xuất hiện trong thế giới của ta! "
Quất Tử than nhẹ một tiếng.......Lúc cô tỉnh dậy từ một giấc ngủ thật sâu, ánh mặt trời đã chói chang " rốt cuộc những thứ đó là gì " Thật kỳ lạ, hôm nay cô tỉnh dậy lại hỏi một câu như. Mà câu này cũng có nguyên lo của nó. Một nguyên đó hết sức thâm sâu
Cô theo thói quen chuyển động cơ thể chưa chuyển động được một chút cơn đau từ sau lưng truyền đến

" Ưm....Ơ....Ư......
Cô rên rỉ rất nhẹ, từ từ mở mắt nhìn quang cảnh xunh quang
Thứ đầu tiên đập vào mắt cô chính là một gương mặt xinh đẹp đang say ngủ, cô gật mình nhún người xích ra mặc kệ cơn đau sau lưng truyền đến.
Từ lúc qua thế giới này bây giờ cô chưa bao giờ nhìn một nữ nhân sát đến như vậy trừ Tử Kỳ ra. Nên có chút không quen
" Quất Tử  "
Cô nhẹ giọng nói
Quất Tử nhất thời bị đánh tỉnh mới lúc nãy Kha Kha thay phiên cho nàng vào ngủ
Một đôi mắt to mở ra  lông mi dài uống cong như được chăm chú kỹ lưỡng
" Ngươi tỉnh rồi? "
Quất Tử vui mừng thốt lên
Cô thật sự muốn ngồi dậy nhưng cơn đau sau lưng lại đè cô xuống, khiến cho cô nhíu mày
" Đừng cử động, thương thế của ngươi rất nặng "
Quất Tử vội vàng nói
Cô nói
" Ta làm sao đấy? "
Quất Tử kể sơ lược qua vụ nổ tất nhiên bỏ qua đoạn nàng lão thể ôm y
" Uy lực không ngờ mạnh như vậy, hồn đạo khí tự bạo của Kha Kha đúng là lợi hại a! "
Cô cảm thán nói
Quất Tử nói
" Kha Kha lần này lỗ vốn nặng, những món hồn đạo khí trên người nàng gom chế tạo từng món một đến hai năm, giá trị không nhỏ chút nào. Nhiều hạch tâm trận pháp liên kết với nhau xâu chuỗi thành một vòng, pháp trận phát động lực nổ có thể nhỏ sau. Nhưng cũng không ai phí của như vậy tài liệu tiêu hao khổng lồ mà chẳng thu hồi lại được "
Cô nói
" Trình trạng của ta bây giờ sau đây? Những mảnh kim loại sau lưng ta phải sớm giải quyết mới được "
Quất Tử nói
" Trước đó ta sơ ngươi mất máu quá nhiều nên không dám làm liều. Bây giờ nếu ngươi cảm thấy khí huyết đầy đủ rối, lát nữa ta giúp ngươi lấy nó ra. Nhưng phải từ từ một cái, lấy cái nhỏ trước cố gắng không làm mất máu quá nhiều nữa. Nói gì thì ngươi vẫn còn trọng thương "
" Ta không sao "
Trạng thái cơ thể của cô rất tốt ngoại trừ vài đường kinh mạch tắc nghẽn thì không còn vấn đề gì lo ngại
Quất Tử gương đôi mắt quái vật cau mày nhìn cô, khẽ gật đầu
" Được, ta sẽ bắt đầu, sẽ đau đấy ngươi cố gắng một chút "
Cô lạnh nhạt nói
" Vô tư đi "

Có cái kiểu thống khổ mà y chưa từng trải qua? Đau đớn? Cơn đau này có thể so được khi dung hợp với Băng Bích Đế Hoàng Hạt hồn cốt thân thể sao? Hay có thể so với lúc hấp thụ ngoại phụ hồn cốt Ám Kim Khủng Trảo?
Quất Tử động tác rất cẩn thận, lấy ra thanh đao khắc màu vỏ quýt, nhẹ nhàng mở vết thương, từ từ chậm rãi lấy mấy mảnh kim loại ra
Nàng nhận thấy khi cô tỉnh táo giúp y trị thương thật thoải mái hơn nhiều
Khi nàng vừa lấy ra một mảnh kim loại nhỏ, cô lập tức dùng hồn lực vận chuyển phong bế vị trí huyết mạch đó,đến khi nàng khâu vết thương trở lại, y mới thông thả, hầu như y không hề mất một chút máu nào
Khi hai người phối hợp như vậy một lát sau những mảnh kim loại li ti, đều được Quất Tử lấy ra hết sạch sẽ
" Nghỉ ngơi một lát đi "
Cô lấy cái khăn đưa cho Quất Tử
Quất Tử đổ đầy mồ hôi trán. Mùi mồ hôi tự nhiên như vậy lại tản ra một mùi thơm ngát đặc biệt của một người con gái

Quất Tử nhếch mép cười
" Ý chí của ngươi thật đáng mể, nói thật bây giờ ta nghĩ việc sau này làm đối thủ của ngươi sẽ không tốt chút nào. Ngươi là bệnh nhân nằm đây mà nhìn chẳng có gì còn ta là y sĩ lại đầy mồ hôi "
Lấy ra nhiểu mảnh kim loại như thế, cô đau đớn thế nào khó biết nhưng trong mắt nàng thiếu niên tiểu nam nhi này trước mặt trước sau vẫn không đổi sắc không hề rên rỉ lấy một tiếng. Cảm giác của nàng lại thêm phức tạp, không tự chủ nàng lại thêm vài phần khâm phục y
Quất Tử nói
" Năng lực tự lành của ngươi tuy mạnh, nhưng ta nghic muốn hoàn toàn khỏi phải cần thời gian. Ngươi ngủ thêm một lát đi đợi ra tinh thần thoải mái trở lại sẽ nhổ hết những mảnh còn lại "

Nói xong nhìn chăm chú những mảnh kim loại to trên lưng cô
Một khối kim loại sắc bén ba góc ngay phía dươi vai trái của y, sát vị trí trái tim, đâm vào vị trí khá sâu trong cơ thể, sâu bao nhiêu. Quất Tử cũng không đoán chắc được. Mảnh này nó mà lấy đao khắc mở rộng vết thương được chỉ trực tiếp rút ra thôi
Cô gật đầu nhắm mắt Huyền Thiên Công vẫn lặng lẽ đều đều vận chuyển  vì chính nó cũng có hiệu quả trị liệu tuyệt vời. Nhưng vết thương hở trong kinh mạch do những mảnh kim loại kia lưu lại cũng dần dần khép lại, từng vị trí một được Huyền Thiên Công đả thông tắc nghẽn, thân thể hồi phục với tốc độ kinh khủng
Sau khi Quất Tử nghỉ ngơi một canh giờ lại trở vào bắt đầu lấy ra những mảnh kim loại cho y, cứ thế ba lần hầu hết các mảnh kim loại đều được lấy ra, chỉ còn lại một mảnh lớn nhất .....

Quất Tử nhìn cô sắc mặt bình thường như trước, trong lòng khâm phục càng sâu. Trên trán y cũng có mồ hồi nhưng lại thủy chung mang gương mặt thản nhiên. Nàng chưa bao giờ gặp qua một người có thể bình tĩnh như y
" Lại nghỉ một chút nữa đi chỉ còn một mảnh cuối cùng thôi "
Quất Tử nói
Cô lắc đầu nói
" Nếu chỉ còn một mảnh cuối vậy thì lấy nó ra luôn đi, ta sẽ dễ thở hơn. Yên tâm ta còn chịu đựng nổi đau dài không bằng đau ngắn, chia tay ngay còn hơn phải nhớ thương dài "

Cái khối kim loại đó ít nhất đã cắt đứt ba đường kinh mạch của cô dù chỉ là mạch phụ nhưng cũng ảnh hưởng khá lớn đến việc vận chuyển hồn lực của Huyền Thiên Công. Đã vậy chỉ cần thân thể nhún nhích một cái đã truyền đến cơn đau nhức kịch liệt
Quất Tử thoáng do dự một lát mới cắn chặt răng gật đầu
" Lần này hơi sâu, nếu đau quá chịu không nổi thì cắn cánh tay của ta "
Vừa nói nàng vừa kéo ra ống tay ông bến trái khoe ra cánh tay trắng nõn mềm mại như củ sen trước mặt cô. Cô chần chừ một lát rồi nắm lấy cổ tay của nàng. Cảm giác trơn bóng mềm mại truyền đến. Cô quá trình h cuộc đời mình cô đã gặp không ít các nữ nhân đẹp nhất là ảo ảnh Quang Nghê Thường và A Đồng. Nếu chạm vào da hay thân thể của một người nào đó thì chỉ có A Đồng. Tuy A Đồng là nam nhân nhưng da lại thật sự rất mềm, thậm chí còn muốn mềm mại hơn Quất Tử. Mà nghĩ đến A Đồng trong lòng cô xuất hiện một cổ ấm áp khó tả bằng lời

" Ta bắt đầu đây "
Quất Tử không biết tâm trạng của con người kia đang lâng lâng nghĩ đến một người khác hoàn toàn không nghe cô nói gì cả. Tay phải nhẹ nhàng nắm lấy phần đầu ló ra của phần kim loại, thần sắc có vẻ hơi lo lắng
Quất Tử thở sâu đẩy cánh tay vào miệng của cô nói
" Nếu ngươi đã cứu mạng ta vậy thì để ta chịu đau đớn này với ngươi. Hây a! "
Nàng dũng mãnh thét lên khí thế  toàn lực rút mảnh kim loại khủng bố kia ra
Máu tươi bắn ra theo mảnh kim loại  dưới chân đau đớn té ruột tim gan khiến cô thoát khỏi trạng thái mơ hồ nghĩ về A Đồng vô thức cắn vào cánh tay trong khoang miệng
Quất Tử đã chuẩn bị một vải bông sạch sẽ đè lên miệng vết thương , miệng thở hổn hển
Đối nàng mà nói cơn đau ở cánh tay không bằng ảnh hưởng kịch liệt đến từ cánh tay. Một cái rút ra cảm giác như nàng vừa mới giết chết y
Cô vội vàng thở lỏng khoang miệng trong lòng xuất hiện một tia hối lỗi. Trên cánh tay mềm mũn để lại hai hàm răng của y, hơi đỏ, nhưng vẫn chưa rách ra chảy máu, giống như trên bạch ngọc để lại dấu son
Quất Tử rút tay về

" Mau đống huyết mạch lại, ngươi sao rồi? Kinh machk có bị thương nghiêm trọng không? "
Cô vừa khôi động hồn lực vừa nói
" yên tâm, vấn đề nhỏ. Ta có thể dùng hồn lực từng bước chữa trị. Bất quá mấy kinh mạch này đứt hoàn toàn cần một thời gian mới chửa trị hết "
Quất Tử thở dài nhẹ nhõm
" Tốt, tốt, cuối cùng cũng không có việc gì sai lầm, mạng ngươi xem như đã lôi trở lại,thật là tiểu quái vật mà! Thụ thương nghiêm trọng thế, mới một ngày một đêm đã tốt lên thế này"
Cô cười gượng nói
" Cũng kha đau đó chứ đừng có khen ta "
Quất Tử cười hì
" Đau sao? Ta nhìn mặt ngươi nãy giờ có biểu hiện gì đâu "
Cô lập tức đáp
" Chỉ là ta quá quen thuộc với mấy con đau đớn như vậy rồi. Lúc nãy ta cắn ngươi có đau không? "
Quất Tử sẵn giọng
" Ta yếu vậy sao? "
Cô cười châm chọc
" Mới nhìn có vẻ yếu,nhìn da của ngươi có lẽ chạm một cái đã rách rồi "
Quất Tử mặt cười đỏ ửng lập tức biến ra một trái quýt nhét vào miệng y
" Mau nằm ngủ đi, ta ra ngoài "
Nói xong nàng như bỏ chạy khỏi liều. Bất giác chênh lệch tuổi tác của cô và nàng biến mất
Hương thơm còn lưu lại trong liều khiến cô bất giác nở nụ cười. Phải nhanh chóng trị thương thật nhanh mới được. Nhất là mấy vết thương sau lưng, nếu mà để A Đồng nhất định cậu ấy sẽ tẩy cho mình một trận vì cái tội thích làm anh hùng này
Cô miên mang suy nghĩ về A Đồng thì bất giác chìm vào giấc ngủ sau một ngày nghỉ ngơi cô mới có thể miễn cưỡng ngồi dậy





















Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro