Chủ thượng xin tha tội!
Bích Cơ lúc này chỉ cảm thấy mờ mịt, chỉ có thể chỉ huy các tộc nhân của nàng phóng thích ra từng cái hồn kỹ trị liệu, tận khả năng cứu vãn sinh mệnh hồn thú.
Đại quân Vong Linh vẫn còn tiếp tục chiến đấu, bọn hắn cùng hồn thú chiến đấu, giống như hồn thú cùng các chiến sĩ thành Sử Lai Khắc chiến đấu. Tổn thất càng thêm khổng lồ, cơ hồ là chết mười sinh vật vong linh, mới có thể đánh giết một con hồn thú. Nhưng như thế thì có sao?
Nếu như sinh vật vong linh trực tiếp va chạm chính diện với đại quân thú triều trên chiến trường. Vậy thì những sinh vật cấp thấp này nhất định sẽ nhanh chóng tan tác.
Nhưng mà, hiện tại đại quân hồn thú cũng đã chiến đấu hai ngày hai đêm, tất cả cường giả hồn thú càng đang cùng học viện Sử Lai Khắc bên đó chiến đấu. Dưới loại tình huống này, đại quân hồn thú có thể làm gì? Mười vạn sinh vật vong linh xông vào trong đám hồn thú, khiến cho bọn chúng rối loạn cũng đã đủ để ảnh hưởng đến chiếc cục.
Huống chi, sinh vật vong linh mặc dù sẽ không phối hợp với nhau, nhưng cho dù có thụ thương, cũng sẽ không ảnh hưởng quá lớn đến chiến lực của bọn nó. Hơn nữa, vị trí chúng đột kích lại vô cùng tốt, trong lúc nhất thời, đại quân thú triều phương tây và phương bắc đều xuất hiện hỗn loạn phạm vi lớn, thế công thành Sử Lai Khắc rõ ràng giảm bớt.
Viện quân, viện quân tới a! Các chiến sĩ trên thành Sử Lai Khắc vẫn không biết trợ giúp bọn hắn chính là đại quân Vong Linh, hồn thú trùng kích tốc độ chậm lại, làm bọn hắn tinh thần đại chấn, trong lúc nhất thời, các hồn thú trên hai đoạn tường thành này đã bị một lần nữa bức lui xuống. Khiến nhóm hồn sư đã có thể nghỉ ngơi ngắn ngủi khôi phục hồn lực.
Gràooooo!!
Tiếng nộ hống đinh tai nhức óc ở trên không trung vang lên. Giữa không trung, kim hoàng sắc mây mù xao động, mơ hồ có thể nhìn thấy một thân ảnh khổng lồ ở trong đó giãy dụa.
Đế Thiên mặc dù không thể tham dự vào chiến đấu phía dưới, nhưng bằng vào thực lực cường đại của hắn, đối với cục diện của đại quân hồn thú vẫn có cảm ứng. Lúc này hắn cũng phát hiện không ổn, bắt đầu không tiếc hết thảy đánh thẳng vào phong ấn Thao Thiết do Huyền lão và Mục lão liên thủ thi triển.
Số lượng của đại quân Vong Linh bắt đầu hạ thấp, nơi xa đã không còn đại quân Vong Linh tiếp tục tràn đến, nhưng đồng dạng, số lượng của đại quân hồn thú cũng giảm xuống a!
Theo thời gian trôi qua, chiến lực của đại quân hồn thú hai hướng tây, bắc giảm mạnh.
Ầm ầm!
Từng đạo điện quang màu đen ở trong mây mù trên không nổ tung. Vết nứt bắt đầu xuất hiện, Đế Thiên, rốt cục sắp từ trong phong ấn lao ra ngoài.
Không sai, bằng vào Hoàng Kim Thụ trợ giúp, Mục lão và Huyền lão đúng là có thể vây khốn hắn trong thời gian ba ngày. Nhưng lúc trước, Hoàng Kim Thụ trị liệu phạm vi lớn cộng thêm bảo hộ phạm vi lớn đã tiêu hao rất nhiều. Hơn nữa Đế Thiên cảm nhận được thảm trạng của các con dân, cũng không lo được bản thân thụ thương, hắn không tiếc bất cứ giá nào trùng kích khiến phong ấn sắp không kiên trì nổi.
Nghe được Đế Thiên rống lên một tiếng, các hồn thú cuối cùng cũng chấn phấn mấy phần.
Sau khi Phỉ Thúy Thiên Nga cùng tam đại hung thú viễn trình trao đổi, rốt cục hạ lệnh tạm thời lui binh.
Thú triều mãnh liệt chậm rãi lui ra, nhưng trong lúc lui lại, bọn hắn đồng thời bao vây về hướng tây bắc thành Sử Lai Khắc.
Tứ đại hung thú một lần nữa tụ tập cùng một chỗ, bọn hắn thậm chí cũng không nói chuyện với nhau, mỗi một vị đều có sắc mặt khó coi tới cực điểm. Trận chiến này, trên thực tế bọn hắn đã thua. Tổn thất to lớn như vậy, đối với Tinh Đấu Đại Sâm Lâm mà nói đã là đả thương nguyên khí, nhất là sau khi Đế Hoàng Thụy Thú Tam Nhãn Kim Nghê chết đi, càng là như vậy.
Bọn hắn đều đang đợi, chờ đợi Đế Thiên từ trong phong ấn lao ra. Chỉ có Thần Thú mới có thể chân chính làm ra quyết đoán, là công hay là lui.
Lúc này trên đầu tường thành Sử Lai Khắc đã là một mảnh hỗn độn.
Cơ hồ ngay sau khi đại quân hồn thú rút lui, bất luận là chiến sĩ cũng tốt, là hồn sư cũng được, cho dù là đệ tử nội viện hay là lão sư học viện Sử Lai Khắc, từng người đều tê liệt ngã xuống. Một ngày một đêm khổ chiến, đối với bọn hắn mà nói, tiêu hao thật sự quá lớn. Không chỉ là trên thân thể, còn là cả tinh thần.
Vào giờ phút này, trên đầu thành Sử Lai Khắc người có thể còn đứng cũng không có bao nhiêu.
Viện quân mang tới sĩ khí, cùng với hồn thú lui bước mà biến mất, còn lại chỉ có mỏi mệt, cực kỳ mỏi mệt.
Ngay cả tứ đại hung thú cũng không biết, nếu như ở thời điểm này bọn hắn lại xúi giục một lần công kích, nói không chừng thật có thể lấy được chiến quả không tệ.
Mọi người Đường Môn lúc này đồng dạng đều xụi lơ trên mặt đất, bao gồm Nam Thủy Thủy, Nam Thu Thu và Diệp Cốt Y ở bên trong, thân mình mỗi người đều dính đầy các loại máu tươi của hồn thú.
- Nhìn kìa, đó là cái gì?
Từ Tam Thạch đột nhiên miễn cưỡng giơ tay lên, ngón tay chỉ về hướng không trung.
Ánh mắt của mọi người theo ngón tay hắn nhìn về phương xa, chỉ thấy một đạo quang ảnh đang từ không trung nơi xa bay tới, thẳng đến trên đầu thành Sử Lai Khắc. Mà sau lưng đạo quang ảnh này, còn kéo theo một đạo quang diễm lóe ra đồ án màu xanh lá kỳ dị.
Lục sắc quang diễm này chính là ký hiệu của Sử Lai Khắc, nói cách khác, người đang bay đến, là người một nhà.
- Viện quân?
Vừa nghĩ tới lúc trước Tống lão hô to, con mắt của mọi người cũng không khỏi sáng lên. Trên đầu thành Sử Lai Khắc mặc dù là tiếng kêu than vang khắp trời đất, nhưng trên thực tế, hồn thú tổn thất càng so với bọn hắn lớn hơn rất nhiều. Số lượng hồn sư chiến tử mặc dù không ít, nhưng cuối cùng thì người còn sống càng nhiều hơn một chút.
Một làn sóng tinh thần kỳ dị rơi xuống, mọi người Đường Môn đều hơi chấn động một chút, ngay sau đó, bọn hắn liền thấy thân ảnh từ không trung bay tới đi về hướng bọn hắn bên này.
Mặc dù là ban đêm, nhưng bởi vì thân mình mang theo tín hiệu màu xanh lá của Sử Lai Khắc, cho nên, thân ảnh đang bay lượn lại phá lệ rõ ràng. Rất nhanh, thân ảnh lập tức từ trên trời giáng xuống, đáp trên đầu tường, mà lại vừa vặn rơi vào chính giữa mọi người Đường Môn.
- Vũ Hạo! Vũ Đồng!
Nhìn thấy hắn và nàng, mọi người Đường Môn mặc dù đều ở trạng thái cực độ mỏi mệt, nhưng vẫn nhịn không được đồng thời vui mừng hô to.
Đúng vậy, thân ảnh từ trên trời giáng xuống, còn không phải là Hoắc Vũ Hạo và Đường Vũ Đồng sao?
- Ân! Ta về rồi -
- Tiểu tử, thật làm ca ca lo lắng a! Lỡ đâu xảy ra chuyện ba mẹ sẽ thành toàn cho toàn bộ Tinh Đấu Đại Sâm Lâm đó - Đặng Tử Kỳ bay lại xoa đầu hắn một cách đầy oán trách nhưng rõ ràng là bên trong đó nhiều hơn chính là sự sủng nịnh là sự yêu thương vô bờ bến của anh trai
- Sẽ không! - Hoắc Vũ Hạo không gạt cái tay của Tử Kỳ xuống mà nhẹ nhàng khẽ mỉm cười nói, sẽ không phụ thân, mẫu thân hiện tại đang ở Thần Giới bất quá sẽ không xuống Đấu La Đại Lục này đâu.
- A Đồng, thế sự do ta gây ra, ta xin đi xử lý, muội ở lại cùng với mọi người- Hoắc Vũ Hạo hít sâu một hơi thi thể của Sử Lai Khắc học viện học viên cô đều đã thấy qua rất nhiều rồi, nếu không nhanh chóng hạ lệnh cho Hồn Thú rút quân đi thì có lẽ mọi chuyện sẽ tồi tệ hơn
- Em đi với huynh - Đường Vũ Đồng vội vàng nói ra, Hoắc Vũ Hạo lắc đầu ôn nhu nói
- Ngoan! Sẽ rất nguy hiểm, anh đi kiếm chủ thượng của bọn họ nói chuyện -
- ý anh là Ngân Long Vương - Đường Vũ Đồng mơ hồ là thốt ra cái tên đó, vốn dĩ ban đầu Long Thần hộ vệ bị Khởi Nguyên Thần một kiếm chém ra làm hai là Kim Long Vương và Ngân Long Vương, Ngân Long Vương trốn khỏi Thần Giới để dưỡng thương còn Kim Long Vương lưu lại Thần Giới chờ ngày phục thù. Theo lời nói của Vũ Hạo vậy Ngân Long Vương đang ở Tinh Đấu Đại Sâm Lâm. Ngân Long Vương chính là chưởng khống các nguyên tố trong tự nhiên các long tộc so với nó càng thêm tôn kính
- Đúng vậy, lúc Trạm Dực xuất hiện Ngân Long Vương mùi hương xuất hiện bên cạnh của nó đã phần nào thức tỉnh anh về mọi chuyện diễn ra trong tương lai. Anh muốn nhắc nhở một chút về chuyện đó cho Ngân Long Vương - Hoắc Vũ Hạo nhẹ giọng nói sau đó liền cúi đầu cuống hôn vào trán của nàng rồi bay đi
- Đế Thiên! Ngừng tay! -
- Nhân loại nhỏ nhoi cũng dám trước mặt ta nói năng - Thú Thần Đế Thiên thật sự nổi điên rồi hoàn toàn không nhìn rõ người trước mặt là ai liền một trảo đánh tới
Huyền lão, Mục lão, cùng chư vị trưởng lão Hải Thần Các đồng thời phóng lên không trung, muốn cứu viện hắn. Hoắc Vũ Hạo cũng không phản kháng, khắp khuôn mặt là thần sắc thản nhiên, tựa hồ đối với vị thiên hạ đệ nhất hung thú này không thèm quan tâm. Hắn lúc này ngẩng đầu ưỡn ngực, trong ánh mắt chỉ có thoải mái và kiêu ngạo.
- Keng!
Một tiếng keng thật giòn gã vang lên Tử Kim sắc Long Trảo liền như va vào thiết bản, một thiết bản vô cùng cứng ngắc. Nói đúng hơn là rơi vào một đôi Long Dực cực lớn bảo vệ quanh cơ thể của Vũ Hạo. Đó là một đôi Long Dực cực lớn như muốn che phủ cả mặt trời khiến nhân gian chìm vào bóng tối, đôi long dực màu xanh dương đậm Tử Kim cưu thải ánh sáng rực rỡ xuất hiện, nương theo đó một giọng nói đầy uy nghiêm vang lên
- Đế Thiên, ngươi thật muốn chết! -
Nghe giọng nói của người này Thú Thần Đế Thiên dù là trong con điên cuồng cũng phải thanh tỉnh trở lại sắc mặt trắng xanh, Thú Thần Đế Thiên biết nếu hắn còn làm càng nữa thì có lẽ toàn bộ con dân Hồn Thú của hắn sẽ không yên. Thú Thần Đế Thiên vội vàng thu trảo lại hóa thành hình người mà hạ xuống đất một chân quỳ xuống cung kính. Toàn bộ Hồn Thú thấy Thú Thần Đế Thiên cung kính như vậy liền vội vàng quỳ theo ngay cả Thập Đại Hung Thú cũng khiếp sợ, bọn họ thật sự chọc đến ổ rồng rồi.
- Thuộc hạ Đế Thiên tham kiến chủ thượng, mong chủ thượng tha thứ cho sự thất lễ ban nãy của thuộc hạ -
Thú Thần Đế Thiên mồ hôi chảy ròng ròng nói hắn dĩ nhiên là biết tôn chủ của mình chứ, tôn chủ đáng sợ nhưng có người còn đáng sợ hơn đó chính là chủ thượng Hoắc Vũ Hạo, Long Thần kẻ tạo ra bọn họ và Huyết Ám Sát Long Vương kẻ tạo ra Long Thần cũng phải ăn nói lễ phép trước ngài ấy luôn cẩn thận trong từng chữ của mình. Hôm nay hắn có mắt không tròng rồi.
Sử Lai Khắc học viện và tất cả mọi người như trợn mắt há hốc mồm mà nhìn tình cảnh trước mắt cái gì đây, Thú Thần Đế Thiên vậy mà lại quỳ xuống tôn kính Vũ Hạo vậy sao? Nên biết Thú Thần Đế Thiên là như thế nào tồn tại dù là có triệu tập Cực Hạn Đấu La đi đấu với Hắc Nhãn Long Vương thì ai mà dám đi chứ, bởi vì đó là Thú Thần Đế Thiên kẻ câmd quyền Hồn Thú khiến cho Hồn Sư nghe đến đã run lẩy bẩy nói chi là chạm đến. Vậy mà bây giờ bọn họ lại thấy Thú Thần Đế Thiên sắc mặt xám trắng quỳ trước Vũ Hạo như vậy, dù có nằm mơ bọn họ thật không dám ngờ đến. Đến bây giờ bọn họ tự hỏi thân phận của Vũ Hạo ra làm sao lại khiến cho Thú Thần Đế Thiên khiếp sợ như vậy nhưng bọn họ sâu trong thâm tâm đều là tự hào, tự hào vì Vũ Hạo là của Sử Lai Khắc học viện thành viên, tự hào là vì Vũ Hạo là đồng binh của bọn họ, là thần tượng. Chỉ có Huyền Lão là sắc mặt đại biến bởi vì ông đã thấy đôi Long Dực đó rồi. Đó chính là con Cự Long đã bảo vệ ông và Hải Thần Các thành viên, ông vẫn luôn tự hỏi và điều tra trong bí tịch về Hồn Thú có một Chân Long như vậy hay không nhưng không có bí tịch nào ghi chép về nó cả, đến cuối cùng ngày hôm nay ông lại chứng kiến Cự Long đó thêm một lần nữa, hơn nữa công lại không ngờ Cự Long đó lại là của Vũ Hạo phái đến bảo vệ ông và mọi người. Tâm trạng của ông và mọi người đều khác nhay nhưng có một điểm chung đó là không thể nào tin được
- Rút quân đi! - Hoắc Vũ Hạo lãnh đạm nói phất tay ra hiệu cho Thiên Ninh thu lại Long Dực
Thú Thần Đế Thiên không cam tâm mà nói ra - Chủ thượng ngài cũng mang trong mình dòng máu Hồn Thú, ngài không đau lòng khi nhìn con dân của mình chết sao? Con dân của ngài không chỉ là nhân loại mà còn là Hồn Thú. Long Tộc điệt vong chỉ còn lại ta và tôn chủ mà thôi, tôn chủ bản thể thật khó lòng mà khôi phục, khôi phục Long Tộc đã là vấn đề gian nan khó nói. Chủ thượng việc Thụy Thú hiến tế cho ngài bọn ta không làm gì được nhưng ngài giơ cao đánh khẽ -
- Việc Long Tộc phục hưng ta đã có tính toán bất quá ngươi phải đợi tầm khoảng 2 vạn năm nữa, ta biết 2 vạn năm sôis với ngươi ngắn như một giấc ngủ 10 phút vậy. Lúc đó Tiểu Huyết sẽ thay ta hoàn thành còn về việc Hồn Hoàn cung cấp Hồn Sư ta đã có cách - Hoắc Vũ Hạo lãnh đạm nói Thú Thần Đế Thiên hắn ta đã nói đúng vào chỗ mềm yếu của hắn là dòng máu Hồn Thú chảy bên trong.
Một đạo bạch quang từ trong Vận Mệnh Nhãn trên trán Hoắc Vũ Hạo sáng lên, ngay sau đó, một thân ảnh thanh tú lập tức xuất hiện ở trước mặt cô.
Đạo thân ảnh này là một thiếu nữ nhìn qua mười bốn, mười lăm tuổi, một thân váy dài màu trắng không nhiễm trần thế, trong đôi mắt màu lam đậm giống như tinh linh lóe ra vô tận hàn ý. Nhưng ở trong hai tròng mắt của nàng, lại thiếu đi một phần linh động.
- Đây là. . .
Cho dù Thần Thú có kiến thức rộng rãi, bỗng nhiên nhìn thấy Tuyết Nữ xuất hiện, cũng không nhịn được mà ngẩn ngơ.
Ý niệm khẽ động, Tuyết Nữ trước mặt Hoắc Vũ Hạo lập tức di chuyển. Tay phải vừa nhấc, một đạo kiếm khí màu lam đậm bổ ra như thiểm điện, phóng thẳng đến cái trán của Đế Thiên.
Hàn khí lạnh thấu xương phóng tới, kim quang trong mắt Đế Thiên lóe lên, kiếm ảnh vỡ vụn trong không trung, nhưng hàn ý quen thuộc vẫn làm tròng mắt màu vàng của hắn trừng lớn.
- Đây, đây là Tuyết Đế Băng Cực Vô Song? Ngươi, ngươi là Băng Thiên Tuyết Nữ? Chủ thượng chuyện này.....
Đế Thiên nhìn vào Tuyết Nữ trước mặt, không khỏi kinh hãi kêu lên.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro