Tái Ngộ!

Thân ảnh lập loè kim sắc quang mang rốt cục thực chất hóa. Trong nháy mắt nàng xuất hiện, lập tức hấp dẫn ánh mắt mọi người. Cho dù là đám tà hồn sư cũng không ngoại lệ. Bởi vì, nàng thật sự quá đẹp.

Tóc dài gợn sóng màu phấn lam xõa sau ót, dung nhan tuyệt sắc bao phủ một tầng sương lạnh, xung quanh thân thể mềm mại là một đầu Kim Long hư huyễn như ẩn như hiện, trong tay cầm trường mâu hai đầu sắc bén chỉ xéo chân trời. Nàng giống như kiệt tác hoàn mỹ nhất của thần sáng thế. Mà đôi mắt to tròn màu phấn lam của nàng đang nhìn vào Hoắc Vũ Hạo bị vây khốn trong lôi võng trên không.

Nhìn thấy nàng cô khẽ mỉm cười một tiếng tốn bao công sức dụ nàng ra đây cuối cùng nàng cũng chịu ra

- Thu Nhi!

Đúng vậy, dung nhan tuyệt mỹ, tóc dài gợn sóng, còn có đôi mắt màu phấn lam, chỉ thuộc về một người, Hoàng Kim Long Nữ Vương Thu Nhi!

- Ngươi .....là Vũ Hạo.....

Vương Thu Nhi có chút không tin nhìn hài tử nhỏ trước mặt của mình nếu không phải hài tử này có hơi thở của Hoắc Vũ Hạo ách nàng sẽ không nhận ra được đâu. Hoắc Vũ Hạo thở dài một hơi nếu không phải là hình dạng hài tử thật quá hoạt động cô nhất định sẽ không phải lôi kéo cái tên tam trưởng lão vào Tinh Đấu Đại Sâm Lâm dụ Vương Thu Nhi ra đâu

- Ngươi sao phải khổ vậy chứ?

Hoắc Vũ Hạo nhẹ giọng nói.

Vương Thu Nhi lạnh lùng nhìn vào hắn, nhưng sâu trong đáy mắt lại tựa hồ lóe lên một tia cảm xúc:

- Ta nguyện ý.

Hoắc Vũ Hạo cười, nâng lên tay phải, nắm lấy tay trái của Vương Thu Nhi, nhẹ nhàng kéo một cái, liền đem nàng kéo đến bên người mình, cũng tránh đi một kiếm tiếp theo của tứ trưởng lão.

Hai tay nắm lấy nhau, Hoắc Vũ Hạo cảm giác được bàn tay vô cùng ấm áp của Vương Thu Nhi, hồn lực của hai người cũng lập tức câu thông

Vương Thu Nhi mím bờ môi thật chặt, nhưng trên kiều nhan băng lãnh của nàng lại nhiều ra một vệt đỏ ửng động lòng người. Cùng với hắn một chỗ, cho dù là đối mặt thiên quân vạn mã thì có sao?

- Thật xin lỗi Thu Nhi vì đã dẫn dắt Tà Hồn Sư vào nhà của ngươi - Hài tử Hoắc Vũ Hạo thật lòng mà nói ra

Vương Thu Nhi lắc đầu biểu lộ ý không có gì hết bàn tay thon dài của nàng nắm gọn lấy bàn tay nhỏ bé của người kia mà phóng đi như bay

- Thu Nhi!

Hoắc Vũ Hạo thông qua tinh thần lực hô hoán Vương Thu Nhi.

- Làm sao?

Trong giọng nói của Vương Thu Nhi tựa hồ thiếu đi mấy phần lãnh đạm.

- Ta có biện pháp hấp dẫn chú ý của mọi người. Chờ một chút, ta hấp dẫn bọn hắn, ngươi nhanh đi. Ở chỗ này, bằng vào lực lượng của hai người chúng ta, muốn lao ra là chuyện không thể nào. Cơ hội chỉ có một lần. Cùng lắm thì ta bị bọn hắn bắt lại. Ngươi về học viện cầu viện, lại nghĩ biện pháp cứu ta.

Âm thanh của Hoắc Vũ Hạo rất bình tĩnh, càng tràn đầy sự tự tin mạnh mẽ.

Vương Thu Nhi trầm mặc. Cũng không lên tiếng.

- Thu Nhi, ngươi nghe được ta nói không?

Hoắc Vũ Hạo vội vàng thúc giục hỏi. Thời gian cũng không nhiều.

Vương Thu Nhi thở dài một tiếng, đáp:

- Được!

Hoắc Vũ Hạo hít sâu một hơi sử dụng tuy duy cụ tượng hóa của mình biến hóa thành bộ dạng lúc trước của mình nếu không phải là bình rượu khốn kiếp kia cô nhất định sẽ không khốn khổ như vậy vặn người để Vương Thu Nhi ra sau lưng

Nhưng so với lúc trước Hoắc Vũ Hạo chỉ dùng hai tay quấn bên hông nàng lại có chút khác biệt, Vương Thu Nhi đến sau lưng Hoắc Vũ Hạo, hai tay liền trực tiếp từ phía sau ôm lấy hắn. Toàn bộ thân thể mềm mại lập tức dán vào người hắn, không chút khe hở.

Thân thể mềm mại của Vương Thu Nhi ấm áp mà tràn ngập co dãn, hai cánh tay của nàng lại vô cùng cứng rắn, nhưng từ phía sau ôm lấy Hoắc Vũ Hạo lại không cho hắn bất luận cảm giác gò bó gì cả, chỉ có một loại an tâm khó tả. Hồn lực như thủy triều từ trong cơ thể Vương Thu Nhi toàn lực hướng hắn rót vào, mà bản thân Vương Thu Nhi lúc này lại giống như quên đi trước mắt là chiến trường, nghiêng đầu, nhẹ nhàng đem khuôn mặt tựa ở sau cổ Hoắc Vũ Hạo.

Mùi thơm xử nữ tràn ngập cộng thêm thân thể mềm mại động lòng người sau lưng, cho dù là trong tình huống sinh tử tồn vong, vẫn như cũ khiến Hoắc Vũ Hạo có mấy phần ý nghĩ.

Thu Nhi.....nàng cớ sao lại dày vò ta như vậy.....cớ sao phải có hơi thở giống với A Đồng như vậy.....cớ sao phải để ta lựa chọn....

Con mắt thứ ba Hoắc Vũ Hạo trở nên sáng rực, phương đông nơi xa, chân trời dần dần sáng lên một tia ngân bạch sắc cũng căn bản không cách nào cùng ánh mắt của hắn so sánh.

Từng đạo U Minh Kiếm quang bên người tứ trưởng lão không ngừng chém về hướng Hoắc Vũ Hạo bên này, nhưng quỷ dị chính là, bất luận công kích của hắn dày đặc đến cỡ nào, cường thế đến cỡ nào, thì cũng chỉ có thể từ bên cạnh Hoắc Vũ Hạo lướt qua. Trên thân mình Hoắc Vũ Hạo tựa hồ có một loại lực lượng cường đại không gì sánh kịp thủy chung thủ hộ lấy hắn, không cho bất cứ ngoại địch nào xâm nhập.

Một đạo quang ảnh nhàn nhạt xuất hiện sau lưng Hoắc Vũ Hạo, sau đó hư huyền bay lên. Đạo thân ảnh này, là chính hắn.

Quang ảnh Hoắc Vũ Hạo màu vàng nhạt lúc này lộ ra vẻ bình thản mà trầm tĩnh.

Giờ khắc này Hoắc Vũ Hạo nhìn qua không chỉ cao lớn, ánh mắt của hắn cao ngạo, phảng phất như đang quan sát chúng sinh, nụ cười của hắn bình thản, tựa hồ đang khinh thường hết thảy địch nhân ở đây.

Chân trái bước về phía trước một bước, hai tròng mắt trơn bóng của Hoắc Vũ Hạo đột nhiên trở nên nhu hòa, thêm một đạo quang ảnh màu vàng lặng yên xuất hiện sau lưng hắn. So sánh với Vương Thu Nhi đang từ phía sau ôm lấy hắn, đạo thân ảnh này nhìn qua phải mảnh khảnh hơn một chút, hơn nữa mái tóc vừa dài vừa thẳng. Đây không là bộ dáng của Đường Vũ Đồng sao? Nàng lặng yên bay về phía trước, làm ra tư thế ôm lấy Hoắc Vũ Hạo, cùng hắn hợp làm một.

Mà ở trong quá trình này, nàng cũng chính là từ người Vương Thu Nhi xuyên qua. Vương Thu Nhi toàn thân rung động, trong đôi mắt nhiều hơn một phần buồn bã. Trong thời khắc sinh tử tồn vong, trong lòng của hắn vẫn như cũ chỉ có nàng a!

Sau khi quang ảnh của Vũ Đồng dung nhập, ánh mắt của Hoắc Vũ Hạo trở nên càng thêm nhu hòa, tại thời khắc này, trong hai tròng mắt của hắn đã không có địch nhân trước mắt, mà chỉ còn có tưởng niệm.

Tưởng niệm là một thứ gì đó rất sâu xa, Tư Đông Quyền, Tư Như Tuyền Dũng!

Một loại ánh sáng có màu sắc nói không nên lời, nhưng lại phảng phất được toàn bộ màu sắc ngưng tụ thành quyền, Hoắc Vũ Hạo tựa hồ cũng không nhắm mục tiêu, lập tức tung ra một quyền đánh vào không trung.

Nhưng thời điểm một quyền này đánh ra, ba vị tà hồn sư, bao gồm hai vị Phong Hào Đấu La, một vị cấp bậc Hồn Đấu La, tất cả mọi người đều cảm giác được một quyền này phảng phất đang đánh về phía bản thân, một loại cảm xúc khó nói lên lời lập tức lan tràn trong lòng mỗi người.

Tứ trưởng lão đứng mũi chịu sào, lúc này hắn là đang ở phía chính diện với Hoắc Vũ Hạo.

U Minh Kiếm dựng thẳng lên, hồn hoàn thứ bảy lấp lóe ánh sáng, thân thể của tứ trưởng lão lập tức hóa thành một đạo ô quang dung nhập vào trong thân kiếm, ngay sau đó, lại là một tiếng tiếng kêu đau đớn thảm thiết vang lên, trong số chín cái U Minh Linh Hồn phụ thêm vào U Minh Kiếm, cái thứ hai vỡ vụn, tử sắc kiếm ảnh lúc trước cũng theo đó xuất hiện.

Vù vù!

Toàn bộ không gian kịch liệt chấn động, tứ trưởng lão vừa mới hoàn thành thi triển Vũ Hồn Chân Thân U Minh Kiếm vậy mà liền chấn động, tử sắc kiếm ảnh thế mà bị một cỗ lực lượng vô danh cứ thế mà ép trở về bản thể U Minh Kiếm, biến mất không thấy gì nữa. Mà trên không trung, các thành viên của quân đoàn Tà Quân đã thối lui được một khoảng cách tương đối, từng người lại không biết đã bị chuyện gì cảm nhiễm mà lệ rơi đầy mặt, cảm xúc không thể nào kiềm chế được, thậm chí ngay cả phi hành đều có chút không khống chế nổi, hồn đạo khí trong tay bọn hắn nhao nhao rơi xuống, như là một cơn mưa sắt thép rơi vào nội thành.

Vào giờ phút này, trong lòng đám hồn đạo sư chỉ có tưởng niệm, tưởng niệm lấy người bọn hắn yêu nhất, hết thảy chiến ý đều không còn.

Đây chính là áo nghĩa cao nhất của Tư Đông Quyền, không phải là uy lực trực tiếp, mà ảnh hưởng trực tiếp đến cảm xúc, khống chế, thậm chí là phá hủy!

Tinh thần lực càng mạnh, cảm xúc nhận ảnh hưởng ngược lại sẽ càng sâu, nhất là người trong lòng có phần cảm xúc tưởng niệm giống với Hoắc Vũ Hạo nhận ảnh hưởng sâu sắc nhất.

Tam trưởng lão vốn đã giơ lên tay phải, chuẩn bị dùng một loại hồn đạo khí cường đại đi hủy diệt Hoắc Vũ Hạo, bỗng cứ thế mà đình trệ giữa không trung, mà ánh mắt của hắn cũng đã hoàn toàn nhìn về Nam Thủy Thủy bên cạnh, tưởng niệm quả nhiên là một thứ gì đó rất sâu xa. Vào giờ phút này, người mà hắn tưởng niệm nhất lại ngay bên cạnh. Một tia mỉm cười hạnh phúc bất tri bất giác xuất hiện trên khuôn mặt của hắn. Tại thời khắc này, hắn đã hoàn toàn quên đi mình đến nơi này làm cái gì, càng quên đi việc phát động công kích hướng Hoắc Vũ Hạo.

Vu Vũ nhận trùng kích thậm chí càng hơn tam trưởng lão, nàng và Vu Vân chính là chị em song sinh, có cảnh ngộ cực kỳ tương tự. Biến hóa cảm xúc lúc trước xuất hiện trên mặt Vu Vân, lúc này nàng cũng xuất hiện giống vậy. Nhất là sau khi nhìn qua Hoắc Vũ Hạo lúc trước dùng hồn kỹ Mô Phỏng biểu hiện ra, lúc này tâm tình ba động của nàng, thậm chí càng so với tỷ tỷ càng thêm nghiêm trọng. Ở trong đầu của nàng, các loại tình cảm phức tạp giống như núi lửa phun trào đang bộc phát.

Lúc trước Vu Vân vốn còn có thể phát động phản kích và phòng ngự, còn nàng lúc này lại không nhúc nhích, lơ lửng trên bầu trời, cả người hoàn toàn đờ đẫn nhìn chằm chằm vào Hoắc Vũ Hạo phía dưới, bên trong huyết mâu, các loại tâm tình ba động nhao nhao hiện lên, không ngừng luân phiên biến đổi.

Tương đối mà nói, tứ trưởng lão nhận ảnh hưởng sẽ phải nhỏ hơn một chút, nhưng mà, hắn lại đang đứng trước mặt Tư Đông Quyền a!

Một quyền đấm ra, tinh thần lực cùng hồn lực kết hợp hoàn mỹ, cảm xúc tưởng niệm thuần túy dung nhập, hoàn toàn đánh lên Vũ Hồn Chân Thân của tứ trưởng lão.

Tử sắc kiếm ý cứ thế bị ép về, U Minh Kiếm mang theo âm thanh vù vù chói tai bay ngược ra sau, bay thẳng đến vài trăm mét mới ổn định lại bản thân.

Động tác của Hoắc Vũ Hạo cũng không dừng lại, thời điểm hắn bắt đầu thi triển tam tuyệt đã quên đi hết thảy ngoại giới.

Quang ảnh có bộ dáng giống hắn như đúc huyền phù trên đầu thiêu đốt càng thêm sáng chói, mà thứ đang thiêu đốt chính là lực lượng bản nguyên của Tinh Thần Hải a! Bằng không mà nói, hắn như thế nào có khả năng phóng ra cảm xúc mạnh như thế, khiến Phong Hào Đấu La đều không kềm chế được.

Chân trái tiến lên phía trước rồi phát lực, trên thân mình Hoắc Vũ Hạo lại lần nữa xuất hiện loại cảm giác cao lớn, nắm tay phải hóa quyền thành kiếm chỉ, ánh sáng trong suốt lập tức trùng thiên, một đạo kiếm quang khổng lồ dài đến trăm mét, độ rộng chừng mấy chục mét phóng lên tận trời.

Kiếm ảnh trong suốt, phảng phất như muốn đem bầu trời đâm rách, những nơi đi qua, toàn bộ không gian tựa hồ cũng bởi vì vặn vẹo mà chấn động nhẹ.

Kiếm quang to lớn từ trên trời giáng xuống, bởi vì người có tình, cho nên kiếm cũng có tình, Niệm Đông Kiếm, Niệm Niệm Bất Vong!

Một kiếm này, Hoắc Vũ Hạo lại có mục tiêu, mà mục tiêu chính là Vu Vũ!

Đã trúng phải Tư Như Tuyền Dũng thì sao có thể né tránh Niệm Niệm Bất Vong?

Linh Hồn Báo Thù cảm thấy tình huống vô cùng nguy hiểm, từ trong cơ thể Vu Vũ tự phát động ra ngoài, ý đồ bảo hộ bản thể của nàng. Vu Vũ tựa hồ cũng có dấu hiệu thức tỉnh. Nhưng mà, hết thảy đều đã quá muộn.

Cự kiếm hoành không, Niệm Niệm Bất Vong, vầng sáng nhu hòa lập tức đem Oán Linh xoắn thành mảnh nhỏ, mà những nơi kiếm quang đi qua đều lại lấm ta lấm tấm điểm sáng trong suốt, giống như nước mắt tưởng niệm từ trên trời rơi xuống.

Kiếm ảnh trong suốt từ trên người Vu Vũ chợt lóe lên rồi biến mất, thân thể của nàng lập tức cứng đờ, bay lùi về sau mấy mét, sau đó đình trệ ở đó, huyết sắc trong mắt lại có chút rút đi, mà ánh mắt của nàng thế mà có chút tương tự Hoắc Vũ Hạo.

Nàng cuối cùng cũng không bằng tỷ tỷ của nàng, thời điểm đối mặt Hạo Đông tam tuyệt bản đầy đủ cũng không thể kiên trì đến một chiêu cuối cùng. Sau khi trúng phải Niệm Niệm Bất Vong, lập tức lâm vào vòng xoáy tưởng niệm.

Nháy mắt sau, thân thể đại biểu cho tà hồn sư cấp bậc Hồn Đấu La lập tức vỡ vụn trên không trung, hóa thành bụi bặm tro tàn, cùng tỷ tỷ của nàng trùng phùng ở một cái thế giới khác đi.














Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro