Tỷ!
Ánh bạc lóe lên một bàn tay đỡ lấy Long Ngạo Thiên, mái tóc màu bạc dài tung bay sau lưng đôi mắt tím đầy tinh anh, 1 cổ lực lượng nhu hòa hấp thụ đi cổ hỏa diễm của Long Ngạo Thiên. Người đó thoáng ngạc nhiên lẩm bẩm
- Cực Hạn Chi Hỏa? Không, phải là Cực Hạn Chi Hỏa không thuần khiết mới đúng.
- Tử Kỳ!
Trương Nhạc Huyên thấy người đó thì vội vàng hô lên. Đúng vậy người này không phải là Đặng Tử Kỳ ca ca của Hoắc Vũ Hạo hiện tại đang ở dạng nam tử sao?
Hắc Phượng Hoàng cũng không lên tiếng mà trong chớp mắt lao tới, bắt đầu cùng. Tử Kỳ hừ lạnh một tiếng quăng Long Ngạo Thiên cho Trương Nhạc Huyên, dám sử dụng lửa trước mặt của Hỏa Thần đây là cỡ nào gan lớn nha!
Cũng ngay lúc đó, trên bầu trời phát sinh biến hóa.
- Bọn nhóc con còn chờ cái gì nữa, xông lên hết cho ta. Ta muốn xem không có Long Tiêu Dao đám người kia làm sao ngăn cản chúng ta.
Bản Thể Tông chủ Độc Bất Tử đánh lâu không có tác dụng, bản tính kiệt ngạo phát tác liền hạ xuống mệnh lệnh.
Huyền lão hơi kinh hãi, lão dĩ nhiên không thể nói cho Độc Bất Tử biết biến hóa của bản thân nên cũng chỉ truyền xuống tín hiệu phòng thủ. Cứ đánh đi đã biết đâu lỡ bên đây thắng thì sao?
Long Tiêu Dao đã hóa thành Hắc Long khổng lồ đối với những chuyện này giống như là không buồn để ý. Thân hình trên không trung hoành quyển, trong phút chốc mảng lớn khí lưu màu đen hóa thành vô số Hắc Ám Lưu Tinh bạo phóng về phía Huyền lão cùng Độc Bất Tử.
“Ầm ầm, cạch cạch, chi chi…”
Những âm thanh này không phải từ một hướng truyền tới mà là vang lên từ bốn phương tám hướng.
Đây là.......?
Tử Kỳ khẽ cau mày lại trên trán ấn ký màu đỏ mơ hồ ẩn hiện nhìn xunh quanh hỏa diễm bừng cháy bức lui Hắc Phượng Hoàng. Nhưng trên thân phượng hoàng phát ra tầng tầng hỏa diễm, hướng phía chính diện đánh tới, đúng kiểu không sợ chết.
Có biến!
Các gian phòng có Hồn đạo hộ tráo bảo vệ ở xung quanh đang di chuyển. Không sai, chính là đang di chuyển.
Từng gian phòng mở ra xuất hiện từng cái đại môn cùng khẩu pháo từ bên trong chui ra. Kim khí lạnh lẽo sáng bóng thấp thoáng phía sau vòng Hồn đạo hộ tráo thả ra khí tức hủy diệt mãnh liệt.
Từng họng pháo to lớn từ trong các kiến trúc lộ ra ngoài, miệng pháo đã bắt đầu hiện ra quang mang chớp động. Rõ ràng là đang trong quá trình tụ lực.
Những cự pháo này dù là cái nhỏ nhất cũng có đường kính hơn một thước, cái lớn nhất mà Huyền lão nhìn thấy đường kính còn vượt qua hai thước.
Cho dù không hiểu rõ về Hồn đạo khí thì lão vẫn đoán được khẩu pháo này thấp nhất phải là Hồn đạo khí cấp tám. Mà trong đó lại còn không thiếu Định trang Hồn đạo khí.
Hoắc Vũ Hạo đã đúng. Công kích hoàng cung chính là một lựa chọn hoàn toàn sai lầm. Nhật Nguyệt đế quốc lấy Hồn đạo khí xưng bá, quốc lực mạnh mẽ lí nào ở trọng địa như hoàng cung lại không có phòng bị chứ?
Độc Bất Tử trong mắt lóe lên hung quang, liền muốn đánh xuống phía dưới.
Ngay lúc đó Thân thể Long Tiêu Dao vốn dĩ đã khổng lồ đột nhiên xuất hiện biến hóa kịch liệt.
Hắc Long thân thể vốn chân thực bây giờ đã trở nên hư ảo. Nhưng chính vì hư ảo mà thân thể nhanh chóng phóng to ra.
Trong nháy mắt Hắc Long đã dài đến nghìn thước, vòng quanh trên không trung đem Huyền lão, Độc Bất Tử cùng phần lớn Phong Hào Đấu La bên phe của họ toàn bộ ngăn trở. Không để cho bọn họ bất kỳ cơ hội nào phát động công kích xuống phía dưới.
Đến lúc này thì Huyền lão cũng không có biện pháp ứng đối, lập tức hét lớn một tiếng, nói:
- Rút lui.
Cường giả bên phía Học viện Sử Lai Khắc đã sớm nghe được lệnh của Huyền lão, bây giờ nghe lão nói vậy thì tất cả đều thoát ly chiến đoàn, nhanh chóng rút lui.
Thấy bọn họ vừa lui, Độc Bất Tử coi như muốn đánh tiếp cũng đành phải hạ lệnh rút lui. Nhưng mà hắn không cam lòng trong lúc rút lui nhịn không được liền chửi thề.
Một đám Phong Hào Đấu La mỗi người như một đạo lưu quang phóng đi, nhanh chóng biến mất ở cuối chân trời.
Nhưng đã trể quang pháo đã bắn ra một loạt các ánh sáng bắn thẳng vào các Phong Hào Đấu La đang chạy trốn. Cứ ngỡ Phong Hào Đấu La đều trong phạm vi bắn thế nhưng.....
Một Cự Long đột ngột xuất hiện không báo trước lấy thân hình khổng lồ tráng kiện mà đỡ tất cả đòn tấn công. Dưới tác dụng nổ liên tiếp trong lớp sương mù màu đỏ cam chỉ thấy ánh sáng xanh dương sậm Tử Kim cửu thải sắc tỏ ra mãnh liệt rất liệu. Một đôi Long Dực mở rộng thổi bay tất cả khói bụi đi
Đúng lúc này mọi người đều có thể thấy đó là 1 con Cự Long dài hơn trăm mét trên người tỏa ra cửu thải sắc với lớp vảy xanh dương đậm. Đôi mắt đỏ ngầu nhìn thế gian, nó lãnh đạm nhìn Nhật Nguyệt Đế Quốc 1 cái chỉ thấy những cự long nhỏ hơn hướng thẳng đến họng pháo mà điệt sạch sẽ.
Một cỗ sợ hãi xuất hiện trong lòng của mọi người.
Đây là....?
Một con rồng bằng xương bằng thịt, Hồn Thú 10 vạn năm sao?
Hay là Hung Thú?
Là Bạn? Hay Thù?
Cự Long quay đầu lại nhìn tất cả Phong Hào Đấu La một tiếng gầm gừ vang lên, ánh bạc lóe lên tất cả Phong Hào Đấu La ở hai bên đều biến mât bọn họ đã truyền tống đi, duy nhất chỉ còn lại Huyền Lão mà thôi. Huyền Lão run rẩy hít sâu một hơi trong tất cả các Hồn Thú Long là mạnh nhất hơn nữa Cự Long đứng trước mặt của ông chính là Chân Long, 1 loài Rồng thật sự a!
- Thiên Ninh về thôi.
Một giọng nói vang lên trong đầu của Cự Long, chỉ thấy Cự Long đó găm gắp nghe lời hóa thành một đạo sáng mà biến mất. Cự Long ban nãy không phải là Nhất Sát Kim Ngân Vương sao? Một Chân Long có sức mạnh khủng bố, Huyền Lão hít sâu một hơi cố gắng áp chế lại tâm trạng của mình mà đi tìm Vũ Hạo
Hoắc Vũ Hạo hiện tại đang đứng cùng với mọi người khóe môi khẽ câu lên một nụ cười quỷ dị
------------------------------------------------
Trong một góc Minh Đô, bỗng nhiên mảng lớn kiến trúc trong nháy mắt sập xuống mà không hề có điềm báo trước, khiến vô số đất đá, tro bụi bay lên.
Ngay sau đó, mặt đất như phát ra tiếng gào thét giận dữ. Mặt đất bỗng dâng lên cao với tốc độ gấp mười, gấp trăm lần lúc sập xuống. Một đám mây hình nấm to lớn cùng với một lực bạo tạc không gì sánh kịp trong nháy mắt bay lên.
Cho dù đang đứng quan sát về phía xa từ ngàn mét trên không, phó giáo chủ cũng có thể cảm nhận được một màn cực kỳ khủng bố này. Nàng gần như ngã lộn nhào xuống dưới, trong nháy mắt đã ngã xuống mặt đất.
Ầm ầm, ầm ầm, ầm ầm long long long long long long...
Mặt đất như đang gầm thét, rên rỉ, hết thảy mọi thứ đều đang run rẩy. Lập tức, Minh Đô phảng phất biến thành địa ngục trần gian, lực bạo tạc kinh khủng không gì sánh kịp gần như nháy mắt quét sạch một phần ba diện tích của thành phố lớn nhất đại lục. Còn sóng âm cường liệt càng quét sạch qua cả tòa thành thị.
Nương theo làn sóng xung kích là vô số đất đá văng tung tóe, vô số mảnh vỡ bay mọi nơi. Bạo tạc khủng bố đến nỗi ngay cả Định Trang Hồn Đạo Pháo cấp chín cũng không cách nào đạt tới, toàn bộ Minh Đô như đang rên rỉ, run rẩy, sụp đổ trong run sợ.
Mà ở thời điểm này, hơn mười triệu người đến Minh Đô dự thi, quan chiến. Mặc dù rất nhiều người đang tụ tập ở ngoài thành Tây chờ đợi kết quả của Hồn Đạo Sư Tinh Anh Đại Tái, nhưng một phần ba Minh Đô bị sập xuống, cộng thêm sóng xung kích kinh khủng cũng mang đi không ít sinh mệnh...
Trong lịch sử Đấu La Đại Lục, một ngày này, nhật nguyệt vô quang, trời đất biến sắc!
Tất cả mọi người bên Sử Lai Khắc học viện đều giật cả mình vội vàng quay qua nhìn Hoắc Vũ Hạo
- Là do ngươi làm?
Hoắc Vũ Hạo không đáp chỉ nở một nụ cười, xem như pháo hoa đi!
- Sinh linh đồ thán, sinh linh đồ thán.
Huyền Lão cảm thán một câu dẫn tất cả mọi người rời đi, hiện tại không ở đâu được
Rốt cục, mọi người của học viện Sử Lai Khắc cũng trốn vào Tây Sơn. Nhưng mỗi người đều có loại cảm giác chân cẳng như nhũn ra. Bọn hắn không cách nào tưởng tượng được ai có thể còn sống sót ở hạch tâm của vụ bạo tạc đó.
- Mọi người nghỉ ngơi một chút.
Huyền Lão trầm mặt hạ lệnh.
Tất cả mọi người đều tiến vào minh tưởng, Hoắc Vũ Hạo khẽ nhìn sang Đường Vũ Đồng và Vương Thu Nhi, kỳ lạ Hoắc Trạm Dực và Hoàng Bắc Nguyệt đã trở về cớ sao cô lại cảm thấy khí tức của bọn họ vẫn còn lưu lại chứ
Chắc mình suy nghĩ thái quá thôi
- Xuất phát.
Huyền lão trầm giọng phân phó.
Sau khi học viện Sử Lai Khắc nghỉ ngơi ngắn ngủi, lại lập tức xuất phát, tiếp tục tiếng về hướng Tây. Hiện tại bọn hắn đã không có lựa chọn khác.
Nhưng cũng ngay lúc này, một bầu không khí quỷ dị bắt đầu xuất hiện.
- Địa phương này nhìn rất quen mắt. Thật giống như nơi chúng ta đã đi qua vào hai canh giờ trước.
- Mọi người dừng lại.
Huyền lão nhẹ nhàng đi đến bên cạnh Hoắc Vũ Hạo. Hắn vẫn rất có lòng tin đối với tinh thần lực của Hoắc Vũ Hạo.
- Ngươi nói chúng ta lại vòng trở về rồi hả? Chẳng lẽ Tây Sơn lại có mê cung? Bằng vào năng lực phán đoán phương hướng của chúng ta thì không nên xuất hiện loại vấn đề này mới đúng!
Dứt lời, Huyền lão còn ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời đêm, nhìn tinh tượng để đoán phương hướng luôn là một lựa chọn tốt.
- Ngươi cảm thấy làm thế nào mới tốt?
Huyền lão hướng Hoắc Vũ Hạo trầm giọng hỏi.
Hoắc Vũ Hạo lên tiếng:
- Bây giờ sắc trời đã quá tối, ta đã thử dò xét qua, dò xét càng xa thì cảm giác càng không rõ ràng. Ta chỉ có thể cảm nhận được đại khái địa hình, lại không cách nào thông qua tinh thần lực trực tiếp quan sát được. Chúng ta nên nghỉ ngơi trước, chờ trời sáng rồi hẵng nói. Bây giờ cách hừng đông cũng không xa.
Huyền lão nhẹ gật đầu, lên tiếng:
- Được, chờ hừng đông lại nói. Tất cả mọi người, tụ tập lại đây nghỉ ngơi, không nên tách ra. Nhạc Huyên, ngươi an bài thứ tự gác đêm. Người nào nghỉ ngơi lập tức tiến vào trạng thái minh tưởng.
Trương Nhạc Huyên lập tức đi an bài. Thân là đại sư tỷ nội viện, đồng thời cũng là một thành viên của Hải Thần Các, nàng lập tức an bài chuẩn xác. Không lâu sau, một doanh địa cỡ nhỏ đã được dựng lên ở một khu đất có địa thế tương đối cao.
Hết thảy đều lộ ra vẻ yên tĩnh, nhưng các cường giả của học viện Sử Lai Khắc cũng không biết chính là, một tầng sương mù đã dần dần nhộn nhạo lên bên trong dãy núi, toàn bộ Tây Sơn giống như đang sống lại, bắt đầu xuất hiện biến hóa kỳ dị
----------------------
Hừng đông sáng hôm sau.
Hoắc Vũ Hạo chậm rãi mở mắt ra ánh mắt của cô vẫn như vậy tràn ngập sáng ngời nhưng cớ sao khi nhìn thấy Đường Vũ Đồng nó lại xuất hiện một tia ngạc nhiên sau đó là kinh hỉ nhưng dần dần ổn định lại không phải là " người đó " thì kinh hỉ liền biến thành thất vọng sau đó là tràn ngập bi thương
- Tỷ!
Ánh mắt của cô tràn ngập bi thương mà nhìn sang Đặng Tử Kỳ đang đứng kia nơi xa xa phía kia, cả hai đồng dạng cùng 1 ánh mắt bi thương mà nhìn về phía Thần Giới, hôm nay là ngày bọn họ thật sự không muốn nhớ đến 1 chút nào, 1 bi kịch nhuộm đầy máu.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro