Chap 13: Biểu Diễn (Đ)
Trên xe Dekisugi thấy Nobita có vẻ hơi mệt anh nhìn cậu mỉm cười, "Nếu mệt thì cứ ngủ đi Nobita khi nào về tới nơi tớ sẽ gọi cậu dậy"
Sau một ngày hoạt động cậu cũng đã thấm mệt nghe anh nói vậy liền gật đầu, "Ừm, vậy tớ cảm ơn cậu..." nói rồi đôi mắt cậu cũng đã vô thức khép lại nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Dekisugi thấy cậu ngủ dựa vào lưng ghế sợ rằng cậu sẽ bị đụng đầu vào thành xe cũng như sau khi thức dậy sẽ cảm thấy khó chịu liền đưa tay chỉnh lại tư thế ngủ cho cậu, để đầu cậu tựa vào bờ vai của mình. Ngồi nhìn gương mặt ngây thơ vô hại của cậu trong lúc ngủ anh làm không khỏi mỉm cười đưa tay chạm vào gương mặt đang say ngủ ấy, động tác của anh vô cùng nhẹ nhàng vì sợ rằng cậu sẽ bị mình đánh thức.
================
Không biết sau bao lâu Nobita như nghe thấy có người đang gọi tên mình liền mở đôi mắt mờ mịt nhìn về địa phương có tiếng gọi.
Dekisugi gọi cậu thức dậy thấy cậu mở đôi mắt ngấn nước mờ mịt nhìn mình thì không khỏi bật cười giúp cậu lau đi tầng nước mắt sinh lý sau khi ngáp kia, "Về tới nhà rồi Nobita"
Lúc này cậu cũng đã tỉnh táo được chút ít nhìn thấy Dekisugi đang đứng ngoài xe nhìn mình, cậu nghe anh nói thì mỉm cười gật đầu, "Ừm, vậy tớ vào nhà đây" nói rồi cậu liền mở cửa xe bước xuống.
Đồ đạt hành lý của Nobita trước đó đã được anh lấy khỏi cốp xe trước rồi đang được để dưới đất, anh thấy cậu bước xuống liền đưa tay cầm ấy chiếc balô của cậu cười nói, "Để tớ giúp cậu mang vào nhà"
Nobita cũng không từ chối khom lưng cầm những túi đồ còn lại được mua từ cửa hàng lúc trước rồi quay lại nhìn hai người còn đang ngồi trên xe vẫy tay, "Tạm biệt ba mẹ con vào đây, chúc ba mẹ ngủ ngon"
Ba cùng mẹ Dekisugi cũng mỉm cười vẩy tay với cậu, mẹ Dekisugi nói , "Ừm tạm biệt Nobita, chúc con cũng ngủ ngon, gửi lời hỏi thăm sức khoẻ của chúng ta tới ba mẹ của con nhé"
"Vâng ạ" Nobita đáp lại rồi sau đó cùng Dekisugi đi vào nhà.
Sau khi mở cửa bước vào nhà Nobita quay lại nói với Dekisugi, "Tới đây được rồi Dekisugi, cảm ơn cậu đã giúp tớ cũng như vì chuyến đi hôm nay, rất thú vị "
Dekisugi nghe vậy để balô xuống thềm nhà mỉm cười nói, "Không có gì đâu nếu không có cậu đi cùng tớ cũng sẽ rất buồn, nhờ có cậu mà chuyến đi hôm nay trở nên vui vẻ hơn rất nhiều, à tớ phải đi rồi tạm biệt mai gặp lại nhé Nobita, để hai người kia đợi lậu thế nào tớ cũng sẽ bị cằn nhằn cho coi"
Nobita nghe vậy bật cười, "Ừm không nên để người lớn chờ lâu, tạm biệt cậu mai lại gặp...."
Đứng ở cửa nhìn Dekisugi bước lên xe sau đó rời khỏi cậu mới đóng cửa xách đồ lên đi vào trong, nhìn đồng hồ mới qua 8 giờ cả nhà hẳn là chưa ngủ vì vậy cậu liền lớn giọng hô, "Ba mẹ Doraemon con về rồi đây"
Lúc này mẹ Nobi mới biết cậu đã về, bà từ phòng khách bước ra nhìn thấy cậu đang xách đồ liền mỉm cười tiến lên giúp cậu xách lấy một phần, "Nobita về rồi, con đi chơi có vui không?"
Nobita vừa đi theo bà vào phòng khách nghe bà hỏi vậy mỉm cười trả lời, "Vâng chuyến đi vui lắm ạ, à Ba mẹ Dekisugi gửi lời hỏi thăm sức khoẻ tới ba mẹ đấy"
Mẹ Nobi mỉm cười gật đầu, "Ừm cũng lâu rồi ba mẹ không có thời gian trò chuyện cùng họ" vừa nói bà vừa mở cửa phòng tiến vào.
Ba Nobi đang nằm xem TV thấy cậu bước vào cũng cười nói, "Nobita về rồi đấy à, mệt không con trai, chuyến đi của con như thế nào nào?"
Cậu nghe ông hỏi vậy liền trả lời, "Tuy có hơi mệt nhưng rất vui ạ, cả chuyến đi rất thú vị, khi nào có thời gian con sẽ từ từ kể cho ba nghe. À đúng rồi còn có mua quà về cho mọi người đây hai người xem xem có thích không?" vừa nói cậu vừa cầm hai chiếc túi lớn đưa cho ba Nobi cùng mẹ Nobi.
Mẹ Nobi nhận chiếc túi không khỏi mỉm cười mắng yêu, "Thằng nhóc này, đi chơi vui là được rồi cần chi mua mấy thứ này cho phí tiền" nói thì nói vậy thôi chứ chiếc đầm cùng đôi khuyên tai này bà vẫn rất thích. Đây chính thành quả sau khi được mẹ Dekisugi tư vấn.
Của mẹ là vậy còn của ba Nobi là một cái áo sơmi cùng một chiếc cavat sọc Caro phù hợp với cái áo đó lại vừa phù hợp cùng nhiều màu áo sơmi mà ba Nobi thường mặc đi làm hằng ngày, chất liệu vải cũng khá tốt làm ông rất thích, "Cảm ơn món quà của con, ba rất thích"
Nobita lúc này mới vừa lòng, "ba mẹ thích là được rồi, con lên phòng nghỉ ngơi trước, chúc ba mẹ ngủ ngon" nói rồi cậu cầm chiếc túi còn lại lên đi trở về phòng.
Bước vào phòng cậu thấy Doraemon đang ngồi trước một cái máy, tay thì không ngừng chỉnh chỉnh gì trên đó, cậu đầu tiên cười nói, "Tớ về rồi đây Doraemon, cậu đang làm gì đấy? Cái máy này là gì vậy?" vừa nói cậu vừa đi lại gần quan sát.
Doraemon lúc này mới để ý thấy cậu đã vào phòng, nghe cậu hỏi thì thoáng chốc cứng đơ sau đó liền cười cười trả lời, "........Đây là máy làm bánh rán bằng không khí ở cửa hàng tương lai..........Tớ nghe nói nó sale hẳn 80% liền mua về, nhưng mà mới làm được gần chục cái đã hỏng mất rồi. Hì hì" vừa nói cu cậu vừa dùng bàn tay tròn vo vò vò cái đầu trơn bóng của mình.
Nobita nghe vậy cũng chỉ biết đỡ trán thở dài, "Haizz~ tớ đã nói với cậu không biết bao nhiêu lần rồi, đừng mua hàng đại hạ giá gì gì đó, người ta chịu bán với cái giá rẻ bèo nhèo như vậy thì chất lượng không cần nghĩ cũng có thể biết như thế nào rồi".
Càng nghe cậu nói Doremon càng chột dạ, "Tớ cũng biết vậy, nhưng mà tớ quá thèm bánh rán đi không thể nhịn được nữa, mà số tiền tớ có lại không thể mua đủ số bánh rán tớ cần nên mới thử đánh cuộc một lần. Cậu không biết đâu tuy có mấy món bảo bối tớ mua với giá rẻ nhưng mà chất lượng cũng tốt lắm đó"
Cậu nghe vậy thì tức quá hoá cười, "Giống như mấy món bảo bối tớ giúp cậu sửa lúc trước đó hả? Nếu vậy tớ cũng cảm thấy chúng thật tốt đó haha.... Tớ thật sự hết cách với cậu.. Được rồi để đó đi không cần chỉnh nữa để lát tớ sửa cho, trước hết ăn hết túi bánh rán tớ mua về cho cậu đây này, loại đặc biệt đấy không có ở đây đâu. Sau này nếu cậu muốn mua món bảo bối gì thì báo trước với tớ một tiếng" nói rồi cậu đưa chiếc túi trên tay cho Doremon.
Tuy ở chung với nhau không lâu nhưng cậu thật sự coi cu cậu như em trai của mình mà đối đãi nên cũng đủ hiểu mức độ cuồng bánh rán của cậu bạn mình như thế nào rồi vì thế trước khi về cậu ghé quầy đồ ăn vặt ở cửa hàng mua một lượng lớn bánh rán đảm bảo đủ cho Doremon ăn thoả thích một lần.
Doraemon nghe vậy đôi mắt lặp tức lấp la lấp lánh tiếp nhận chiếc túi từ Nobita, "A!!!! Đúng là bạn tốt của tớ, cậu thật là tri kỉ a~ tớ yêu cậu chết mất thôi"
Nobita nghe vậy bật cười khoanh tay trước ngực, "Cậu yêu tớ hay yêu bánh rán của tớ đây?"
Doraemon lúc này chỉ còn nhìn thấy bánh rán với bánh rán, cu cậu vừa xé túi bánh ra vừa nói, "Tớ yêu cả hai luôn... Oa thật nhiều bánh rán nha, tớ cảm ơn cậu nhiều lắm, cậu muốn ăn không?"
Nobita cảm thấy cậu nhóc thật sự quá đáng yêu đi, biểu tình như trẻ con của cu cậu dường như chọt trúng điểm moe của cậu vì thế cậu liền khom lưng đưa tay bóp hai cái má phìn ra chư chuột hamster khi đang ăn của Doremon rồi bật cười, "Được rồi tớ không ăn đâu cậu ăn đi, không ai giành của cậu đâu nên cứ ăn từ từ thôi kẻo nghẹn tớ đi tắm cái đã" nói xong cậu cũng dừng động tác tay trên mặt Doremon, đứng thằng lên đến tủ quần áo lấy đồ rồi đi tới nhà tắm dưới lầu tẩy rửa một trận.
Sau khi tắm xong cậu về phòng giúp Doremon sửa cái máy làm bánh rán kia, vừa sửa máy cậu vừa nhìn Doraemon đem từng cái từng cái bánh rán cho vào miệng thì không khỏi lắc đầu, hôm nay xem như cậu có nhận thức mới về mức độ cuồng bánh rán của Doremon.
Lúc cậu vừa sửa xong cái máy thì cũng vừa lúc Doremon xử xong túi bánh rán, cu cậu dang hai chân ngã ra sau một tay chống đất một tay vân vê cái bụng căng tròn thở ra một hơi, "Ha! Thật là no, tớ không thể ăn thêm gì được nữa rồi, hương vị thật sự là như vầy nè" nói xong cu cậu đưa ngón cái với Nobita.
Nobita thấy vậy bật cười đứng lên đem mùng mền chiếu gối trải ra vừa nói, "Được rồi, nếu đã ăn no thì đi ngủ thôi nào cũng đã khá trễ rồi đấy"
Doremon nghe vậy cười gật đầu chống tay đứng lên nói, "Ừ, trễ thật tớ đi ngủ đây chúc cậu ngủ ngon Nobita" vừa nói cu cậu vừa chui vào tủ quần áo đóng cửa lại.
Nobita cũng nói chúc ngủ ngon với Doremon rồi tắt đèn phòng cũng nằm xuống khép đôi mắt lại, có lẽ trên xe Nobita không ngủ đủ giấc nên chỉ chợp mắt một chốc cậu đã chìm vào giấc ngủ. Cũng không chỉ riêng cậu ngủ mà cả khu phố nhanh chóng cũng chìm vào bóng tối.
================
Thời gian trôi qua quá nhanh, chỉ trong chớp mắt đã tới cuối tuần, hôm nay học sinh không được nghỉ mà phải tham dự buổi lễ kỉ niệm ngày thành lập trường tiểu học trung tâm Tokyo.
Sau bài diễn thuyết của thầy hiệu trưởng về lịch sử thành lập ngôi trường thì sẽ là buổi biểu diễn văn nghệ của học sinh, đây không phải là một cuộc thi mà chỉ đơn giản là một buổi biểu diễn nhằm phát hiện và chọn ra những tài năng nhí cho đội văn nghệ nhà trường để biểu diễn cho những sự kiện sau này.
Ngôi trường này cũng không quá lớn khoảng chừng 60 lớp cho 6 khối mỗi lớp ít nhất phải có 1 tiết mục nên hôm nay ước chừng sẽ có hơn 60 tiết mục, con số không phải là nhỏ lại không biết thời gian của mỗi tiết mục là bao lâu nên tất cả học sinh đều tự đem cơm theo chuẩn bị cho khả năng phải ở trường cả một ngày.
Nobita cũng vậy, hôm qua khi được lớp trưởng thông báo kết quả bốc thăm thứ tự biểu diễn gần cuối thì cả lớp không khỏi thở dài ngao ngán, bị bắt buộc phải tới trường từ sớm mà thứ tự biểu diễn lại như thế thì việc chuẩn bị cơm trưa nhiều một chút là không bao giờ thừa.
Từ sáng 6h ngồi tới trưa 12h bên cạnh Dekisugi dưới sân trường khiến cơ thể vốn đã được thường xuyên rèn luyện của cậu có chút chịu không nỗi.
Dekisugi thấy cậu bóp bóp hông biết là cậu khó chịu kiền xoa giúp cậu, "Cậu cảm thấy mệt sao Nobita? Để tớ xoa bóp cho" vừa nói anh vừa đưa tay lên bóp vai cho cậu, "Cảm thấy dễ chịu hơn chút nào không?"
Hưởng thụ cảm giác được Dekisugi xoa bóp với lực đạo vừa phải làm đôi vai vốn đang nhức mỏi của cậu thả lỏng hơn nhiều, nghe anh hỏi cậu quay lại mỉm cười nói đùa, "Dễ chịu lắm, tay nghề của cậu đúng là rất cao nha, nếu sau này không ai chịu thuê cậu tớ sẽ thuê cậu về massage cho tớ"
Dekisugi nghe cậu nói vậy nửa thật nửa đùa nói, "nếu cậu thật sự muốn thì tớ sẵn lòng a~"
Nobita định nói gì đó thì lúc này tiết mục biểu diễn trên sân khấu cũng vừa kết thúc MC tuyên bố nghỉ giải lao 1 tiếng sau sẽ tiếp tục buổi biểu diễn.
Học sinh cùng phụ huynh nghe vậy lục tục rời khỏi ghế khán giả để đi ăn trưa. Nhóm Jaian Suneo cùng Shizuka cũng đi về phía hai người Nobita cùng Dekisugi, Shizuka tới bên cạnh Nobita mỉm cười nói, "Hai cậu cùng đi ăn cùng bọn tớ nhé, sau khi ăn xong chúng ta cùng về lớp tập dợt lần cuối cùng cho tiết mục của chúng ta luôn, bọn tớ đã thông báo cho những thành viên khác trước rồi"
Dekisugi nhíu nhíu mày sau đó nắm tay Nobita mỉm cười nói, "Ừm cũng vừa lúc bọn tớ định đi đây, chúng ta đi thôi" nói rồi kéo Nobita đi trước.
Nobita bất ngờ, "Chậm chậm lại Dekisugi, sao cậu đi nhanh vậy?"
Dekisugi lúc này mới nhận ra mình phản ứng hơi quá mức liền thả chậm cước bộ lại quay sang xin lỗi cậu, "Xin lỗi Nobita, tớ làm cậu đau sao?" vừa nói anh vừa nâng tay cậu lên nhìn.
Nobita lắc đầu, "Không có, cậu có chuyện gì gấp sao".
Nghe cậu hỏi anh mỉm cười, "Tớ đói quá nên muốn nhanh chóng đi ăn thôi"
Cậu nghe vậy cười gật đầu nói với anh, "Ừm nếu vậy thì chúng ta đi nhanh lên thôi" xong cậu lại quay đầu lại cười nói với ba người ở phía sau, "Ba cậu cũng đi nhanh lên thôi bụng tớ và Dekisugi đã đòi biểu tình rồi này"
Ba người nghe vậy thì mỉm cười cũng nhanh chóng đuổi kịp hai người bọn cậu. Shizuka nhìn hai người mỉm cười nói, "Hai người đi thật nhanh, ba người bọn tớ đuổi theo muốn không kịp luôn đấy"
Suneo cũng nhanh chóng chen mỏ vào hỏi, "Hai cậu trở nên thân thiết như thế từ lúc nào vậy sao bọn tớ không biết gì cả?"
Nobita không đợi Dekisugi nói liền mỉm cười trả lời, "Cũng mới đây thôi, vấn đề thời gian quen nhau không quá quan trọng đâu, có những người một khi đã tiếp xúc với nhau rồi lại hận không thể quen nhau sớm hơn, bọn tớ chính là như vậy"
Dekisugi nghe cậu nói vậy có chút bất ngờ xen lẫn một chút vui vẻ nhìn cậu.
Shizuka mỉm cười, "Được vậy thật tốt, không biết bao giờ tớ mới có thể tìm được một người như vậy"
Jaian nãy giờ im lặng lúc này mới khó hiểu nói, "Mấy cậu nãy giờ nói gì vậy sao tớ không hiểu gì hết?"
Nobita lắc đầu, "Không có gì đâu, rồi sẽ có một ngày cậu tìm được thôi, mà quan hệ giữa năm người bọn mình bây giờ không phải đang rất tốt sao. À quên nữa, hôm qua tớ cùng Dekisugi đi tắm biển có đem quà về cho ba người bọn cậu đấy, nếu được ngày mai chúng ta cùng đến nhà Dekisugi đi đồ bọn tớ để ở nhà Dekisugi hết rồi. Không làm phiền cậu chứ Dekisugi?"
Dekisugi nghe cậu hỏi thì mỉm cười lắc đầu, "Không phiền, càng đông người sẽ càng vui mà"
Shizuka nghe cậu nói mỉm cười, mở đôi mắt to tròn nhìn cậu, "Thật sao? Nếu vậy ngày mai tớ sẽ đi sớm chúng ta cùng đi nhé Nobita?"
Cậu cũng không từ chối liền mỉm cười gật đầu nổi hứng nói đùa với cô, "Đương nhiên rồi quý cô, được bồi tiếp quý cô thật vinh hạnh của ta"
Shizuka nghe cậu nói thì đôi má liền ửng hồng cười ngượng ngùng, "Cậu lại trêu tớ"
Dekisugi không dấu vết nhìn Shizuka, tự nhiên anh lại cảm thấy cô bé trước mặt này thật chướng mắt, lại nhìn Nobita anh thật có xúc động muốn nhốt Nobita lại thôi để cho cậu khỏi trêu hoa ghẹo nguyệt, ngay cả một cô nhóc cũng không bỏ qua.
Suneo thì nhàn nhạt nói, "Còn có thứ gì tớ hiếm lạ nữa đâu chứ"
Nobita mới không thèm chấp nhất với một đứa con nít, cậu không để ý lắm nói, "Ờ nếu cậu không muốn thì thôi vâyh, tớ nghe nói những món đồ trong gương kho báo của đảo Choshi Marina rất hiếm lạ có tiền cũng chưa chắc có thể mua được, xem ra đó cũng chỉ là những lời nói xạo thôi, đúng là lời đồn không thể tin được"
Suneo nghe vậy thì cứng đờ trong chớp mắt sau đó đôi mắt câu ta dường như phát sáng lên vội nói, "Thật vậy sao, ngày mai nhất định tớ sẽ tới sớm, các cậu nhớ chờ tớ đó"
Jaian thấy vậy nói, "Thật sự tốt vậy sao, nếu vậy ngày mai nhất định tớ sẽ tới, cảm ơn hai cậu"
Nobita cùng Dekisugi cùng cười nói, "Không có gì, chuyện nên làm thôi" hai người cùng lên tiếng một lúc sau đó nhìn nhau cười. Thật sự nếu không đem đồ cho bọn họ hai người cũng không biết xử lý đống đồ chơi kia như thế nào.
lúc này năm người cũng tìm được một bãi cỏ vắng người vì thế năm người liền ở đây thưởng thức bữa trưa.
Nobita ngồi xuống mở hộp bento của mình ra rồi nhìn bốn người còn lại cũng lần lượt mở phần của họ ra, phút chốc mùi thơm liền lan ra xung quanh.
Nobita bây giờ mới bắt đầu động đủa, "Mời mọi người dùng bữa" , nói xong liền cúi xuống ăn phần của mình. Bốn người còn lại cũng bắt đầu dùng cơm.
Khi cậu đưa đủa định gắp miếng sushi thì vô tình lướt mắt qua hộp cơm của Jaian khiến cậu không thể không nhìn thêm một lần, nhìn thấy phần cơm đơn giản chỉ có một ít cơm cùng mấy miếng rau của cậu ta liền nói, "Cậu ăn ít vậy sẽ không chịu nổi đâu Jaian, đây ăn thêm phần của tớ đi sáng nay tớ làm hơi nhiều một chút" nói rồi cậu liền gắp thức ăn từ hộp của mình qua cho cậu ta.
Trẻ con là tuổi rất dễ xúc động, Jaian cũng không tránh khỏi, cậu ta thấy hành động của Nobita liền sục sùi, "Cảm ơn cậu nhiều lắm Nobita, tớ quyết định rồi từ nay trở đi cậu sẽ là bạn tốt của tớ, nếu có đứa nào bắt nạt cậu thì báo cho tớ biết tớ sẽ cho nó như xương luôn"
Nobita thấy vậy dở khóc dở cười nói, "Được rồi được rồi, ăn cơm thôi nào Cũng đã trễ rồi đấy"
Lúc này ba người còn lại mới chú ý tới sự tình bên này, Suneo nói, "Hôm qua nhà cậu không đi chợ sao Jaian?"
Jaian vừa ăn cơm vừa nói, "Đúng rồi, mẹ tớ đi sớm từ hôm qua rồi hôm nay mới về... Oa đồ ăn Nobita làm thật ngon nha, ngon hơn món ăn ở nhà hàng tớ từng được bố dẫn đi ăn nữa đó"
Nobita bật cười, "Ừm, nếu ngon thì cậu ăn nhiều vô đi"
Suneo cũng tò mò, "Thật sự như vậy sao?"
Shizuka cũng ngại ngùng nói, "Tớ cũng tò mò hương vị đồ ăn Nobita nấu như thế nào nữa, cậu có thể cho tớ nếm một chút không Nobita?"
Nobita sảng khoái cười, "Nếu vậy thì mọi người cứ tự nhiên đi tớ làm nhiều lắm" vừa nói cậu vừa lấy bát cơm ra rồi đẩy hộp bento ra giữa cho mọi người dễ gắp.
Dekisugi vốn muốn chăm sóc cho Nobita nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu, khi thấy cậu gặp đồ ăn cho Jaian thì vô cùng ghen tị với thằng nhóc đó, lúc này anh mới nói, "Hay là mọi người đem đồ ăn ra chúng ta ăn chung đi, mọi người cũng nếm được nhiều món ăn hơn"
Nghe anh đề nghị mọi người liền đáp ứng đẩy phần ăn của mình ra chỉ có Jaian xấu hổ cười nói, "Thật ngại quá, tớ không có gì cho mọi người ăn cả chỉ có chút rau này thôi"
Nobita cười nói, "Không có sao đâu, bọn tớ hiểu cho cậu mà".Mấy người còn lại cũng gật đầu đồng ý.
"Cảm ơn các cậu" Jaian nói rồi cũng cùng mọi người dùng bữa.
Dekisugi sau đi đưa đồ ăn của mình ra thì chỉ trung thành ăn đồ ăn của Nobita, thật sự anh càng muốn ăn hết đồ ăn cậu làm không chừa cho ai cả, bất quá lại không dám lỗ mãng trước mặt cậu.
Suneo khi ăn miếng đầu tiên liền nói, "Dù không muốn nhưng tớ không thể không nói nó thật sự rất ngon"
Shizuka gắp một cuộn cơm từ hộp của cậu rồi cười nói, "Cậu thật khéo tay Nobita cuộn cơm này thật đẹp, ohm cũng rất ngon nữa, nếu sau này ai làm vợ cậu chắc chắn sẽ thật hạnh phúc" nói tới hai má cô nàng lại ửng hồng.
Nobita mỉm cười cũng không quá để ý, "Lúc này nói tới chuyện đó vẫn còn quá sớm đó, được rồi chúng ta ăn cơm thôi nếu thích món tớ làm thì mọi người ăn nhiều vào"
Dekisugi gắp thức ăn bỏ vào bát cậu rồi nói, "Cậu cũng ăn đi"
Nobita mỉm cười cảm ơn anh, cũng không nói gì nữa tiếp tục dùng cơm.
--- o0o ---
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro