Chương 24: Giá trị của cái chết (Phần 1)

     Bầu trời trong xanh và cái lạnh nhẹ của mùa xuân dưới ánh nắng mặt trời đã tan biến, và đầu mùa hè đang đến. Đó là một buổi sáng thứ bảy đẹp trời. Các học sinh trường Hogwarts đã thay sang quần áo mùa hè mềm mại. Váy của các cô gái tung bay, thỉnh thoảng thu hút tiếng huýt sáo từ các chàng trai. Tuy nhiên, Blaise Zabini, chàng trai ăn chơi của Slytherin, không ra ngoài để thỏa mãn cơn thèm khát của mình. Cậu ta ngồi trên ghế, cằm tì vào tay, chọc chọc vào món trứng rán vì buồn chán. Draco, người vừa bước vào hành lang, không khỏi tự hỏi liệu có chuyện gì to tát đã xảy ra trong hai ngày cậu được dưỡng bệnh không.

     "Có chuyện gì vậy? Cuối cùng cũng đến lượt mày bị đá rồi à?" Cậu bước đến phía sau Blaise và trêu chọc hỏi. Blaise sững người, rồi buông nĩa và nhảy lên, nắm lấy vai cậu và nói một cách phấn khích: "mấy đã trở lại, Draco!"

     Tiếng hét của cậu thu hút gần một nửa số người trong hội trường nhìn về phía này. Draco đẩy cậu ta trở lại ghế đẩu và ngồi xuống bên cạnh cậu: "Chú ý đến phép lịch sự của mình. Blaise, tao vừa trở về nhà hai ngày vì một số chuyện."

     "Nhưng, nhưng..." Cậu biết ai sống trong dinh thự của cậu ta. Về nhà còn đáng sợ hơn!

     Cậu quay đầu Blaise lại với nụ cười nửa miệng trên môi và nói, "Im lặng và ăn đi. Nếu mày lại làm ầm lên và tiết lộ bí mật của tao thì sao?"

     Blaise giật mình vì sợ hãi, vô thức đưa quả trứng rán trên đĩa vào miệng. Hai giây sau, cậu phản ứng lại, tức giận nói với cái cổ cứng đờ: "mày nói 'im lặng, ăn đi!' là có ý gì? Mấy bữa nay tao lo lắng cho mày... ho ho ho..."

     Draco đưa cho cậu một viên thuốc ho và nhét một cốc nước bí ngô vào miệng cậu. Các học sinh Slytherin xung quanh cậu đều cười khúc khích, khiến khuôn mặt đen của Blaise đỏ bừng. Cậu trừng mắt giận dữ nhìn Draco và cúi đầu ăn sáng.

     Mặc dù Malfoy lúc nào cũng lạnh lùng và xa cách khi học lớp sáu, nhưng cậu đã kiềm chế được tính khí nóng nảy của mình và mọi người cũng sẵn sàng gần gũi với cậu hơn. Draco chống má bằng một tay, cầm một chiếc bánh mật mía và nhai chậm rãi, lắng nghe các bạn cùng lớp trò chuyện và cười đùa khi họ kể cho cậu nghe những gì đã xảy ra trong hai ngày qua. Điều khiến Slytherin vui mừng nhất là Harry đột nhiên bị Snape phạt cấm túc vì một lý do không rõ và không thể tham gia trận Quidditch cuối cùng trong ngày. Rất có thể đội Gryffindor sẽ giành được vị trí cuối cùng đầu tiên trong lịch sử dưới sự lãnh đạo của đội trưởng Potter.

     Một vài cậu bé cố tình cười ngạo mạn và huýt sáo "người cuối cùng" ở bàn Gryffindor. Những chú sư tử nhỏ trừng mắt giận dữ, nhưng rõ ràng là chúng không đủ tự tin.

     Tất nhiên Draco biết lý do Potter bị phạt cấm túc, nhưng cậu hơi tò mò về cách Snape đã "giáo dục" vị cứu tinh này để cậu ta không tiết lộ một lời nào và thậm chí còn ngoan ngoãn chấp nhận hình phạt.

     Dù sao thì đây cũng là tin tốt đáng ăn mừng. Draco định hỏi ai sẽ là tầm thủ mới của Gryffindor thì nghe thấy một học sinh năm thứ bảy phấn khích hạ giọng và nói, "Nhưng tôi phải nói rằng điều tuyệt vời nhất trong vài ngày qua là cuộc tấn công vào Godric's Hollow. Bố tôi nói rằng Bộ trưởng Bộ Pháp thuật có thể sẽ được thay thế trong hai ngày tới. Họ đã thăng chức..."

     Draco ngừng cười và mắt cậu tối sầm lại. Cậu quay đi, chỉ để bắt gặp ánh mắt của Hermione.

     Mặc dù Harry đã nghe theo lời cảnh báo của Snape và không kể cho ai biết chuyện đã xảy ra trong phòng tắm, nhưng cậu chắc chắn sẽ không giấu Hermione và Ron. Cô hẳn biết rằng cậu đã cố gắng sử dụng Lời nguyền giết chóc lên Harry nhưng đã bị phản công và bị thương nặng. Có lẽ ngay cả Harry cũng đã cường điệu cách cậu khóc trước đó.

     Draco lúc này cảm thấy nhẹ nhõm. Cậu nhìn bộ ba Gryffindor. Harry đang bận nhai đùi gà. Ginny ngơ ngác nhìn Harry, Ron bên cạnh nhìn Hermione, Hermione cũng nhìn cậu với vẻ mặt có chút lo lắng. Draco cười, khuôn mặt vì mất máu mà tái nhợt như ngọc mỏng manh, lông mày đẹp như tranh vẽ, khi khóe môi nhạt màu của cậu nhếch lên, rất nhiều cô gái xung quanh đều ngẩn ra.

     Hermione rõ ràng đã rất sửng sốt, biểu cảm của cô càng trở nên không tự nhiên hơn.

     Đầu tiên, cô mắng cậu ta một cách dữ dội, sau đó Harry gần như đã dùng phép thuật để lấy mạng cậu ta. Mặc dù việc Malfoy cố gắng sử dụng lời nguyền giết người lên Harry khiến họ rất tức giận, nhưng có vẻ như chính Harry là người đã gây ra sự việc này. Nếu bây giờ cậu trả đũa họ bằng những lời lẽ cay nghiệt, Hermione sẽ cảm thấy nhẹ nhõm - nụ cười dịu dàng này khiến cô càng cảm thấy tội lỗi hơn.

     Cô không thể không nghĩ đến buổi tối hôm đó, khi Malfoy cúi xuống, ôm chặt phần áo trước ngực. Khoảnh khắc cậu quay đi, khuôn mặt đẹp trai của cậu tràn đầy nỗi buồn.

     Dù có ghét người này đến đâu, cô cũng không thể làm ngơ trước nỗi buồn sâu sắc, đau đớn đó.

     Hermione không hiểu tại sao Malfoy lại có biểu cảm đó, cô cũng không hiểu hết mọi hành vi của cậu ta ở biển hoa ngày hôm đó - không, phải nói là Malfoy suốt năm lớp sáu giống như một bí ẩn không thể giải đáp. Thờ ơ, dịu dàng, độc ác, tốt bụng, tuyệt vọng, buồn bã... Thái độ của cậu ta không thể đoán trước và mục đích của những gì cậu ta làm không rõ ràng. Ngay cả cô nàng thông minh Biết tuốt cũng không thể tìm ra bất kỳ manh mối nào từ khuôn mặt lạnh lùng và xinh đẹp đó.

     Draco đã nhìn đi chỗ khác. Một cô gái lớp dưới đứng sau cậu, mặt đỏ bừng và bối rối. Cô lắp bắp điều gì đó và đưa cho cậu một tờ giấy gấp. Sau đó, cô lấy hết can đảm nhìn cậu ta rồi bỏ chạy giữa tiếng cười của đám Slytherin. Hermione thấy cậu cúi mắt khi đọc lá thư, những đường nét từ lông mày đến quai hàm của cậu rõ ràng và duyên dáng, giống hệt những gì cô đã thấy sau tấm rèm tại bữa tiệc Giáng sinh vài tháng trước. Trong vài phút đó, cô và cậu đứng cạnh nhau bên cửa sổ, ánh mắt của chàng trai tóc vàng dừng lại trên khuôn mặt cô một cách mệt mỏi và nhẹ nhàng, gần như có thể gọi là dịu dàng.

     Một ý nghĩ đột nhiên hiện lên trong đầu Hermione - nếu Malfoy cũng như vậy ngay từ đầu và không dành năm năm để thù địch với họ, thì có lẽ cô đã âm thầm yêu cậu ta như bao cô gái khác.

     Nhưng trên đời này chưa bao giờ có nhiều chữ nếu đến thế.

     "Này! Harry, nhìn này, lại có người mất tích!" Ron đột nhiên hét lên, lắc lắc tờ báo trong tay. Hermione nhận ra mình đã nhìn chằm chằm Malfoy quá lâu, vì vậy cô vội vàng quay lại và đọc tin tức về người mất tích từ tay Ron. Lúc này, cô mơ hồ nghe thấy Blaise Zabini ngạc nhiên nói: "Draco? Mày đi đâu vậy? Trận đấu Quidditch sắp bắt đầu rồi."

"Tao sẽ không đi xem đâu," cậu vẫy tờ giấy trong tay, "Giáo sư Snape muốn gặp tao."

     "Này... không phải là thư tình sao? Nhưng mày thực sự không đi sao? Năm nay mày không chỉ không tham gia bất kỳ trò chơi nào mà còn..."

     "Tao đã nói rồi, tao có việc phải làm."

     Giọng Malfoy lạnh lùng và kiêu ngạo, cậu ta không cho phép bất kỳ lời phản biện nào. Hermione mỉm cười, nghĩ rằng cô hẳn đang cảm thấy tội lỗi khi nghĩ nhiều về cậu ta như vậy. Cậu ta tốt hay xấu không liên quan gì đến cô, và bây giờ người cô thích... đang ở ngay bên cạnh cô.

     Hermione tham gia cuộc trò chuyện của Harry và Ron, và Harry cũng rất buồn bã vì không thể tham gia cuộc thi, tay chân cậu lạnh ngắt vì quá lo lắng. Vì vậy, cô không thấy Draco quay lại và nở một nụ cười chân thành, ấm áp với Blaise, vỗ vai cậu ta và nói, "Nhưng cảm ơn mày."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro