Chương 48: Mối hận cả đời (Phần 1)

     Cậu xuất hiện sau một ngôi nhà ba tầng. Cánh cửa nhỏ bên trái mở. Một hàng rào cao bằng nửa người bao quanh một mảnh cỏ sau nhà. Bên ngoài hàng rào là một vòng tròn cây táo. Những cành lá tươi tốt che khuất tầm nhìn bên ngoài và khiến không thể nhìn thấy những gì đang diễn ra trong sân.

     Ở một đầu hàng rào, có một vài con dê đang lớn, lười biếng gặm cỏ trên mặt đất. Ở đầu kia, dưới những cành cây táo rậm rạp nhất vươn vào sân, ai đó đã cẩn thận làm một chiếc xích đu bằng dây leo và ván gỗ. Ariana ngồi trên xích đu, đầu nhỏ tựa vào dây leo, đung đưa một cách vui vẻ và ngân nga một bài hát lạ.

     Draco nhìn quanh và thấy Dumbledore đang đứng sau cửa sổ đối diện với xích đu. Cậu bước lại gần và nhìn vào bên trong. Grindelwald đang ở bên cạnh anh ta.

     "Anh còn do dự cái gì? Vì sao không thể cùng tôi đi?" Grindelwald nắm chặt cánh tay Dumbledore, lo lắng nói. Dumbledore tựa hồ có chút bất đắc dĩ, mơ hồ từ chối: "Tôi thật sự muốn cùng cậu đi, nhưng cậu biết Ariana gần đây thân thể không tốt..."

     "Em gái anh bị sao vậy? Nếu anh không thể chữa khỏi bệnh cho cô ấy, tại sao ngươi không gửi cô ấy đến St. Mungo?" Grindelwald hỏi một cách bối rối. "Những người hàng xóm nói rằng cô ấy là một Squib, nhưng tôi có thể cảm nhận rõ ràng phép thuật trong cô ấy."

     Dumbledore có vẻ miễn cưỡng khi nói về chủ đề này, nhưng Grindelwald vẫn nhìn ông với ánh mắt nghi hoặc, như thể hắn sẽ không bỏ cuộc cho đến khi có được câu trả lời. Dumbledore do dự, mấp máy môi, cuối cùng thở dài nói: "Tình hình gia đình tôi rất tệ, Gellert. Tôi không định giấu cậu, nhưng đây không phải là chủ đề hay ho gì."

     "Tôi chỉ biết rằng cha của anh đã bị giam ở Azkaban vì làm hại dân Muggle - xin lỗi, tôi nghe điều này từ dì của tôi - và cái chết của mẹ anh và căn bệnh của em gái anh có vẻ có liên quan đến chuyện này."

     "Đúng vậy... Thực ra, mọi chuyện đều là bất hạnh của Ariana." Dumbledore thì thầm, với vẻ mặt đau đớn, "Khi con bé mới sáu tuổi, em ấy đang biểu diễn phép thuật trong vườn và bị ba cậu bé Muggle nhìn thấy. Chúng... đã làm những điều khủng khiếp với con bé. Ký ức đau đớn đó khiến con bé từ chối phép thuật. Từ đó trở đi, tâm trí em ấy rất bất ổn và không còn kiểm soát được phép thuật của mình nữa. Cha tôi đã bị giam cầm ở Azkaban vì đã dạy cho những tên Muggle đó một bài học, nhưng chúng tôi không thể bảo vệ ông ấy vì..."

     "Tôi hiểu rồi," Grindelwald cười khẩy, lộ ra sự ghê tởm và căm ghét còn mạnh hơn cả nạn nhân. "Quy chế bí mật quốc tế, phù thủy ngược đãi đồng bào của mình vì lợi ích của Muggle, và loại luật này thực sự có thể được Hiệp hội pháp thuật quốc tế thông qua."

     Dumbledore lắc đầu nói: "Cho nên chúng tôi chuyển đến đây, giấu con bé đi, để mẹ chăm sóc em ấy, hy vọng em ấy có thể sống một cuộc sống an toàn. Mọi chuyện diễn ra tốt đẹp cho đến nửa năm trước, khi Ariana lại mất kiểm soát và vô tình giết chết mẹ ..."

     Draco choáng váng trước sự thật này. Dumbledore điều chỉnh hơi thở và tiếp tục, "Tôi trở thành người lớn duy nhất trong gia đình, vì vậy tôi đã trở lại đây sau khi tốt nghiệp. Tôi muốn chữa khỏi Ariana, nhưng loại thuốc điều trị tâm thần mà tôi phát triển không lý tưởng." Ông nhìn em gái mình một cách yêu thương, với một chút mệt mỏi và bất lực giữa hai lông mày. "Các triệu chứng của con bé lúc thì tốt hơn lúc thì tệ hơn. Tôi đã cố gắng sử dụng thuốc và phép thuật để dẫn truyền sức mạnh ma thuật của em ấy và ổn định nó để nó không dễ dàng mất kiểm soát do những biến động cảm xúc của con bé, nhưng bây giờ nó chỉ có thể rút ngắn thời gian tấn công của con bé thêm vài phút nữa. Tôi không biết đã sai ở đâu.

     "Có lẽ bạn có thể thử loại bỏ hoàn toàn phép thuật của cô ấy." Grindelwald nói.

     Dumbledore ngạc nhiên: "Sao có thể như vậy được? Phép thuật đối với phù thủy....".

     "Nhưng anh không nghĩ rằng cô ấy sẽ hạnh phúc hơn nếu cô ấy không có sức mạnh phép thuật sao?" Grindelwald nói bằng giọng nhẹ nhàng, an ủi người bạn của mình. Anh quay đầu liếc nhìn Ariana trong sân, giống như một người anh trai tốt thực sự quan tâm đến em gái mình - nhưng ở một góc độ mà Dumbledore không thể nhìn thấy, một chút lạnh lẽo thoáng qua trong mắt anh.

     Dumbledore có chút buồn bực, nhưng vẫn gật đầu: "Câụ nói đúng, có lẽ tôi nên thay đổi hướng nghiên cứu của mình."

     "Được rồi, Albus, đừng bận tâm đến những chuyện này nữa," Grindelwald vỗ vai anh, "Tôi nghĩ điều cấp bách nhất là phải lên đường tìm Bảo bối Tử thần. Chúng ta đã lãng phí rất nhiều thời gian rồi."

     "Tất nhiên là tôi muốn rời đi càng sớm càng tốt, Gellert, nhưng Ariana và Aberforth cần tôi, và tôi không thể bỏ rơi chúng..." Dumbledore lắc đầu, với nỗi buồn sâu sắc và tiếc nuối.

     Đôi lông mày đẹp trai của Grindelwald nhíu lại, và anh ta lại liếc nhìn Ariana. Anh có thể thấy rõ Dumbledore cảm thấy thế nào. Anh không muốn ở lại đây. Anh cảm thấy rất buồn chán và đau khổ khi phải lãng phí thời gian ở thung lũng nhỏ này. Grindelwald đảo mắt và thuyết phục người bạn bằng giọng nói đầy kích động và quyến rũ của mình: "Tôi hiểu rằng bây giờ anh là người đứng đầu gia đình, và anh có những trách nhiệm phải gánh vác, nhưng Albus, có nhiều cách để giải quyết vấn đề, và chúng ta nên biết cách linh hoạt."

     "Giải pháp thay thế?"

     "Hãy nghĩ về viên đá phục sinh mà chúng ta đã nghiên cứu gần đây. Nếu chúng ta bắt đầu tìm kiếm nó ngay bây giờ, khả năng thành công của chúng ta là bao nhiêu?"

     Khi Dumbledore nhắc đến điều này, khuôn mặt ông sáng lên: "Năm mươi phần trăm. Chúng ta đã có rất nhiều manh mối hữu ích. Nếu mọi việc diễn ra tốt đẹp, chúng ta có năm mươi phần trăm cơ hội tìm ra nó trong vòng hai hoặc ba tháng."

     "Đúng vậy, trong hai hoặc ba tháng nữa, chúng ta có 50% cơ hội tìm thấy Viên đá Phục sinh. Trong cùng khoảng thời gian đó, anh có 50% chắc chắn rằng anh có thể chữa khỏi bệnh cho em gái mình không?" Grindelwald mỉm cười đầy ẩn ý.

     Ánh mắt của Dumbledore từ từ sáng lên, Draco dường như có thể nghe được mong muốn và suy nghĩ không thể kiểm soát trong lòng ông - Viên đá phục sinh, sự phục sinh từ cõi chết, điều đó có nghĩa là ông có thể đưa cha mẹ mình trở về, ông sẽ có một gia đình trọn vẹn - ông không phải một mình chăm sóc người em gái bị bệnh và đứa em trai hư hỏng, ông có thể tự do theo đuổi ước mơ của mình...

     "Albus, anh không thích hợp để làm bảo mẫu hay bác sĩ. Anh có thể đạt được kết quả tốt nhất bằng cách làm những gì anh giỏi nhất. Vì lợi ích chung...

     "Nhưng--"

     "Được rồi, nếu anh thực sự lo lắng, anh có thể mang cô ấy đi cùng. Hai chúng ta là quá đủ để bảo vệ một cô bé. Chỉ cần chúng ta có thể vượt qua hai tháng này và tìm thấy viên đá phục sinh--"

     Dumbledore nhìn Grindelwald, vẻ mặt bình tĩnh của ông cho thấy sự phấn khích mà ông không thể che giấu. Ông định nói gì đó thì nghe thấy tiếng "tách" bên ngoài. Cả hai quay lại và thấy Ariana ngã xuống đất. Có lẽ cô ấy đã vung quá mạnh và cành cây treo xích đu đã gãy làm đôi và đang run rẩy treo lơ lửng trên đầu cô ấy.

     Cô gái gầy gò nằm trên bãi cỏ, miệng chu ra như thể sắp khóc.

     Dumbledore vội vàng chạy ra ngoài, từ dưới đất bế em gái lên, dỗ dành: "Em có bị thương không? Để anh xem..." Anh vén váy cô lên, thấy cô chỉ bị rách một lớp da, thở phào nhẹ nhõm, nói: "Không sao, anh sẽ bôi thuốc cho em, sẽ không đau đâu. Ariana là một cô gái dũng cảm, đừng khóc, đừng khóc..."

     "Woo... Swing... Ariana co rúm trong lòng anh, ngón tay gầy gò nắm chặt góc áo anh, nước mắt lưng tròng nói. Dumbledore liếc nhìn cành cây, nhẹ nhàng an ủi cô: "Được rồi, anh sẽ giúp em chữa trị một lát, bây giờ hãy cùng anh trở về để bôi thuốc, được không?"

     Ariana ngoan ngoãn gật đầu. Dumbledore đang định bế cô lên và mang cô trở về nhà thì Grindelwald, người đang đi theo sau ông, đột nhiên khịt mũi một cách mất kiên nhẫn: "Cần gì phải bận tâm?"

     Anh ta lấy đũa phép ra và vẫy nhẹ. Một luồng sáng trắng lóe lên, cành cây và xích đu ngay lập tức được phục hồi về trạng thái ban đầu. Sau đó, anh ta hạ tay xuống và chạm vào chân Ariana. Lớp da bị rách lập tức lành lại. "Nhìn kìa, Ariana nhỏ bé, em không sao chứ?"

     "Gellert, đừng--" Dumbledore đã quá muộn để ngăn anh ta lại. Grindelwald đã hoàn thành phép thuật. Ông thấy cô gái trong vòng tay mình tái nhợt và nhìn chằm chằm vào cây đũa phép trong tay Grindelwald. Ông hơi cau mày và nói, "Trước tiên hãy tránh đường. Tôi sẽ...

     "Bỏ tay ra, đồ khốn nạn!" Dumbledore còn chưa nói hết câu thì một tiếng gầm giận dữ đột nhiên vang lên sau lưng ông. Draco quay lại và thấy một cậu bé gầy gò và khỏe mạnh đang đứng ngoài hàng rào, vung vẩy một chiếc liềm trong tay và mang theo một giỏ cỏ mới cắt trên lưng.

     "Mày nói gì?" Grindelwald nheo mắt, rõ ràng là tức giận vì tiếng hét của cậu ta. Nhưng mà, chàng trai trẻ kia không hề sợ hãi. Anh ta thả đống cỏ khô trên lưng xuống, đẩy cánh cửa nhỏ trên hàng rào ra, tức giận chạy tới chặn đường em gái mình. Lưỡi hái của anh ta gần như chĩa thẳng vào mũi Grindelwald: "Cút đi! Tôi không cần anh, một học trò xuất sắc, phải biểu diễn phép thuật trước mặt em gái tôi. Cút khỏi nhà tôu. Anh không được chào đón ở đây!"

     Khuôn mặt Grindelwald tối sầm lại hoàn toàn, và những đầu ngón tay cầm đũa phép của hắn trở nên tái nhợt. Draco có thể thấy hắn đang cố gắng hết sức để kiềm chế cơn giận của mình. Dumbledore ấn lưỡi hái trong tay em trai mình xuống và nói một cách không vui: "Gellert là bạn của anh, Aberforth, em thật là thô lỗ."

     "Bạn bè, ha ha!" Aberforth cười lạnh, giật lấy em gái mình từ trong vòng tay Dumbledore, cẩn thận ấn đầu cô vào trong vòng tay mình, không cho cô nhìn thấy cây đũa phép khiến cô sợ hãi. "Vậy bạn thân của anh có biết em gái anh đang trong tình trạng sức khỏe không tốt, không thể bị kích thích, và anh không thể sử dụng phép thuật trước mặt cô bé không? Anh nhắm mắt làm ngơ trước hành vi của anh ta. Trong lòng anh, Ariana là gì!"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro