Chương 62: Trang viên Malfoy (Phần 1)

     "Cậu Malfoy." Tử thần Thực tử hơi cúi đầu, cụp mắt xuống. Trước mặt hắn là một bàn tay đặt trên lưng ghế sofa chạm trổ bằng bạc. Bàn tay trắng muốt thon dài. Ngón trỏ vô thức gõ vào lưng ghế vì sự trầm ngâm của chủ nhân. Ngón tay xinh đẹp này đeo một chiếc nhẫn ngọc lục bảo to bằng móng tay. Trên mặt nhẫn có khắc một con rắn nhỏ, lóe lên ánh sáng kiêu hãnh như thể nó đang sống.

     "Ồ, hôm nay ở trang viên có chuyện gì thế?"

     "Không, mọi thứ đều ổn. Chỉ là bà Lestrange đã mang về một..."

     "Ai?" Bàn tay trên lưng ghế ngừng chuyển động, Tử thần Thực tử không khỏi khom người xuống một chút.

     "Là Luna Lovegood. Quý bà nghĩ rằng vì cô ta thân thiết với Harry Potter, bà ấy hẳn có thể moi được điều gì đó hữu ích từ cô ta." Tử thần Thực tử nói, ngước nhìn người trước mặt, "Bà ấy đã thẩm vấn cô ta rồi nhốt vào tầng hầm."

     "Hừ... "Người ngồi trên chiếc ghế sofa xanh bạc lộng lẫy cười khẩy: "Ngươi hỏi 'thứ hữu ích' gì?"

     "Cái này...tôi chỉ nghe thấy tiếng la hét trong phòng thẩm vấn, có lẽ..."

     "Nếu thật sự có tác dụng, bà ta đã sớm biểu hiện ra rồi. Bà ta không thể động vào yêu tinh ở Gringotts, cũng không dám động vào tội phạm ở tầng hầm, lần này bà ta chỉ lấy được một món đồ chơi." Bàn tay kia không kiên nhẫn vung lên, "Về sau không cần nói với tôi những chuyện nhỏ nhặt này."

     "Vâng......" Tử thần Thực tử đáp lời, cười có chút nịnh nọt, "Phu nhân gần đây rất cố gắng, muốn lấy lại sự tin tưởng của Chúa tể Hắc ám, nhưng gia tộc Lestrange đã suy tàn từ lâu, làm sao có thể so sánh với quý tộc Malfoy..."

     "Lòng tin của chủ nhân không phải giành được thông qua chiến đấu. Nếu ngươi cố gắng trung thành với ngài ấy, ngài ấy sẽ tự nhiên cho ngươi mọi thứ ngươi xứng đáng." Malfoy trẻ tuổi lạnh lùng nói, "Tương tự như vậy, nếu người làm được kiểu gì ngươi sẽ nhận được hồi đáp như thế."

     "Đương nhiên... Gia tộc Lance phục vụ Chúa tể Hắc ám, Malfoy là người hầu trung thành nhất của ngài. Đương nhiên, chúng tôi sẽ theo sự chỉ đạo của cậu..." Nụ cười của Tử thần Thực tử sâu hơn một chút. Hắn ta ngẩng đầu lên và muốn nói điều gì đó, nhưng hàng mi rũ xuống của chàng trai trẻ đột nhiên nhấc lên, và đôi mắt xám nhạt của cậu lạnh lùng nhìn hắn. Người đàn ông nghẹn ngào trong cổ họng, chào và lùi lại.

     Cánh cửa gỗ nặng nề chậm rãi khép lại. Tử thần thực tử vô thức chạm vào trán, thở dài: "Malfoy sau lại khó đối phó hơn so với Malfoy trước... Vừa mới trưởng thành đã lợi hại như vậy, chẳng trách lão già Malfoy lại sớm như vậy từ bỏ chức vị... Lestrange muốn gây sự, không phải là ghen tị vì cháu trai mình trèo qua đầu mình sao? Đồ đàn bà, hừ!"

     Hắn đứng thẳng dậy, nhìn cánh cửa chạm khắc và dát vàng đóng chặt rồi hài lòng rời đi.

     Trong phòng trà xa hoa, có một chiếc ghế sofa lụa lớn lộng lẫy, đệm lông vũ và gối cực kỳ mềm mại và thoải mái. Một chàng trai trẻ mặc áo choàng màu xanh nhạt tao nhã dựa lưng vào ghế sofa, giơ tay cầm chiếc nhẫn ngọc lục bảo của tộc trưởng, nhíu mày mệt mỏi.

     "Bibby."

     "Vâng, thưa chủ nhân." Con gia tinh xuất hiện cạnh lò sưởi vào lúc nào đó, cúi đầu kính cẩn và trả lời.

     "Thêm thuốc vào nước mà ngươi đem cho con bé. Ngươi biết phải làm gì rồi đấy. Đừng để nó chết."

     "Vâng, thưa chủ nhân. Tôi sẽ chăm sóc những người đó, nhưng chủ nhân cần phải nghỉ ngơi."

     "Cứ làm đi."

     "Vâng".

     Con yêu tinh biến mất, và Draco nhìn ngọn lửa nhảy múa trong lò sưởi, với những nếp nhăn nhẹ giữa hai lông mày vẫn còn đó. Cậu không có nhiều ấn tượng về Luna. Cậu chỉ nhớ rằng cha cô là tổng biên tập của The Quibbler và gần đây đã trở thành tâm điểm chú ý của Tử thần Thực tử vì đã đưa ra "những nhận xét tệ hại". Sau khi bị người phụ nữ điên đó bắt, Luna có thể sống sót và trốn thoát hay không tùy thuộc vào ý chí của chính cô ấy.

     Cuộc cải tổ lớn của Bộ Pháp thuật đã diễn ra trong ba tháng và cuộc thảm sát đẫm máu sắp kết thúc. Trong ba tháng này, Draco làm việc cực kỳ chăm chỉ, hầu như tất cả các vị trí quan trọng đều tập trung vào tay Tử thần thực tử. Mạng lưới quyền lực của các quý tộc vừa và nhỏ bị phá vỡ, và tất cả đều bám vào các quý tộc có tên tuổi lớn. Quyền lực của Malfoy, cả công khai và bí mật, đều tăng gấp đôi - có thể hình dung được mức độ mở rộng của thế lực đen tối.

     Voldemort rất hài lòng với kết quả này, nhưng mặc dù tình hình tốt như vậy, hắn vẫn không nghĩ đến việc phá hủy Hội Phượng Hoàng trong một đòn, giết chết Harry Potter và thực hiện được tham vọng nhiều năm của mình. Hắn trao sức mạnh cho những Tử thần Thực tử đáng tin cậy của mình và tập trung vào việc tìm kiếm Đũa phép Cơm nguội, thường không xuất hiện trong hơn mười ngày - điều này khiến Draco, người luôn lo lắng rằng Hội Phượng hoàng sẽ rơi vào nguy hiểm, vừa cảm thấy nhẹ nhõm vừa lắc đầu.

     Voldemort không giỏi bằng Grindelwald. Hắn là một phù thủy hắc ám mạnh mẽ, nhưng không phải là một chính trị gia thành công.

     Snape phụ trách Hogwarts, Malfoy phụ trách trụ sở chính, và cậu cùng Thicke phụ trách Bộ Pháp thuật. Lestrange phụ trách Hẻm Xéo và tập trung vào việc giám sát Gringotts. Đây là tình hình quyền lực hiện tại của Tử thần Thực tử. Kế hoạch của Draco đã được hoàn thành từng bước, nhưng giờ đây cậu lại phải đối mặt với một vấn đề mới.

     Cây đũa phép bằng gỗ táo gai gõ lên bàn, đột nhiên bốn vật thể kim loại có hình dạng khác nhau xuất hiện trên bàn: một con dao găm không có vỏ, một chiếc trâm cài tóc, một mũi tên lông vũ và một cây gậy chống.

     Mặc dù họ từng nổi tiếng trong thế giới phép thuật vì kỹ năng nấu chảy tuyệt vời, nhưng hơn một nghìn năm đã trôi qua kể từ thời kỳ huy hoàng nhất của tộc yêu tinh, và họ không còn chạm vào búa sắt và quặng nữa. Những vật phẩm "do yêu tinh tạo ra" còn sót lại trên thế giới này cực kỳ hiếm. Draco lục tung bộ sưu tập của gia tộc Malfoy và chỉ tìm thấy bốn món. Tất nhiên, thành tích như vậy đủ để khiến tất cả quý tộc ghen tị.

     Hiện tại, bốn bảo vật tinh xảo, mỹ lệ và vô giá này, một số bộ phận không dễ thấy đều có dấu vết bị rắn độc ăn mòn, một đoạn cuống lá trên trâm cài tóc đã gần như chuyển sang màu đen, vết sẹo trên gậy chống là nhẹ nhất, nhưng không thể đạt được hiệu quả cường hóa bản thân.

     Không phải tất cả những thứ "do yêu tinh tạo ra" đều có thể được chế tác tinh xảo như thanh kiếm Gryffindor, được làm từ mithril nguyên chất, vẫn sáng bóng và sạch như mới trong hơn một nghìn năm và hấp thụ mọi thứ có thể làm cho nó mạnh mẽ hơn - nếu không thì nó đã không trở thành vũ khí ma thuật nổi tiếng nhất trong thế giới phù thủy.

     Draco đã học được Fiendfyre, nhưng ngọn lửa tà ác đó gần như không thể dập tắt. Một khi nó bùng phát, nó có thể gây ra thảm họa. Gần như không thể tránh khỏi việc bị Voldemort phát hiện, đó là lý do tại sao ngay từ đầu cậu chỉ cân nhắc đến nọc độc của con basilisk. Nhưng... nếu cậu không tìm được vũ khí sắc bén nào có thể mang nọc rắn, liệu cậu có nên đổ nọc rắn lên Trường sinh linh giá không?

     "Cốc cốc." Có tiếng gõ cửa phòng trà. Draco nhìn chằm chằm, bốn món đồ bằng bạc trên bàn biến mất trong nháy mắt. Cậu vẫy đũa phép để mở cửa, và thấy một người phụ nữ tóc vàng xinh đẹp đang đứng bên ngoài.

     "Mẹ?" Cậu đứng dậy, có chút ngạc nhiên, "Sao mẹ lại ra đây?"

     Ngày nay, tất cả Tử thần Thực tử điên rồ đều ra vào dinh thự Malfoy. Sau khi Lucius bị tước mất cây đũa phép, Draco chuyển cặp đôi đến khu vườn ở phía tây dinh thự để hồi phục nhằm bảo vệ họ, và nghiêm cấm bất kỳ ai khác vào. Voldemort dường như đã chấp nhận hành động của cậu, và cả hai không còn được triệu tập đến các cuộc họp Tử thần Thực tử sau đó nữa. Lucius và Narcissa cũng ngày càng trở nên khép kín hơn. Bọn họ hiểu rằng sự tồn tại của bọn họ chỉ là một quân cờ để Voldemort kiểm soát Draco. Chỉ cần bọn họ an toàn dưới mũi hắn, Chúa tể hắc ám sẽ thoải mái sử dụng Malfoy.

     Trong sáu tháng qua, Draco luôn chủ động đến thăm họ, còn người đứng đầu gia tộc trước đây cùng vợ ông chưa bao giờ bước ra khỏi khu vườn.

     Narcissa bước vào phòng trà, mang theo một khay đồ ăn, đặt đồ ăn trên tay lên chiếc bàn tròn nhỏ và ấn vai Draco ra hiệu cho cậu ngồi xuống. Bà vuốt ve khuôn mặt ngày càng lạnh lẽo và tái nhợt của con trai bằng những ngón tay thon dài: "Ăn chút gì đi, con mệt quá rồi, Draco của mẹ."

     Đôi mắt xám nhạt nheo lại: "Có phải Bibby không?"

     "Ta ra lệnh cho cô ấy đấy," Narcissa đẩy đĩa đồ ăn trưa trước mặt cậu và rót một tách trà, "Draco, chúng ta đều rất lo lắng cho con. Bibby nói rằng con ngủ không ngon và ăn không ngon trong cả tháng qua."

     Bà nhớ lại tin tức vừa nhận được từ Bibby. Ngay cả Lucius cũng bị sốc trước sự chăm chỉ của con trai mình. Narcissa không thể tin rằng Draco lại là người phụ trách việc này.

     "Cha con và ta biết con đang làm gì," Narcissa nắm tay Draco, mắt hơi đỏ, "Draco, ta hy vọng con nhớ rằng mong muốn lớn nhất của chúng ta là con có thể sống một cuộc sống hạnh phúc..."

     Draco vỗ nhẹ lưng mẹ và mỉm cười trấn an bà, nhưng không nói gì cả. Narcissa biết rằng con trai mình không còn là đứa trẻ nằm trong vòng tay bà và hành động như một đứa trẻ hư hỏng, hay cần sự bảo vệ của cha mẹ nữa. Bà chứng kiến cậu trưởng thành và lớn lên nhanh chóng, bà cũng chứng kiến cậu chiến đấu và lập mưu vì gia đình và cha mẹ mình. Narcissa rất tự hào về cậu, nhưng nếu được lựa chọn, bà thà để cậu vẫn là cậu bé kiêu ngạo và hơi nhút nhát.

     Đôi mắt đẹp ấy vẫn ngây thơ, trong trẻo, sáng ngời và trong vắt - không giống như bây giờ, tối tăm và vô cảm đến mức bà không thể nhìn thấu.

     "Dù sao thì, con chỉ mới tiếp quản toàn bộ Malfoy nửa năm, còn rất nhiều thứ con chưa nắm vững." Giọng điệu của bà trở nên kiên định, bà hạ giọng nói, "Cha con bảo ta nói cho con biết, hiện tại là thời điểm quan trọng nhất, khó khăn nhất, nếu như con gặp phải bất kỳ vấn đề gì, nhất định phải nói cho chúng ta biết. Dù sao thì chúng ta cũng là những phù thủy trưởng thành đã trải qua cuộc chiến tranh với Chúa tể hắc ám lần trước."

     "Con ơi, con phải tin tưởng cha mẹ và đừng tự mình gánh vác mọi việc..."

     Sau khi để lại những chỉ dẫn này, Narcissa lặng lẽ rời đi. Draco chậm rãi sản bữa trưa mẹ mang đến với ánh mắt u ám.

     Nhưng mẹ ơi, mẹ sẽ không ủng hộ hay vui mừng về những gì con sẽ làm đâu. Một bình pha lê mỏng manh đột nhiên xuất hiện trong lòng bàn tay, cậu nhìn thứ chất lỏng màu xanh đen nguy hiểm kia, khóe môi nở nụ cười khổ.

     Quá nguy hiểm khi phá hủy Trường sinh linh giá. Cậu không chắc về điều đó. Bao nhiêu phần trong đó dành cho Malfoy và bao nhiêu phần dành cho người trong trái tim cậu? Cậu hy vọng cô tha thứ, hy vọng rằng cô sẽ gặp lại cậu, và hy vọng rằng sự cân bằng trong trái tim cô sẽ nghiêng về phía cậu một ngày nào đó - cậu khiến cha mẹ mình lo lắng và sợ hãi, và làm trái lời khuyên của họ, chỉ vì một hy vọng mong manh như vậy.

     "Hermione....." Cậu thì thầm một cái tên mà cậu chỉ có thể gọi khi không có ai xung quanh, và một cơn ớn lạnh đột nhiên lan tỏa khắp ngực trái cậu.

     Sắc mặt Draco thay đổi đột ngột. Cậu đột nhiên đứng dậy và nắm chặt đũa phép.

     Đây là một cảm giác nguy hiểm chưa từng có, và vài phút sau, cậu cảm nhận được sự hiện diện của Hermione, người xuất hiện ở cổng Trang viên Malfoy.

     Họ không thể tự mình đến đây được, nên chỉ có một khả năng: họ đã bị bắt!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro