Chương 66: Nỗi buồn của yêu tinh (Phần 2)

     "Đi thôi, chúng ta phải rời khỏi đây ngay lập tức..." Harry sửng sốt một lát, rồi quay lại nói với những người bạn đồng hành. Dean đỡ Ollivander, và Luna đỡ tên yêu tinh bất tỉnh Griphook. Họ bước qua xác Peter Pettigrew và rời khỏi ngục tối dọc theo cầu thang. Hành lang của Phủ Malfoy trống rỗng, đèn chùm pha lê đã tắt, và ngọn lửa trong lò sưởi chỉ còn là ngọn lửa mờ nhạt, xung quanh tối đen như mực.

     Tấm thảm len mềm mại khiến tiếng bước chân của họ không thể nghe thấy. Harry vội vã chạy đến cửa, đẩy ra một khe hở, nhìn ra bên ngoài, rồi vẫy tay bảo đồng bọn nhanh chóng rời đi. Rất nhanh, trong hành lang chỉ còn lại một người.

     "Hermione, nhanh lên!" Harry thúc giục bằng giọng nhỏ nhẹ, nhưng cô cúi đầu và bước chậm rãi.

     "Có chuyện gì vậy?"

     “………………” Hermione lắc đầu, thân thể hơi run rẩy. Chỉ mới vài giờ trôi qua kể từ đêm kinh hoàng đó, nhưng sự tra tấn tàn khốc dường như vẫn còn đọng lại trong tâm trí cô, gây ra từng đợt đau đớn. Cô ấy sợ hãi, nhưng dường như bị cám dỗ, và đôi mắt cô ấy không ngừng hướng về phía chiếc ghế sofa sang trọng bên cạnh lò sưởi.

     Ánh sáng yếu ớt từ ngọn lửa chỉ có thể chiếu sáng chưa đầy nửa mét trước lò sưởi, nhưng Hermione cảm thấy cô có thể nhìn rõ mặt sau của chiếc ghế chạm khắc màu trắng bạc và những chiếc đệm lụa màu xanh lá cây đậm. Người đàn ông trẻ mặc áo choàng xanh nhạt đã ngồi đó với một ly rượu vang trên tay. Nỗi đau xé lòng trong mắt cậu tạo thành sự tương phản quá mạnh mẽ với khuôn mặt thờ ơ của cậu. Hermione thậm chí còn cảm thấy rằng đó là một linh hồn khác mà cô chưa từng thực sự biết đến, đang buồn bã nhìn cô qua cơ thể của Tử thần Thực tử Draco Malfoy.

     Và giây tiếp theo, cậu đặt ly rượu xuống, nhắm mắt lại và giơ chiếc áo sơ mi lên bằng những ngón tay thon thả, nhợt nhạt của mình - chính xác là hành động mà cô đã thấy ở biển hoa anh túc vào một ngày của một năm trước.

     Điều này quá kỳ lạ, những mâu thuẫn trong cậu phức tạp đến nỗi ngay cả cô nàng thông thái mà cô luôn tự hào cũng cảm thấy bất lực. Kể từ lớp sáu - hoặc thậm chí sớm hơn - vô số manh mối nhỏ bé về Malfoy đột nhiên tập hợp lại với nhau, kết nối từng chút một, phác thảo ra một giả thuyết tuyệt vời mà cô chưa bao giờ nghĩ tới, cũng không dám nghĩ tới -

     "Hermione? Có chuyện gì vậy?" Harry chạy lại chỗ cô, nắm lấy cánh tay cô và hỏi một cách lo lắng.

     Hermione chỉ mất vài giây để suy nghĩ về tất cả những điều này. Cô lấy lại sự tập trung và chỉ vào chiếc bàn trà thêu nhỏ trước ghế sofa, như thể cô đã định nói điều này ngay từ đầu: "Có vẻ như có thứ gì đó ở đó."

     Harry lập tức trở nên lo lắng. Cậu cầm cây đũa phép đã giật được từ Peter Pettigrew và bước tới một cách cẩn thận. Trong bóng tối, có thứ gì đó phát ra ánh sáng nóng và sáng hơn ngọn lửa trong lò sưởi.

     "Là thanh kiếm của Gryffindor!" Harry kinh ngạc kêu lên, nắm chặt thanh kiếm trong tay. Những cây đũa phép bị tịch thu của họ bị ném bừa bãi lên bàn.

     "Hermione!" Harry chạy lại phía cô, cầm lấy báu vật và vũ khí đã mất, nhét cây đũa phép bằng gỗ cây nho vào tay chủ nhân của nó. "Cảm ơn câụ rất nhiều. Nếu không có sự cẩn thận của cậu, hôm nay tớ đã không còn sống!"

     Cậu ta nhanh chóng kéo cô ra khỏi cửa, nở một nụ cười tươi với những người bạn đang lo lắng chờ đợi bên ngoài. Ron thở hổn hển và không để ý đến cây đũa phép mà Harry đưa cho: "Thanh kiếm của Gryffindor! Tớ cứ tưởng sẽ không bao giờ nhìn thấy nó nữa trong đời!"

     "Tớ cũng vậy." Đũa phép đuôi phượng hoàng của Harry đã bị gãy ở Godric's Hollow, và giờ cậu đang sử dụng một cây đũa phép cũ tìm thấy trong chiếc túi xách mà Malfoy đã đánh mất. Cậu đưa đũa phép của Wormtail cho Luna, "phải cảm ơn Hermione vì đã tìm thấy nó. Tớ nghĩ là vì Griphook nói rằng thanh kiếm là giả, nên Malfoy đã không giấu nó-"

     Bùm!

     Một bùa chú màu đỏ tươi đánh vào bụi cây phía sau bọn họ, sáu người họ đột nhiên cúi người xuống. Khoảng một trăm mét về phía bên trái bọn họ, hai tên Tử thần Thực tử xuất hiện bên đài phun nước trong vườn, bắn bùa chú về phía họ và đuổi theo họ.

     "Chạy đi!" Hermione hét lên, và sáu người bọn họ tuyệt vọng chạy về phía cổng dinh thự, với những Tử thần Thực tử đang la hét ầm ĩ phía sau họ. Harry nhìn thấy một bóng đen khác xuất hiện từ phía sau hàng rào được cắt tỉa gọn gàng ở phía trước.

     "Stupefy!" Cậu hét lên, chỉ vào Tử thần Thực tử. Người đàn ông nhanh nhẹn né tránh bùa choáng, nhưng bị trúng bùa hóa đá do Luna niệm. Hắn ta ngã ngửa ra sau, và sáu người chạy vụt qua hắn với tiếng kêu lạch cạch.

     "Cảm ơn!" Harry nói. Hermione quay lại và giải phóng một phép thuật rào chắn quy mô lớn. Hai Tử thần Thực tử đâm sầm vào bức tường trong suốt và loạng choạng lùi lại vài bước.

     "Đẹp quá!" Ron huýt sáo, nhưng Hermione cau mày: "Nhanh lên, chúng ta phải ra khỏi cửa trước khi có thể Độn thổ."

     Kéo theo một yêu tinh bị thương và bất tỉnh, trong nháy mắt đã đi được mấy trăm mét từ dinh thự đến cổng. Sáu người bọn họ đứng trước cánh cổng sắt cao lớn ở lối vào dinh thự. Không có khóa, nhưng hai cánh cửa đóng chặt. Harry lo lắng đẩy cánh cổng sắt, nhưng nó thậm chí không hề rung chuyển, trông giống một bức tường hơn là một cánh cửa.

     "Alohomora!" Mồ hôi túa ra trên trán anh. Anh dùng đũa phép gõ vào cánh cửa sắt, tạo ra tiếng vang trầm đục, nhưng vẫn không có tác dụng gì. Ba người cầm đũa phép vẫn đang chiến đấu với hai Tử thần Thực tử. Dean giữ Ollivander trong một tay và một tay giữ Griphook, lo lắng hỏi: "Còn câu thần chú nào khác không? Câu thần chú để mở cửa...."

     "Đừng nghĩ đến chuyện trốn thoát!" Một Tử thần Thực tử cười lạnh, "Chỉ có những người bị chủ nhân đánh dấu mới có thể đi qua cánh cửa sắt đó! Trên đường đi, ngươi đã kích hoạt ít nhất mười câu thần chú báo động, cậu Malfoy sẽ sớm quay lại!"

     Harry cảm thấy hụt hẫng. Hai bên là hàng rào cây thủy tùng cao ít nhất ba mét, và cánh cổng sắt thậm chí còn cao hơn hàng rào. Nếu họ có đủ thời gian, họ có thể đánh bại hai tên Tử thần Thực tử và tìm cách trèo ra ngoài, nhưng tiếng kêu kinh hoàng của Dean đã ngay lập tức dập tắt hy vọng của cậu.

     Cậu ngẩng đầu lên. Sáng sớm mùa xuân, mặt trời không nhìn thấy được. Chỉ có một luồng ánh sáng trắng mát mẻ xuất hiện trên bầu trời phủ đầy mây đen. Những luồng khói đen đang nhanh chóng bay về phía anh. Một ý nghĩ ngẫu nhiên đột nhiên xuất hiện trong đầu Harry. Có lẽ cậu nên cảm ơn phép thuật chống Độn thổ mạnh mẽ của Phủ Malfoy - họ phải bay khoảng hai kilomet trước phủ thay vì xuất hiện ngay trước mặt cậu.

     Cuộc trốn thoát đã thất bại chỉ trong vòng một phút. Harry tuyệt vọng nghĩ, và bước lùi lại để đứng cùng với những người bạn đồng hành của mình. Ron và Luna đang run rẩy trong tay cầm đũa phép, trong khi khuôn mặt nhợt nhạt của Hermione nhìn chằm chằm vào bầu trời bằng đôi mắt màu hổ phách, đôi mắt sáng một cách đáng ngạc nhiên -

     Có lẽ cô ấy có ý tưởng khác? Cô ấy là người thông minh và có năng lực nhất.

     Bùm!

     Có một tiếng nổ lớn ở giữa sáu người, và Harry nhìn xuống và thấy Dobby, con gia tinh vừa mới Độn thổ.

     "Harry Potter!" Cậu ta nhìn chằm chằm bằng đôi mắt to, toàn thân run rẩy, nhưng vẫn nói rất chắc chắn: "Dobby đến đây để cứu cậu!"

     "Phép thuật Chống Hiện Hình của phù thủy không có tác dụng với yêu tinh!" Hermione kêu lên, nắm lấy tay yêu tinh. "Bạn có thể Hiện Hình ra khỏi đây được, đúng không?"

     "Tất nhiên rồi, cô Granger, Dobby có thể!" Cậu ta nói lớn, ưỡn ngực mỏng ra.

     "Bạn có thể mang theo bao nhiêu người cùng một lúc?"

     "Dobby chưa thử, nhưng Dobby nghĩ năm người sẽ không thành vấn đề-"

     "Tốt lắm!" Hermione bình tĩnh nói, trong khi đưa tay đẩy Luna và Dean ra trước Dobby. Dean vẫn cầm Ollivander và Griphook trong tay, và Hermione nhét thanh kiếm vào tay Luna. "Bây giờ hãy mang chúng theo và đi đi."

     "Ngôi nhà vỏ sò của Bill và Fleur!" Harry nói. "Có những phép thuật phòng thủ ở đó có thể giúp chúng ta ẩn náu một thời gian!"

     "Đúng rồi, Shell Cottage, Dobby, sau khi đưa bọn họ về, hai người phải quay lại đây đón chúng tôi ngay, được không?"

     "Được!" Dobby vươn tay ra và nắm lấy Luna và Dean, biến mất trong vụ nổ dữ dội. Tử thần Thực tử ở phía đối diện lập tức nhận ra con mồi ít đi, chúng hét lên giận dữ, lao ra từ phía sau những bức tượng cẩm thạch làm nơi ẩn núp, hung hăng tấn công. Bộ ba dựa vào nhau và vẫy đũa phép. Rõ ràng là họ có thể biểu diễn tốt hơn trong cơn khủng hoảng so với trận chiến né tránh và đuổi bắt vừa rồi. Mười giây sau, Harry và Hermione đã hạ gục họ bằng một số Phép thuật choáng váng liên tiếp.

     ——Còn ba mươi giây nữa.

     Khói đen đang tiến gần đến cổng dinh thự. Cách đó năm mươi mét, những Tử thần Thực tử đeo mặt nạ bạc ngã xuống đất từng tên một. Hermione nhìn thấy khuôn mặt vàng sẫm và mí mắt sưng húp của Bellatrix. Phía sau bà ta, một số Tử thần Thực tử tránh đường cho mụ và chủ nhân của dinh thự Malfoy xuất hiện.

     Khuôn mặt của cậu tràn ngập sự tức giận, toàn thân lạnh lẽo , tóc cùng áo choàng đều tung bay, đũa phép trong tay cậu chỉ thẳng về phía họ.

     Bellatrix nhe hàm răng vàng khè, nhìn ba người bị nhốt ở cổng sắt như mèo vờn chuột, cười khẩy: "Haha, nhìn xem đây là ai, Harry Potter! Bây giờ ngươi còn lý do gì để ngăn cản ta nữa, Draco?"

     "Tôi mừng vì Potter là người bị bắt." Draco lạnh lùng nói, "Nhưng điều tôi muốn biết hơn là tại sao bọn họ lại trốn thoát khỏi ngục tối ngay sau khi tôi nhận được tín hiệu hỗ trợ của dì và dẫn mọi người đến Hogsmeade!"

     Bellatrix đang ở trong phòng và theo bản năng muốn chửi thề, nhưng sự thật có vẻ đúng như những gì cậu ta nói. Trong đám thủ hạ của bà ta có một kẻ phản bội! Bellatrix vừa hoảng sợ vừa tức giận, nhưng chỉ cần có thể bắt được ba người này, bất kỳ sai lầm nào cũng không thành vấn đề!

     Hàng chục Tử thần Thực tử chĩa đũa phép vào ba tên đào tẩu đang đứng cạnh nhau và bước về phía họ với tốc độ đều đặn. Chỉ mất mười mấy giây trước khi chúng bị bắt lại và bị ném vào ngục tối. Lòng bàn tay Hermione đầy mồ hôi trơn trượt. Cô nhìn chằm chằm vào đôi mắt xám nhạt đang tiến về phía mình mà không chớp mắt. Ánh sáng tuyệt đẹp như đá quý đó cực kỳ lạnh lẽo - nhưng không có ý định giết người.

     Cô ấy đột nhiên mỉm cười.

     Khoảng cách đã được rút ngắn chỉ còn mười mét. Harry thở hổn hển và đầu gối Ron hơi run rẩy. Nhưng vào lúc này, một tiếng nổ đột ngột vang lên.

     Bellatrix cau mày cảnh giác, còn Malfoy bên cạnh bà ta thì thay đổi biểu cảm và đột nhiên vung đũa phép!

     Phép thuật trong không gian hạn hẹp giống như một cái bóng đen, nhanh chóng bao phủ bọn họ, mặc dù phản ứng của cậu rất nhanh, nhưng vẫn không đuổi kịp tốc độ của bóng đen đó. Giữa tiếng gầm của Bellatrix, hơn bốn mươi Tử thần Thực tử bất lực nhìn một yêu tinh xấu xí tóm lấy tù nhân quan trọng của chúng và biến mất không dấu vết. Phép thuật của Malfoy chỉ sai 0,1 giây, nhưng vẫn không thể bắt kịp họ.

     Toàn bộ phủ Malfoy đột nhiên chìm vào sự im lặng đáng sợ.

     "Tốt, rất tốt!" Draco cất đũa phép đi, nghiến răng, suy nghĩ cách chịu đựng cơn giận của chủ nhân! Áp lực tàn bạo làm bọn Tử thần Thực tử sợ hãi. Đây là lần đầu tiên chúng nhìn thấy cậu ta không giấu được sự tức giận, "Trước con mắt của một nhóm lớn những kẻ tinh nhuệ của Tử thần Thực tử. Cúac ngươi lại giống như một bụi cây mọc ven đường!" Cậu nhấn mạnh từ "tinh nhuệ". Mặc dù cậu đang mắng tất cả Tử thần Thực tử, nhưng đôi mắt cậu lại rực cháy nhìn Bellatrix, người chưa kịp niệm chú.

     "Ta sẽ báo cáo chuyện này với chủ nhân một cách đàng hoàng. Trước khi ta bị trừng phạt, hy vọng các ngươi nghĩ cách chịu đựng cơn tức giận của chủ nhân!".

     Anh ta bước vào dinh thự mà không ngoảnh lại. Những Tử thần Thực tử kiêu ngạo nhìn theo bóng lưng anh ta. Không ai nói gì, ngay cả Bellatrix.

     Tất cả bọn họ đều đang cân nhắc xem liệu mạng sống của họ có đủ mạnh mẽ để chống lại cơn thịnh nộ của Voldemort hay không.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro