4

  Từ khi Miya Osamu có kí ức đến nay, nii-san luôn trầm mặc ít nói, một mình một người, phảng phất có bức tường vô hình ngăn cách. Hắn lãnh đạm, nhìn người khác đều lộ vài phần lạnh nhạt.

  Nhưng hắn đối người khác ôn hòa hơn anh em một ít.

  Vì cái gì?

  Miya Osamu không hiểu, hắn biết Atsumu cũng nghi vấn. Bởi vì khi còn nhỏ Atsumu thường chỉ vào hướng nii-san hỏi mẹ: "Vì cái gì hắn khác nii-san của người khác? Hắn thật là nii-san chúng ta sao?"

Hắn gào lên hỏi, mặc kệ nii-san đang luyện bóng sau nhà. Có thể nghe rõ ràng.

  Mỗi lần như vậy, mẹ đều bảo: "Tích cách Himeru như vậy, hắn không biết ở chung với các ngươi như nào. Hắn thích các ngươi."

  Nii-san thật sự thích chúng ta sau?

  "Sao có thể Samu!! Nếu thích hắn sẽ bày ra biểu cảm đó sao? Hắn mới không..." Miya Atsumu dường như không cam lòng cũng không muốn thừa nhận điều đó, đột ngột dừng câu chuyện. Lát sau hắn lại bực bội nói: "Phiền chết, ai sẽ để ý tên kia? Ngươi sao lại thế này? Muốn giống bé gái kêu hắn onii-chan sao? Vậy ngươi phải kêu ta một tiếng a!!"

  "Đồ con lợn nói gì vậy!! Ai sẽ kêu ngươi nii...  Không phải ngươi mới là bé gái đi?!" Miya Osamu đen mặt, trên đầu nổi lên 💢, không chút kiêng dè cho hắn một quyền.

  Hai người bởi vậy đánh lên rồi.

  Nhưng khi đó Miya Osamu tin lời mẹ nói, Miya Atsumu cũng vậy.

  Nhưng rõ ràng là người một nhà, nii-san rất ít xuất hiện bên cạnh bọ họ.

  Cho nên, không đơn giản là quan hệ huyết thống hay tình thân quấy phá vẫn là xuất phát từ tò mò. Cặp song sinh khi còn nhỏ luôn thích nhìn gắt gao vào nii-san.

  Ở nhà ăn, bọn họ nổi giận đùng đùng trừng mắt, cố ý lớn tiếng ồn ào khiến đối phương chú ý. Tuy nhiên lúc sau không ngoài ý muốn bị ba mẹ xử lí.

  Mỗi khi nii-san về từ cửa hàng tiện lợi, bọn họ sẽ trộm nhìn nhất cử nhất động của hắn. Chờ đến tối, thở hổn hển dọn ghế lấy đồ ăn vặt của nii-san.

  Đương nhiên.

  Bọn họ cũng thích ghé vào cửa sổ lầu hai, xem nii-san lót bóng.

  Nhìn chăm chú vào người dưới lầu hai chân đứng vững, đầu gối hơi uốn lượn, thân thể nghiêng về trước, đôi tay khép lại, cánh tay banh thẳng. Hình thành thể cân bằng, vững chắc.

  Khi quả bóng tiếp xúc cánh tay, nháy mắt thiếu niên lời dụng lực nhỏ đàn hồi và cánh tay ổn định khống chế, thuần thục lót bóng.

  ...

  Nii-san chơi bóng dường như có lực hấp dẫn, bộ dáng mạnh mẽ lại thu hút.

  Cảnh tưởng đó đối cặp sinh đôi có lực hấp dẫn trí mạng.

  Là sức hút của quả bóng sao? Vẫn là khát vọng bị nii-san coi trọng nên mới cảm thấy bị hấp dẫn?

  Miya Osamu không biết.

  Nhưng Miya Atsumu biết.

  "Samu!!! Ta muốn trộm quả bóng đó!!!"

  Dòng suy nghĩ của Miya Osamu bị cắt đứt, sửng sốt một giây, quay đầu mắng to: "Kêu lớn vậy làm gì, lỗ tai muốn điếc! Ngươi như thế nào đột nhiên như vậy?"

  "Mặc kệ, đêm nay liền trộm quả bóng kia, ta cũng muốn đánh! Đó là quả bóng gì, nhìn rất sảng khoái!" Miya Atsumu làm ngơ sự giận dữ của người bên cạnh. Ánh mắt đuổi theo người chơi bóng dưới lầu, trên mặt căm giận lớn tiếng tuyên bố: "Ta chắn chắn chơi giỏi hơn tên kia."

  "Đừng tự quyết định... Chúng ta cũng không biết đánh như nào, ngươi thậm chí không biết quả bóng đó tên gì!!"
 
  "Ngươi nói kiểu gì thế? Tóm lại trộm bóng trước."

  Hai người ta một chữ ngươi một chữ, cãi nhau âm ỉ bày âm mưu.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro