Chương 33: Ngày đầu nhập học

Trong suốt chặng đường ngắn còn lại, không xảy ra chuyện gì nữa. Cuối cùng, khi đoàn tàu dừng lại ở ga Hogsmeade, một cảnh hỗn loạn táo tác diễn ra: cú rúc inh tai, mèo ngao nhức óc, và dưới cái nón của Neville là con cóc của nó cũng bắt đầu kêu ộp ộp. Trên sân ga nhỏ, trời lạnh buốt, mưa vẫn đang rủ xuống những tấm màn lạnh giá.

-Học sinh năm thứ nhất đi theo lối này!

Nghe giọng nói quen thuộc ấy, Harry, Ciara, Ron và Hermione cùng quay đầu nhìn lại, và nhìn thấy hình dáng đồ sộ của lão Hagrid đứng ở tuốt đầu kia của sân ga. Lão đang ra hiệu và hướng dẫn mấy đứa lính mới tò te mặt mày hãi sợ của năm thứ nhất đi tiếp hành trình "truyền thống" băng ngang mặt hồ. Lão gào qua đầu đám đông:

-Bốn đứa bây khỏe hết hả?

Cả bốn đứa giơ tay vẫy chào lão Hagrid, nhưng chúng chẳng thể có cơ hội nào để nói chuyện gì với lão cả, vì đám đông chung quanh tụi nó cứ ép đẩy tụi nó tiến dọc theo sân ga. Cùng với tất cả học sinh còn lại của trường Hogwarts, Harry, Ciara, Ron, và Hermione bước ra một con đường lầy lội, nơi có ít nhất hàng trăm cỗ xe đang đậu sẵn, chờ đưa đám học sinh từ năm thứ hai trở lên về lâu đài. Harry đoán là mỗi cỗ xe được kéo bằng một con ngựa vô hình, bởi vì khi tụi nó đã trèo lên xe và an vị, thì cỗ xe tự chạy, lắc lư, dằn xóc suốt đoạn đường.

Cả Harry và Ciara đều có vẻ bần thần yếu ớt, đặc biệt là Ciara, sau khi trở lại toa tàu đến bây giờ trông cô chẳng khá lên chút nào mà thậm trí còn mệt mỏi hơn lúc trước. Ron và Hermione đi bên cạnh vẫn luôn để mắt canh chừng bọn nó, như sợ cả hai lại lăn đùng ra một lần nữa.

Cỗ xe khập khểnh tiến về phía đôi cánh cổng sắt nguy nga được trang trí lộng lẫy, hai bên có hai cột đá mà trên cùng là tượng của đôi lợn lòi có cánh. Harry cũng nhìn thấy thêm hai viên giám ngục Azkaban cao lêu nghêu và trùm đầu kín mít đứng gác ở hai bên. Một cơn ớn lạnh hăm he nuốt chửng nó lần nữa. Nó dựa lưng vào cái lưng ghế gồ ghề và nhắm mắt lại cho đến khi cỗ xe qua khỏi cánh cổng.

Giờ thì con đường đổ dốc dài về phía toà lâu đài nên cỗ xe chạy cũng nhanh hơn. Hermione đang chồm qua cửa sổ nhỏ của cỗ xe để ngắm nhìn những tháp canh và tháp ký túc xá đang hiện ra lớn dần, rõ dần. Cuối cùng cỗ xe dừng lại, khi vừa đặt chân xuống đất, cả bọn nghe thấy một giọng nói nhừa nhựa với âm sắc hí hửng:

-Mày xỉu hả Potter? Thằng Neville nói có đúng không? Mày thiệt tình xỉu sao?

Malfoy thúc cùi chỏ chen qua mặt Hermione để chặn đường Harry trước khi nó bước lên được mấy bậc thềm đá của toà lâu đài. Mặt Malfoy hí ha hí hửng và đôi mắt nó thì long lên sự gian xảo ác độc.

Hai hàm răng của Harry nghiến chặt:

-Tránh đường, Malfoy.

Malfoy nói lớn:

-Mày có xỉu theo nó không, Ron? Viên giám ngục Azkaban già khú ghê tởm ấy có làm ày té đái trong quần không hả Weasley?

-Có chuyện rắc rối gì đó?

Giọng nói nhẹ nhàng của giáo sư Lupin vang lên khi ông bước xuống từ một cỗ xe vừa chạy đến.

Malfoy ném một cái nhìn xấc láo vào giáo sư Lupin, cùng với bộ áo chùng vá víu như áo cái bang và cái va li cũ sờn te tua của ông. Malfoy nói, giọng đượm một chút châm chọc:

-Ô... Thưa giáo sư, không có gì ạ...

Rồi nó nháy mắt cười khinh khỉnh với Crabbe và Goyle, dẫn hai đứa nó lên bậc thang vô tòa lâu đài.

Hermione thúc vô lưng Ron để hối nó đi mau lên, cả bốn đứa chẳng mấy chốc hòa vô trong đám học sinh đông đúc kéo đàn kéo lũ lên các bậc thềm, bước qua cánh cửa đồ sộ bằng gỗ sồi, đi vào tiền sảnh có hình cái hang được những ngọc đuốc cháy bập bùng thắp sáng rực. Cuối hành lang này là những bậc thang cẩm thạch dẫn lên các tầng lầu.

Bên phải hành lang tiền sảnh là cánh cửa vào Đại Sảnh đường đang mở rộng. Harry bước theo đám đông đi về phía đó. Nhưng nó chưa kịp ngắm nghía cái trần Đại Sảnh được phù phép thành bầu trời, một bầu trời đen thui đầy mây vào tối hôm đó, thì nó nghe tiếng gọi:

-Harry! Ciara! Hermione! Cả ba trò lại đây, cô cần gặp.

Harry, Ciara và Hermione quay đầu lại, hết sức ngạc nhiên. Giáo sư McGonagall, cô giáo dạy môn Biến và là chủ nhiệm của nhà Gryffindor, đang nhóng gọi ba đứa nó qua những cái đầu lúc nhúc trong đám đông. Giáo sư McGonagall là một bà giáo nghiêm trang đứng đắn, để tóc dài búi lại thành một búi tó chặt chẽ, và đôi mắt sắc của bà đóng khuôn trong một cặp mắt kiếng hình vuông.

Harry chen lấn mở đường đi về phía cô giáo chủ nhiệm với linh tính về điềm chẳng lành. Giáo sư McGonagall luôn có cái cách khiến cho Harry cảm thấy ắt hẳn là nó đã làm điều gì sai trái.

Nhưng giáo sư bảo:

-Các con không cần lo lắng quá như vậy. Cô chỉ có vài lời muốn nói với các con trong văn phòng của cô. Con cứ đi tới đi, Ron.

Cả ba đứa đi theo giáo sư McGonagall băng ngang tiền sảnh, lên cầu thang cẩm thạch và đi dọc theo một hành lang.

Khi tất cả đã vào trong văn phòng giáo sư McGonagall, một căn phòng nhỏ nhưng có một lò sưởi ro rất ấm áp chào đón, giáo sư ra dấu cho Harry, Ciara và Hermione ngồi xuống. Bà cũng ngồi xuống sau cái bàn giấy và bắt đầu nói ngay:

-Giáo sư Lupin đã gởi cú tới trước báo rằng con bị bệnh trên tàu lửa, phải không Harry, Ciara?

Nhưng Harry chưa kịp trả lời thì có tiếng gõ nhẹ lên cánh cửa, và bà Pomfrey, y sĩ của trường, đã hối hả lao vô phòng.

-Con khỏe mà. Con không cần gì hết...

Bà Pomfrey không đếm xỉa gì đến điều Harry nói. Vừa thấy Harry bà đã kêu lên:

-Ủa? Là trò đó hả?

Rồi bà cúi xuống thật sát Harry, chăm chú nhìn nó. Bà nói:

-Tôi chắc là trò lại làm một chuyện nguy hiểm gì đó nữa phải không?

Giáo sư McGonagall đỡ lời:

-Chỉ tại viên giám ngục Azkaban thôi, Poppy à!
Cả hai người đàn bà trao đổi với nhau một cái nhìn bí ẩn, bà Pomfrey tặc lưỡi ra vẻ không hài lòng:

-Trường học gì mà đầy giám ngục Azkaban như thế chứ!

Bà vạch tóc Harry lên và rờ trán nó:

-Trò này sẽ không phải là đứa đầu tiên ngất xỉu đâu. Ừ, nó đổ mồi hôi lạnh toàn thân rồi đây. Bọn giám ngục thật là dễ sợ. Và cái hậu quả mà họ gây ra cho những người vốn đã mỏng manh...

Harry cãi ngang:

-Con đâu có mỏng manh.

-Dĩ nhiên trò thì không rồi.

Bà Pomfrey bắt mạch Harry, lơ đãng nói xuôi theo nó. Giáo sư McGonagall hỏi bằng giọng cả quyết:

-Tình trạng trò này ra sao? Có cần nghỉ ngơi trên giường không? Hay là có lẽ để trò ấy nằm lại trong bệnh thất đêm nay?

Harry nhảy dựng lên:

-Con khỏe mà! Cô nên kiểm tra cho Ciara, em ấy trông có vẻ không ổn lắm.

Theo lời của Harry, bà Pomfrey quay sang Ciara:

-Tệ thật. Ta đã nhắc nhở trò phải biết chăm sóc tốt cho bản thân mà, trò có chắc là mình đã làm đúng như thế không?

-Em ấy vốn rất bình thường nhưng sau khi gặp giám ngục trông em ấy có vẻ càng ngày càng yếu.

-Có lẽ trò không thể dự buổi lễ nhập học được rồi. Tốt nhất trò nên ở lại bệnh thất đêm nay để ta theo dõi thêm.

Nghe vậy, Ciara vội lắc đầu, cô không nghĩ sức khỏe của mình yếu đến nỗi, ngày đầu tiên nhập học đã phải vào bệnh thất.

-Đừng coi thường bệnh tình của mình như vậy, Ciara. Nó tệ hơn trò nghĩ đấy. Và đương nhiên ta cũng không muốn phải gặp trò trong tình trạng bất tỉnh thêm một lần nào nữa đâu.

-Phải đó, Ciara. Anh sẽ nói lại với anh Percy sau.

Mặc dù không muốn nhưng Ciara cũng chẳng còn cách nào khác ngoài làm theo lời bọn họ.

Giáo sư McGonagall vẫn sắc giọng hỏi lại:

-Con có chắc là con cảm thấy khỏe không, Harry?

Harry đáp:

-Thưa cô, khỏe ạ.

-Vậy thì tốt. Ciara, con đến bệnh thất cùng bà Pomfrey đi. Còn Harry vui lòng đứng đợi bên ngoài một lát trong khi cô nói đôi lời với Hermione về thời khóa biểu học tập của trò ấy. Sau đó chúng ta sẽ cùng đi xuống lầu để ăn tiệc.

Ciara bước ra hành lang với bà Pomfrey. Bà vừa lầm bầm làu bàu vừa đi về bệnh thất. Sau khi làm đủ mọi loại kiểm tra, chắc chắn cô không bị làm sao, bà mới thôi không nhìn cô chằm chằm, để cho cô nghỉ ngơi.

Bệnh thất bấy giờ không còn một ai ngoài Ciara. Ngả lưng lên giường, lúc này cô mới cảm thấy thần kinh đang căng chặt như được giãn ra. Mắt nhìn chòng chọc trần nhà, trong đầu cô bộn bề suy nghĩ. Từ khi nhập học Hogwarts đã có quá nhiều chuyện xảy ra, nó gợi lại cho cô những chuyện cô không muốn nhớ lại nhất. Đột nhiên cô nở một nụ cười tự giễu:

"Đây là đang nhắc nhở mình không được phép quên sao?"

Nhắm mắt lại, Ciara từ từ chìm vào giấc ngủ, ngày hôm nay có vẻ thật mệt mỏi đối với cô.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro