Chương 41: Bức tranh Bà Béo
-Chào mừng quý khách!
-Tôi mua cái này.
-15 Sickle.
-Hôm nay có vẻ ồn ào hơn mọi ngày, bên ngoài kia đang có chuyện gì vậy?
-À, hôm nay học sinh trường Hogwarts có một chuyến đi đến thăm nơi này.
-Ồ, vậy sao. Cảm ơn.
-Này, khoan đã ngài trả thừa tiền rồi.
Nhưng vừa ngẩng đầu lên thì ông ta đã không thấy người đàn ông lúc nãy đâu.
Vào thời điểm này, Hermione đang đứng trước tiệm Công Tước Mật chờ đợi Ron, bỗng cô bé nghe thấy một giọng nói trầm thấp vang lên bên tai mình.
-Chào em, cô bé.
Trước mặt cô là một người đàn ông với gương mặt rất đẹp.
-V... Vâng, chào anh.
-Chúng ta từng quen nhau sao?
-Không phải, chỉ là trong tiết trời này, em lại mang đến một hơi thở rất khác lạ. Tôi thật sự không kìm lòng được mà muốn làm quen.
Hermione như hiểu ra anh đang muốn nói cái gì, cô bé mỉm cười sờ lên cổ mình:
-Anh là đang nói đến thứ này sao?
Trên cổ Hermione là một chiếc khăn len màu xám, được đan tay tỉ mỉ, rất dày, gần như che kín cả mũi cô bé. Chuyến đi thăm làng Hogsmead diễn ra vào cuối tháng mười, đêm trước Halloween. Thời tiết hiện tại chưa phải là lạnh lắm, huống hồ ngày hôm nay trời đặc biệt ấm áp nhưng Hermione lại quàng thêm một chiếc khăn dày giống như trời rất lạnh, điều này cũng đã khiến Ron thắc mắc, mặc dù vậy cô bé vẫn cứ khăng khăng mang theo nó đi.
-Chiếc khăn này là do người bạn thân nhất của em tự tay đan tặng em, nó có mùi hương của cậu ấy, thể hiện lên tính cách của cậu ấy, em rất thích nó, chính vì vậy mới mang theo.
-Bạn của em sao?
-Phải, cậu ấy là một người bên ngoài thì lúc nào cũng đều trông rất lạnh lùng nhưng thật ra bên trong thì lại vô cùng chu đáo, ấm áp.
...
Mải kể về Ciara, một lúc sau Hermione mới phát hiện ra người trước mặt hình như từ nãy tới giờ vẫn luôn im lặng, ngẩng đầu lên, cô đã ngẩn người. Anh ta đang nhìn cô mà mỉm cười, không phải, giống như người này đang nhìn chiếc khăn quàng cổ của cô thì đúng hơn. Nhưng lúc này, Hermione không hề chú ý đến chuyện bất thường đó, cô bị thu hút bởi nụ cười của anh ta, đấy là một nụ cười rất mê người.
----------
Bước đi trên hành lang dẫn tới kí túc xá, vô số ánh mắt hướng về phía Ciara, đi kèm theo đó là những lời thì thầm:
-Là con nhỏ đó kìa.
-Chuyện cậu kể là thật sao?
-Phải, lúc nó nói cũng có rất nhiều người chứng kiến, mình có thể chắc chắn là nó không hề bị câm.
-Chẳng phải là bà Pomfrey cũng không chữa được à? Sao chưa gì đã chữa khỏi rồi?
-Cậu còn không hiểu sao? Có vẻ em gái Chúa Cứu Thế cũng không vô hại như vẻ bề ngoài của cô ta đâu.
...
Lướt nhanh qua những người đó, cô còn chẳng thèm liếc mắt về phía bọn họ. Vừa chui qua cái lỗ Bà Béo, bầu không khí vốn đang ồn ào, náo nhiệt bỗng trở nên im bặt lại. Harry là người lên tiếng đầu tiên, phá vỡ sự yên tĩnh này:
-Em được phép rời khỏi bệnh thất rồi sao? Mau lại đây, Ron và Hermione đang kể về chuyến đi thăm làng Hogsmead của hai cậu ấy.
Từ từ bước đến ngồi bên cạnh họ, Ron tiếp tục kể về việc nó đã đến Tiệm Giỡn của Zonko, rồi lại kể đến Lều Hét. Lúc này, Ciara mới cảm thấy mọi người tiếp tục bắt đầu công việc đang dang dở của mình mà thôi không để ý đến cô.
Đột nhiên Ron dừng lại quay sang hỏi Hermione:
-À, mình thấy bồ có nói chuyện với ai đó phải không?
-Cũng không có gì đâu, anh ta chỉ hỏi thăm một chút mà thôi.
Ron thắc mắc
-Mình thấy anh ta trông rất quen.
Lúc bấy giờ, Hermione mới chợt ngộ ra:
-Bồ nói mình mới để ý, quả thật trông rất quen, hình như gần đây mình đã gặp rồi.
Nói rồi Hermione ngay lập tức phủ nhận:
-Chắc là nhầm lẫn với ai đó thôi, vì anh ta tỏ ra không hề quen biết mình mà.
Nghe cô bé nói vậy, Ron cũng thôi không hỏi nữa, đem chuyện chẳng mấy quan trọng này vứt ra sau đầu, tiếp tục kể về chuyến đi của mình.
Ciara ngồi bên cạnh vẫn chỉ luôn im lặng, chăm chú lắng nghe câu chuyện của bọn họ mà không nhận ra một điểm khác lạ nào. Nhưng cô lại không hề biết rằng người đàn ông mà hai người nhắc đến không đơn giản như vậy.
Hermione bỗng nhìn Harry lo ngại:
-Bồ đã làm gì hôm nay? Bồ có làm xong bài tập nào không?
-Không.
Harry nói:
-Thầy Lupin pha mình một tách trà trong văn phòng của thầy. Rồi thầy Snape bước vô...
Harry kể hết cho ba người nghe chuyện về cái cốc thuốc mà giáo sư Snape mang đến cho thầy Lupin. Miệng Ron há hốc ra, nó thở phập phồng:
-Thầy Lupin uống thuốc đó hả? Thầy có điên không?
Hermione coi giờ:
-Tụi mình nên xuống Đại Sảnh Đường thôi, mấy bồ biết đó, dạ tiệc sẽ bắt đầu trong năm phút nữa...
Bốn đứa vội vã chui qua cái lỗ chân dung để nhập vào đám đông. Tụi nó vẫn không ngừng bàn bạc về thầy Snape. Hermione hạ thấp giọng, liếc nhìn chung quanh với vẻ căng thẳng:
-Nhưng nếu mà ổng... mấy bồ cũng biết mà, nếu mà ổng tìm cách... cách đầu độc thầy Lupin... thì ổng đâu có dại gì mà làm trước mặt Harry.
Harry nói:
-Ừ, có thể.
Tụi nó đến Tiền sảnh và băng ngang Đại Sảnh đường. Nơi đây đã được trang trí bằng hàng trăm và hàng trăm trái bí rợ thắp đầy nến, một đám mây dơi sống vỗ cánh chấp chới, và rất nhiều cờ đuôi nheo màu cam rực rỡ cứ lờ lững bơi ngang qua vòm trần Sảnh đường đầy bão tố y hệt những con rắn nước chói lòa.
Đồ ăn ngon tuyệt; đến như Ron và Hermione đã no ứ đến suýt nổ bung ra vì kẹo Công tước Mật, cũng ráng ăn mỗi món đến hai hiệp. Harry cứ liếc chừng lên bàn giáo viên. Giáo sư Lupin trông vẫn mạnh khỏe và vui tươi như thường; thầy đang hăng hái nói chuyện có minh họa bằng điệu bộ cho giáo sư tí hon Flitwick, người dạy bộ môn Bùa chú. Harry đưa mắt dọc theo bàn, tới chỗ thầy Snape ngồi. Không biết là do Harry tưởng tượng ra, hay quả thực là đôi mắt của thầy Snape đang nhìn thầy Lupin nhấp nháy liên hồi một cách phi tự nhiên?
Bữa tiệc kết thúc với một cuộc vui do những con ma trường Hogwarts phục vụ. Mấy con ma này đột ngột hiện ra từ những bức tường hoặc trồi lên từ những cái bàn để biểu diễn một màn bay lượn ngoạn mục. Nick-Súyt-mất-đầu, con ma nhà Gryffindor, thành công vang dội với tiết mục phục hiện vụ chặt đầu ông mà chưa đứt hẳn.
Buổi tối thú vị đó khiến tâm trạng Ciara khá hơn một chút, không bị suy chuyển chút nào trước những lời bàn tán xung quanh mình, mà vốn dĩ cô cũng không hề quan tâm đến nó.
Harry, Ciara, Ron và Hermione tuôn theo những học sinh khác của nhà Gryffindor dọc theo hành lang quen thuộc trở về tháp Gryffindor, nhưng khi đi đến được bức chân dung Bà Béo ở cuối hành lang, tụi nó thấy học sinh đang túm tụm chật cứng nơi đó.
Trong khi bọn nó còn chưa biết chuyện gì đang diễn ra thì giáo sư Dumbledore đã đến, đi nhanh về phía bức chân dung. Học sinh nhà Gryffindor đứng ép vào nhau để cụ Dumbledore đi qua; Harry, Ciara, Ron và Hermione cũng thừa cơ tiến sát tới để coi có chuyện rắc rối gì.
Bà Béo đã biến mất khỏi bức chân dung, và bức tranh thì bị rạch chém tàn bạo đến nỗi vụn vãi rơi đầy sàn, nhiều mảng lớn của bức tranh đã bị xé tả tơi hoàn toàn.
Cụ Dumbledore nhìn quanh bức tranh đã bị tàn phá rồi quay lại, với đôi mắt ảm đạm, và thấy giáo sư McGonagall, giáo sư Lupin và giáo sư Snape cũng vừa vội vã đi tới.
Cụ Dumbledore nói:
-Chúng ta cần phải tìm ra bà ấy. Giáo sư McGonagall, cô làm ơn đi tìm ngay thầy Filch và bảo ông ấy đi tìm Bà Béo ở mọi bức tranh trong lâu đài.
Một giọng cười khúc khích vang lên:
-Mấy người sẽ gặp may đấy!
Chính là con yêu tinh siêu quậy Peeves, đang nhởn nhơ bên trên đầu đám đông, hí hửng như từ trước giờ nó vẫn luôn hí hửng trước cảnh tan hoang hay lo lắng.
Cụ Dumbledore bình tĩnh hỏi:
-Ngươi ngụ ý gì hả, Peeves?
Cái cười của Peeves hơi héo đi một tý. Nó không dám xấc láo với cụ Dumbledore. Thay vì giọng cười cợt, nó đổi giọng nịnh hót nghe còn chướng hơn cả giọng cười khúc khích:
-Thưa ngài Hiệu trưởng tôn kính, thiệt là nhục: Bà Béo không có muốn bị ai ngó thấy đâu. Bả bây giờ te tua xơ mướp rồi. Tôi thấy bả chạy băng qua mấy bức tranh phong cảnh ở trên lầu bốn, trốn trong những rừng cây ấy, thưa ngài. Bả khóc chuyện gì đó, khủng khiếp lắm.
Peeves vui vẻ nói thêm, giọng không được thuyết phục lắm:
-Tội nghiệp!
Cụ Dumbledore bình thản hỏi:
-Bà ấy có nói là ai đã gây nên chuyện này không?
-Ô, có chứ, thưa ngài giáo sư Hiệu trưởng.
Peeves nói với vẻ mặt của một người đang ôm một trái bom tổ chảng trong hai tay.
-Ngài hiểu cho, hắn nổi điên lên khi Bà Béo không chịu cho hắn qua cửa.
Peeves lộn mèo lại, ngó giáo sư Dumbledore qua hai cẳng chân của nó:
-Cái thằng Sirius Black đó thiệt là nóng tính!
Giáo sư Dumbledore cho đưa tất cả học sinh nhà Gryffindor trở lại Đại Sảnh đường. Tụi nó ở đó được mười phút thì học sinh các nhà Hufflepuff, Ravenclaw và Slytherin cũng được đưa tới nhập bọn, đứa nào đứa nấy đều có vẻ cực kỳ bối rối.
Khi giáo sư McGonagall và thầy Flitwick đóng tất cả cửa vào Sảnh đường, giáo sư Dumbledore nói với học sinh:
-Các thầy cô và tôi cần hướng dẫn một cuộc kiểm tra khắp lâu đài. Tôi e rằng các con phải ngủ lại đây đêm nay vì sự an toàn của chính các con. Tôi yêu cầu các huynh trưởng canh gác ở các lối vào Sảnh đường và tôi giao trách nhiệm cho các Thủ lĩnh Nam sinh và Thủ lĩnh Nữ sinh, bất cứ động tĩnh nào cũng phải được báo cáo cho tôi ngay tức thì.
Giáo sư Dumbledore ngừng nói, chuẩn bị ra khỏi Sảnh đường thì sực nhớ ra:
-À, phải, các con cần...
Cụ Dumbledore chỉ cần vẫy nhẹ một cái cây đũa phép trong tay, mấy cái bàn dài liền bay véo vô sát tường và tự dựng mình lên đó; một cái vẫy khác, sàn Sảnh đường lập tức xuất hiện hàng trăm cái túi ngủ êm ái màu tía.
-Ngủ ngon đi các con.
Giáo sư Dumbledore đi ra và đóng cánh cửa lại.
Đại Sảnh đường lập tức vang lên tiếng rì rầm xao xác; những học sinh nhà Gryffindor đang kể lại cho cả trường biết chuyện gì vừa xảy ra. Percy rao lên:
-Tất cả hãy nằm vào túi ngủ. Mau lên đi, không nói chuyện nữa! Mười phút nữa sẽ tắt đèn!
Ron nói với Harry, Ciara và Hermione:
-Mau lên!
Tụi nó xí bốn cái túi ngủ, kéo chúng vô sát góc phòng. Hermione thì thầm một cách hồi hộp:
-Mấy bồ có nghĩ là Black vẫn còn ở trong lâu đài không?
Ron nói:
-Thầy Dumbledore hiển nhiên cho rằng Black có lẽ còn ở trong lâu đài.
Vẫn mặc nguyên một bộ đồ, tụi nó chui vào trong túi ngủ, chống mình trên cùi chỏ mà tiếp tục chuyện trò. Hermione nói:
-Cũng may là hắn chọn đêm nay để đột nhập, mấy bồ thấy không, nhè cái đêm tụi mình không có mặt trong tháp...
Ron nói:
-Mình đoán là hắn không còn biết ngày tháng nữa, bị vì đang đào tẩu mà. Hắn không nhớ ra đêm nay là lễ Hội Ma. Chứ không thì hắn đã nhào vô ngay chỗ này rồi.
Hermione rùng mình. Chung quanh tụi nó, mọi người đều hỏi lẫn nhau cùng hệt một câu hỏi:
-Làm sao hắn vào được tòa lâu đài?
Một học sinh nhà Ravenclaw nằm cách tụi nó một thước, nói:
-Có thể hắn biết cách độn thổ. Mấy bồ biết không, độn thổ rồi bỗng nhiên hiện ra ở đâu đó.
Một học sinh năm thứ năm nhà Hufflepuff nói:
-Có thế hắn cải trang.
Dean Thomas thì cho rằng:
-Hắn có thể bay vô đây chứ.
Hermione nói với Ron và Harry:
-Thiệt tình, hổng lẽ mình là người duy nhứt đã chịu khó đọc cuốn Hogwarts, Một Lịch Sử?
Ron nói:
-Có thể lắm. Mà sao vậy?
Hermione giải thích:
-Bởi vì, mấy bồ biết không, lâu đài không phải chỉ được bảo vệ bằng những bức tường, mà còn có đủ loại bùa phép ếm trên đó để ngăn chặn kẻ gian đột nhập. Người ta không thể độn thổ vô đây. Và mình muốn thử coi giả trang cách nào mà lừa được những viên giám ngục Azkaban. Họ canh gác kỹ lưỡng mọi ngóc ngách dẫn vào sân trường. Nếu hắn mà bay vô trường thì thể nào họ cũng phải thấy chớ. Còn thầy Filch thì biết tất cả mọi hành lang bí mật. Họ sẽ cho phong tỏa hết...
Percy hô lớn:
-Đèn sắp tắt ngay bây giờ. Tôi yêu cầu mọi người chui vào túi ngủ và không nói chuyện nữa.
Tất cả nến tắt phụt cùng một lúc. Ánh sáng duy nhứt còn lại là ánh sáng nhợt nhạt phát ra từ mấy con ma màu bạc đang trôi lãng đãng chung quanh trò chuyện với mấy huynh trưởng. Cái trần đã được ếm bùa phép để trông giống như bầu trời thực bên ngoài, giờ đây lấm tấm những ngôi sao. Với hình ảnh đó và tiếng thì thào vẫn còn rì rầm trong Sảnh đường, Ciara có cảm giác như thể mình đang ngủ ở ngoài trời trong làn gió nhẹ thoảng qua.
Cứ mỗi một giờ lại có một giáo viên trở vào Sảnh đường để xem xét coi mọi thứ có được yên tĩnh không.
Trong vài ngày tiếp theo đó, toàn trường không nói gì khác ngoài chuyện Sirius Black.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro