Chương 5: Đũa phép
Mặt trời soi chiếu rực rỡ trên hàng đống vạc chất bên ngoài cửa hàng gần họ nhất. Những cái vạc – đủ cỡ – bằng đồng có, bằng thau có, bằng thiếc có, bằng bạc cũng có. Một nhãn hiệu treo bên trên đống vạc cho biết: Tự khuấy – Xếp gọn được. Lão Hagrid nói.
-Chà các con sẽ cần một cái nhưng chúng ta hãy đi lầy tiền trước đã.
Cuối cùng ba bác cháu đến một toà nhà trắng như tuyết, cao vượt trên những tiệm quán thấp lè tè. Lão Hagrid thông báo:
-Gringotts.
Khi vào bên trong, Ciara đã rất ngạc nhiên, ngân hàng này được trông coi bởi các yêu tinh. Đó là lần đầu tiên cô nhìn thấy một sinh vật như vậy. Nhưng có vẻ như không có một ai giám vào đây trộm cướp.
Lão nói với một tên yêu tinh đang rảnh:
-Chúc buổi sáng yên lành. Chúng tôi đến để rút ít tiền trong tủ ông Potter.
-Ông có chìa khoá chứ?
-Có chứ, ủa chắc nó đâu đây thôi.
Sau khi lục tung tất cả các túi áo, cuối cùng lão cũng tìm được một chiếc chìa khoá bằng vàng bé tí xíu đưa cho tên yêu tinh, sau một hồi nói chuyện, cuối cùng họ được đưa đến một cánh cửa. Đương nhiên cũng không có gì kì lạ nếu bỏ quả phương pháp để đến cánh cửa này. Cánh cửa mở ra, bên trong là hàng đụn vàng, hàng cột bạc, hàng đống tiền đồng nhỏ. Lão Hagrid mỉm cười:
-Của các con tất cả đó.
Nghe thấy điều này Ciara và Harry thoáng sửng sốt, có vẻ như cha mẹ của hai đứa rất giàu có, vội nhặt một ít tiền bỏ vào túi sau đó cả hai theo con yêu tinh ra ngoài.
Sau đó lão Hagrid bảo yêu tinh đi đến một hầm bạc khác, hầm bạc đó còn nằm sâu hơn và bên trong hầu như trống rỗng ngoài một cái gói nhỏ bụi bặm gói trong một miếng giấy nâu nằm trên sàn. Lão Hagrid lập tức nhặt nó lên bỏ vào túi áo khoác. Harry cũng không quan tâm muốn biết thứ đó là gì, nhưng ngược lại Ciara cảm thấy rất hứng thú với gói nhỏ đó. Cô có thể cảm nhận được, thứ đó rất thú vị.
Ra khỏi Gringotts, lão hất đầu về phía cửa tiệm Trang phục mọi dịp của Phu nhân Malkin.
-Mua đồng phục trước đã.
Harry tưởng lão Hagrid dẫn mình vô tiệm, nhưng lão lại nói:
-Harry và Ciara nè, con có phật ý không nếu ta ghé vô quán Cái Vạc Lủng làm một ly? Mấy toa xe Gringotts hành ta quá sức.
Trông lão có vẻ còn hơi say xe, cho nên Harry và Ciara đành đi vô tiệm của phu nhân Malkin một mình.
Phu nhân Malkin là một mụ phù thủy mập lùn, cười toe toét và mặc đồ toàn màu hoa cà. Harry vừa há miệng toan nói thì bà đã tươm tướp:
-Đồng phục Hogwarts hả cưng? Ở đây có nhiều lắm, tha hồ cho con chọn. Nhưng trong kia lúc này có một quý ông trẻ tuổi đang thử đồ đấy.
Đằng sau cửa hàng, một thằng bé có gương mặt nhọn nhợt nhạc đang đứng trên cái bục một mụ phù thủy khác lượt thử cái áo chùng đen của nó. Phu nhân Malkin đặt Harry đứng trên một cái bục khác bên cạnh, trùm một cái áo dài qua đầu nó, bắt đầu đánh dấu chiều dài để xén bớt.
Trong lúc đợi Harry, Ciara đứng trong tiệm nhìn ra ngoài. Nơi này trông thật nhộn nhịp, những người bên ngoài đều là phù thủy sao? Chắc hẳn bên ngoài kia cũng sẽ có những con người bình thường hoặc có thể bên ngoài thế giới không có phép thuật kia cũng sẽ có sự xuất hiện cửa những phù thủy, làm sao mà bọn họ có thể chung sống hoà bình như vậy? Họ chưa từng xảy ra bất kì tranh chấp gì sao?
Nghĩ đến điều, khoé miệng cô khẽ cong lên. Ha ha... không thể nào. Làm gì có chuyện không có tranh chấp chứ. Chắc chắn trong những con người ngoài kia sẽ có ít nhất một người căm ghét những Muggle - theo cách gọi của lão Hagrid. Nếu hai loại người hoàn toàn đối lập với nhau lại mong muốn cùng chung sống hoà bình, có lẽ cô và hắn đã không đi đến bước đường này. Đến cuối cùng, hắn vẫn lựa chọn đi trên con đường đó.
-Xin chào quý cô, cô cũng vào Hogwarts sao?
Ciara quay vào bên trong cửa tiệm, trước mặt cô là người vừa thử đồ bên cạnh Harry. Thấy Ciara không trả lời, cậu tiếp tục hỏi:
-Tôi chắc quý cô cũng thuộc dòng dõi quý tộc, liệu có phải là thiếu lịch sự nếu cô chỉ nhìn tôi mà không lên tiếng chào hỏi một chút.
Một tên nhóc đang ra vẻ quý ông trước mặt cô? Đáng yêu thật. Dù trước đây xuất thân cao quý nhưng mấy cái lễ nghi chào hỏi rườm rà này cô chẳng bao giờ quan tâm. Cô vẫn im lặng nhìn người trước mặt. Đã một khoảng thời gian trôi qua, có vẻ như cậu ta bắt đầu cảm thấy khó xử. Sở dĩ cậu bắt chuyện với cô bởi phong thái trên người cô không giống như những người khác, nó cao quý và vô cùng kiêu ngạo. Hơn nữa khi đó, nhìn thấy cô chăm chú nhìn ra ngoài, trong đôi mắt chứa đựng những suy nghĩ xa săm đã làm cậu cảm thấy hứng thú, muốn biết xem vì sao cô lại đứng đây một mình, và... vì sao cô lại mang một đôi mắt u buồn đến thế.
-Ciara !
Nghe thấy tiếng gọi, cả hai cùng quay ra nhìn. Harry cũng rất bất ngờ, sao tên nhóc kiêu ngạo này lại đứng cùng với em gái cậu:
-Anh đã đo xong quần áo rồi. Em mau vào đi
-Hai người là anh em?
-Phải
Harry vừa trả lời, vừa bước nhanh đến bên cạnh Ciara. Cậu không yên tâm khi thấy em gái ở cùng một chỗ với tên này. Ciara quay sang giải thích :
-< Cậu ta chỉ đang chào hỏi em mà thôi.>
-Anh biết, em mau vào đi.
Nghe Harry nói như vậy cô cũng nhanh chóng bước vào trong, để lại anh trai mình cùng cậu nhóc còn đang ngơ ngác.
Bây giờ thì Malfoy đã hiểu vì sao khi đó cô lại chỉ nhìn cậu chằm chằm. Bởi lẽ, cho dù có đáp lại, cậu cũng không thể hiểu được:
-Vậy. Hẹn gặp lại ở Hogwarts.
Để lại cho Harry một lời chào, cậu cũng nhanh chóng rời khỏi đó.
Sau khi nhận trang phục từ phu nhân Malkin, ra bên ngoài, lão Hagrid cũng đã đợi sẵn ở đó, Harry nhanh chóng hỏi những thắc mắc của mình trong cuộc nói chuyện với Malfoy. Ciara cũng không quá hứng thú với các vấn đề này.
Cả ba nhanh chóng mua những đồ dùng còn lại. Cuối cùng họ đến một tiệm đũa phép. Tiệm này nhỏ xíu, vừa hẹp vừa dơ, trên cửa tiệm có đẽo mấy chữ vàng: Ollivanders nhà sản xuất đũa uy tín từ năm 382. Bên trong cửa sổ bám đầy bụi bặm, có trưng bày một cây đũa duy nhất đặt trên một cái gối tím bạc màu. Khi bước vào, chợt một giọng nói dịu dàng vang lên:
-Chào cháu.
Một cụ già đứng trước mặt ba bác cháu, đôi mắt cụ to và sáng như ánh trăng chiếu xuyên vẻ âm u của cửa tiệm. Harry lúng túng nói:
-Cháu chào cụ ạ.
Cụ già nói:
-À, phải, phải, phải rồi. Ta đã nghĩ là ta sẽ sớm gặp lại các cháu. Harry Potter và Ciara Potter. Các cháu có đôi mắt của mẹ cháu. Ta tưởng như chỉ mới ngày hôm qua khi ta gặp chính mẹ cháu trong tiệm này, mua đũa phép đầu tiên của mình. Để coi, cây đũa đó bằng gỗ cây liễu, dài ba tấc, thanh nhã. Một cây đũa đẹp thích hợp cho việc luyện bùa.
-Ba của cháu, ngược lại, thích một cây đũa phép bằng gỗ cây sao. Dài ba tấc mốt. Uống dẻo được. Nhiều quyền lực hơn và xuất sắc hơn về khả năng biến hoá. Ừ, ta thấy ba của cháu xứng đáng với cây đũa phép đó. Thực ra thì chính cây đũa phép chọn phù thủy, chứ không phải phù thủy chọn đũa phép, đúng vậy.
Ông Ollivanders đã đến gần sát Harry đến nỗi mũi cụ và mũi Harry suýt đụng nhau. Harry có thể nhìn thấy bóng mình phản chiếu trong mắt cụ.
-Và đây là chỗ...
Ông Ollivanders đưa ngón tay trắng bệch dài thòng sờ vào vết sẹo hình tia chớp trên trán Harry. Ông nói nhẹ nhàng:
-Ta rất tiếc là chính ta đã bán ra cây đũa thủ phạm của vết sẹo này. Bốn tấc mốt. Chà, cây đũa phép này rất, rất, rất nhiều quyền phép; Rất quyền phép, mà lại ở trong tay một kẻ ác... A, giá như ta biết cây đũa phép ấy ra đời để làm những chuyện...
-Còn cô Potter, trông cháu rất giống mẹ cháu đấy, thật vui vì cháu vẫn khỏe mạnh. Được rồi, để ta xem cây đũa nào thích hợp với cô cậu Potter. Cậu Potter trước nhé!
Cụ lấy từ trong túi ra một cuộn thướt dây có dấu khắc bạc.
-Tay nào của cậu cầm đũa?
-Ơ... cháu thuận tay phải ạ.
-Giơ tay lên. Vậy đó.
Cụ đó từ vai đến ngón tay của Harry, rồi đo từ cổ tay đến cùi chỏ, từ vai đến sàn, từ tay đến đầu gối, và vòng quanh đầu. Trong lúc đó cụ nói:
-Mỗi cây đũa phép của hiệu Ollivanders đều có lõi bằng chất liệu pháp thuật hùng mạnh, cậu Potter à. Chúng tôi dùng lông đầu bạch kỳ mã, lông đuôi phượng hoàng, và gân rồng. Không có cây đũa Ollivanders nào giống cây đũa Ollivanders nào, bởi vì không hề có hai con bạch kỷ mã, hai con phượng, hay hai con rồng nào giống y như nhau. Và dĩ nhiên, cậu không thể nào tạo được quyền phép tương tự khi sử dụng cây đũa của phù thủy khác.
Harry bỗng nhận ra cái thước đo, đang đo khoảnh cách hai lỗ mũi của nó, tự động làm công việc một mình. Cụ Ollivanders đã bỏ đi tới chỗ mấy cái kệ, lấy xuống vài cái hộp.
Khi cụ nói:
-Xong rồi.
Thì cái thước đo tự động buông mình rớt xuống sàn.
-Được rồi, cậu Potter, thử cái này xem. Gỗ sồi và gân rồng. Hai tất rưỡi, xinh đẹp và linh hoạt. Cứ cầm nó lên vẫy một cái.
Harry cầm cây đũa và quơ một vòng nhỏ. Nhưng cụ Ollivanders giật lại cây đũa ngay tức thì.
-Thử cây này. Gỗ thích và lông phượng. Hai tất ba. Khá lợi hại.
Harry thử, nhưng nó chưa kịp giơ cây đũa lên thì lại bị cụ Ollivanders tước mất.
-Không, không. Thử cây này. Gỗ mun và lông kỳ lân. Hai tấc tám.
Harry thử. Rồi thử. Nó chẳng hiều cụ Ollivanders có ý chờ đợi phép mầu gì. Đống đũa nó đã thử vun thành đống trên chiếc ghế đu đưa, nhưng cụ Ollivanders vẫn cứ đưa ra thêm nhiều cây đũa khác để thử. Mà càng thử cụ có vẻ càng vui hơn.
-Đừng lo. Chúng ta đang tìm một cây phối hợp hoàn hảo nằm đâu đây trong đám đũa này. Ta đang tự hỏi, à phải, sạo lại không thử một sự kết hợp khác thường. Cây nhựa ruồi và lông phượng. Hat tấc chín. Đẹp và dễ uốn nắn.
Harry cầm cây đũa. Nó thình lình cảm nhận một luồng hơi ấm truyền vào đầu ngón tay. Nó giơ cây gậy lên cao trên đầu, ngoắc một cái giữa đám bụi lưu niên trong tiệm. Một chuỗi những tia lấp lánh vàng đỏ bắn ra từ đầu đũa y như pháo hoa, tạo thành những điểm sáng nhảy múa trên tường. Lão Hagrid vỗ tay hò reo, còn cụ Ollivanders thì bật khóc:
-Ôi, hoan hô. Đúng rồi, ôi, hay quá. Ừ. Tốt. Tốt. Thật là kỳ lạ... Ôi kỳ lạ biết bao...
Cụ đặt cây đũa của Harry trở vào cái hộp, gói trong một tờ giấy nâu, vẫn lẩm nhẩm:
-Kỳ lạ... Kỳ lạ...
Harry hỏi:
-Cháu xin lỗi, nhưng mà cái gì kỳ lạ ạ?
Cụ Ollivanders nhìn chằm chặp vào mặt Harry:
-Ta nhớ mọi cây đũa của ta bán ra, cậu Potter à. Từng cây đũa một. Ngẫu nhiên làm sao là con phượng đã cho cái lông làm thành cây đũa của cháu cũng cho thêm một chiếc lông – và chỉ một chiếc. Rất kỳ lạ, nhưng đúng là chiếc lông phượng trong cây đũa của cháu, chính là anh em của chiếc lông làm nên cây đũa đã để thẹo trên trán cháu.
Nghe thấy điều này, Harry trợn tròn mắt, Ciara cũng sửng sốt, lại liên quan đến Voldermort, liệu đây thật sự chỉ là trùng hợp. Trong lúc đang chìm trong suy nghĩ, giọng của cụ Ollivanders khiến cô bừng tỉnh:
-Nào, bây giờ đến lượt cô Potter. Cháu thuận tay nào ?
Ông quay lưng vào bên trong bắt đầu tìm kiếm, nhưng mãi mà vẫn không nghe thấy tiếng cô trả lời, ông liền hỏi lại:
-Cô Potter?
Harry vội nói:
-Em ấy thuận tay phải ạ.
-Được, vậy giơ tay lên.
Sau một hồi đo đạc, cũng giống như Harry, cô đã thử vung rất nhiều đũa phép, thậm chí số đũa phép đó còn nhiều hơn của cậu. Cụ Ollivanders nhìn cô, khuôn mặt đăm chiêu, sau đó cụ dường như nhớ ra gì đó, vội đi vào lục tìm trong đống đũa phép chất cao như núi, cuối cùng cụ bước ra với một hộp đũa phép cũ kĩ:
-Thử cái này đi, cô Potter. Sự kết hợp của gỗ cây ô rô và sợi tim rồng. Hai tấc chín. Mạnh mẽ và đầy quyền uy, rất phù hợp với cháu.
Vừa cầm cây đũa lên, Ciara như cảm nhận được một luồng năng lượng chạy dọc theo cánh tay cô vào trong cơ thể, nó khiến cơ thể cô cảm thấy dễ chịu hơn nhiều. Thử vẫy nhẹ cây đũa trong không trung, một thứ ánh sáng vàng nhạt từ đầu đũa phóng ra, nó làm cả tiệm dường như sáng bừng lên.
Cụ Ollivanders, lão Hagrid và Harry dường như rất vui mừng, vỗ tay khen ngợi. Còn Ciara thì chỉ nhìn cây đũa phép trong tay mình chăm chú, người ở đây đều dùng thứ này để giải phóng phép thuật trong cơ thể ra bên ngoài sao, thật kì diệu.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro