Chương 2 - Lâu đài Viriya
Sáng hôm sau, màn sương vẫn còn lơ lửng quanh thung lũng khi Selena đứng trước cánh cổng vàng uốn lượn hình đôi rồng — lối vào Lâu đài Viriya.
Chiếc xe bay sang trọng nhà Greystone vừa hạ xuống, lặng lẽ như một làn gió. Bên cạnh cô, bà Evelyn nắm chặt tay, ánh mắt pha lẫn tự hào và đau lòng.
"Con cứ đi đi," bà nói, giọng dịu dàng, "Dù ở đâu, con vẫn là con gái của mẹ."
Selena khẽ gật. Cô muốn nói điều gì đó — nhưng cổ họng nghẹn lại.
Chiếc vali màu bạc lơ lửng sau lưng, kẹo cao su trong miệng vẫn giữ nguyên vị bạc hà.
Bước qua cánh cổng ấy, cô chính thức bước vào thế giới của họ — Viriya, gia tộc cổ xưa, quyền lực, và bí ẩn.
Cảnh tượng mở ra khiến Selena hơi khựng lại.
Một tòa lâu đài khổng lồ trải dài giữa vùng đồi xanh thẫm, tháp cao chạm mây, mái ngói ánh kim, hồ nước trong vắt phản chiếu cả bầu trời. Cô từng nghĩ dinh thự Greystone đã là xa hoa tột bậc, nhưng nơi này — nơi này giống như trích từ trang sách thần thoại.
Một hàng house-elf cúi đầu chào khi cô bước vào tiền sảnh. Trần cao dát vàng, sàn đá cẩm thạch trắng, bức chân dung tổ tiên treo dọc hành lang, ai cũng mang ánh mắt nghiêm nghị.
Selena cảm thấy hơi choáng.
"Chào con," giọng người phụ nữ vang lên — Bà Arcelia Viriya, mẹ ruột của cô.
Bà bước đến, nụ cười nhẹ nhưng chứa đựng quá nhiều cảm xúc. Bà đưa tay vuốt nhẹ mái tóc đen của Selena — giống hệt bà, chỉ khác đôi mắt xanh xám là di sản của nhà Greystone.
"Con trông giống mẹ năm mười ba tuổi," Arcelia khẽ nói, "nhưng mạnh mẽ hơn nhiều."
Người đàn ông đứng cạnh — Ngài Cassian Viriya, cha ruột cô — nở nụ cười tự hào. "Chúng ta đã chờ ngày này lâu lắm rồi."
Rồi ông phất đũa, và từ không trung, hàng trăm cánh hoa ánh sáng rơi xuống, xoay quanh Selena. Căn sảnh lớn bỗng ngập trong mùi hương dịu của linh lan và bạc hà.
Họ đưa cô đi dạo quanh lâu đài.
"Phòng con ở tầng ba, phía tây," Arcelia nói, "nơi có view nhìn ra hồ."
Phòng ngủ của Selena... khiến cô câm nín.
Cửa sổ tròn khổng lồ, rèm lụa xanh, giường bốn cột phủ voan trắng, bàn học bằng gỗ nguyệt quế khắc tinh xảo. Ngay góc phòng là một giá sách cao hơn ba mét — đầy ắp tiểu thuyết và sách phép cổ hiếm đến mức chất hết cả tủ sách cũng không đủ.
Selena cười khẽ. "Được rồi... có vẻ không tệ."
Rồi cô bật điện thoại, mở nhạc nhỏ, ngồi xuống giường.
"Con vẫn dùng đồ muggle à?" Cassian hỏi, vừa ngạc nhiên vừa thú vị.
"Con lớn lên với chúng, ba à. Nhạc làm dịu đầu óc hơn nhiều," cô đáp, nheo mắt cười tinh nghịch.
Bà Arcelia bật cười khe khẽ. "Ta nghĩ Merlin cũng sẽ đồng ý với điều đó."
Buổi trưa, họ ăn trong đại sảnh — bàn dài đến nỗi phải có hai quản gia elf chạy đi chạy lại chỉ để phục vụ nước ép táo.
Selena vừa ăn, vừa quan sát căn phòng.
Không khí sang trọng, nhưng cũng ấm.
Cô bắt đầu nhận ra... họ thật sự yêu thương cô. Không hề gượng gạo hay xa cách như cô tưởng.
Thế nhưng, trong lòng Selena vẫn có một khoảng trống lạ lùng.
Nhà Greystone — căn bếp ấm, tiếng bà Evelyn gọi cô ăn sáng, cha nuôi hay trêu cô đọc sách đến quên ngủ — tất cả vẫn chưa thể rời khỏi tâm trí.
"Con có thể gọi cho họ bất cứ lúc nào," Cassian nói, như thể đọc được suy nghĩ của cô. "Chúng ta không muốn cắt đứt điều gì, Selena. Chỉ muốn con biết mình có hai gia đình — và cả hai đều yêu con bằng tất cả những gì họ có."
Cô ngẩng lên. Đôi mắt sáng như phản chiếu cả bầu trời.
"Con biết," cô nói nhỏ. "Nhưng có vẻ... không dễ để trái tim chia đôi đâu."
Tối đến, Selena đứng một mình ở ban công. Gió mang theo mùi hoa oải hương và tiếng đàn harpy nhẹ xa xa.
Cô rút đũa phép, vẽ một đường cong trong không khí. Ánh sáng xanh tỏa ra — rồi tách thành năm hình bóng thần hộ mệnh.
Cá voi xanh lượn quanh hồ, phượng hoàng tung cánh lửa, rồng uốn mình giữa không trung, nai chạy dọc bãi cỏ, và đại bàng bay thẳng lên trời.
Cảnh tượng rực rỡ đến mức mọi phép thuật bảo vệ quanh lâu đài đều sáng theo.
Từ xa, cha mẹ cô nhìn thấy, im lặng.
Cassian khẽ nói: "Con bé... mạnh hơn cả chúng ta từng tưởng."
Phượng hoàng trong luồng sáng nhìn xuống Selena, ánh lửa phản chiếu trong đôi mắt cô.
Selena khẽ mỉm cười, thầm thì:
"Nếu số phận đã chọn mình khác biệt... thì mình sẽ sống cho xứng đáng với cả hai họ."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro