2. Che giấu
Đã bốn năm kể từ ngày Elowen Solene đặt chân đến vùng đất ấy – nơi những cơn gió luôn mang theo mùi hương thảo mộc và mặt trời không bao giờ rọi qua những ô cửa bằng ánh sáng lạnh lẽo. Bốn năm kể từ khi cậu không còn là kẻ hầu bị đánh đập, không còn là cái bóng cúi đầu trong một dinh thự xa hoa nhưng tràn ngập sự khinh miệt.
Giờ đây, Elowen sống với tư cách là người mang huyết thống nhà Solene – một trong những gia tộc cổ xưa và thuần khiết nhất phương Bắc. Trong căn dinh thự nằm ẩn giữa khu rừng thủy tinh, cậu không còn co ro bên chiếc giường nhỏ trong góc phòng hầu, mà là một căn phòng rộng phủ đầy sách cổ, rèm lụa và những chậu cây biết hát mỗi sáng. Và quan trọng nhất, cậu không còn đơn độc.
Dù không còn ba mẹ – hai người đã mất từ khi cậu còn chưa kịp ghi nhớ hơi ấm của họ – nhưng dì Aeris đã thay thế họ một cách hoàn hảo đến kỳ lạ. Vừa dịu dàng như mẹ, vừa sắc sảo như một người dẫn đường. Dì không bao giờ áp đặt cậu phải trở thành ai, mà luôn nhẹ nhàng nhắc nhở rằng: "Chỉ cần là Elowen – là đủ."
Nhưng điều khiến Elowen vẫn còn ngỡ ngàng sau từng ấy năm... chính là gia đình thật sự của mình.
Cậu có ba người anh chị ruột:
Lucian Solene, người anh cả điềm tĩnh, luôn thích pha trà và có thể đọc thuộc lòng hàng trăm bùa chú cổ bằng tiếng Rune.
Seraphine Solene, chị hai sắc sảo và hơi đáng sợ, nhưng không ai dám bắt nạt Elowen khi cô ở đó – thậm chí là cả giáo sư dạy phép phòng thủ.
Caelum Solene, người anh ba ngốc nghếch, luôn mang về những món quà kỳ lạ từ những chuyến bay xa – có lần còn tặng cậu một con rồng con biết... nhảy múa.
Và rồi là hai anh chị em họ – Alaric và Noéline – con ruột của dì Aeris, mà Elowen trước kia không hề biết đến. Họ không chỉ chấp nhận cậu như máu mủ ruột thịt, mà còn yêu thương cậu như thể cả tuổi thơ họ đã từng chờ đợi sự xuất hiện của đứa em út này.
Cậu là em út – điều mà cậu chưa từng được trải nghiệm.
Là người được vò đầu, được giấu đồ ngọt dưới gối, được kéo vào giữa mỗi lần cả nhà ngồi chơi bài phép thuật và cãi nhau xem ai gian lận. Là người được bế bổng lên không trung khi buồn, được bao che mỗi lần làm rách sách hay làm cháy góc chăn, được an ủi bằng một câu:
| - Không sao đâu, là em út mà. Ai lại trách em út chứ?
Lần đầu tiên, Elowen biết thế nào là được yêu thương không điều kiện.
Không còn ánh mắt khinh thường. Không còn tiếng cười nhạo. Không còn thủy tinh vỡ hay rác rưởi ném vào người.
Chỉ còn tiếng cười. Chỉ còn những cái ôm. Chỉ còn mái nhà – đúng nghĩa là nhà.
Tuy sống trong ánh sáng và tình thân, Elowen Solene vẫn là một ngọn lửa nhỏ được nuôi dưỡng trong lòng bàn tay – ấm áp nhưng luôn mang theo một chút bất an, dù chính cậu cũng không thật sự gọi tên được cảm giác đó là gì.
Từ khi được đưa về nhà Solene, Elowen đã học được nhiều điều: cách đọc cổ ngữ, cách chữa lành bằng thảo dược ánh trăng, thậm chí cả cách gọi mưa bằng tiếng hát. Nhưng cũng có một bài học dai dẳng và lặng lẽ hơn cả – bài học về sự ẩn mình.
| - Từ nay về sau, đừng bao giờ để lộ họ thật của em với người lạ – Caelum đã nói vậy vào một đêm trăng mờ, khi hai anh em ngồi trên mái ngói để đếm sao – Chúng ta không thể chắc chắn kẻ đó đã biến mất hay vẫn đang tìm kiếm.
| - Kẻ nào? – Elowen hỏi, mắt vẫn dõi theo sao Thiên Lang.
Caelum chỉ lắc đầu – không trả lời, nhưng ánh mắt trầm xuống. Elowen cũng không hỏi thêm.
Cậu không để tâm. Không phải vì cậu không lo, mà vì... cậu đã quen với việc mình là một phần của điều gì đó không thể hiểu hết. Và miễn là gia đình vẫn ở bên, cậu không cần phải hiểu rõ tất cả.
Hôm nay là ngày đặc biệt.
Gia đình Solene – cả sáu người cùng dì Aeris – đang trên đường rời khỏi lãnh thổ phù thủy để đến thế giới Muggle. Một quyết định đột ngột nhưng cần thiết, do công việc nghiên cứu mới của Aeris tại Viện Nghiên cứu Ma thuật Cổ ẩn trong một trường đại học Muggle nổi tiếng ở Anh.
Chiếc xe bảy chỗ thuê từ sân ga King's Cross lăn bánh đều đặn trên con đường trải nhựa, hai bên là những hàng cây uốn cong theo gió sớm. Caelum ngồi cạnh tài xế – thỉnh thoảng chỉ tay ra ngoài cửa sổ hét lên như trẻ con, bắt chước giọng dẫn chương trình trên TV. Seraphine thì đang tranh luận kịch liệt với Noéline về việc dùng phép thuật có được coi là "gian lận" khi làm món bánh mousse hay không. Lucian – như thường lệ – đang rót trà từ chiếc bình cách nhiệt mang theo, vừa rót vừa bình phẩm độ đậm của lá trà Muggle.
Chỉ riêng Elowen – như một thói quen lặng lẽ của riêng cậu – ngồi bên cửa sổ hàng ghế sau, ôm một quyển sách dày cộm vào lòng. Tựa đề bìa cứng bằng tiếng Anh: "Muggle World: Electricity, Economics, and the Illusion of Order." Cậu đã đọc đến chương 4 – đoạn giải thích vì sao người Muggle lại tin vào mạng internet hơn là phép thuật.
Mái tóc trắng rủ xuống che một phần mắt, đôi tai lắng nghe tiếng cười đùa của các anh chị, nhưng trái tim cậu vẫn đập chậm rãi trong thế giới riêng – thế giới của những dòng chữ và kiến thức xa lạ mà cậu đang cố hiểu từng chút một. Cậu không muốn bị tụt lại. Không muốn là đứa em út lạc lõng giữa thế giới mới.
Thế giới Muggle – nơi phép thuật bị giấu đi như điều cấm kỵ, nơi cậu phải mang cái tên đơn giản "Elowen Sliver." và giấu đi cả dòng máu ánh sáng trong huyết quản mình.
Nhưng dù phải ẩn mình, ít nhất giờ đây cậu không còn phải sợ bóng tối.
| - Elowen – giọng Caelum vang lên từ ghế trước, tay cầm một hộp snack mặn – Em có đói không? Anh trộm được cái này từ tiệm Muggle. Chắc không bị nguyền đâu.
Elowen khẽ mỉm cười – nụ cười nhỏ đến mức chỉ có người thật sự quan sát cậu mới nhận ra – rồi lắc đầu.
| - Em ổn... em đang học cách "nạp dữ liệu qua sóng không dây".
| - Ờ... cái gì đó nghe rất Muggle. Ngầu đó.
Tầm hai tiếng sau, chiếc xe bảy chỗ khẽ rẽ vào một con hẻm nhỏ lát đá, nằm cách trung tâm thành phố một đoạn không xa. Hai bên là hàng rào gỗ đơn sơ, cây cối mọc rậm rạp nhưng vẫn gọn gàng, như thể cả khu phố đều được chăm chút bằng một thứ trật tự tĩnh lặng đặc trưng của thế giới Muggle.
Và rồi, trước mặt họ hiện ra ngôi nhà mới.
Nó không đồ sộ hay cổ kính như biệt phủ Solene, càng không mang vẻ uy nghi của các dinh thự thuần chủng như nhà Malfoy hay Parkinson. Đó chỉ là một căn nhà hai tầng bình thường, tường sơn màu xám nhạt, mái ngói đỏ và cửa gỗ sơn trắng. Trên ban công tầng hai có vài chậu hoa cúc dại, bên hiên là một cái xích đu gỗ cũ lắc nhẹ theo gió.
Một nơi bình dị. Đủ sống. Đủ cho bảy người.
| - Đây rồi – Aeris lên tiếng đầu tiên, giọng đều nhưng không giấu được chút thở phào – Nhà số 12, phố Elridge. Tạm thời từ giờ đây sẽ là "tổ" của chúng ta.
Caelum mở cửa xe cái rầm, nhảy xuống đầu tiên như đứa trẻ phát hiện kho báu. Noéline liền bám theo, tay kéo va li to đùng trông như sắp phát nổ vì nhồi đồ quá mức. Seraphine chỉ nhẹ nhàng nhíu mày:
| - Ai bày ra cách sống 7 người trong nhà Muggle 2 tầng thế này vậy?
| - Em nhớ là người duyệt kế hoạch chuyển nhà là chị đấy – Lucian bình thản đáp, vừa bước xuống xe vừa cầm sổ kiểm kê vật phẩm pháp thuật bị niêm phong.
Chỉ còn Elowen ngồi lại một chút, nhìn chăm chăm căn nhà ấy từ khung cửa sổ xe. Không hiểu vì sao... nó khiến cậu cảm thấy một thứ gì đó rất khác. Không phải nỗi sợ, mà là một cảm giác nhẹ như khói – như thể nơi đây không hoàn toàn bình thường như nó cố tỏ ra.
| - Elowen? – Aeris nghiêng đầu gọi.
Cậu khẽ gật đầu, rồi đẩy cửa bước xuống.
Căn nhà nhìn gần có mùi gỗ cũ, mùi hoa nhài và mùi bụi của thời gian. Bên trong, nội thất đơn giản nhưng sạch sẽ: ghế sô pha nâu sẫm, lò sưởi nhỏ, thảm dày, và một chiếc cầu thang dẫn lên tầng hai với sáu phòng ngủ chia đều – riêng Elowen, cậu được một căn nhỏ cạnh cửa sổ nhìn ra sân sau, nơi có một gốc cây táo già đang trút lá như mùa thu không bao giờ rời đi.
| - Chúng ta sẽ sống ở đây ít nhất một năm – Aeris nói trong lúc mọi người sắp xếp đồ đạc – Và sẽ sống như... người Muggle.
| - Ý dì là... không phép thuật? – Caelum nhăn mặt.
| - Chính xác. Không đũa phép, không bùa tăng tốc, không thần chú giặt đồ.
| - Trời ơi... – Noéline than lên – Chị không biết dùng máy giặt!
| - Vậy tốt, giờ là lúc học – Aeris mỉm cười. Nhưng ánh mắt bà thoáng có gì đó sâu hơn – một sự cẩn trọng mà chỉ Lucian và Elowen lặng lẽ nhận ra.
Elowen bước vào căn phòng của mình, đặt quyển sách Muggle đang đọc dở lên bàn gỗ. Cậu nhìn quanh – đơn giản, trống trải, nhưng không ngột ngạt. Rồi cậu mở cửa sổ, để gió Muggle lùa vào, lùa qua tóc trắng của cậu và qua cả quá khứ cũ kỹ đang bị bỏ lại đằng sau.
Cậu không biết điều gì đang chờ đợi mình ở thế giới này.
Nhưng có một điều cậu cảm nhận rất rõ...
Thứ gì đó đang dần đến gần.
Chiều hôm đó, ánh nắng vàng vắt nghiêng qua ô cửa kính, rọi xuống sàn nhà bằng gỗ khiến mọi thứ như nhuốm một lớp màu cổ tích. Gia đình Solene cuối cùng cũng đã dọn đồ xong. Những thùng đồ được sắp xếp ngăn nắp, mọi người bắt đầu tản ra nghỉ ngơi, còn Elowen thì được giao một nhiệm vụ nhỏ.
| - Elowen, cháu giúp dì mang giỏ trái cây này sang nhà hàng xóm bên cạnh nhé!– Aeris đưa cho cậu một chiếc giỏ mây xinh xắn, bên trong là táo, cam và một lọ mứt hoa nhài do chính Noéline làm.
| - Đây là món quà làm quen, nhớ cư xử lịch sự, dễ thương một chút. Đừng như Caelum ở nhà cũ đòi dùng bùa tăng trọng để gây ấn tượng!
Elowen khẽ gật đầu:
| - Dạ, vâng... cháu sẽ lịch sự.
Cậu nhẹ nhàng bước ra khỏi nhà, mái tóc trắng được vuốt gọn xuống che gần hết đôi mắt xanh biếc như ngọc lam – một nỗ lực để tránh gây chú ý trong thế giới Muggle. Tay ôm giỏ quà, cậu bước sang căn nhà liền kề – số 14, phố Elridge. Đó là một căn nhà nhỏ hơn một chút, nhưng có giàn hoa hồng leo rất đẹp bên khung cửa sổ tầng hai.
Cậu nhún chân bấm chuông cửa. Âm thanh ding-dong vang lên trong trẻo.
Một lúc sau, từ bên trong vang lên tiếng gọi:
| - TỚI ĐÂY!
Cửa bật mở – và người bước ra khiến Elowen hơi khựng lại.
Một cậu trai tầm tuổi cậu, tóc đen rối bời, đôi mắt xanh lá đeo kính gọng tròn. Trên trán là một vết sẹo hình tia chớp... dù Elowen phải nhìn kỹ mới thấy, vì nó gần như bị tóc che khuất.
Cậu trai đó cười nhẹ, ánh mắt thân thiện:
| - Ồ, chào cậu. Cần gì giúp à?
Elowen khẽ cúi đầu, giọng nhỏ nhưng rõ ràng:
| - Xin chào, tớ là Elowen Sliver. Gia đình tớ vừa chuyển tới nhà bên cạnh. Đây là quà tặng làm quen từ mẹ... à không, dì của tớ. Hy vọng gia đình cậu sẽ thích!
Cậu đưa giỏ trái cây ra bằng hai tay.
Cậu trai kia bật cười khẽ, ánh mắt thoáng bất ngờ rồi dịu lại:
| - Cảm ơn nhiều nha! Tiện giới thiệu luôn... tớ là Harry Potter.
Không khí như khựng lại trong một khoảnh khắc ngắn ngủi.
Harry Potter.
Cái tên ấy, dù Elowen đã rời khỏi thế giới phù thủy, vẫn từng nghe đến. Một cái tên đi kèm với vô vàn câu chuyện – về cậu bé sống sót, về kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai, về trận chiến đẫm máu kết thúc chỉ vài năm trước.
Elowen hơi sững người, nhưng rồi nhanh chóng cúi đầu một lần nữa:
|- Vậy... rất vui được làm quen, Harry.
Harry chỉ cười và mở rộng cánh cửa:
| - Cậu muốn vào uống một ly nước không? Mình đang có lon soda lạnh trong tủ.
Elowen do dự một chút, nhưng rồi gật đầu.
Cậu không biết vì sao mình lại thấy an tâm khi đứng trước Harry. Có thể vì ánh mắt cậu ấy không mang tia khinh miệt nào. Không giống... những năm tháng đã qua. Không giống những đứa trẻ từng kéo tóc cậu, ném thủy tinh vào tay cậu, hay giấu bữa tối của cậu như một trò tiêu khiển.
Không giống hắn.
Elowen bước vào ngưỡng cửa ngôi nhà mới quen, và trong lòng... một điều gì đó khẽ rung động.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro