Chương 4: Lễ phân loại

"Ê! Mày bị câm hả sao cái gì tao hỏi cũng không trả lời vậy?"

Draco nhăn nhó nhìn em. Chuyện là Harlene thấy cậu ta và bạn của cậu ta nói mấy chuyện nhạt nhẽo nào đó rồi hỏi cô mấy câu với thái độ rất kiêu ngạo thì vốn dĩ em đâu có hay để tâm đâu nên chỉ gật đầu cho qua chuyện vì em biết nhóc này rất bồng bột trong mấy năm tới nên dính vào mệt lắm.

"Mày tên gì?"

Draco hỏi như thế làm em nghĩ rằng cậu ta sẽ ghi thù em mất, hay là thôi im luôn nhỉ? Nhưng như thế khiến cậu ta nghĩ em khinh thường cho mà xem...

"Harlene!"

Cậu ta cười nửa miệng vì cái tên lạ lùng và có chút ngáo ngơ này. Ừm thì cậu ta cười cũng chả sao vì vào năm thì Harry sẽ làm cậu ta bẽ mặt nhiều lần nên thôi chẳng thèm nói lại.

Đi một lúc đã đến lâu đài. Cánh cửa lâu đài tức thì mỏ ra. Cô McGonagall tóc đen mướt, mặc áo dài màu xanh ngọc bích đứng sẵn ngay cửa. Bà có một gương mặt nghiêm nghị khiến lũ trẻ im thin thít.

Bác Hagrid giới thiệu "Các học sinh năm thứ nhất đây thưa giáo sư McGonagall."

"Cám ơn bác Hagrid. Bác để chúng lại cho tôi được rồi."

Bà mở toang cửa. Sảnh trước rộng lớn đến nỗi có thể rinh nguyên căn nhà của gia đình Potter vào cũng lọt. Những vách tường đá được chiếu sáng bằng những bó đuốc to. Trần lâu đài cao vòi vọi, và trước mặt bọn trẻ là một chiếc cầu thang cẩm thạch đẹp lộng lẫy lên các tầng trên. Bọn trẻ theo giáo sư McGonagall băng qua một tầng lâu đài toàn đá phiến. Tiếng của hàng trăm giọng nói vang sau cánh cửa bên phải – có lẽ cả trường đang tập trung đâu đây. Nhưng giáo sư McGonagall lại đưa đám trẻ năm thứ nhất vào một căn phòng nhỏ trống rỗng ở cuối hành lang. Chúng đứng túm vào nhau, nghểnh cổ ngóng chờ một cách hồi hộp lo âu.

Giáo sư McGonagall cất lời "Chào mừng các con đến Hogwarts. Tiệc khai giảng sắp bắt đầu, nhưng trước khi nhận chỗ ngồi trong đại sảnh đường, các con sẽ được phân loại để xếp vào các ký túc xá. Phân loại là một lễ rất quan trọng, bởi vì trong thời gian các con học ở đây, ký túc xá của con cũng giống như gia đình của con trong trường Hogwarts. Các con sẽ cùng học, cùng ngủ, cùng chơi... với các bạn chung một ký túc xá."

"Có bốn ký túc xá, ở đây gọi là nhà, nhà Gryffindor, nhà Hufflepuff, nhà Ravenclaw và nhà Slytherin. Mỗi nhà đều có một lịch sử cao quý riêng và nhà nào cũng từng tao nên những nam phù thủy và nữ phù thủy xuất sắc. Trong thời gian các con học ở Hogwarts thì thành tích các con đạt được sẽ được cộng vào điểm chung cho nhà mình ở. Cuối năm, nhà nào có được nhiều điểm nhất sẽ được nhận cúp nhà – một vinh dự cao cả. Ta hy vọng mỗi người trong các con là một thành viên xứng đáng với nhà mình sống, cho dù các con được chọn vào nhà nào đi nữa."

"Lễ phân loại sẽ diễn ra trong vài phút tới, trước mặt toàn thể giáo viên và học sinh trong trường. Ta đề nghị các con sửa soạn cho tề chỉnh trong khi chờ đợi làm lễ."

Ánh mắt bà chần chừ trên chiếc áo choàng cột ẩu tả của Neville, chót mũi nhọ nhem của Ron cũng có vẻ khiến giáo sư không hài lòng. Harry cố hết sức vuốt cho mái tóc bù xù của mình nằm ẹp xuống. Sau đó bà nhìn qua cô bé xinh đẹp, trang phục chỉnh tề với hai bím tóc xinh mà bà dẫn đi mua đồ mà cười hiền. Bà thật sự có ấn tượng tốt về Harlene - một cô bé điềm tĩnh và có sự trưởng thành mà đám năm nhất, năm hai khó mà sánh bằng.

"Ta sẽ trở lại khi nào các con chuẩn bị xong."

"Giữ trật tự!"

Bà đi ra khỏi phòng.

Lũ trẻ luôn lạ lẫm với những điều kì diệu như trong truyện cổ tích nên cũng chẳng thấy kì khi chúng nháo nhào vì mấy hồn ma của trường ồ ra. Sách hồn ma động vật em đọc có vẻ không dùng được cho hồn ma người nhỉ?

"Ôi Merlin, bồ thật sáng suốt khi đọc quyển sách về hồn ma đó! Nhìn xem họ thật kì cục!"

Hermione kế bên khều em và tuyên dương sự sáng suốt của em. Em có nên nói rằng động vật và người khác nhau không? Nhưng con người cũng là một loài động vật nên chắc cũng không sao.

"Tiến tới trước lễ phân loại sắp bắt đầu."

Giáo sư McGonagall đã quay trở lại, Những con ma vội lặng lẽ trôi tọt vào bức tường đối diện, từng con một. Giáo sư McGonagall ra lệnh.

"Bây giờ các con sắp hàng một và đi theo ta."

Cả bọn nối đuôi ra khỏi phòng, băng ngang hành lang, xuyên qua vài cánh cửa đôi nũa rồi mới bước vào đại sảnh đường. Gian phòng rộng mênh mông được chiếu sáng bằng hàng ngàn hàng vạn ngọn nến, lơ lửng trên không trung phía trên bốn dãy bàn dài, nơi tất cả học sinh của trường đang ngồi. Trên mặt bàn là những dĩa vàng và cốc vàng lóng lánh. Ở đầu đại sảnh đường là một cái bàn dài khác dành cho giáo sư. Giáo sư McGonagall dẫn đám học sinh năm thứ nhất về phía chiếc bàn này, để chúng đứng thành hàng đối diện với những học sinh khác, có các thầy cô ở sau lưng. Hàng trăm gương mặt chăm chú nhìn chúng, trông giống như những chiếc đèn lồng mờ mờ với những ngọn nến chập chờn thắp bên trong. Lẫn trong đám học sinh là đây đó những con ma ẩn hiện như làn sương bạc. Để tránh những ánh mắt nhìn chằm chằm, vòm nhà đen như nhung rắc đầy những vì sao. Thật khó mà tin nồi phía trên cao kia lại là một cái trần nhà và đại sảnh đường ắt hẳn phải ăn thông với bầu trời.

Trong giấc mơ, em đã thấy khung cảnh này nhưng thấy trước mắt vẫn là điều không tưởng.

Giáo sư McGonagall đặt một cái ghế cao bốn chân trước mặt bạn trẻ năm thứ nhất. Phía trên cai ghế đó là một chiếc nón phù thủy hình chóp. Cái nón te tua, vá chùm vá đụp, và dơ cực kỳ.

Harlene đã nghe bà Bathilda nói về cái nón có thể đọc được suy nghĩ này, em tự hỏi nó có đọc được những gì em thấy trong giấc mơ không nhỉ? Nếu thế thì có nên thủ tiêu nó không? Em thường thấy Muggle tiêu diệt những kẻ biết bí mật của người khác, nghe vẫn thấy không có đạo đức lắm.

Rồi bỗng nhiên cái nón vặn vẹo, một miếng toạt gần vành nón mở ra như một cái miệng, và cái nón bắt đầu hát:

"Ờ này ta dẫu không xinh
Nhưng mà chớ xét ngoại hình
Xét về thông minh, sắc xảo
Đố nón nào qua mặt ta
Các người cứ đội nón hoa
Mũ cối, mũ nồi tuỳ thích
Không sao, ta đây chấp hết
Nón ta: phân loại Hogwarts
Những điều giấu chẳng nói ra
Ta đọc được từ trong óc
Hãy chải đầu và vuốc tóc
Đặt lên, ta nói cho nghe
Người nào vô Gryffindor
Cái lò luyện trang dũng cảm
Người nào vô Hufflepuff
Nơi đào tạo kẻ kiêng trung
Khó khăn chẳng khiến ngại ngùng
Đáng tin, đúng người chín trực
Ai vào Ravenclaw được
Nơi đào luyện trí tinh nhanh?
Vừa ham học lại chân thành
Hoặc Slytherin cũng thế
Dạy cho ta đa mưu túc trí
Làm sai miễn đạt mục tiêu
Hãy đội lên! Hãy đội nào!
Đừng sợ sệt, nghe ta nói
Nghe ta nói, ta phân loại
Ngươi là ai, ở nhà nào
Hãy bình tĩnh, đội lên nào
Trong vành nón như tay ấm."

Kết thúc bài hát của chiếc nón, cả sảnh đường nổ tung trong tiếng vỗ tay. Cái nón nghiêng mình chào bốn phương tám hướng rồi đứng yên.

Harlene đã nghe nó hát trong giấc mơ, má ơi nó là ác mộng! Vì đã mất ngủ một đêm nên khi bước vào em đã dùng bùa cách âm nên dễ dàng hơn so với lũ trẻ lần đầu nghe cái giọng từ địa ngục trồi lên như này.

Lần lượt mấy đứa nhỏ lên ngồi để được phân nhà, có nhỏ thì vào Hufflepuff, có nhỏ thì vào Ravenclaw. Nhưng bắt đầu từ Hermione thì sẽ thú vị hơn đó vì anh Harry sẽ gây xáo động một hồi.

Hermione và Ron thì về Gryffindor. Anh Harry vì ấn tượng xấu về Slytherin nên có vẻ anh né nhà đó ra và rồi anh được phân về Gryffindor, bên đó hú hét quá trời. Còn đầu bạch kim thì về Slytherin là cái chắc, em nghĩ mình mà về đó chắc đâm đầu xuống Hồ đen gặp nhân ngư quá.

"Harlene Evans!"

Có vẻ em là người kế cuối nên khi bước lên có mấy người xì xầm. Cụ Dumbledore thì nhướn người nhìn em cười. Em không rõ dụng ý của cụ, cụ ấy có thể cười em vì điều gì đó ngốc nghếch nhưng nếu em trêu cụ thì có lẽ em biết người trong mộng của cụ - sự thật về Dumbledore luôn khiến người ta bất ngờ mà nhưng với người ấy thì chắc cả giới phù thuỷ cười khằng khặc cho xem.

Chiếc nón đặt lên mái tóc đỏ sẫm của em và bắt đầu nói mấy lời lung ta lung tung.

"Chà! Ngươi và Harry thật giống nhau... không... không, rất khác. Ngươi dũng cảm, trí thông minh khó ai sánh bằng... chà, và cả sự mưu trí trong từng cử chỉ... một ca khó đây! Một linh hồn đặc biệt nhất mà ta từng biết... SLYTHERIN!"

Harlene triệt để sốc toàn tập, em cư nhiên lại vào cái nhà mà anh mình ghét nhất trong suốt quãng thời gian theo học tại trường! Chắc em phải xé nát cái nón này thôi! Em biết mật khẩu phòng Dumbledore, nhân cơ hội đột nhập vào cho nó một cái bùa cháy để nó không còn năm sau hát cái bài khủng khiếp đó nữa! Nhưng nó chỉ dừng lại ở suy nghĩ thoáng qua trong đầu em và đương nhiên cái nón có vẻ đã biết được điều đó!

"Không chơi xấu lén đốt ta nhé!"

Cái nón cảnh báo trước khi Harlene rời chỗ đi về phía dãy bàn Slytherin không mấy thân thiện với mình... một năm học không chỉ vất vả với Harry mà còn có cả Harlene nữa.

Chuyện em vào nhà Slytherin em sẽ chẳng bao giờ thấy được nó trong giấc mơ cả. Em biết mình là biến số lớn nhất của thế giới này vì nó không hoàn hảo nên em chính là lỗ đen của nó, em chỉ có thể thấy cuộc đời người khác nhưng vĩnh viễn sẽ không bao giờ thấy được cuộc đời của chính mình, em giúp người khác hạnh phúc nhưng mọi sự đau thương của họ sẽ bị lỗ đen hút mất và người đó lại là em...

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro