Hogwarts
Cánh cửa lâu đài tức thì mở ra. Một bà phù thủy cao lêu nghêu, tóc đen mướt, mặc áo dài màu xanh ngọc bích đứng sẵn ngay cửa. Bà có một gương mặt nghiêm nghị, tôi nghĩ ngay tới hậu quả khi dám lôi thôi với bà ấy. Lão to con giới thiệu:
– Các học sinh năm thứ nhất đây thưa giáo sư McGonagall.
– Cám ơn bác Hagrid. Bác để chúng lại cho tôi được rồi.
Bà mở toang cửa. Sảnh trước rất rộng lớn, những vách tường đá được chiếu sáng bằng những bó đuốc to. Trần lâu đài cao vời vợi, và trước mặt chúng tôi là một chiếc cầu thang cẩm thạch đẹp lộng lẫy lên các tầng trên. Chúng tôi theo giáo sư McGonagall băng qua một tầng lâu đài toàn đá phiến. Giáo sư McGonagall lại đưa tôi và những học sinh năm nhất vào một căn phòng nhỏ trống rỗng ở cuối hành lang. Chúng tôi đứng tụm vào nhau, nghểnh cổ ngóng chờ. Giáo sư McGonagall cất lời:
– Chào mừng các con đến Hogwarts. Tiệc khai giảng sắp bắt đầu, nhưng trước khi nhận chỗ ngồi trong đại sảnh đường, các con sẽ được phân loại để xếp vào các ký túc xá. Phân loại là một lễ rất quan trọng, bởi vì trong thời gian các con học ở đây, ký túc xá của con cũng giống như gia đình của con trong trường Hogwarts. Các con sẽ cùng học, cùng ngủ, cùng chơi… với các bạn chung một ký túc xá.
– Có bốn ký túc xá, ở đây gọi là nhà, nhà Gryffindor, nhà Hufflepuff, nhà Ravenclaw và nhà Slytherin. Mỗi nhà đều có một lịch sử cao quý riêng và nhà nào cũng từng tạo nên những nam phù thủy và nữ phù thủy xuất sắc. Trong thời gian các con học ở Hogwarts thì thành tích các con đạt được sẽ được cộng vào điểm chung cho nhà mình ở. Cuối năm, nhà nào có được nhiều điểm nhất sẽ được nhận cúp nhà – một vinh dự cao cả. Ta hy vọng mỗi người trong các con là một thành viên xứng đáng với nhà mình sống, cho dù các con được chọn vào nhà nào đi nữa.
– Lễ phân loại sẽ diễn ra trong vài phút tới, trước mặt toàn thể giáo viên và học sinh trong trường. Ta đề nghị các con sửa soạn cho tề chỉnh trong khi chờ đợi làm lễ.
Tôi thấy ánh mắt bà chần chừ, và có vẻ giáo sư không hài lòng vì việc gì đó. Đưa mắt nhìn quanh, tôi thấy Harry đang cố hết sức vuốt mái tóc bù xù của mình nằm xẹp xuống.
– Ta sẽ trở lại khi nào các con chuẩn bị xong.
Bà giáo sư McGonagall nói.
– Giữ trật tự!
Tôi vội vàng đưa tay vuốt vuốt mái tóc đen của mình cho ngay ngắn, cạnh tôi, Vanessa cũng đang làm điều tương tự.
– Cậu xem trên mặt tớ có dính gì không?
– Trên mặt hai cậu sạch đẹp rồi, không dính gì cả. Quần áo tươm tất rồi, có chỗ này hơi nhăn thôi.
Danika nói với hai chúng tôi rồi đưa tay vuốt thẳng chỗ áo nhăn gần vai tôi.
Bỗng nhiên có một chuyện khiến bọn học sinh năm nhất xung quanh kêu thét lên, tôi cũng giật mình và kêu lên.
– Cái gì thế?
Tôi kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt. Lũ học sinh há hốc mồm kinh hãi. Chỉ có Danika là hơi giật mình rồi lại trưng ra vẻ không lấy gì ngạc nhiên.
– Chỉ là mấy con ma thôi.
Mấy? Khoảng hai chục con ma vừa trường ra từ bức tường phía sau, lướt ngang qua phòng, trò chuyện với nhau, và không thèm để mắt tới bọn học sinh năm thứ nhất tụi tôi. Hình như chúng đang gây gổ nhau. Một con ma trông giống một thầy tu tròn trĩnh đang nói:
– Tha thứ và quên đi, hãy nghe ta nói, chúng ta hãy cho hắn một cơ hội thứ hai…
– Thưa huynh, chẳng phải chúng ta đã cho Peeves quá nhiều cơ hội sao? Thế mà hắn vẫn đi bêu riếu chúng ta đủ điều và huynh cũng biết đấy, nó đâu phải là một con ma thực sự… Ê, mà này! Cả lũ chúng bây làm gì ở đây hử?
Con ma mặc đồ bó sát mình đang nói chợt nhận ra sự hiện diện của bọn trẻ. Nó hỏi nhưng không nhóc nào dám trả lời. Con ma thầy tu mới nhìn quanh mỉm cười:
– Học sinh mới đây. Chắc là sắp được phân loại phải không?
Vài đứa trẻ gật đầu nhưng vẫn im lặng. Thầy tu béo tiếp:
– Hy vọng gặp lại các em trong nhà Hufflepuff, nhà cũ của anh ấy mà.
Chợt vang lên một giọng sắc lạnh:
– Tiến tới trước lễ phân loại sắp bắt đầu.
Giáo sư McGonagall đã quay trở lại, Những con ma vội lặng lẽ trôi lọt vào bức tường đối diện, từng con một. Giáo sư McGonagall ra lệnh:
– Bây giờ các con sắp hàng một và đi theo ta.
Tôi nhanh chóng đứng vô hàng, sau lưng Danika. Vanessa thì đứng sau tôi, và cả bọn nối đuôi ra khỏi phòng, băng ngang hành lang, xuyên qua vài cánh cửa đôi nữa rồi mới bước vào đại sảnh đường.
Tôi từng nghe dì kể nhiều về trường Hogwarts, nhưng chưa từng tưởng tượng nổi là nó lộng lẫy đến như vậy. Gian phòng rộng mênh mông được chiếu sáng bằng hàng ngàn hàng vạn ngọn nến, lơ lửng trên không trung phía trên bốn dãy bàn dài, nơi tất cả học sinh của trường đang ngồi. Trên mặt bàn là những dĩa vàng và cốc vàng lóng lánh. Ở đầu đại sảnh đường là một cái bàn dài khác dành cho giáo sư. Giáo sư McGonagall dẫn đám học sinh năm thứ nhất về phía chiếc bàn này, để chúng đứng thành hàng đối diện với những học sinh khác, có các thầy cô ở sau lưng. Hàng trăm gương mặt chăm chú nhìn chúng tôi, trông giống như những chiếc đèn lồng mờ mờ với những ngọn nến chập chờn thắp bên trong. Lẫn trong đám học sinh là đây đó những con ma ẩn hiện. Tôi không thích những ánh mắt nhìn chằm chằm, tôi ngước nhìn lên phía trên và thấy vòm nhà đen như nhung rắc đầy những vì sao. Thật khó mà tin nổi phía trên cao kia lại là một cái trần nhà và đại sảnh đường ắt hẳn phải ăn thông với bầu trời. Nhưng tôi cũng nhanh chóng cúi đầu xuống, vì nếu nhìn quá lâu sẽ bị hôn ám.
Giáo sư McGonagall đặt một cái ghế cao bốn chân trước mặt bạn trẻ năm thứ nhất. Phía trên cái ghế đó là một chiếc nón phù thủy hình chóp. Cái nón te tua, vá chùm vá đụp, và dơ cực kỳ. Cái đó là mũ phân loại đó hả? Sao trông nát vậy?
Trong vài giây, không gian im lặng phăng phắc. Rồi bỗng nhiên cái nón vặn vẹo, một miếng toạc gần vành nón mở ra như một cái miệng, và cái nón bắt đầu hát:
Ờ này ta dẫu không xinh
Nhưng mà chớ xét ngoại hình
Xét về thông minh, sắc xảo
Đố nón nào qua mặt ta
Các người cứ đội nón hoa
Mũ cối, mũ nồi tuỳ thích
Không sao, ta đây chấp hết
Nón ta: phân loại Hogwarts
Những điều giấu chẳng nói ra
Ta đọc được từ trong óc
Hãy chải đầu và vuốt tóc
Đặt lên, ta nói cho nghe
Người nào vô Gryffindor
Cái lò luyện trang dũng cảm
Người nào vô Hufflepuff
Nơi đào tạo kẻ kiên trung
Khó khăn chẳng khiến ngại ngùng
Đáng tin, đúng người chín trực
Ai vào Ravenclaw được
Nơi đào luyện trí tinh nhanh?
Vừa ham học lại chân thành
Hoặc Slytherin cũng thế
Dạy cho ta đa mưu túc trí
Làm sai miễn đạt mục tiêu
Hãy đội lên! Hãy đội nào!
Đừng sợ sệt, nghe ta nói
Nghe ta nói, ta phân loại
Ngươi là ai, ở nhà nào
Hãy bình tĩnh, đội lên nào
Trong vành nón như tay ấm.
Kết thúc bài hát của chiếc nón, cả sảnh đường nổ tung trong tiếng vỗ tay. Cái nón nghiêng mình chào bốn phương tám hướng rồi đứng yên. Nón này cũng xịn ha?
Giáo sư McGonagall bước tới trước với một cuộn giấy da dày trong tay:
- Khi ta gọi tên người nào thì người đó chỉ việc đội nón và ngồi lên ghế. Bắt đầu: Hannah Abbott!
Một cô bé có đôi má hồng hồng và đôi bím tóc vàng hoe bước ra khỏi hàng, đội nón vào và ngồi xuống ghế. Cái nón hô lên:
- Nhà Hufflepuff.
Những người ngồi ở dãy bàn bên phải hoang hô và vỗ tay chào mừng. Hannah đi đến ngồi ở dảy bàn của nhà Hufflepuff. Tôi thấy con ma thầy tu béo vui vẻ vẫy tay với Hannah.
- Kế tiếp, Susan Bones!
- Nhà Hufflepuff.
- Terry Boot!
- Nhà Ravenclaw.
Dãy bàn thứ hai bên trái vỗ tay; nhiều thành viên nhà Ravenclaw đứng dậy bắt tay Terry, cậu bé ấy đến nhập vào bàn của họ.
- Mandy Brocklehurst!
– Ravenclaw.
– Lavender Brown!
– Gryffindor.
Dãy bàn cuối bên trái bùng nổ tiếng reo hò và vỗ tay.
– Millicent Bulstrode!
– Slytherin.
– Justin Finch – Fletchley!
– Nhà Hufflepuff.
– Draco Malfoy!
Tôi thấy một thằng nhóc có mái tóc bạch kim đi lên. Dì tôi từng dặn là đừng có cố kết bạn với thằng nhóc đó, tôi cũng không hiểu vì sao.
– Nhà Slytherin!
– Danika Wright!
Danika bước lên, và cái mũ ấy chần chừ một lúc lâu.
_______
Danika ngồi vào cái ghế và đội cái mũ rách rưới lên.
– Ồ ồ xem nào, thật cao ngạo, và...ồ... Wright? Thật thú vị, huyết thống của ngươi có liên quan tới kẻ đó.
– Đừng vào nhà Slytherin, xin ông.
– Không muốn vào Slytherin hả cô bé? Nếu vào nhà đó, ngươi sẽ trở thành một phù thủy vĩ đại đấy.
– Không, xin ông, đừng vào nhà Slytherin.
Danika thoáng sợ hãi.
– Vậy…hừm…thông minh?
Chiếc mũ im lặng một hồi, và Danika thấy tim mình đập nhanh hơn. Nhà nào cũng được, nhưng tuyệt đối đừng là Slytherin-
_______
– Nhà Ravenclaw!
Danika bỏ chiếc mũ xuống và đi về dãy bàn bên đó.
– Libra Ilunaelue!
Tôi tiến lên và để cái mũ lên đầu, nó suýt che luôn mắt tôi.
– Hừm…thông minh…rất thông minh…nhưng cũng khá kiêu ngạo, có tham vọng lớn với ma thuật nhỉ? Slytherin hay Ravenclaw đây? À khoan, Ilunaelue hả?
– Ừ, nhưng Ilunaelue thì liên quan gì?
– Ông bà và cả mẹ ngươi đều vào nhà Ravenclaw đấy, họ đều là những thiên tài bậc nhất.
Tôi im lặng không đáp. Và cái mũ kêu lên.
– Nhà Ravenclaw.
Tôi bỏ chiếc mũ xuống và đi đến dãy bàn nhà Ravenclaw, ngồi cạnh Danika. Người tiếp theo là Vanessa, ngạc nhiên là thay vì vào nhà Gryffindor như tôi nghĩ, cậu ấy cũng vào Ravenclaw. Ngồi kế tôi, Vanessa cảm thán:
– Ôi trời, cái mũ ấy nói nhiều thật. Bảo tớ gì mà liều lĩnh quá, nhưng cũng đầy tham vọng, rồi lại tốt bụng, sau đó lại bảo là sáng tạo và rất biết điều! Nói luyên thuyên một hồi mới xếp vào Ravenclaw. Ô! Ông anh họ Gryffindor ngốc nghếch của tớ kìa! Ổng đang vẫy tay về phía này!
Tôi nhìn theo hướng chỉ tay của Vanessa, bên dãy bàn Gryffindor. Có một cậu trai cao ráo, mái tóc nâu sẫm đang vẫy tay chào với Vanessa.
Sau một hồi gọi tên, cuối cùng cũng đến cái tên mà mọi người đang mong chờ:
- Harry Potter!
Khi Harry bước tới, những tiếng xì xầm nổi lên khắp bốn phía.
- Có phải cô giáo mới gọi Potter không?
- Có phải cô giáo mới gọi Harry Potter không?
Tôi quan sát cái nón lầm bầm gì đó, rồi Harry như đang nói chuyện với nó, một hồi sau, cái nón hô lên:
– Nhà Gryffindor!
Tiếng reo hò cổ vũ cho nó lớn hết thảy từ nãy đến giờ. Một người nam tóc đỏ đứng dậy bắt tay nó nồng nhiệt, trong khi có hai đứa khác reo lên:
– Tụi mình có Harry Potter rồi! Tụi mình có Harry Potter rồi!
Mừng cũng phải, người ta là đứa trẻ sống sót nổi tiếng cơ mà.
Tôi nhìn hàng ghế giáo sư, ở khúc bàn giữa, trên một cái ghế to bằng vàng, là cụ Albus Dumbledore. Tôi nghe dì Iris mô tả cụ nên có thể đoán được. Rồi tôi còn thấy một ông khá kỳ dị với cái khăn vành lớn màu tím đội trên đầu.
Cuối cùng là một thằng nhóc tóc cam, vẻ mặt có vẻ đang sợ sệt. Chiếc mũ phân nó vào nhà Gryffindor. Tôi thấy Harry bên đó vỗ tay như điên khi thằng nhóc tóc đỏ cam lê bước về phía nó và gần như đổ gục vào chiếc ghế bên cạnh.
Cụ Dumbledore lúc này đứng dậy. Cụ tươi cười với tất cả học sinh, hai cánh tay cụ dang rộng, tưởng như không có gì có thể làm cho cụ vui hơn là được nhìn thấy tất cả những học sinh của mình tại đây. Cụ nói:
– Chào mừng các con bước vào niên học mới ở Hogwarts. Trước khi các con nhập tiệc, ta có đôi lời muốn nói. Những lời ấy là ngu đần! Mít ướt! Vặt vãnh! Véo! Cám ơn!
Cụ ngồi xuống. Mọi người vỗ tay hoan hô. Riêng tôi thì thấy cụ ấy hơi quái dị.
– Cụ ấy có hơi kỳ nhỉ?
Được rồi, không phải một mình tôi thấy như vậy. Vanessa cũng đang hoang mang hỏi tôi và Danika.
– Chà, cụ ấy hơi dị thật. Nhưng là một thiên tài và là một pháp sư vĩ đại.
(Là người duy nhất mà kẻ đó sợ hãi…)
– A! Là món khoai tây nghiền mình thích nè!
Tôi nhìn bàn tiệc trước mặt và thầm thán phục: thịt cốt lết, đùi trừu, xúc xích, thịt ba chỉ và bít tết, khoai tây luộc, khoai tây nướng, khoai tây chiên, bánh mì Yorkshire, đậu, cà – rốt, nước chấm, sốt cà chua, và… chắc để cho quái dị, có cả những con bọ the. Ừm…ai sẽ ăn bọ the nhỉ?
Tôi lấy một dĩa thịt cừu và ăn ngon lành. Phải nói thức ăn ở đây rất ngon. Nghe bảo là được lũ gia tinh dưới bếp chuẩn bị. Tôi trò chuyện với Vanessa và Danika về các bài vở, và lịch sử của nhà Ravenclaw. Tôi thấy có hơi là lạ, vì "Raven" là quạ, nhưng biểu tượng của nhà là con đại bàng*. Chắc tại đại bàng ngầu hơn nhỉ? Danika kể về hồn ma của Bà xám: Helena Ravenclaw - con gái của nhà sáng lập Rowena Ravenclaw. Và về chiếc vương miện của nhà sáng lập, vân vân và mây mây.
Ăn uống no nê, tôi nhìn lên dãy bàn giáo sư để xem xét từng người. Lão to con tên đang say sưa nốc rượu, ban nãy giáo sư McGonagall gọi lão là gì nhỉ? À, bác Hagrid. Giáo sư McGonagall trò chuyện với cụ Dumbledore. Còn cái vị giáo sư kỳ quặc đầu đội khăn vành lớn thì đang nói chuyện với một vị giáo viên có mái tóc đen nhờn bóng, mũi khoằm, da tái xám. Tôi có linh cảm là giáo sư đội khăn vành này là một kẻ không bình thường. Ơ mà khoan đã nào, sao vị giáo sư đang nói chuyện với ông ấy trông giống mô tả của dì Iris về cái tên "bạn học cũ khó ở" quá vậy? Dì còn bảo là tên đó đang dạy ở Hogwarts, tôi đoán hẳn là vị này rồi. Dì bảo tên ông ấy là gì nhỉ? Hình như là Severus Snape.
Cuối cùng bữa ăn tráng miệng cũng xong. Giáo sư Dumbledore lại đứng lên cả sảnh đường im lặng.
- E hèm! Chỉ vài lời thôi, bây giờ chúng ta đã ăn uống no nê. Tôi có vài lưu ý đầu niên khoá gửi đến các con. Học sinh năm thứ nhất nên biết là khu rừng trên mặt đất cạnh trường là rừng cấm. Một số học sinh lớp lớn cũng nên nhớ kỹ điều ấy.
Nói tới đó, đôi mắt cụ Dumbledore hấp háy nhìn sang nhà Gryffindor, rồi cụ tiếp tục:
- Tôi cũng được ông Flich, giám thị, yêu cầu nhắc nhở tất cả học sinh là không được dùng phép thuật ngoài lớp học, trong hành lang. Các trận bóng Quidditch sẽ được tổ chức vào thứ hai của học kỳ. Bất cứ ai muốn chơi cho đội nhà mình thì liên hệ với bà Hooch. Và cuối cùng, tôi phải nói trước cho các con biết là năm nay, hành lang tầng thứ ba phía bên tay phải là khu vực cấm. Ai muốn chết một cách cực kỳ đau đớn thì cứ mò đến đó.
Cụ Dumbledore lại nói:
- Và bây giờ, trước khi đi ngủ, chúng ta cùng hát một bài ca của trường.
Nụ cười của các giáo sư khác chợt tắt lịm. Bộ bài ca của trường tệ lắm hả ta?
Cụ Dumbledore vẫy cây đũa thần của cụ như thể đuổi con ruồi đậu ở chót gậy. Từ đầu gậy tuôn ra một chuỗi nơ vàng, uốn lượn như rắn và kết thành chữ phía trên các dãy bàn. Cụ Dumbledore bảo:
- Mỗi người tự chọn tông thích hợp cho giọng hát của mình. Nào, chúng ta bắt đầu:
Và cả trường gào lên:
Hogwarts, Hogwarts, Hogwarts
Làm ơn dạy chúng tôi đôi điều
Dù chúng tôi già hói
Hay trẻ măng với đầu gối ghẻ
Đầu chúng tôi có thể nhồi nhét!
Những điều thú vị
Bởi vì bây giờ chúng tôi trần trụi và đầy không khí
Ruồi chết và ít lông bụi
Hãy dạy chúng tôi điều gì đáng biết
Trả lại điều gì chúng tôi đã quên
Hãy làm hết sức mình
Phần còn lại để chúng tôi tự do
Và học cho đến khi đầu óc nhũn rữa.
Rồi, nó thực sự dị.
Bài hát chấm dứt, người dứt trước, người xong sau. Sau rốt chỉ còn một cặp sinh đôi nhà Gryffindor là còn gân cổ hát bằng nhịp điệu đưa đám lê thê. Khi hai đứa ấy hát xong, cụ Dumbledore giơ cây đũa thần lên thu hồi các lời ca và vỗ tay, cụ vỗ tay to nhất. Vừa chùi mắt cụ vừa nói:
- Ôi! Âm nhạc. Đó là phép màu vượt xa mọi pháp thuật mà chúng ta có thể làm được ở nơi đây. Thôi, đi ngủ. Mọi người biến đi cho!
Dân Ravenclaw chúng tôi đi theo nữ huynh trưởng Penelope Clearwater đến ký túc xá. Phòng sinh hoạt nhà Ravenclaw nằm ở phía tây, chúng tôi phải leo lên một dãi cầu thang xoắn và hẹp để đến đó. Đứng trước cửa, một câu hỏi được đưa ra:
– Cái gì luôn đang đến nhưng không bao giờ tới nơi?
– Ngày mai.
Và cánh cửa mở ra, chúng tôi đi vào trong. Phòng sinh hoạt chung nhà Ravenclaw là một căn phòng rộng và tròn, những khung cửa sổ hình vòm duyên dáng điểm xuyết những tấm lụa màu xanh và màu đồng được treo quanh tường. Trần nhà hình vòm được vẽ lên những ngôi sao, dội lại vào tấm thảm xanh nửa đêm. Bàn, ghế và kệ sách trải rộng khắp nền nhà và một bức tượng đá cẩm thạch trắng đặt cạnh một cánh cửa dẫn đến phòng ngủ ở bên trên.
Penelope đưa mấy đứa nữ sinh chúng tôi qua một cánh cửa về phòng ngủ riêng, còn bạn nam sinh về một phòng ngủ khác. Mỗi phòng ngủ có 5 học sinh, nhưng vì số nữ năm nay dư ra hai người, nên phải có hai bạn ở một phòng riêng.
Tôi và Danika quyết định làm hai bạn đó.
Chúng tôi vào phòng, có tường đá và sàn gỗ. Cửa sổ có rèm màu xanh lam. Tấm thảm màu xanh lam và bạc in hình nhà ở giữa phòng. Chiếc giường bốn cọc cũng được bao phủ bởi màu xanh lam và gia huy con đại bàng trên đó.
Tôi và Danika mệt mỏi nằm xuống giường và ngủ ngay. Tự nhủ ngày mai sẽ là một ngày tuyệt vời.
oOo
*Trong phim thì biểu tượng nhà Ravenclaw là con quạ, nhưng trong truyện là con đại bàng.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro