Chương 5: Những buổi chiều bí mật
Những ngày sau đó, Harry bắt đầu có một thói quen mới — một bí mật nhỏ của riêng cậu. Sau giờ học, khi những đứa trẻ khác chạy về nhà hay nô đùa trên sân trường, cậu thường tìm đường vòng, lén rẽ qua con phố yên tĩnh dẫn đến tiệm cùng Pudding.
Chuông cửa reo leng keng mỗi lần cậu bước vào, ông Charlotte nhìn rồi tiếp tục thanh toán cho khách.
🍅🍅🍅
Ban đầu, Harry rất vụng về. Bột văng đầy lên bàn, bắn cả vào tóc. Pudding cười nghiêng ngả, nhưng không bao giờ trách. Cô khéo léo cầm lấy tay cậu, dìu từng động tác:
"Đừng mạnh tay quá. Nhẹ thôi, như thể đang vỗ về nó ấy."
Cậu bối rối, nhưng làm theo. Đôi lúc, Pudding cố tình để bàn tay mình chạm lâu hơn cần thiết, khiến Harry đỏ bừng, vội lảng sang chuyện khác.
Cô lại càng thấy thú vị.
🌾🌾🌾
Harry không có tiền mua bánh, nhưng mỗi lần ra về, Pudding luôn gói thêm một chiếc bánh nhỏ, tinh nghịch nói bằng giọng trong veo:
"Đây là lương của cậu hôm nay. Nhận đi, không được chê ít đâu đấy."
Harry ôm chặt chiếc bánh, tim như ấm thêm một chút. Với cậu, đó là phần thưởng quý giá hơn bất cứ thứ gì.
🍞🍞🍞
Ông Charlotte vẫn tỏ ra khó chịu mỗi khi thấy Harry lảng vảng trong bếp. "Lại thêm một đứa làm vướng chân." – ông lầm bầm. Nhưng đôi mắt già nua, sâu thẳm của ông vẫn kín đáo dõi theo từng động tác của cậu bé khi rảnh.
Một buổi chiều, khi Pudding chạy ra quầy đón khách, ông tiến lại gần Harry đang lóng ngóng với lò nướng.
"Nhiệt quá cao, bánh sẽ khét." – ông khàn giọng. – "Giữ tay chắc hơn, đừng sợ. Dao không cắn đâu."
Harry giật mình, vội làm theo. Cậu ngước nhìn, thấy trong ánh mắt ông Charlotte không chỉ có sự khó tính, mà còn có chút gì đó giống sự tin tưởng.
🔥🔥🔥
Những buổi chiều ấy nối tiếp nhau, như những lát bánh ngọt xếp chồng thành ký ức. Harry dần tiến bộ: đánh bột không còn bắn tung toé, bột nhào tròn trịa hơn, thậm chí có lần còn khiến Pudding phải trầm trồ:
"Potter, cậu đúng là có năng khiếu đấy. Có khi sau này, chúng ta sẽ trở thành cặp đôi đầu bếp nổi tiếng nhất thị trấn cũng nên!"
Harry đỏ bừng, lắp bắp: "Mình... chỉ muốn giúp cậu thôi."
Pudding bật cười, đôi mắt caramel ánh lên tinh nghịch.
🥦🥦🥦
Khi tan học, hai đứa thường đi bộ đến cửa hàng cùng nhau. Pudding luôn cố ý nắm tay Harry, dù bàn tay cậu lúng túng, run nhẹ. Nhưng cô chỉ cười trong trẻo, làm ra vẻ chẳng hề nhận ra, vẫn nắm chặt như thể đó là điều tự nhiên nhất trên đời.
Harry chưa từng được ai nắm tay như thế. Trong khoảnh khắc ấy, cậu cảm thấy mình không còn là cậu bé bị bỏ rơi dưới gầm cầu thang, mà là một phần của một điều gì đó dịu dàng hơn nhiều.
💟💟💟
Với Pudding, tiệm bánh Charlotte luôn là ngôi nhà.
Còn với Harry, từ năm tám tuổi ấy, căn bếp nhỏ này trở thành chốn an toàn đầu tiên mà cậu có được.
🍮🍮🍮
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro