Chương 6: Những lo lắng và nghi ngờ

Harry dần quen với những buổi chiều ở tiệm Charlotte, với bột mì trắng xoá trên tay, với tiếng chuông cửa leng keng vui tai, và với nụ cười ngọt như mật của Pudding.

Nhưng có một điều nhỏ nhặt luôn khiến cậu để tâm: cô bé chưa bao giờ gọi cậu là "Harry".

Lúc thì "Potter, đưa mình cái rây bột."
Lúc khác: "Cẩn thận, Potter, đừng làm đổ sữa."

Chỉ là cái họ thôi, nhẹ nhàng, ngọt ngào trong giọng Pudding, nhưng lại gợi lên trong cậu một cảm giác xa cách khó tả.

Vì sao cô không gọi mình bằng tên? – Harry nhiều lần thầm hỏi. Có lúc môi cậu mấp máy, định cất tiếng hỏi thẳng, nhưng ánh mắt caramel trong veo kia lại khiến cậu chùn bước. Cậu sợ câu trả lời sẽ khiến mình tổn thương, nên đành lặng lẽ nuốt câu hỏi vào trong.

🥄🥄🥄

Khi những cơn gió lạnh đầu đông tràn về, gia đình Dursley bắt đầu nhận thấy sự thay đổi ở Harry.

Một tối, vừa bước vào nhà, cậu đã bị dì Petunia cau mày chặn lại:
"Thằng bé này... lại đi đâu mà giờ này mới về? Và mùi gì thế kia? Mùi bơ, mùi sữa à?!"

Harry giật mình, siết chặt quyển vở công thức bánh trong tay. "Cháu... cháu đi làm thêm. Ở tiệm bánh Charlotte. Giúp họ một chút việc thôi."

Dượng Vernon đỏ bừng mặt, tiếng quát vang như sấm:
"Làm thêm? Ai cho mày quyền tự tiện đi làm hả? Mày nghĩ mày là ai mà dám kiếm tiền trong khi chúng tao đã phải vất vả nuôi mày?!"

Dudley cười hô hố, tay xoa cái bụng tròn ụ:
"Làm ở tiệm bánh à? Thế có được ăn vụng không? Có mang gì về cho tao không?"

Harry mím môi, không dám đáp.

"Không được bén mảng đến đó nữa!" – Vernon gầm gừ. – "Chúng tao không muốn hàng xóm đồn rằng nhà Dursley để thằng nhãi vô tích sự này đi rửa chén thuê."

Petunia liếc nhìn chiếc áo cậu mặc đã vương vài vệt bột trắng, giọng đầy khinh bỉ:
"Đúng là xấu hổ."

👕👕👕

Harry cúi gằm mặt, lòng nghẹn lại. Cậu không dám phản bác, nhưng tận sâu trong tim, hình ảnh căn bếp nhỏ và nụ cười của Pudding vẫn sáng lên như ngọn lửa dịu dàng.

Dù họ có cấm đoán, Harry biết rằng mình không thể nào dứt bỏ nơi ấy.

Nơi duy nhất mà cậu được gọi bằng một cái tên khác – Potter – và bằng một giọng nói khiến cậu vừa bất an, vừa khao khát được nghe thêm mãi.

🍮🍮🍮

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro