Chương 9: Người khách không ngờ tới
Buổi chiều hôm ấy, tiệm bánh Charlotte yên ắng đến lạ. Chỉ có mùi bột mới nhào, hương bơ và quế thoang thoảng bay ra từ lò nướng. Ông Charlotte vừa đặt khay bánh quy lên giá, vừa lắng nghe tiếng leng keng của chuông cửa.
Người bước vào là một phụ nữ gầy, cổ cao, dáng vẻ luôn cứng ngắc như cây gậy. Khuôn mặt bà ta căng ra, đôi mắt dường như không bao giờ biết dịu xuống. Bà Petunia Dursley.
Petunia ngó quanh, ánh mắt không thật sự dừng lại ở những chiếc bánh, mà lướt vội như đang tìm một bóng dáng. Nhưng tiệm lúc này chỉ có ông Charlotte.
Ông cười nhạt, cúi đầu:
"Xin chào quý khách. Bà muốn thử chút bánh mới ra lò không? Vừa nướng xong, còn ấm đấy."
Petunia chần chừ, rồi chọn vài chiếc donut và tart. Vốn chỉ định ăn tạm để khỏi mất công, nhưng vừa cắn miếng đầu tiên, bà hơi khựng lại. Vị ngọt thanh, thơm dịu, vỏ bánh mềm giòn – hoàn toàn khác mấy thứ ngấy ngán trong siêu thị. Không hiểu sao, trong khoảnh khắc ấy, bà thấy bức tường lạnh lùng của mình hơi nứt một khe nhỏ.
🥧🥧🥧
Thế nhưng hai mươi phút trôi qua, bóng dáng Harry vẫn chẳng thấy đâu. Sự kiên nhẫn vốn ít ỏi trong người Petunia sắp cạn sạch. Bà gõ nhẹ ngón tay lên quầy, giọng cao hơn thường lệ:
"Ở đây... có thằng bé Harry Potter làm thuê, đúng không? Nó đâu rồi?"
Ông Charlotte dừng động tác lau khay nướng, nhìn bà với ánh mắt bình thản. Thay vì bực dọc, ông kéo chiếc ghế tròn ra mời:
"Xin mời ngồi. Cậu bé cùng Pudding đi giao hàng, lát nữa sẽ về. Nếu bà không vội, tôi xin phép trò chuyện đôi chút."
Sự điềm đạm ấy khiến Petunia thoáng khựng lại. Bà vốn quen với việc người khác luống cuống hoặc chống chế trước vẻ cau có của mình, nay lại gặp một người đàn ông lịch sự đến mức khó bắt bẻ.
Ông Charlotte pha cho bà một tách trà, đặt nhẹ xuống bàn. Giọng ông trầm ấm, không nhanh không chậm:
"Potter là một đứa bé thông minh. Ban đầu, tôi nghĩ nó chỉ muốn nếm bánh. Nhưng rồi... hóa ra thằng bé thật sự thích học, lại kiên nhẫn đến đáng ngạc nhiên. Con gái tôi không dễ mở lòng, ấy vậy mà nó đã bật cười nhiều lần vì thằng bé. Nhờ thế, tiệm bánh này cũng sáng sủa hơn hẳn."
Petunia nhíu mày. Bà muốn phản bác, muốn khẳng định rằng thằng bé kia chỉ gây rắc rối, nhưng... lời lẽ lịch sự và thái độ điềm tĩnh kia khiến bà khó nói ra.
Ông Charlotte mỉm cười, tiếp tục:
"Tôi không rõ chuyện gia đình thằng bé. Nhưng tôi tin, điều quan trọng là, nó đã tìm được một nơi để thấy mình có ích, được vui vẻ. Chỉ vậy thôi."
Petunia im lặng. Bà nhìn xuống gói donut trong tay, nhớ lại vị ngọt vừa ăn, nhớ ánh mắt Harry mỗi khi cười, và lần đầu tiên trong nhiều năm, lòng bà dao động. Bà không đáp, chỉ đứng dậy, khẽ gật đầu như lời chào rồi rời đi.
Ông Charlotte cũng chỉ đứng lên, cúi nhẹ như tiễn một vị khách danh giá, chẳng hỏi thêm câu nào.
Tối đó, khi Harry trở về, quần áo cậu phảng phất hương bơ sữa, ánh mắt sáng rỡ khác thường. Petunia khựng lại nơi cửa bếp, quan sát cậu một thoáng. Thằng bé đấy... khỏe mạnh hơn trước.
Trong bữa tối, bà ngồi xuống đối diện Vernon, do dự một hồi rồi thở dài:
"Em đã tới tiệm bánh hôm nay. Nói chuyện với ông chủ. Một người rất... đàng hoàng. Có lẽ, chúng ta không cần cấm thằng bé tới đó nữa. Nhưng—"
"Nhưng nó phải làm xong hết việc nhà trước, đúng không?"Vernon ngẩng đầu, ánh mắt vẫn nghiêm nghị, song không cộc cằn.
Petunia thoáng ngạc nhiên, rồi gật đầu. Vernon đặt dao nĩa xuống, nhìn vợ chăm chú hơn.
"Petunia, anh chẳng ưa gì thằng bé. Nhưng nếu ở đó khiến nó biết điều hơn, em yên lòng hơn, thì được. Anh chẳng muốn em phải phiền lòng vì nó."
Lời nói giản dị, nhưng Petunia thấy lòng chùng xuống. Ông chồng to béo, hay càu nhàu của bà, vẫn luôn lắng nghe. Từ ngày đồng ý nuôi Harry, Vernon chưa bao giờ thực sự than trách bà – vì ông yêu bà, và vì bà ghét phép thuật nên ông cũng ghét.
Petunia chạm nhẹ tay lên mu bàn tay ông, khe khẽ đáp:
"Cảm ơn, Vernon."
❤️🩹❤️🩹❤️🩹
Đêm đó, khi nằm xuống, bà khẽ quay sang. Bóng lưng chồng bà to lớn, trầm ổn, tỏa ra hơi ấm quen thuộc. Bà thầm nghĩ: nếu không có người đàn ông này, có lẽ bà chẳng thể giữ nổi mái nhà bình thường như mình muốn. Và ở dưới phòng kho cầu thang, thằng bé kia – Harry – cũng vẫn có chỗ để ngủ, để lớn lên, cho dù tình cảm chưa bao giờ thực sự trọn vẹn.
🍩🍩🍩
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro