CHƯƠNG I: Bức Thư Mời Tới Từ Ba Trường Và Sự Lựa Chọn Cuối Cùng
Tôi sinh ra vào giữa mùa sương mù dày đặc nhất trong năm tại Tháp Aevyn - lãnh địa của gia tộc Eltheren cổ kính. Thời điểm đó, theo những ghi chép trong Lịch Huyết Tộc được khắc trên đá obsidian của dòng họ, trăng rút về phương tây, tuyết rơi sớm trên đỉnh Grimsfall, và cây tử đằng phía đông tháp nở những chùm hoa màu trắng. Bà cố tôi bảo đó là điềm ứng cho một đứa trẻ "mang dòng máu Eltheren nhưng linh hồn không thuộc về nơi này".
Tôi là Valeris Aevyn Eltheren - hậu duệ dòng nữ đời thứ bảy của Eltheren, và là người duy nhất trong thế hệ tôi mang dấu ấn Aevyn, biểu trưng cho nhánh trưởng của gia tộc. Từ khi sinh ra, tôi đã được nuôi dạy với kỳ vọng trở thành người gìn giữ huyết thống, được truyền thụ những tri thức cổ xưa và tuyệt đối không được chọn sai đường.
Gia đình tôi phần lớn từng theo học ở Durmstrang - ngôi trường lạnh lẽo nhưng đầy kiêu hãnh nằm ở vùng băng giá phương Bắc. Cả mẹ tôi, nữ phù thủy Lysandra Eltheren, lẫn cha tôi, một nhà giả kim đến từ nhánh Eltheren phía đông, đều từng là học sinh đứng đầu của học viện ấy. Tại Tháp Aevyn, tên "Durmstrang" là biểu tượng của quyền lực, danh giá và lòng trung thành với luật gia đình.
Người duy nhất có vẻ chẳng mấy để tâm đến những lễ nghi, hay quy củ ấy là em họ tôi - Everard Langworth Eltheren, con trai của em gái mẹ tôi, được gửi về Tháp Aevyn nuôi từ năm nó tám tuổi. Trái ngược với vẻ lạnh lùng của phần lớn người Eltheren, Everard là một đứa trẻ sống động như ánh lửa trong căn phòng băng. Nó hay cười, thích vẽ phù văn lên kính sương và thường xuyên chuốc rắc rối với các câu thần chú biến đồ vật thành sinh vật biết hát.
Tôi từng khó chịu với sự tự do trong nó, nhưng rồi cũng nhận ra, giữa một tòa tháp đầy tĩnh lặng và quy củ, có một người bạn đồng hành như Everard chính là điều duy nhất khiến tôi không trở thành một Eltheren như tượng đá.
Sáng hôm đó, khi tôi vừa hoàn thành bài tập dịch cổ ngữ trên bản da thuộc cũ kỹ, ba lá thư được gửi tới bằng cú đêm. Một con cú tuyết, một con cú xám và một con cú trông chẳng có gì đặc biệt - lông sẫm, mắt vàng, bé nhỏ và hơi gầy gò. Tôi biết ngay, thư từ Durmstrang và Beauxbatons, hai trường truyền thống của nhà tôi, đã đến đúng hẹn. Nhưng con cú thứ ba khiến tôi bối rối.
Tôi bóc thư Durmstrang đầu tiên - da màu đỏ nâu, niêm phong bằng sáp đen in hình một con đại bàng hai đầu, với các ký tự Cyrillic và một đầu hươu, tất cả đều được đặt trên nền mái vòm hình củ hành. Lời mời được viết bằng chữ Rune cổ, chính xác, trang trọng. Beauxbatons thì khác - tờ giấy thơm, nhẹ như lụa, và sáp niêm phong là huy hiệu của trường Beauxbatons, một tấm khiên được bao quanh bởi đường viền vàng, trên đó có hai cây đũa phép vàng bắt chéo nhau, được bao quanh bởi những dây leo với chữ viết tròn và bay bổng. Họ mời tôi nhập học bằng giọng điệu êm dịu nhưng không kém phần kỳ vọng. Tôi lướt qua chúng như một lẽ đương nhiên.
Nhưng khi tôi mở bức thư thứ ba - lá thư đến từ Hogwarts, tôi khựng lại. Thư được viết trên giấy da màu vàng, bằng mực xanh lá cây, và con dấu đỏ in huy hiệu bốn nhà sáng lập, với những dòng chữ viết tay như sống động. Không có gì rực rỡ, cũng không có vẻ ngoài quyền quý, nhưng nó như thôi thúc tôi đọc nó. Và khi tôi chạm vào nó, bàn tay trái khẽ nóng lên. Ngón út tôi, nơi từng mang chiếc nhẫn gia tộc bỗng đau nhói một thoáng như bị kim đâm.
Tôi đứng lặng một lúc lâu trước thư phòng, giữa ánh nắng buổi trưa ngả xuống thảm đá xám.
Buổi tối hôm đó, trong phòng ăn có mái vòm pha lê, giữa bữa tiệc gia đình thường niên, tôi thông báo quyết định của mình:
- "Con sẽ đến Hogwarts."
Cả sảnh chìm vào im lặng. Mẹ tôi đặt thìa bạc xuống đĩa, còn ông ngoại - người chưa từng biểu lộ cảm xúc, chỉ nhíu mày.
- "Durmstrang là nơi của người Eltheren," bà ngoại Adaphine nói, giọng như gió bấc. "Tại sao con lại chọn một ngôi trường nơi phù thủy gốc Muggle được phép đi chung hành lang với con dòng trưởng?"
Tôi nhìn bà, mắt không chớp.
- "Vì Durmstrang dạy con cách chiến đấu. Nhưng Hogwarts, con nghĩ, đó là nơi sẽ dạy con tại sao phải chiến đấu."
Bà ngoại tôi bật cười khẽ, một âm thanh hiếm hoi:
- "Vậy là con nghe thấy tiếng gọi rồi, Valeris?"
Tôi gật đầu. Bà gật theo và như thế là đủ.
Everard tìm tôi sau bữa tiệc, mang theo một mảnh giấy ghi lại lịch trình tới Hẻm Xéo. Nó nhướng mày khi thấy tôi đang ngồi bên cửa sổ, tay nắm chặt bức thư Hogwarts.
- "Chị định đi mà không cần người hộ tống à? Thật không giống chị."
- "Chị không cần người hộ tống," tôi trả lời, "nhưng có lẽ... Chị cần một người đi cùng."
Everard cười phá lên.
- "Thế thì chúng ta cùng đi. Đừng trách nếu em khiến cả Hẻm Xéo chao đảo chỉ vì chọn sai áo choàng."
Tôi cười nhạt. Lần đầu tiên sau nhiều năm, lòng tôi chợt thấy nhẹ nhõm. Có lẽ con đường không đúng truyền thống sẽ không phải là sai. Mà chỉ là...cái gì đó khác.
Tôi đến Hẻm Xéo vào một sáng sớm mù sương, khi mặt trời chỉ vừa chạm tới rìa những mái ngói nghiêng lệch phủ rêu. Cùng đi với tôi là Everard. Nó đi như thể đã quen với từng viên đá lát đường nơi đây, dù đây là lần đầu chúng tôi đặt chân tới nơi này.
- "Chị tưởng nơi này sẽ náo loạn hơn," tôi lầm bầm khi bước qua bức tường gạch vừa mở.
Everard bật cười khúc khích:
- "Đợi đến giữa trưa ấy, chị sẽ thấy hỗn loạn như một đàn Snidget đâm đầu vào hiệu thuốc!"
Hẻm Xéo hiện ra như một con đường gấp khúc kỳ lạ, ngổn ngang sắc màu và âm thanh. Cửa hàng bán sách với tháp sách cao chót vót. Hiệu thú nuôi rền vang tiếng rít, tiếng lách cách. Tôi liếc qua hàng bày áo choàng may theo số đo, rồi dừng chân trước một gian hàng nhỏ bày la liệt những quả cầu thủy tinh tự phát sáng. Nhưng tôi không định lang thang lâu - thứ tôi muốn trước tiên, là đũa phép.
CỬA TIỆM OLLIVANDER - "NHỮNG NGƯỜI LÀM ĐŨA PHÉP TINH XẢO TỪ NĂM 382 TCN."
Tiệm nhỏ, cũ kỹ, nằm giữa hai căn nhà đá xám. Bảng hiệu lắc lư như đang thở theo nhịp gió. Tôi đẩy cửa bước vào - tiếng chuông ngân vang dài, chậm và trầm hơn bình thường. Bên trong phủ một lớp bụi mỏng, ngập tràn mùi gỗ khô và da thuộc ẩm. Những hộp đũa phép xếp chồng lên nhau như tường thành cao đến trần nhà, che khuất ánh sáng từ những khung cửa sổ bé tẹo phía trên.
Một giọng nói cất lên từ khoảng tối sau kệ:
- "Tôi biết cô sẽ đến, cô Eltheren."
Người đàn ông bước ra, tóc bạc trắng dựng ngược, đôi mắt bạc sáng lạnh như thuỷ tinh. Không cần giới thiệu, tôi biết đó là ông Garrick Ollivander.
- "Tôi không nghĩ có ai trong họ Eltheren từng mua đũa ở đây," tôi cất giọng.
Ông cười nhạt:
- "Đúng. Vì các thành viên gia tộc cô đều dùng đũa kế truyền, hoặc tự làm cho mình. Nhưng cô thì khác... cây đũa của cô đã chờ ở đây rất lâu rồi. Lâu đến nỗi chính tôi cũng không dám bày nó ra."
Tôi hơi cau mày. Cảm giác như không khí trong phòng dần nặng nề.
Ollivander lướt tay qua các giá gỗ, như đang vuốt lên trí nhớ. Cuối cùng, ông dừng lại trước một chiếc hộp đen làm bằng gỗ đàn hương, được bọc bởi một lớp bùa chú cổ, có những ký hiệu chữ Rune.
Ông cẩn thận gỡ lớp niêm, thì thầm:
- "Đũa phép này được chế tác vào năm 1032 bởi cụ tổ của tôi, Elginus Ollivander. Chưa một ai từng khớp với nó, cho đến hôm nay."
Ông đưa cho tôi.
Tôi cầm lấy và một cơn gió nổi lên bên trong tiệm. Những hộp đũa khác rung nhẹ, rồi im bặt. Lửa trong đèn cồn chuyển thành ánh sáng màu lam nhạt.
Luồng phép chạy dọc lòng bàn tay tôi, lên đến cổ tay rồi tan dần vào tim, như thể một giọng nói dịu dàng cất lên từ nơi rất xa: "Cuối cùng cũng gặp."
Ollivander thì thầm như đang niệm chú:
- "Đũa này không chỉ chọn chủ nhân. Nó ghi nhớ, nó thấu cảm. Và nó sẽ nhắc nhở cô về chính mình khi cô quên."
Tôi cảm nhận đầu đũa rung lên một nhịp khi chạm vào không khí. Không phát ra lửa, không có tiếng nổ, chỉ là sự tĩnh lặng như đáy hồ, một sự kết nối kỳ lạ giữa tôi và cây đũa.
Tôi rời tiệm Ollivander khi trời đã đứng bóng. Everard đang chờ tôi ngoài cửa, hai tay ôm một cái túi to tướng đựng vật dụng, áo choàng, sách và một bộ vạc mới tinh.
- "Xong rồi à?" - Nó hỏi, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt tôi, nó hỏi tiếp. "Chị ổn chứ?"
Tôi không trả lời ngay. Bàn tay tôi vẫn cầm nhẹ cây đũa, hơi ấm từ nó lan ra trong từng ngón tay. Rồi tôi gật đầu.
- "Nó tìm được chị rồi."
Chúng tôi trở về Tháp Aevyn khi trời đã sang chiều muộn. Ánh nắng trải vàng lên từng bậc đá xám dẫn lên cổng vòm - nơi mà bao đời phù thủy Eltheren từng bước qua.
Trong đêm, tôi đặt chiếc đũa phép lên bàn cạnh giường. Gió thổi từ cửa sổ mang theo mùi tuyết sớm, nhẹ như lời ru. Trăng bạc chiếu lên đầu đũa phản chiếu một quầng sáng lấp lánh như sợi chỉ định mệnh.
Tôi nhìn nó và lần đầu tiên trong đời, tôi không còn lo lắng về nơi mình sẽ đến.
Hogwarts đang chờ.
Và tôi đã sẵn sàng.
ĐŨA PHÉP CỦA VALERIS AEVYN ELTHEREN
Chiều dài: 13 inches (xấp xỉ 33cm)
Chất gỗ: Gỗ tần bì đen (Black Ashwood)
Lõi đũa: Một sợi lông Phượng hoàng trắng bạc, loài gần như tuyệt chủng, được lấy từ chiếc lông đầu tiên rụng xuống trong lần lột xác cuối cùng - tượng trưng cho khởi đầu từ cái chết và hồi sinh.
Đũa có một vòng xoắn nhẹ gần cán, khảm bằng một sợi dây được dệt từ "Hơi thở của tinh linh cổ" - chỉ tồn tại trong sương mù của thế giới phù thủy, rất hiếm gặp. Khi cầm vào, đũa toả ra luồng sáng bạc dịu, và mang cảm giác mát lạnh như sương sớm.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro