Chương 10

_ Trần nhà đã được các giáo sư ếm bùa sao cho giống với bầu trời bên ngoài, mình đã đọc trong cuốn lịch sử Hogwarts  - Hermione cười tít mắt - Thật tuyệt vời phải không?

Hallie gật đầu tán thành. Chẳng mấy chốc, bọn trẻ đã đứng trước dãy bàn của các vị giáo sư trong trường, chúng đưa mắt lên nhìn những con người đáng kính ấy. Cụ Dumbledore cũng đang ngồi ở giữa dãy bàn đặc biệt này, lúc bấy giờ mới mỉm cười hiền từ nhìn bọn trẻ. Có vẻ như cụ đã nhìn thấy cặp song sinh huyền thoại lấp ló trong đám đông. Dumbledore nhìn chúng, ánh mắt cụ hiện lên tia dịu dàng. Những đứa trẻ còn sống...

Cụ Dumbledore dùng chiếc thìa bạc gõ tinh tinh mấy tiếng vào chiếc cốc thuỷ tinh. Như hiểu rằng ngài hiệu trưởng có điều muốn nói, cả đại sảnh đường phút trước vẫn còn náo nhiệt là thế , nay lại im phăng phắc, có thể nghe rõ tiếng thở của từng người. Cụ Dumbledore hài lòng nhìn bọn trẻ, từ từ bước ra khỏi chỗ ngồi, tiến đến bục phát biểu được dựng ở chính giữa đại sảnh đường, nơi mà ai cũng có thể nhìn ngắm. Chiếc bục này thực sự rất đẹp. Nó được làm từ một loại gỗ gì đó mà Hallie không biết tên, có vỏ ngoài trơn láng, mang một màu nâu pha vàng tuyệt đẹp, trên bề mặt còn được khắc nổi hình cánh chim đại bàng, nhìn vào vô cùng đẹp mắt. Cụ Dumbledore đảo mắt nhìn quanh đại sảnh đường một lúc lâu, cuối cùng, cụ cũng bắt đầu bài phát biểu.

_ Chào mừng các trò đã chính thức trở thành học sinh của học viện phép thuật và ma thuật Hogwarts! - giáo sư dang hai tay ra - Xin tự giới thiệu, ta là hiệu trưởng đương nhiệm của học viện, Albus Dumbledore.  Như các trò đã biết, tối nay chúng ta sẽ cùng nhau thưởng thức bữa tiệc chào mừng các tân học sinh. Tuy nhiên, trước khi tận hưởng điều đó, ta có một số việc muốn nhắc nhở các trò.

Halie quay sang thầm thì với Draco.

_ Không biết có việc gì mà hiệu trưởng trông có vẻ căng thẳng quá vậy, Draco?

Draco nhún vai. Quay lại nhìn Halie, cậu trả lời. 

_ Tôi cũng không rõ. Tốt hơn hết là chúng ta lắng nghe xem sao.

Halie gật nhẹ đầu, tỏ ý đồng tình với Draco. Sau đó, cô bé lại hướng mắt  theo dõi.

_ Đầu tiên - giáo sư đưa tay về phía cánh cửa gỗ to đồ sộ của đại sảnh đường, nơi có một người đàn ông đang đứng - Thầy giám thị của chúng ta nhắc nhở các trò hãy đảm bảo rằng mình luôn luôn tuân theo các nội quy của nhà trường, nếu không muốn phải chịu một hình phạt nghiêm khắc. Và một trong số đó , điều này có lẽ các em học sinh khoá trên đã biết, không một ai được phép bước vào cánh cửa đối diện cầu thang tầng ba - cụ nheo mắt lại, giọng nhuốm mùi nguy hiểm - Trừ những kẻ muốn chịu sự đau đớn tột cùng hoặc cái chết không hề thanh thản.

Cả khán phòng lặng như tờ. Một lúc sau, khi cụ Dumbledore đã kết thúc bài phát biểu đáng sợ của mình và im lặng trở về chỗ ngồi, tiếp tục mỉm cười như chưa từng có điều gì xảy ra, các giáo sư mới bắt đầu giới thiệu cho đám học sinh về lễ phân loại nhà.

Giáo sư Mc Gonagall vỗ hai tay vào nhau, bà lấy từ trong tay áo ra một cuộn da dê.

_ Được rồi các trò - Giáo sư mỉm cười - Bây giờ chúng ta sẽ tiến hành lễ phân loại .

Bà nói tiếp:

_ Ta gọi đến tên ai, người đó hãy tiến lên và ngồi lên chiếc ghế này, ta sẽ đội chiếc nón Phân Loại lên đầu các trò.

Hallie khẽ liếc về phía chiếc ghế cũ kĩ. Chễm chệ trên chiếc ghế ấy là một chiếc mũ rách tả tơi, bám đầy bụi đất, trông nó bẩn đến nỗi nếu như không được giáo sư Mc Gonagall giới thiệu từ trước, chắc chắn Hallie sẽ cho rằng đây là một đồ vật vừa vô dụng vừa xấu xí , xứng đáng được quăng vào thùng rác ngay lập tức. Đã thế , đúng lúc ấy cái mũ còn cất giọng hát hò. Mà nếu như nó hát hay thì đã chẳng làm sao, đằng này giọng hát của nó thật sự rất - kinh - khủng. Hallie còn chưa kịp phản ứng trước bài hát khủng khiếp của cái mũ thì cô bé đã được Hary đưa hai tay bịt chặt tai lại . Hallie gật đầu ra ý cảm ơn Harry, rồi cô bé lại quay đầu nhìn xung quanh. Hình như các anh chị khoá trên đã biết  màn biểu diễn này đáng sợ thế nào từ trước, nên trông họ rất chi là bình thản. Thực ra là do Hallie không biết đó thôi, chứ các đàn anh đàn chị đã sớm chuẩn bị cho mình một cái bùa cách âm, vậy nên họ không thể nghe thấy bất kỳ thứ gì từ bên ngoài, bao gồm cả giọng hát khủng bố của cái mũ. Cho nên là , gương mặt của họ có thản nhiên như không thì cũng không phải là điều khó hiểu.

Bài hát kết thúc. Cả sảnh đường vang lên tiếng vỗ tay rầm rầm như sấm. Có vẻ như tất cả học sinh đều vui mừng vì đã thoát khỏi màn biểu diễn đầy ám ảnh này, cho nên ai nấy mặt mày hớn hở thấy rõ. Cái mũ hơi hơi cúi đầu, bộ dạng duyên dáng như một nghệ sĩ thực thụ, quay quay chào tất cả mọi người. Giáo sư Mc Gonagall lúc bấy giờ mới lên tiếng. Bà hắng giọng.

_ Được rồi, rất cảm ơn màn trình diễn vô cùng "nhiệt huyết" của ông - bà quay sang cái mũ - Bây giờ chúng ta hãy bắt đầu buổi lễ.

Giáo sư mở cuộn da dê ra, bắt đầu cao giọng đọc. Cả sảnh đường im lặng lắng nghe.

_ Hermione Granger.

Halie đang đứng cạnh Hermione. Cô bé vỗ nhẹ vào vai bạn mình, ý muốn cổ vũ tinh thần cho cô. Hermione gật đầu với Halie một cái, hít một hơi thật sâu, rồi sau đó mới từ tốn bước lên, chầm chậm đội chiếc mũ. Halie thấy cái mũ lẩm bẩm gì đó, nhưng cô bé không thể nghe thấy rõ nó nói những gì. Chỉ biết rằng, một lúc sau, cả đại sảnh đường đều nghe thấy chất giọng the thé của cái mũ.

_ Gryffindor!

Ngay lập tức, dãy bàn của những chú sư tử dũng mãnh vang lên nhưng tiếng reo hò, vỗ tay, thậm chí có một số người còn hú hét hay huýt sáo, quả là một sự chào đón nồng nhiệt, đúng phong cách Gryffindor. Hermione nhoẻn miệng cười, đôi mắt cô bé sáng lên lấp lánh. Halie cũng thấy mừng cho Hermione. Có vẻ như cô bạn của cô đã vào được nhà mình yêu thích.

Sau khi Hermione đã ngồi yên vị trên dãy ghế nhà Gryffindor, giáo sư lại cao giọng đọc tiếp.

_ Draco Malfoy.

Draco thong thả đi lên, ánh mắt lộ rõ sự chán nản, tuy vậy, cậu ta vẫn cố giữ thần thái lạnh lùng, xa cách, như để tỏ rõ cho tất cả mọi người thấy rằng : Đừng có ngu ngốc mà đụng vào một người nhà Malfoy!

Halie phì cười. Nhìn cái bản mặt dễ ghét đó kìa, cứ như thể cậu ta và cái người hôm trước đã đưa cô bé về cửa hàng là hai người hoàn toàn khác nhau vậy.

Draco bước đến với vẻ miễn cưỡng. Cậu cầm chiếc mũ Phân loại lên, cố hết sức để tay mình chạm vào nó ít hết mức có thể. Nhìn gương mặt cậu lúc này, đến người mù còn có thể nhận ra rằng cậu không hề mong muốn chiếc mũ Phân loại bẩn thỉu ấy chạm vào mái tóc luôn được chải chuốt cẩn thận của mình. Và... đúng như ước muốn của cậu, cái mũ ấy còn chưa chạm được vào một sợi tóc trên đầu Draco thì đã thét lên the thé.

_ Slytherin!

Draco nở nụ cười nhẹ nhõm, ánh mắt cậu ánh lên tia hài lòng. Sau khi đón nhận tràng vỗ tay từ phía dãy bàn Slytherin, Draco phất áo chùng, khoan thai đi về chỗ ngồi.

_ Susan Bones. - giọng nói của giáo sư Mc Gonagall lại một lần nữa vang lên.

_ Hufflepuff! - chưa đến 10 giây, cái mũ gào.

_ Ron Weasley.

Ron rụt rè đi lên. Harry nhìn cậu với ánh mắt như muốn khích lệ, cậu nghĩ thầm : " Cố lên ,Ron!"

Ron đội cái mũ lên đầu. Ánh mắt cậu đảo xung quanh, khuôn mặt lộ rõ vẻ lo lắng.

Cái mũ thì thầm.

_ Hừm ... lại là một tên nhà Weasley. Ta biết chính xác điều ta phải làm với cậu.

Và rồi nó oang oang.

_ Gryffindor!

Vậy là cả dãy bàn lại rộ lên những tiếng vỗ tay. Ron không thể ngăn mình thở phào một cái. Khi những tràng vỗ tay đã ngớt, Ron nhanh chóng để chiếc mũ xuống ghế ,rồi chạy vụt về chỗ ngồi. Đại sảnh đường rất nhanh chóng lại chìm vào im lặng. Giáo sư Mc Gonagall nhìn vào cuộn giấy da dê, mắt bà đang tìm kiếm cái tên tiếp theo. Một lúc lâu sau khi giáo sư Mc Gonagall tìm thấy cái tên đó, bà mới lên tiếng, giọng run run cảm động.

_ Harry Potter.






~~~~~~~~~~~~~~~~~***~~~~~~~~~~~~~~~~~~

" Ahihi, đúng lịch nhé các nàng 😊 Chương này đoạn đầu ta viết nhảm quá, các nàng thứ lỗi cho ta nha ( cảm hứng không phải lúc nào cũng tràn đầy😞 Haiz, khổ thế cơ chứ). À, cảm ơn các nàng đã ủng hộ nhé, comment của các nàng làm ta vui lắm đó😍 Hẹn mina tuần sau! 

                         Yêu thương"

                                                 ~ Mizu~

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro