41
Đoàn xe lửa giảm tốc độ rồi cuối cùng dừng hẳn lại. Người ta xô đẩy nhau, ùn ra cửa, đổ xuốn một sân ga nhỏ xíu, tối tăm. Đêm lạnh buốt khiến nhiều người phải rùng mình. Nhưng riêng Ame thì không, Voldemort luôn dự tính việc này bởi thế đã cho em vài thần chú giữ ấm cùng với một chiếc áo choàng lông dày và vô cùng ấm
"Mày không lạnh sao? Tao tưởng con gái cũng mày phải sợ lạnh, giống hệt Pansy ấy" Malfoy thấy cô bạn không có vẻ gì là lạnh, bèn lên tiếng hỏi
"Không, Voldy chuẩn bị cho tao vài thứ để chống lạnh rồi" Ame giơ cái áo choàng lông cho cậu bạn xem, trắng muốt và mềm mại vô cùng.
"Chúa Tể chu đáo vậy sao? Đó giờ tao không biết ấy..." Malfoy bây giờ mới công nhận, Voldemort là kẻ nghiện tình yêu của bản thân hơn thảy mọi thứ!
Chợt lúc ấy, một bóng đèn nhấp nháy lơ lửng trên đầu lũ học sinh
"Học sinh năm thứ nhất! Năm thứ nhất lại đây!" Gương mặt lông lá của lão Hagrid hớn hở trên biển đầu người.
"Ew, là lão không lồ Hagrid, sao họ không để người khác đến thay lão chứ!" Malfoy gần như là đang than vãn với hai cậu bạn vệ sĩ của bản thân, cũng đồng thời kéo tay Ame đi thật cẩn thận
"Sao mà tao biết được chứ" Crabbe bất lực vừa ăn vừa trả lời
"Chắc là hết nhân viên" Goyle tiếp lời
"Hogwarts nghèo thế à?" Draco quay sang hỏi cô bạn
"Chắc là vậy, tiền bị lão ong mật đốt vào kẹo rồi"
"Lại đây, đi theo ta! Còn học sinh năm thứ nhất nữa không? Bước cẩn thận! Học sinh năm thứ nhất, theo ta" Mò mẫm, loạng choạn, bọn trẻ đi theo Hagrid xuống một lối đi có vẻ dốc và hẹp. Hai bên đường tối rợn người đến mức khiến cả đám im thin thít. Neville thằng nhỏ làm mất cóc, chi dám thút thít một hai lần.
Con đường hẹp bất ngờ mở ra một bờ hồ đen bao la. Bên kia bờ hồ, nằm trên đỉnh núi cao là một toà lâu đài nguy nga đồ sộ với vô số tháp lớn nhỏ, và vô vàn ô cửa sổ sáng đèn điểm xuyết bầu trời rực rỡ đầy sao.
"Lên thuyền. Mỗi thuyền không chở quá bốn người!" Lão Hagrid chĩ một đoàn thuyền nhỏ chờ sẵn bên bờ hồ
Cả nhóm Malfoy chung một thuyền, riêng vài người bạn của Malfoy thì tách riêng ra với họ. Cả đoàn thuyền cùng rời bến một lúc, băng ngang mặt hồ phẳng lặng như mặt gương. Mọi người đều im lặng, đăm đăm nhìn lên toà lâu đài trước mặt. Nó hiện ra như một ngọn tháp khổng lồ, càng ngày càng hùng vĩ khi đoàn thuyền đưa chúng chui qua một tấm màn, kết bằng những dây trường xuân rủ xuống, che phủ cả một cái cửa rông thênh thang mở ra trên vách núi. Cửa này dẫn vào một đường hầm tối om, có lẽ là con đường ngầm chạy dười chân lâu đài, đến một bến cảng cũng nằm sâu dưới đất. Cập bến, bọn trẻ bèn lục tục trèo lên bãi đầy sỏi đá.
"Hogwarts thật hùng vĩ phải không? Draco" Ame hứng thú nhìn thiếu gia nhỏ họ Malfoy.
"Tất nhiên là phải vậy rồi" Draco đáp lại lời Ame, thằng nhóc có vẻ còn thích thú hơn cả nó nhiều
Cả đám lại tiếp tục trèo lên một lối đi trong núi đá, nhắm theo anh đèn của lão Hagrid mà đi tới một con đường bằng phẳng hơn, dẫn tới bãi cỏ mịn màng đẫm sương nằm ngay dưới bóng toà lâu đài.
Bọn trẻ hớn hở bước lên những bậc thềm đá và đứng túm tụm trước cánh cổng khổng lồ bằng gỗ sồi.
Cánh cửa lâu đài tức thì mỏ ra. Một bà phù thủy cao lêu nghêu, tóc đen mướt, mặc áo dài màu xanh ngọc bích đứng sẵn ngay cửa. Bà có một gương mặt nghiêm nghị
"Các học sinh năm thứ nhất đây thưa giáo sư McGonagall" bà là giáo sư chủ nhiệm của Gryffindor, một vị phù thủy công bằng với mọi nhà, dù có chút không thích Slytherin vì sự cố của những năm trước nhưng bà vẫn chẳng làm khó bất kì học sinh nào cử nhà Rắn
"Cám ơn bác Hagrid. Bác để chúng lại cho tôi được rồi" Bà mở toang cửa. Sảnh trước rộng lớn đến ngang ngửa phòng khách của trang viên Voldemort. Những vách tường đá được chiếu sáng bằng những bó đuốc to giống nhu ở nhà băng Gringotts. Trần lâu đài cao vòi vọi, và trước mặt bọn trẻ là một chiếc cầu thang cẩm thạch đẹp lộng lẫy lên các tầng trên.
Bọn trẻ theo giáo sư McGonagall băng qua một tầng lâu đài toàn đá phiến. Giáo sư McGonagall đưa đám trẻ năm thứ nhất vào một căn phòng nhỏ trống rỗng ở cuối hành lang. Chúng đứng túm vào nhau, nghểnh cổ ngóng chờ một cách hồi hộp lo âu.
"Chào mừng các trò đến Hogwarts. Tiệc khai giảng sắp bắt đầu, nhưng trước khi nhận chỗ ngồi trong đại sảnh đường, các trò sẽ được phân loại để xếp vào các ký túc xá. Phân loại là một lễ rất quan trọng, bởi vì trong thời gian học ở đây, ký túc xá cũng giống như gia đình của trò trong trường Hogwarts. Các trò sẽ cùng học, cùng ngủ, cùng chơi... với các bạn chung một ký túc xá. Có bốn ký túc xá, ở đây gọi là nhà, nhà Gryffindor, nhà Hufflepuff, nhà Ravenclaw và nhà Slytherin. Mỗi nhà đều có một lịch sử cao quý riêng và nhà nào cũng từng tao nên những nam phù thủy và nữ phù thủy xuất sắc. Trong thời gian các học ở Hogwarts thì thành tích các trò đạt được sẽ được cộng vào điểm chung cho nhà mình ở. Cuối năm, nhà nào có được nhiều điểm nhất sẽ được nhận cúp nhà – một vinh dự cao cả. Ta hy vọng mỗi người trong các trò là một thành viên xứng đáng với nhà mình sống, cho dù các trò được chọn vào nhà nào đi nữa"
"Lễ phân loại sẽ diễn ra trong vài phút tới, trước mặt toàn thể giáo viên và học sinh trong trường. Ta đề nghị các trò sửa soạn cho tề chỉnh trong khi chờ đợi làm lễ. Ta sẽ trở lại khi nào các trò chuẩn bị xong" ngay khi câu đó kết thúc nhiều tân sinh đã bắt đầu chỉnh trang phục trang trên người. Đặc biệt là Malfoy- thằng nhóc còn lấy cả gương ra để soi cho kĩ càng
Tất cả đám trẻ cũng đều há hốc mồm kinh hãi. Khoảng hai chục con ma vừa trường ra từ bức tường phía sau, lướt ngang qua phòng, trò chuyện với nhau, và không thèm để mắt tới bọn học sinh năm thứ nhất. Hình như chúng đang gây gổ nhau. Nhưng điều đó chẳng khiến Malfoy không hết nép sau lưng Ame, thằng nhóc sợ tái cả mặt rồi
"Yên tâm Draco, họ không dám hại ta. Nếu dám, tao liền cho họ vài thần chú hủy linh hồn" Ame chỉ dành lên tiếng an ủi cái tâm hồn bé nhỏ bị tổn thương của cậu bạn. Và chưa để cậu bạn đáp lời thì—
"Tiến tới trước lễ phân loại sắp bắt đầu" Giáo sư McGonagall đã quay trở lại, Những con ma vội lặng lẽ trôi tọt vào bức tường đối diện, từng con một
"Bây giờ các trò sắp thành hàng một và đi theo ta" Cả bọn nối đuôi ra khỏi phòng, băng ngang hành lang, xuyên qua vài cánh cửa đôi nũa rồi mới bước vào đại sảnh đường.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro