42

Lũ trẻ chưa từng tưởng tượng nổi có một nơi nào lạ lùng và lộng lẫy đến như vậy. Gian phòng rộng mênh mông được chiếu sáng bằng hàng ngàn hàng vạn ngọn nến, lơ lửng trên không trung phía trên bốn dãy bàn dài, nơi tất cả học sinh của trường đang ngồi. Trên mặt bàn là những dĩa vàng và cốc vàng lóng lánh. Ở đầu đại sảnh đường là một cái bàn dài khác dành cho giáo sư. Giáo sư McGonagall dẫn đám học sinh năm thứ nhất về phía chiếc bàn này, để chúng đứng thành hàng đối diện với những học sinh khác, có các giáo sư ở sau lưng. Hàng trăm gương mặt chăm chú nhìn chúng, trông giống như những chiếc đèn lồng mờ mờ với những ngọn nến chập chờn thắp bên trong. Lẫn trong đám học sinh là đây đó những con ma ẩn hiện như làn sương bạc. Vòm nhà đen như nhung rắc đầy những vì sao. Thật khó mà tin nồi phía trên cao kia lại là một cái trần nhà và đại sảnh đường ắt hẳn phải ăn thông với bầu trời.

Giáo sư McGonagall đặt một cái ghế cao bốn chân trước mặt bạn trẻ năm thứ nhất. Phía trên cai ghế đó là một chiếc nón phù thủy hình chóp. Cái nón te tua, vá chùm vá đụp, và dơ cực kỳ. Và Ame cá chắc Voldemort nếu ở đây sẽ vứt cái đó vào sọt rác ngay, thứ đấy làm bẩn mắt Slytherin tương lai rồi

Bỗng nhiên cái nón vặn vẹo, một miếng toạt gần vành nón mở ra như một cái miệng, và cái nón bắt đầu hát:

Ờ này ta dẫu không xinh
Nhưng mà chớ xét ngoại hình
Xét về thông minh, sắc xảo
Đố nón nào qua mặt ta
Các người cứ đội nón hoa
Mũ cối, mũ nồi tuỳ thích
Không sao, ta đây chấp hết
Nón ta: phân loại Hogwarts
Những điều giấu chẳng nói ra
Ta đọc được từ trong óc
Hãy chải đầu và vuốc tóc
Đặt lên, ta nói cho nghe
Người nào vô Gryffindor
Cái lò luyện trang dũng cảm
Người nào vô Hufflepuff
Nơi đào tạo kẻ kiêng trung
Khó khăn chẳng khiến ngại ngùng
Đáng tin, đúng người chín trực
Ai vào Ravenclaw được
Nơi đào luyện trí tinh nhanh?
Vừa ham học lại chân thành
Hoặc Slytherin cũng thế
Dạy cho ta đa mưu túc trí
Làm sai miễn đạt mục tiêu
Hãy đội lên! Hãy đội nào!
Đừng sợ sệt, nghe ta nói
Nghe ta nói, ta phân loại
Ngươi là ai, ở nhà nào
Hãy bình tĩnh, đội lên nào
Trong vành nón như tay ấm.

Nếu không phải Ame nhanh tay cho bản thân và Malfoy một thần chú im lặng thì cái tai cả hai sẽ đòi đả đảo chính quyền mất. Thật đáng sợ, bài hát như phá hủy tam quan người ta vậy

"Khi ta gọi tên người nào thì người đó chỉ việc đội nón và ngồi lên ghế. Bắt đầu" Giáo sư McGonagall bước tới trước với một cuộn giấy da dày trong tay và được tên

"Hannah Abbott!" Một cố bé có đôi má hồng hồng và đôi bím tóc vàng hoe bước ra khỏi hàng, đội nón vào và ngồi xuống ghế. Chiếc nón che sụp cả mắt cô bé. Yên lặng trong giây lát

-Nhà Hufflepuff

Những người ngồi ở dãy bàn bên phải hoang hô và vỗ tay chào mừng. Hannah đi đến ngồi ở dảy bàn của nhà Hufflepuff. Harry thấy con ma thầy tu béo vui vẻ vẫy tay với Hannah.

"Kế tiếp, Susan Bones"

-Nhà Hufflepuff.

Cái nón lại hô lên lần nữa, và Susan nhanh nhẩu tới ngồi bên cạnh Hannah.

"Terry Boot!"

- Nhà Ravenclaw.

Dãy bàn thứ hai bên trái vỗ tay, nhiều thành viên nhà Ravenclaw đứng dậy bắt tay Terry, cậu bé đến nhập vào bàn của họ.

"Mandy Brocklehurst!"

Cũng vô nhà Ravenclaw.

"Lavender Brown!"

Trở thành người đầu tiên được nhận vô Gryffindor. Dãy bàn cuối bên trái bùng nổ tiếng reo hò và vỗ tay

"Millicent Bulstrode"

Cậu này được phân về nhà Slytherin.

"Justin Finch – Fletchley!"

- Nhà Hufflepuff.

"Seamus Finnigan!"

Là thằng bé tóc vàng đứng sắp hàng cạnh Harry. Nó phải ngồi chờ trên ghế gần cả phút trước khi cái nón tuyên bố nó được về nhà Gryffindor.

"Hermione Granger!"

Cô bé chạy như bay lại cái ghế và chụp ngay cái nón lên đầu. Cái nón hô lên:

- Nhà Gryffindor.

Khi Neville Longbottom – thằng bé cứ mất cóc hoài đó – được gọi tên, nó đi lập cập, đến nỗi có một đoạng ngắn tới cái ghế mà cũng vấp ngã mấy lần. Cái nón phải mất khá lâu mới quyết định được số phận Neville.

- Nhà Gryffindor!

Neville nhảy câng lên, quên cả giở nón ra. Nó phải chạy trở lại trong tiếng cười ầm ĩ của mọi người để đưa nón cho giáo sư McGonagall, mà nó lắp bắp gọi nhầm là MacDougal... Morag.

Tới lượt thằng nhợt nhạt Malfoy. Thằng bé bước đi khệnh khạng tới trước và đạt được điều ước nguyện ngay lập tức: Cái nón chưa kịp chạm vô đầu nó đã tuyên bố liền

- Nhà Slytherin!

Malfoy nhập bọn với Crabbe và Goyle, trông nó cực kỳ thoả mãn. Và còn hướng mắt về Ame, đợi chờ cô bạn của mình sẽ sớm vào nhà Rắn

Chẳng còn lại mấy người nữa.

"Moon!...,

"Nott!...,

"Parkinson!...

"Patil và Patil!...,

"Perks!...,

"Sally – Anne!...,

"Weasley..

"Harry Potter!"

Thằng nhóc họ Potter đấy ngồi một lúc lâu sau trên đấy, chả biết nói cái gì mà lâu đến thế. Tận 2-3 phút sau cái nón phân loại mới nói lên chữ Gryffindor, dưới sự háo hức chào mừng chả nhà Sư Tử- trông Potter có vẻ rất vui

"Cuối cùng, Ame Tatsuki" dưới sự chờ đợi của Malfoy, nó bước lên trên và đội nón vào. Chẳng nói một lời nào cả, cái nón cư nhiên im lặng một lúc lâu

"Chào mừng trở lại, đưa Slytherin trở về thời kì huy hoàng của nó đi nhóc...Slytherin!" vẫn là câu nói giống hệt những năm đó. Một câu nói đã chuyển biến cả cuộc đời của thiếu nữ này, chỉ tiếc bây giờ nàng chẳng nhớ về điều gì nữa

Ame đặt mũ xuống, đi về phía bàn Slytherin trong sự chào mừng, có lẽ họ biết nàng là trân bảo của Voldemort chăng?

"Ngồi kế tao đi, Ame" Malfoy đã chừa một ghế kế bên cậu cho nó, Ame khẽ gật đầu rồi ngồi xuống. Vẫn là kiệm lời như thế

Cụ Dumbledore đứng dậy. Cụ tươi cười với tất cả học sinh, hai cánh tay cụ dang rộng, tưởng như không có gì có thể làm cho cụ vui hơn là được nhìn thấy tất cả những học sinh của mình tại đây.

"Chào mừng các trò bước vào niên học mới ở Hogwarts. Trước khi các trò nhập tiệc, ta có đôi lời muốn nói. Những lời ấy là ngu đần! Mít ước! Vặt vãnh! Véo! Cám ơn!" Cụ không có vấn đề về não, cụ là cáo già bởi thế lời cụ nói luôn ẩn chứa một điều gì đó đáng phải suy ngẫm

....

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro