Chap 4 Gặp Đông Phương Úc Khanh
"Tỷ có sao không?" Thiên Băng nhìn Thiên Cốt đáng thương cúi đầu đứng cạnh mình có chút đau lòng. Chỉ là một cô bé gặp phải chuyện này ai mà chẳng sợ!
"Không...Không sao..." Thiên Cốt mặt đỏ bừng không dám nhìn nhỏ giọng lắp bắp đáp. Nàng thật không biết nếu Thiên Băng không có ở đó nàng sẽ nói gì với nam nhân kia.
"Đưa nước cho muội." thấy Thiên Cốt xấu hổ cũng không hỏi nhiều, nói. Hoa Thiên Cốt ngoan ngoãn chạy đến tay nải lấy ống tre đựng nước đưa cho nàng, lòng khó hiểu tiểu muội cần nước làm gì? Khát sao?
Thiên Băng cầm lấy ống tre mở nắp hất toàn bộ nước bên trong vào kẻ đang vờ bất tỉnh kia. 'Hừm...., đường đường là Dị hũ quân làm sao có thể ngất chứ'
"A...xin lỗi...xin lỗi...Ta không ngờ ở đó lại có người..." Người nọ vừa tỉnh lại nhìn thấy hai vị cô nương liền liều mạng xin lỗi.
"Thiên Băng chúng ta đi thôi!" Thiên Cốt mặt nóng bừng lôi kéo Thiên Băng, nàng sợ Thiên Băng sẽ không bỏ qua cho người kia, dù sao cũng là vô ý nàng không muốn mọi chuyện phiền phức hơn.
"Cô nương...cô nương tại hạ thật không cố ý...xin nhị vị cô nương bỏ qua..." Người kia cũng cảm nhận được vị cô nương vừa động thủ với mình hình như rất ghét hắn, nhưng hắn nhớ rõ chưa từng gặp cô nương này càng không làm gì gây thù chuốc quán!
"Huynh đi đi, cứ coi như chưa có chuyện gì xảy ra, ta không trách huynh đâu!" Thiên Cốt vừa ôm vừa trốn sau lưng Thiên Băng, xấu hổ nói một hơi với vị kia, mong hắn ta mau rời đi.
"Không được! Tại hạ thất lễ thất nghĩa, cơ thể cô nương đã bị tại hạ thấy hết, tại hạ sẽ chịu trách nhiệm..." Chàng trai lảo đảo bước đến gần Thiên Cốt nói. Thiên Cốt nhìn nam nhân có chút ngốc nghếch trước mặt lòng đầy ảo não.
"Không, không. Công tử không cần phải chịu trách nhiệm. Bọn ta đang vội phải đi trước." Thiên Cốt rời đi, nhưng vị công tử kia lại cứ chặn đường hai nàng nói gì là đạo lý, gì là nghĩa khí...
"Cô nương, ta là người đọc sách thánh hiền từ nhỏ, hôm nay ta đã thất lễ với cô nương, ta không thể xem như chưa từng xảy ra, làm thế chẳng khác nào uổng phí bao năm đọc sách. Tại hạ là Đông Phương Úc Khanh, xin hỏi quý danh của cô nương, chờ ta đỗ đạc công danh sẽ đoàng hoàng rước nàng về dinh!" Đông Phương Úc Khanh càng nói càng hăng không nhìn thấy khuôn mặt lúc trắng lúc xanh của Thiên Cốt và mặt đen của Thiên Băng.
Cô vốn tưởng nhẫn nại của mình khá cao, nhưng cuối cùng cô sai rồi không nhịn được bạo phát vì đống lý lẽ của kẻ kia. Cô bắt đầu sử dụng thần chú kiến cho mấy sợi dây leo quấn lấy hắn ta rồi siết chặc.
"Ồ, công tử không sao chứ? Ta không phải cố ý, mong công tử rộng lòng bỏ qua!" Thiên Băng dù nói thế nhưng khuôn mặt đắc ý chẳng chút gì hối lỗi.
"Ta...Không sao..." Đông Phương Úc Khanh nghiến răng đáp, nhưng hắn cảm thấy cô nương này có chút quái lạ.
Nàng ta hình như đang chống đối hắn, hơn nữa trong kế hoạch mà hắn tỉ mỉ bày tính bấy lâu nay vốn không có sự xuất hiện của vị cô nương này!
Đông Phương Úc Khanh cảm thấy vị cô nương đây rất có thể là khắc tinh của cuộc đời mình! Hắn chẳng biết phải nói gì trong cái hoàn cảnh này.
"Ta sẽ không chịu trách nhiệm với huynh, huynh cũng không cần phải chịu trách nhiệm với tỉ tỉ ta. Giờ bọn ta phải đi, nếu có duyên sẽ gặp lại."
Hắn cảm thấy nàng ta đang mang một bí mật đáng giá!
Tạm gác suy nghĩ sang một bên, Đông Phương Úc Khanh tiếp tục nhập vai thư sinh:
"Xin hỏi hai vị cô nương muốn đi đâu?"
"A! Thiên Băng, chúng ta cần đến Dị hủ các gặp Dị hủ quân, người biết cách phá luật để lên được Mao Sơn!" Hoa Thiên Cốt kéo tay Thiên Băng, tóm tắt lại những gì Đông Phương Úc Khanh nói ban nãy.
"Được rồi, đi Dị hủ các!" không có nửa điểm kinh ngạc hay thắc mắc Thiên Băng kéo Thiên Cốt đi hướng xuống núi, mặc Đông Phương Úc Khanh đứng sững sờ ở đó.
Nhờ củ cải đào được 2 người bước vào trong dị hữu các.
Hoa Thiên Cốt sau một lúc bị hù doạ bởi những chiếc lưỡi người đủ kích cỡ to nhỏ, màu đậm nhạt, vài cái biến thành khô héo,... chúng đều được buộc tơ hồng treo kín đỉnh.
Nàng đã gặp được Dị Hủ quân, kẻ quái dị mang mặt nạ, áo choàng dài chấm đất,... Cho ông ta máu, hỏi về chuyện Mao Sơn và cả chuyện Mạc đại ca, Thiên Cốt cuối cùng cũng được thả đi.
Nhưng trước khi đi Dị Hủ quân lại chặn đường nàng, tiếng nói từ tốn, không kém sắc sảo cất lên:
"Còn một người đi cùng ngươi?"
"Muội ấy ở bên ngoài." Hoa Thiên Cốt rụt cổ cảnh giác nhìn Dị Hủ quân, cẩn thận đáp.
"Khi nãy ta đã nói muốn hỏi chuyện sẽ phải trả giá, bây giờ ngươi hãy nói ngày sinh tháng đẻ của nàng ta." Dị Hủ quân ép sát Thiên Cốt đang sợ đến ướt đẫm mồ hôi.
Đoán được nàng căng thẳng đều gì, hắn nói thêm:"Ta không hại gì nàng ta, chỉ cần biết ngày sinh!"
Nhận được câu trả lời, Hoa Thiên Cốt an tâm nói ra sinh thần của Thiên Băng vội vàng rời đi mà không phát hiện đều kỳ lạ ở Dị Hủ quân.
Hắn chắp tay sau lưng, đôi mắt nhìn chằm chằm cánh cửa khép chặt lẩm bẩm:"Thật kỳ quái, nàng ta..."
Hắn không tra ra được gì hết
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro