/9/
Cột Mốc 9: Bước Đầu Tiên & Lời Thú Nhận
Bước Đầu Tiên (Hai năm sau, tại Hẻm Xéo)
Sau nhiều năm xa cách, Draco không ngờ lại gặp lại Cassie tại một nơi quen thuộc, nhưng không hề là nơi cậu mong đợi. Hẻm Xéo, một khu phố nhộn nhịp mà cậu đã đi qua vô số lần, giờ lại có một cảm giác khác. Cậu đến đó, không phải vì một mục đích gì đặc biệt, mà chỉ là để tìm một chút bình yên giữa những năm tháng khắc nghiệt của mình.
Trong một hiệu sách nhỏ, với không khí cổ điển đầy mùi giấy cũ, Draco vô tình thấy Cassie đang xếp những cuốn sách trên kệ. Ánh mắt cô sáng lên khi nhìn thấy cậu, nhưng không có sự ngạc nhiên hay giận dữ, chỉ có sự bình thản mà cậu đã nhớ.
Cô không hỏi về quá khứ. Cô không hỏi về lý do cậu biến mất, cũng không đề cập đến những điều tồi tệ cậu đã làm. Thay vào đó, cô chỉ nhẹ nhàng đưa cho cậu một cuốn sách, một món quà đơn giản nhưng đầy ẩn ý.
"Đọc đi. Nó giúp cậu hiểu mình hơn," Cassie nói, ánh mắt cô dịu dàng nhưng kiên định.
Cuốn sách nói về chuộc lỗi và tái sinh. Draco cảm nhận được sức nặng của từng lời trong cuốn sách, như thể nó đã được viết riêng cho cậu. Khi cậu nhìn lại Cassie, cậu nhận ra cô vẫn là người duy nhất không bao giờ rời bỏ cậu, ngay cả khi cậu không xứng đáng.
---
Lời Thú Nhận (Một năm sau, trong một đêm tuyết rơi)
Thời gian trôi qua, và những mảng ký ức cũ dần dần được lấp đầy bởi những suy nghĩ mới. Cuốn sách mà Cassie đưa cho cậu đã mở ra những cánh cửa trong tâm hồn Draco, nơi mà cậu chưa bao giờ dám bước vào. Cậu đã hiểu rằng mình cần phải đối mặt với những sai lầm của quá khứ, và rằng sự tha thứ không chỉ đến từ những người khác mà còn phải đến từ chính bản thân mình.
Một đêm tuyết rơi, khi những bông tuyết trắng phủ kín những con đường và không gian trở nên yên ả, Draco đến tìm Cassie. Lúc này, cậu không còn là Draco của trước kia. Cậu không còn là một người đầy kiêu ngạo và sợ hãi nữa. Cậu đứng trước cô, tay nắm chặt một chiếc nhẫn nhỏ, chiếc nhẫn đơn giản nhưng chứa đựng tất cả những gì cậu muốn nói.
"Tôi không giỏi nói lời hoa mỹ, nhưng tôi biết mình không muốn mất em thêm lần nào nữa," Draco thừa nhận, giọng cậu không còn sự mỉa mai hay lạnh lùng, mà là sự chân thành.
Cassie im lặng nhìn cậu thật lâu, như thể đang đọc thấu tận sâu trong tâm trí Draco. Rồi cô mỉm cười, nụ cười dịu dàng nhưng ấm áp, như thể tất cả những năm tháng chờ đợi đều xứng đáng.
"Cậu chưa bao giờ mất tôi," cô thì thầm, "tôi luôn ở đây."
Trong đêm tuyết rơi, khi những bông tuyết như lấp đầy không gian giữa hai người, Draco nhận ra rằng đây mới chính là bước đầu tiên của họ - một bước đi có thể sẽ không dễ dàng, nhưng là một bước đi đúng đắn, với một tương lai tươi sáng hơn phía trước.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro