20
Mọi người luôn thư giãn trong tiềm thức trước những người họ quan tâm và Ron cũng không ngoại lệ. Cậu bận suy nghĩ đến mức hoàn toàn phớt lờ cặp song sinh đang bồn chồn. Vì vậy, khi ngẩng đầu lên lần nữa, cậu nhìn thấy các anh mình với khuôn mặt vui vẻ.
Ron đã mất cảnh giác:! ! ! Học sinh điên cuồng động đất.jpg
"Sao bọn anh lại đến đây?" Giọng điệu của Ron rất miễn cưỡng, dù sao thì cậu vẫn chưa sẵn sàng gặp gia đình mình.
Cặp song sinh nhìn nhau rồi mỉm cười nhìn em trai mình:
"Ronnie thân mến - em trai đáng yêu của chúng ta , tụi anh rất đau khổ, má, ba và tất nhiên, không thể thiếu Ginny, mọi người đều nhớ em rất nhiều. Vì vậy, về nhà đi Ronnie!"
Sau khi nói xong, cặp song sinh mỗi người đưa tay ra và làm động tác mời Ron. Cậu sẽ quay về nếu họ muốn? Cậu không sợ mất mặt sao? Ron đảo mắt trong đầu nhưng lại nuốt lại những lời sắp thốt ra ở giây tiếp theo. Cặp song sinh trước mặt vừa nói xong, còn gãi đầu ngượng ngùng. Anh nhìn em, em cũng nhìn anh, như thể họ còn điều gì muốn nói.
"?" Một dấu chấm hỏi chậm rãi xuất hiện trong đầu Ron, cậu đột nhiên cảm thấy thú vị. Kể từ khi có nhận thức, cậu chưa bao giờ thấy cặp song sinh bối rối như vậy. Ron thậm chí còn muốn mua một chiếc máy ảnh thần kỳ, chỉ để chụp lại cảnh tượng đỏ mặt của họ. Chỉ khi nghĩ đến sự quý giá của điểm, cậu mới kìm nén những suy nghĩ trong đầu. Ron vốn tưởng rằng sau này cậu nhất định sẽ hiếm thấy được nó vì vậy mà càng thêm trân trọng cảnh tượng này.
"Ronnie," Như thể cuối cùng họ đã nghĩ đến điều đó, Fred và George bước tới ôm lấy đứa em trai nhỏ của mình, thì thầm với giọng trầm,
"Tụi anh thực sự xin lỗi, Ronnie bé nhỏ thân yêu, tụi này đã không nhận ra rằng tụi này đã có lỗi với em."
"Vì vậy , như một lời xin lỗi, tụi anh đã đặc biệt chuẩn bị một món quà xin lỗi cho em, bọn anh hy vọng em không nghĩ nó hơi cũ, đây là thành ý chân thành của tụi anh. "
Nói xong, Fred trịnh trọng lấy một cái hộp và đưa nó vào tay Ron. Đánh giá về chiều dài, nó trông giống như một cây đũa thần? Ron tò mò mở nó ra, và quả nhiên, một cây đũa phép cũ với vết mòn tương đối nhỏ xuất hiện trước mặt cậu. Đây có phải là lời xin lỗi dành cho bản thân cậu không? Ron nghi ngờ liếc nhìn anh trai mình, cảm thấy có gì đó không đáng tin cậy lắm. Cây đũa phép này sẽ biến thành vịt hay nhện trong giây tiếp theo? Ron do dự một chút, cậu thật sự không dám nhận món quà này. Con vịt thì không sao, nhưng nếu là một con nhện, cậu nghĩ cậu sẽ nhảy dựng lên vì sợ hãi. Cặp song sinh nhìn thấy hành động của cậu, không khỏi có chút cay đắng trong lòng. Than ôi, trước đây họ đã làm quá nhiều điều, khiến Ronny bé nhỏ sợ hãi khi nhớ lại những gì họ vô tình làm trong ký ức của Ron. Họ nhìn nhau và không khỏi nhắc nhở mình lần nữa: Mình sẽ không bao giờ chơi khăm Ronnie nữa!
Ron không để ý đến cuộc cãi vã giữa hai anh em của mình. Cậu nhìn cây đũa phép một lúc và quyết định cho cặp song sinh một chút thể diện. Cậu đưa tay cầm cây đũa phép, vẫy nhẹ và bất ngờ phát hiện ra rằng đó là một cây đũa phép thật, độ nhạy của nó khá cao. Ron nhướng mày ngạc nhiên. Có phải cặp song sinh đã thay đổi tính cách? Dù có chút bối rối nhưng cậu vẫn mủi lòng. Ron cảm thấy cậu đã lâu không về nhà, ba má nhất định rất nhớ cậu, Ginny hẳn là cũng nhớ cậu, có lẽ ngay cả Percy trên lầu cũng nhớ cậu đến mức ban đêm không ngủ được. Còn Hermione và Harry, nếu trở về nhà thì sẽ có chỗ ở cho họ...
Ron nghĩ thầm nhưng giây tiếp theo đã bị dội một gáo nước lạnh vào người bởi Zero.
[Ký chủ, cậu quên điều kiện Snape đưa ra rồi sao? ]
Chỉ một câu nói như vậy đã khiến Ron tỉnh táo. Hóa ra khi Ron ở nhà Snape, Snape đã đưa ra một yêu cầu với cậu, tức là Ron sẽ cùng hắn nghiên cứu độc dược trong kỳ nghỉ và xử lý tài liệu cho cậu. Vì vậy, Ron không thể về nhà sớm được. Vì thế, mọi thứ cậu vừa nghĩ đến đều vô ích. Ron lộ ra vẻ mặt xoắn xuýt, vội vàng đặt đũa phép xuống rồi đưa lại cho cặp song sinh.
"Bây giờ em không thể về nhà được..." "Ronnie, em vẫn còn tức giận à?" Fred. "Tuy hơi ngạc nhiên nhưng anh nghĩ nó hợp lý."
Suy cho cùng thì em trai của họ đôi khi còn nhỏ mọn hơn cả một cái ghim. "Đương nhiên là không." Ron cũng không hiểu sao anh trai mình lại có được kết luận khó tin này, nhưng cậu cũng không để ý nhiều, chỉ nghiêm túc giải thích: "Em còn có một cái nhiệm vụ phải hoàn thành, nên có lẽ kỳ nghỉ này em sẽ không về nhà được."
Thì ra là như vậy, Fred và George nhìn nhau, có vẻ như họ quá lo lắng, em trai họ chỉ muốn học hành chăm chỉ. Bọn họ nghĩ tới bài kiểm tra toàn O của Ron, trong lòng đột nhiên dâng lên một loại cảm giác kiêu ngạo kỳ lạ.
"Vậy em đi nhanh đi, tụi anh sẽ cùng má nói chuyện, sau đó tụi anh sẽ thay em chăm sóc Harry. Về phần này..." Cặp sinh đôi để cây đũa phép vào tay Ron, "Đây là lời xin lỗi, đặc biệt dành cho em. Về nhà hay không cũng không sao."
Điều này đã giải quyết được nhu cầu cấp thiết của cậu! Vẻ mặt Ron đột nhiên sáng lên. Cậu cảm ơn các anh trai của mình và nhìn họ đưa mẹ và bạn bè của mình đi rồi cậu cầm cây đũa phép lên và suy nghĩ cẩn thận. Đũa phép là một nửa linh hồn của phù thủy nên Ron quyết định tranh thủ thời gian đến quán Ollivander để chọn ra cây đũa phép phù hợp nhất.Nhưng không hiểu vì lý do gì, trước khi đi chọn đũa phép, cậu đã vô thức tìm được một góc vắng vẻ, uống lọ thuốc đa dịch mà mình đã chuẩn bị trước đó. Sau đó mới đi khi chắc chắn rằng mình không có sai sót nào : Ollivander, tôi đến đây!
Bước đi của Ron trở nên thư thái và vui tươi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro