Chương 40: Phép màu dưới kim tự tháp
Thế giới có 6 tỷ người nên trong đời ai cũng không thể tránh khỏi việc gặp phải những con người kỳ lạ, kỳ quặc. Họ có thể là hàng xóm của bạn, người bạn tình cờ gặp trên phố, hoặc họ có thể đã ngồi cạnh bạn ba năm nhưng bạn chưa bao giờ nói chuyện.
Abbas có một gian hàng nhỏ trong Khu thắng cảnh Kim tự tháp Giza, bán móc chìa khóa, mô hình sắt và các đồ lưu niệm giá rẻ khác cho khách du lịch từ khắp nơi trên thế giới.
Có rất nhiều khách du lịch và người bán hàng đến xem kim tự tháp. Người dựng quầy hàng bên cạnh Abbas là một người phụ nữ xa lạ.
Đáng tiếc là sau ba năm, anh vẫn chưa biết tên cô vì hai người chưa từng nói chuyện.
Gian hàng của người phụ nữ xa lạ này rất đơn giản, luôn chỉ có mười chiếc bình đất đặt trên tấm vải nhung tồi tàn màu đỏ, phía trước đặt một tấm biển: "Mỗi lọ 'may mắn' 1 đồng Galleon vàng."
Galleon vàng? Abbas không biết đây có phải là loại tiền tệ ở đó không, nhưng nếu bạn có thể mua được may mắn thì nó sẽ khá có giá trị.
Điều kỳ lạ là người phụ nữ này lại rất xinh đẹp, đến nỗi có rất nhiều du khách đến hỏi mua bằng đô la Mỹ nhưng tất cả đều bị người phụ nữ đuổi đi.
Những người khác nói rằng không có quốc gia nào trên thế giới sử dụng Galleon vàng. Nhưng Abbas biết rằng thỉnh thoảng có một số người, những gã kỳ quặc có khí chất giống người phụ nữ xa lạ, họ sẽ lấy túi tiền mới hoặc cũ của mình ra và trả tiền cho thứ gì đó trông giống như đồng tiền vàng, sau đó người phụ nữ sẽ cho họ chọn một chai.
Một số người sẽ cầm chai và bỏ đi, trong khi những người khác sẽ mở ra ngay tại chỗ.
Nhưng cho đến nay, Abbas chưa từng thấy ai mỉm cười vì những chiếc lọ mình chọn.
Nhân tiện, may mắn cũng có thể được chia thành tốt và xấu.
"Này, George, nhìn này, có người đang bán 'lọ may mắn' ở đây."
"1 đồng vàng?!"
Abbas ngẩng đầu lên và nhìn thấy cách đó không xa một gia đình, tám chín người đều có mái tóc đỏ. Họ bước đi như một ngọn lửa đang bùng cháy trong đám đông. Người vừa nói là một người trong cặp song sinh.
"Không sao đâu, chúng ta sẽ có thêm nhiều Galleon vàng nữa," cậu bé đứng bên phải nói.
Abbas không khỏi thắc mắc ai là anh, ai là em. Một cậu bé ở phía sau thu hút sự chú ý của gia đình.
Cặp song sinh lợi dụng lúc cha mẹ không để ý tới quầy hàng nhìn xem thì thấy một bà béo vội vàng chạy tới, túm lấy tai hai người kéo lại: "Hai người tụi con! Má đã nói với con nhiều lần rồi, nơi này nhiều người như vậy, chúng ta nhất định phải đi cùng nhau, con sao dám chạy lung tung!"
"Á, chúng con chỉ nhìn xem thôi mà." Hai người lập tức bắt đầu cầu xin tha thứ, "Có người đang bán lọ may mắn ở đây đó má. "
"?" Người phụ nữ và một số người khác cũng dừng lại. Tất cả đều đi tới. Chín người lập tức vây quanh quầy hàng của người phụ nữ.
Người phụ nữ xa lạ dường như vừa mới chú ý tới bọn họ, cô ngẩng đầu nhìn thấy một đống đầu đỏ rực. Cô sửng sốt một lúc, sau đó nói với giọng điệu tùy hứng: "Lọ may mắn, mỗi cái 1 galleon."
"May mắn chứ ạ?" một trong hai đứa sinh đôi hỏi.
"Cái đó còn phải xem vận may của cháu đã."
"Nếu cháu gặp xui xẻo, tệ nhất có thể đến mức nào? Sẽ có nổ tung sao?"
Người phụ nữ trợn mắt nhìn nó: "Hàng nguy hiểm như vậy căn bản không bán được mấy."
Người đàn ông hình như là bố hỏi: "Vậy thế nào là may mắn nhất?"
Người phụ nữ nhìn chằm chằm mấy người một lúc, đôi mắt xanh đậm sáng lên, khóe miệng nhếch lên nói một từ: "Kỳ tích."
Gia đình tóc đỏ người Anh sững sờ trong giây lát.
"Xin lỗi, tôi có thể mua một lọ được không?"
Một giọng nói tao nhã vang lên. Nhiều người quay lại, Abbas cũng nhìn sang.
Đứng phía sau ông ta là một người đàn ông trung niên với mái tóc vàng óng ả và đôi mắt xanh sâu thẳm như đại dương. Anh ta mặc một chiếc áo choàng trắng chỉnh tề, thoạt nhìn có giá trị rất cao.
Trong số những người khách ở gian hàng đó, người này chắc chắn là người có vẻ ngoài bình thường nhất.
Người đàn ông trung niên cười lớn, vẻ mặt hiền lành và khiêm tốn: "Từ xa nhìn thấy mái tóc đỏ, tôi đã đoán là anh. Đã lâu không gặp, Arthur."
Arthur bắt tay ngắn gọn, "Nghe nói anh đã rời khỏi hội và hiện đang một mình nghiên cứu. Thế nào rồi? Mọi việc ổn chứ?"
Andreas nhún vai: "Chuyện dài lắm, nhưng tôi mới tìm được đối tác, có lẽ sẽ thành công." Anh quay đầu lại, và một số người xung quanh Arthur đang tò mò nhìn anh.
Arthur bắt đầu giới thiệu gia đình mình, sau đó đưa tay về phía người đàn ông trung niên: "Đây là Andreas Shafiq."
"Shafiq?" Một số người đã bị sốc, "Ôi Chúa ơi, ba ơi, tại sao ba lại biết chú ấy?"
"Làm cách nào?"
"Ta đã bị 'những người đó' săn lùng 14 năm trước và ta đã nhận được sự giúp đỡ từ Arthur cùng những người khác." Andreas mỉm cười nói, "Tính ra ba cháu là ân nhân của ta." "
"Là cụ Dumbledore," Arthur nói, dang tay ra.
"Tất cả đều như nhau." Andreas mỉm cười khi bước đến quầy hàng và nhìn chằm chằm vào vài cái chai.
Cặp song sinh tò mò hỏi: "Chú có muốn mua nó không?"
"Có." Andreas mỉm cười và chọn một chiếc chai màu xanh không có hoa văn. Từ trong tay áo ra một túi tiền nặng và lấy ra một đồng vàng để trả, nhận thấy bé trai đứng cạnh Arthur đang nhìn chằm chằm vào anh.
Andreas không vội mở ra "lọ may mắn" của mình mà đi tới trước mặt Ron, cười nói: "Ta nhớ cháu và Harry Potter đã cùng nhau đóng Phòng chứa Bí mật đúng không?"
Ron tái mặt một lúc và gật đầu cứng ngắc, như thể cậu không thực sự muốn thừa nhận điều đó.
Andreas đặt chiếc lọ may mắn vào tay Ron: "Cầm đi."
"A?" Ron sửng sốt một chút, đỏ mặt vội vàng muốn trả lại, "Không, không, cháu không thể nhận thứ này được. "
Cặp song sinh ở một bên tỏ ra ghen tị, Arthur cau mày: "Andreas..."
"Không sao cả." Andreas liếc nhìn ông và mỉm cười với Ron. " Ta không cần bất kỳ may mắn nào khác để gặp lại người bạn cũ của mình ở đây. Mặc dù ta đã xa Vương quốc Anh nhiều năm nhưng ta đã nghe nói về cháu và các bạn của cháu - cháu là một đứa trẻ dũng cảm. Ta hy vọng món quà này có thể được trao cho cháu một chút may mắn, hãy nhận lấy, có thể sau cháu sẽ sử dụng được."
Ron hoảng sợ nhìn anh, rồi ngước lên nhìn Arthur.
Arthur nhún vai với cậu: "Vậy con có thể nhận lấy."
Ron cầm bình màu xanh lam, hướng Andreas có chút xấu hổ nói cám ơn.
"Mau lên, Ron, mở nó ra và xem đó là gì đi." một trong hai đứa song sinh hét lên.
Abbas không khỏi tò mò, nhưng hắn nghĩ rằng kết quả lần này sẽ không có gì đáng ngạc nhiên.
Cậu bé tóc đỏ nhẹ nhàng tháo sợi dây, nhấc miếng giẻ che lên rồi úp miệng lọ xuống, đổ ra.
Một viên đá đen tuyền rơi xuống tay cậu, tỏa sáng rực rỡ dưới ánh nắng oi bức của Mặt Trời.
"Đây là cái gì vậy?" Ron ngơ ngác ngẩng đầu, chỉ thấy mấy người lớn vẻ mặt kinh ngạc, trong đó có cả người phụ nữ xa lạ.
Đôi mắt của người phụ nữ gần như lồi ra, sau đó cô và Andreas đồng thanh nói: "Viên đá thần kỳ."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro