Chap 16: Thay đổi đến mức chóng mặt

Giờ học với giáo sư McGonagall đối với những học sinh khác lúc nào cũng căng thẳng, nhưng đối với tôi thì không. Vì thứ nhất, tôi rất có thiên phú môn này đi. Và thứ hai là học chung với lũ Gryffindor luôn có trò vui để xem.

Có rất nhiều học sinh nhà sư tử ngu ngốc đó đã bị rò rỉ kiến thức năm ngoái ra ngoài bộ óc không còn một chữ nào trong suốt mùa hè.

Hôm nay chúng tôi ôn lại bài tập là phải biến một con bọ hung thành cái nút áo. Thì đa phần bọn họ chỉ làm được có mỗi một việc là cho con bọ mệt bở hơi tai vì cứ phải lon ton chạy khắp mặt bàn để tránh cái đầu đũa phép của tụi nó.

Weasley còn muốn đáng thương hơn nữa. Khi không biết nó đã làm gì với cây đũa phép của mình mà nó gãy ra làm đôi. Đến nỗi không đủ tiền mua mà phải hàn cây đũa phép bằng một thứ băng keo ếm bùa mượn của ai đó. Nhưng cây đũa trông có vẻ như đã bị hư hại quá sức sửa chữa. Nó cứ kêu răng rắc rồi xẹt lửa vào những lúc lảng nhách, và cứ mỗi lần tóc đỏ cố gắng biến con bọ hung thành cái nút áo, thì cây đũa lại xịt khói mù mịt, dìm cậu ta trong cái biển khói xám dày kịt và nồng nặc mùi trứng thối. Và thế là cậu ta vô tình đè bẹp dí con bọ hung của mình dưới cái cùi chỏ. Đành đi xin một con bọ hung mới và giáo sư McGonagall có vẻ không hài lòng chút nào về việc này. Còn đám Slytherin chúng tôi thì cứ cười kinh bỉ nhìn đám đó làm trò hề. Tôi phải thừa nhận rằng, cậu ta rất có tính chất giải trí cao đi.

Cuối cùng chuông reo, giờ ăn trưa đến nhưng cũng nhanh chóng trôi qua. Tiết học tiếp theo là nghệ thuật Phòng Chống Hắc ám. Chậc, không biết con công lòe loẹt đó định giở trò khôi hài nào đây? Thật sự là rất mong chờ nha~

Đang trên đường đến phòng học cùng với Draco và đám Crabbe, Goyle - tay sai vặt của cậu ta. Thì từ đành xa, bộ ba tam giác vàng và một cậu bé hình như năm nhất đang nói chuyện với nhau. Tôi nghe loáng thoáng được câu chuyện khi lại gần hơn.

- Ở đây lạ lùng ghê hen? Hồi trước em đâu có biết tất cả những chuyện kỳ cục em làm là phép lạ đâu, mãi tới khi em nhận được thư gọi nhập học trường Hogwarts. Ba em là người bán sữa, ổng cũng không thể tin được là có một cái trường pháp thuật. Thành ra em chụp cả đống hình gửi về nhà cho ba xem. Nếu mà em có một tấm hình của anh thì thiệt là hay...

Thằng nhóc nói nhìn Harry với vẻ van nài khẩn cầu.

- ... Hay là nhờ bạn anh cầm máy chụp dùm, còn em thì đứng cạnh bên anh nha? Rồi sau đó anh ký vào tấm hình nha?

- Ký ảnh tặng? Mày đang phân phát ảnh có chữ ký hả, Potter?

Không biết từ khi nào mà Draco kế bên tôi đã di chuyển lên trên. Giọng cậu thô lỗ vang vọng qua sân trường. Draco dừng chân ngay sau lưng cậu bé kia, cặp kè với Crabbe và Goyle nhìn rõ du côn. Cậu rống lên với đám đông.

- Mọi người sắp hàng mau lên! Harry Potter đang phát ảnh có chữ ký đấy!

Tôi khẽ nhếch mép thầm cười trong lòng, rất xin lỗi Harry nhưng nó thật sự là một thú vui của tôi khi có kịch hay để xem đi.

Nhìn Harry tức giận nắm chặt nắm tay, quát.

- Tao không làm chuyện đó. mày im đi, Malfoy.

Thằng nhóc năm nhất có thân hình chỉ to bằng cái cần cổ đầy thịt của Crabbe, cố la to.

- Chỉ tại anh ganh tức thôi!

- Ganh tức?

Draco không cần cao giọng lắm vì một nửa sân trường giờ đây đang chú ý nghe cậu.

- Ganh tức cái gì? Tao đâu cần có cái thẹo giữa trán? Xin cám ơn. Tao không nghĩ là phải chẻ đầu mình ra để tự làm cho mình đặc biệt.

Crabbe và Goyle cười lên hinh híc một cách ngu đần. Weasley giận dữ nói.

- Mày ăn ốc sên đi, Malfoy!

- Coi chừng đó, Weasley! Mày đâu muốn quậy hả, kẻo má mày đích thân đến trường lôi cổ mày về.

Cậu nhại bằng một cái giọng the thé chói tai nhức óc.

- Nếu con mà còn thò một ngón chân qua khỏi giới hạn.

- Thằng Weasley cũng muốn một tấm hình có chữ ký của mày nữa đó, Potter. Tấm hình đó đáng giá hơn cả khối nhà nó gom lại...

Ron rút mạnh cây đũa phép dán băng keo của nó ra, nhưng Granger đã đóng quyển Lang thang với Ma cà rồng lại và nói nhỏ.

- Coi chừng!

- Tôi không nghĩ cây đũa phép đó có thể làm nên trò trống nào đâu Weasley.

Tôi cuối cùng cũng lên tiếng góp vui. Tốt bụng híp mắt mỉm cười nhắc nhở cậu ta.

Lúc này ông thầy Lockhart đang sải bước về phía bên này, tấm áo chùng màu ngọc lam của ổng bay phất phơ phía sau.

- Chuyện gì thế? Có chuyện gì thế? Ai đang phân phát ảnh có chữ ký hả?

Tôi nhìn ông ta với bộ dáng ham hố của mình. Đen mặc lại, người tôi hơi cuối xuống, những người khác có thể thấy được hai bả vai của tôi đang run, thật sự nhịn hết nổi rồi phụt...haha.

- Xin lỗi.

Tôi vừa cười vừa xin lỗi. Thật sự quá mất mặt đi. Chỉ vì câu nói ngu si của ông ta mà tôi đã nhịn bật cười ra tiếng. Tuy không quá lố lăng chỉ là vui trong phút chốc nhưng thật sự quá thất thố. Vì đã lâu rồi tôi không cười như vậy. Trước đây thì đừng nói, gần đây thì tôi coi như đã lấy lại được nụ cười của mình nhưng vẫn không đến mức nhịn ra tiếng như vậy.

Tuy chỉ phút chốc nhưng những người ở gần đã có thể thấy rất rõ. Tôi không để ý lắm nên không thể thấy được Draco, Granger và Harry đang mở to mắt ra nhìn mình với một cảm xúc gì đó sâu trong tâm, khó ai nhận ra. Còn Weasley thì muốn lố hơn khi tự nhéo mình để chắc rằng đây không phải là mơ. Harry đang định nói gì đó thì đã bị chặn họng bởi cánh tay thầy Lockhart quàng qua vai cậu và giọng vui vẻ nghe như sấm rền vang lên.

- Lẽ ra tôi chẳng cần hỏi làm gì! Harry, chúng ta lại gặp nhau!

Bị kẹp bên hông của thầy Lockhart, cậu nóng bừng lên vì ngượng. Còn Draco lúc này đã không còn quan tâm đến chuyện chọc ghẹo Harry nữa mà kéo tôi đi vào đám đông.

Trước khi khuất khỏi chỗ đó tôi nghe được Lockhart tươi cười.

- Chụp đi, cậu Creevey. Hình có cả hai người thì không gì đẹp bằng, và cả hai chúng tôi sẽ ký tên vào ảnh cho em.

Lần này thật sự tôi lại phải nhịn cười một lần nữa. Cả đời của tôi, chưa bao giờ thấy ai lại tự luyến như ông ta. Đã vậy mặt còn dày nữa chứ. Hôm nay thật sự là quá nhiều chuyện vui. Năm nay có ông ta coi như không tệ đi.

Mà khoan...từ khi nào tôi lại dễ cười như vậy chứ. Chậc, thời gian đúng là một thứ đáng sợ. Tôi thay đổi thật rồi, đến mình còn muốn nhận không ra. Coi như trọng sinh đến đây cũng là một điều không tệ.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro