Chap 20: Chớm nở
Tháng Mười đã đến, lan tỏa cái lạnh lẽo ẩm ướt khắp sân trường và trong cả tòa lâu đài. Bà y tá Pomfrey bận túi bụi vì một trận dịch cúm lây truyền khắp trong học sinh lẫn giáo viên. Món thuốc nước si-rô ớt của bà cực kỳ hiệu nghiệm, nhưng người nào uống vô rồi thì thế nào hai lỗ tai cũa bốc khói suốt nhiều giờ đồng hồ sau đó.
Nhưng coi như sức đề kháng của tôi tốt mà không hề bị gì. Ngược lại Draco trông xanh xao hốc hác hẳn ra, vốn đã có khuôn mặt nhợt nhạt nay nhìn còn tệ hơn. Đã bị thế còn lì mặt ra mà không chịu uống thuốc. Nói mất hình tượng này nọ, phải để tôi dùng biện pháp răng đe ép uống mới xong. Đó thật là khoảng thời gian cực hình mà.
Những giọt mưa có kích thước bằng những viên đạn vỗ lộp độp vào kính cửa sổ lâu đài suốt mấy ngày cuối tháng. Nước trong hồ dâng cao. Những luống hoa trong vườn biến thành những bãi bùn sình be bét. Và mấy trái bí rợ của lão Hagrid đã phình to bằng cái nhà kho.
Tuy nhiên, nhiệt tình của Marcus Flint đối với những buổi luyện tập Quidditch thường xuyên của đội Slytherin vẫn không hề bị suy suyển. Vì vậy mới có cảnh chiều mưa bão đầm đề, trước lễ Hội Ma có vài ngày bảy cái bóng xanh lá cây phóng vun vút trong không trung như tên lửa. Mà một khi tập luyện thì lúc nào cũng về trễ, tới hầm Slytherin trong tình trạng ướt như chuột lột, lại còn bê bết bùn sình. Thật sự là quá sức tưởng tượng rằng tôi sẽ có ngày phải cực khổ như vậy.
Thời gian đầy mệt mỏi cứ thế trôi qua thật chậm, nhưng điều gì đến cũng đến. Lễ Hội Ma tới, cả trường đang hớn hở tham dự dạ hội. Đại Sảnh đường đã được trang hoàng bằng những trái bí rợ khổng lồ của lão Hagrid đã được cắt đẽo thành mấy cái lồng đèn lớn đến nỗi ba người chui vô đó mà ngồi cũng vẫn còn chỗ. Và khắp nơi đều dồn đại là cụ Dumbledore đã mời một đoàn vũ công Bộ xương khô đến giúp vui trong bữa tiệc Halloween.
Có đều tôi không có mặt để biết được chuyện đó có thật hay không. Vốn từ trước đến nay tôi cũng chả có hứng thú gì với tiệc tùng cả. Ồn ào, phí cả thời gian ra cộng thêm mấy ngày trước luyện tập thực sự là quá nhiều, đến nỗi tôi cũng không có sức mà đi rồi. Cứ thế tôi nằm ường ở phòng đọc sách.
Đến khi nhìn vào đồng hồ đã thấy sắp kết thúc tiệc, mà tôi cũng hơi đói rồi nên quyết định rời đi kiếm đồ ăn. Ra ngoài phòng khách đã thấy Draco ngồi cạnh lò sưởi đọc sách. Tôi híp mắt lại, cậu ta làm gì giờ này cơ chứ.
- Draco, cậu không đi dự tiệc à. Tớ thấy cậu cũng hứng thú lắm mà.
Draco nghe thấy giọng nói quen thuộc liền ngẩng đầu lên.
- Đi gì chứ, không có mày thì có gì vui. Mà cuối cùng mày cũng chịu ló đầu ra rồi hả. Cứ tưởng tao phải đúc mày ăn lần nữa chứ.
Tôi nhìn khuôn mặt đầy ý cười như muốn đấm vào mặt này, thật chịu không nổi mà sầm mặt xuống. Draco thấy nhưng lại làm ngơ, nhếch mép cười lại gần chỗ tôi. Mà kêu đi thôi rồi lại cầm tay kéo tôi đi.
Đến gần hơn, tôi có thể nghe thấy tiếng ầm ầm nổi lên phía Đại Sảnh đường, nghe như tiếng sấm vọng từ xa xa. Bữa tiệc kết thúc rồi sao, chắc đành phải vô nhà bếp lấy đồ ăn quá. Tôi suy nghĩ trong khi Draco bên cạnh đang nói và hành lang mà chúng tôi đang tiếng về phía trước vang lên rầm rập hàng trăm bước chân đang lên cầu thang. Lẫn vào đó là tiếng cười nói ồn ào hào hứng của bọn trẻ đã no nê.
Chỉ một lát sau, từ đầu bên kia hành lang ùa tới vô số học sinh. Tiếng nói cười rộn ràng chợt lắng xuống khi tôi và Draco cùng những người bên kia nhìn thấy hình ảnh con mèo bị treo ngược. Đám đông học trò dồn tới nhóng lên trước để nhìn kỹ cảnh tượng ghê rợn ấy mà bộ ba tam giác vàng lại đứng giữa chuyện này. Sự im lặng chợt bị một giọng nói vang lên phá vỡ.
- Kẻ thù của Người kế vị, hãy liệu hồn! Kẻ tiếp theo là mi đấy, quân Máu Bùn!
Chính là giọng của Draco bên cánh tôi đã tiếng về phía trước lúc nào. Đôi mắt đối diện với mọi người lúc nào cũng trở nên lạnh lùng bây giờ láo liên, gương mặt mọi khi tái nhợt nay đỏ hồng lên. Cậu nhe răng cười trước cảnh tượng con mèo cứng đơ bị treo ngược.
- Có chuyện gì xảy ra ở đây vậy? Chuyện gì vậy?
Chắc chắn là tiếng la to của Draco đã khiến cho thầy giám thị Filch phải chú ý. Thầy vẹt đám đông chen tới trước. Vừa nhìn thấy tình cảnh Bà Noris là thầy ngã ngửa ra, lảo đảo, ôm mặt vì kinh hoàng.
- Con mèo của ta! Ôi, con mèo của ta! Chuyện gì đã xảy ra cho Bà Noris thế này?
Thầy rít lên the thé. Đôi mắt nảy lửa của thầy bám ngay vào Harry. Thầy hét.
- Mày! Chính mày! Mày đã ám sát con mèo của tao! Mày giết nó! Tao sẽ giết mày! Tao sẽ…
- Thầy Filch!
Cụ Dumbledore xuất hiện, ngắt lời thầy Filch một cách ngiêm khắc. Chỉ trong tích tắc, cụ Dumbledore đã lướt ngang qua mặt Harry, Weasley và Granger, đến bên bức tường, gỡ Bà Noris ra khỏi cán đuốc. Cụ nói với thầy Filch.
- Anh đi theo tôi, anh Filch. Và các con nữa, Harry, Ron với Hermione.
Lúc này ông thầy Lockhart sốt sắng bước tới, nói.
- Thưa ông hiệu trưởng, văn phòng của tôi cũng gần đây, ngay trên lầu thôi, xin ông hiệu trưởng cứ tự nhiên…
- Cám ơn anh, Gilderoy.
Đám đông im lặng tách ra nhường lối cho cụ Dumbledore và những người có liên can đi qua. Thầy Lockhart, trông ra vẻ hăng hái và quan trọng, vội vã bước theo sau cụ Dumbledore, theo sau nữa là giáo sư McGonagall và giáo sư Snape.
Sau đó mọi người cũng từ từ dời đi nhưng chuyện thì vẫn chưa lắng xuống, khi tôi có thể nghe thấy tiếng bàn luận của chúng. Draco và tôi đổi hướng đến nhà bếp, cùng với đôi tay nhó bé nắm chặt tay tôi.
Tôi nhìn tay sau đó là cậu rồi lại nhìn về phía trước lên tiếng.
- Tốt nhất cậu đừng gây sự nữa, coi chừng gặp họa đó. Tớ không lo được đâu.
Draco nhìn tôi trầm ngâm, rồi lại lên tiếng chọc ghẹo.
- Ai dám đụng vào một Malfoy chứ. Mày đang lo cho tao à?
Tôi nhìn Draco không nói gì, lúc này đã đến nơi. Cậu vô lấy đồ ăn tôi đứng đợi ở ngoài. Đứng dựa vào cửa, tôi nhìn xa xăm, rồi lại khẽ cười. Ừ...tôi lo...
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro