Chap 21: Phản bác
Suốt mấy ngày sau, cả trường không bàn tán cái gì khác hơn ngoài vụ Bà Noris bị ếm bùa. Thầy Filch cứ liên tục hâm nóng câu chuyện trong đầu người ta bằng cách rình rập ở chỗ mà Bà Noris bị tấn công, như thể thầy nghĩ rằng kẻ đã làm chuyện đó thể nào cũng quay trở lại. Khi nào không bận canh gác hiện trường vụ án Bà Noris, thầy Filch lại đi rảo khắp các hành lang, láo liên đôi mắt đỏ ngầu, chộp bất cứ đứa học trò nào đáng ngờ để phạt cấm túc, có khi chỉ vì những lý do như “thở to” và “hí hửng ra mặt”.
Còn tôi thì khá hoang mang vì thật sự không biết nên làm gì tiếp theo. Chỉ có thế lâu lâu nhìn chằm chằm Ginny Weasley. Nếu là trước kia thì tôi cũng không phải lo lắng như vậy đâu. Chỉ cần đợi khi Voldemort trở lại thì chắc chắn tôi sẽ xách hành lý trốn đi thật xa. Nhưng bây giờ bản thân mình lại là Adelia Gaunt, một người có cùng huyết thống với Voldemort. Chưa kể sau này Draco cũng sẽ bị kéo vô chuyện này. Nếu không có tôi ở đó, thì ai sẽ bảo vệ thằng bé? Thật sự thân phận này quá phiền phức. Sau này tôi nên theo phe nào đây, hay là sẽ chết trước giống như Sirius Black?
Chuông reo. Tôi và Draco đã ở sẵn trong lớp Lịch sử Pháp thuật. Là môn chán nhất trong thời khóa biểu của bọn trẻ trừ tôi. Người dạy môn này là giáo sư Binns, là vị giáo sư ma duy nhất của bọn chúng. Và điều duy nhất thú vị với bọn trẻ trong tất cả các buổi học với giáo sư này là ông vào lớp học bằng cách đi xuyên qua tấm bảng đen chứ không phải bằng cửa.
Giáo sư Binns đã khô quắt lại và cổ xưa cực kỳ, nhưng nhiều người nói giáo sư vẫn không hề nhận ra là mình đã chết. Có hôm giáo sư thức dậy rồi cứ vậy mà lên lớp, bỏ lại cái xác của mình ngồi nguyên trên chiếc ghế bành trong phòng giáo viên. Từ đó tới nay, thói quen và phong cách của giáo sư không hề thay đổi một chút xíu nào.
Ngày hôm nay cũng chán ngắt như mọi ngày đối với bọn trẻ. Giáo sư Binns mở giáo án ra và bắt đầu đọc một giọng đều đều tẻ nhạt nghe như tiếng rè rè của một cái máy hút bụi cũ kỹ cho đến khi mọi người trong lớp chìm đắm trong cơn mê ngủ, thỉnh thoảng choàng dậy để ghi chép một cái tên hay một mốc thời gian, rồi lại gục xuống ngủ tiếp. Bên cạnh tôi, Draco cũng không kém cạnh gì mà cố mở to mắt ra mà nghe giảng.
Giáo sư đọc được chừng nửa giờ đồng hồ thì xảy ra một chuyện mà trước đây chưa bao giờ xảy ra. Granger giơ tay xin phát biểu.
Đang giữa chừng bài diễn giảng chán chết người về Hội nghị Warlock Quốc tế năm 1289, giáo sư liếc mắt, nhận thấy cánh tay giơ cao Granger, bèn rỏ ra kinh ngạc hết sức
- Trò… ơ… trò…
- Thưa giáo sư, con tên Hermione ạ. Con thắc mắc không biết giáo sư có thể kể cho chúng con nghe điều gì đó về Phòng chứa Bí mật không ạ?
Giọng Granger rất rõ ràng. Vincent Grabbe đang ngồi há hốc mồm ngó trừng trừng qua cửa sổ, chợt bừng tỉnh cơn mơ. Gregory Goyle thì ngóc đầu khỏi hai cánh tay khoanh tròn trên bàn, còn Parkinson thì trượt khỏi cùi chỏ khỏi mặt bàn. Có vẻ nhờ câu nói của Granger mà mọi người trong lớp học ai cũng đã tỉnh táo lại hơn trước.
Giáo sư Binns chớp chớp mắt. Ông nói bằng giọng khô khan khò khè.
- Môn ta dạy là Lịch sử Pháp thuật, trò Hermione à. Cái mà ta dạy là các sự kiện, chứ ta không dạy truyền thuyết hay huyền thoại.
Giáo sư tằng hắng một cái nghe như tiếng viên phấn bị bẻ gãy rồi lại tiếp tục
- Vào tháng chín năm đó, một tiểu ban các phù thủy Sardinian…
Nhưng giáo sư chỉ mới lắp bắp được mấy câu thì phải dừng lại. Bàn tay của Granger lại vẫy vẫy trên không.
- Gì đó trò Hermione?
- Thưa giáo sư, chẳng phải truyền thuyết cũng dựa phần nào vào một sự kiện nào đó sao?
Giáo sư Binns nhìn Granger với vẻ ngạc nhiên đến nỗi tôi tin rằng xưa nay chắc chưa từng có một học sinh nào dám làm ngưng bài giảng của giáo sư Binns, dù là khi ông còn sống hay đã chết. Hoặc là vì quá buồn chán mà chả ai màng phát biểu đi. Giọng giáo sư chậm rãi.
- À, phải. Ta nghĩ cũng có người cho là như vậy,…
Rồi ông ngó chăm chăm Granger như thể đây là lần đầu tiên ông mới nhìn thấy một đứa học trò thật sự.
- … Tuy nhiên, cái huyền thoại mà trò nói tới chỉ là một câu chuyện giật gân, thậm chí quái dị lố bịch…
Cả lớp bây giờ đang dỏng tai nghe từng lời giáo sư Binns. Giáo sư lờ mờ ngó cả đám, thấy mọi gương mặt đều ngước lên nhìn mình. Tôi dám cá là giáo sư hoàn toàn bất ngờ trước một cảnh tượng thú vị bất thường như vậy. Ông từ tốn nói.
- Thôi được, thôi được. Để ta nhớ xem… Phòng chứa Bí mật… Các trò ắt hẳn đều biết, học viện Hogwarts là do bốn Tam Pháp Thuật vĩ đại nhất của thời xưa thành lập cách đây một ngàn năm… Chính xác ngày nào thì không rõ… Bốn ký túc xá trong trường ngày nay được đặt theo tên của bốn vị đó: Godric Gryffindor, Helga Hufflepuff, Rowena Ravenclaw, và Salazar Slytherin. Họ cùng nhau xây tòa lâu đài này, khuất xa tầm mắt tọc mạch của dân Muggle, bởi vì thời đó người thường vẫn còn rất sợ pháp thuật huyền bí, và phù thủy thời đó thường phải chịu đựng nhiều sự khủng bố, hành hạ.
Giáo sư ngừng lại, đảo cặp mắt lờ mờ quanh phòng, rồi tiếp tục.
- Trong vài năm đầu, các nhà sáng lập cùng làm việc với nhau rất hòa thuận, cùng tìm kiếm những người trẻ tuổi có năng lực pháp thuật để đưa về lâu đài đào tạo. Nhưng rồi giữa họ dần dần nảy sinh mâu thuẫn. Giữa Slytherin và những người khác có một sự rạn nứt ngày càng sâu rộng khó hàn gắn. Slytherin thì muốn việc tuyển chọn phù thủy trẻ vào Hogwarts phải chặt chẽ hơn. Ông cho rằng phù thủy chỉ nên được truyền dạy cho con cái những gia đình phù thủy thuần chủng mà thôi. Ông không thích thu nhận những đứa trẻ con nhà Muggle, vì cho là chúng không đáng tin cậy. Một thời gian sau, lại xảy ra một cuộc tranh luận gay gắt về đề tài đó giữa Slytherin và Gryffindor, cuối cùng Slytherin bỏ trường ra đi.
Giáo sư Binns lại ngừng nói, dẫu môi ra, trông như một con rùa già nhăn nheo.
- Những nguồn sử liệu đáng tin cậy cho chúng ta biết khá nhiều chứng cứ xác thực. Nhưng các sự kiện chân thật này đã bị một huyền thoại kỳ cục về Phòng chứa Bí mật làm cho mờ mịt đi. Người ta đồn đại là Slytherin đã cho xây dựng một căn phòng bí mật trong lâu đài, mà những người đồng sáng lập khác không hề hay biết gì hết. Theo như huyền thoại thì Slytherin đã phong ếm căn phòng bí mật đó, để không một người nào có thể mở nó ra, cho đến khi người kế vị thực thụ của Slytherin đến trường. Chỉ riêng một mình Người kế vị mới có thể mở bùa ếm Phòng chứa Bí mật, thả ra nỗi kinh hoàng cất giấu bên trong, để thanh trừng hết những kẻ không xứng đáng theo học pháp thuật.
Khi câu chuyện chấm dứt, lớp học im lặng như tờ, nhưng không phải sự im lặng ngái ngủ như ngày thương trong các buổi học của giáo sư Binns. Mọi ánh mắt đổ dồn vào tôi, bây giờ tôi hiểu mấy ngày nay mọi người nhìn vì điều gì rồi. Bọn trẻ vẫn cứ chờ đợi giáo sư nói thêm điều gì nữa. Nhưng trông ông đã hơi bực mình ra mặt.
- Dĩ nhiên toàn bộ câu chuyện này là hết sức nhảm nhí. Thực tế là nhà trường đã nhiều lần cử những phù thủy thông thái nhất tiến hành tìm kiếm chứng cứ về một căn phòng bí mật như thế. Nhưng căn phòng đó không hề có. Chẳng qua đó chỉ là một câu chuyện để hù dọa những kẻ khờ dại cả tin mà thôi.
Những phù thủy thông thái gì đó không biết rằng lý do dẫn đến sự thất bại của họ trong việc tìm kiếm căn phòng là cực kỳ đơn giản chính là, không ai trong số họ là một Xà khẩu cả. Bàn tay của Granger lại vọt lên không trung.
- Thưa thầy, chính xác thì cái gọi là nỗi kinh hoàng cất giấu bên trong phòng bí mật ấy, là cái gì ạ?
Vẫn bằng giọng nói khô khan lạo xạo, giáo sư Binns nói.
- Người ta tin là bên trong phòng bí mật có giấu một thứ quái vật gì đó mà chỉ có một mình Người kế vị Slytherin mới điều khiển nổi.
Cả lớp đưa mắt nhìn nhau lo lắng, rồi lại một lần nữa nhìn tôi với vẻ khiếp sợ. Cái gì mà quái vật khủng bố chứ, chỉ là một con rắn to xác đầy tính trẻ con bò quanh khắp đường ống nước ở Hogwarts thôi mà, tôi nhìn bọn trẻ đầy khinh bỉ.
Giáo sư Binns thu xếp các tờ giáo trình của ông lại, nói thêm.
- Ta đã nói rồi, cái đó không hề có. Chẳng có một Phòng chứa Bí mật nào cả và cũng chẳng có con quái vật nào cả.
Một đứa nhà Gryffindor chợt lên tiếng.
- Nhưng mà, thưa thầy, nếu Phòng chứa Bí mật chỉ có thể được mở ra bởi chính Người kế vị Slytherin, thì đâu có ai khác có thể mở được nó, phải không thầy?
Giáo sư tỏ ra bị quấy rầy quá sức:
- Nhảm nhí. Nếu bao nhiêu hiệu trưởng kế tục của Hogwarts mà còn không tìm ra cái gì thì…
Hiển nhiên là không tìm ra rồi. Nơi đó chính là ở dưới lòng đất tại nhà toilet nữ ấy. Ai lại nghĩ đến chuyện này cơ chứ, chưa kể chỉ những hậu duệ của Slytherin và những người được họ chọn mới có thể để tiết lộ thông tin về nó mà thôi. Một đứa sư tử nữa vọt miệng.
- Nhưng, thưa thầy, có khi phải dùng đến Tà thuật Hắc ám mới mở được…
- Tại người ta không muốn dùng Tà thuật Hắc ám, chứ không phải là người ta không biết dùng đâu, trò Xu Rỗng ạ. Ta nhắc lại, nếu một người như cụ Dumbledore…
Đứa vừa rồi lên tiếng vẫn chưa chịu thôi chen mồm ngang nhiên.
- Nhưng có thể người mở phải có liên hệ gì đó với Slytherin, mà cụ Dumbledore thì lại không, nên…
Lúc nói người kia lại khẽ liếc nhìn tôi. Nhưng lại sợ hãi quay người lại khi tôi trừng cậu ta. Giáo sư có vẻ thấy quá đủ rồi, bèn lạnh lùng đáp.
- Thôi đủ rồi! Đó chỉ là một huyền thoại! Không hề tồn tại. Không có một tí xíu bằng chứng nào là Slytherin từng xây dựng một cái gì như cái hốc xép bí mật để chổi, chứ đừng nói chi tới cả một căn phòng bí mật! Ta hối tiếc là đã kể cho các trò nghe một câu chuyện ngu ngốc! Chúng ta sẽ quay lại, nếu các trò vui lòng, với bài học lịch sử, với những sự kiện hiển nhiên chắc chắn, xác minh được, và đáng tin được!
Thế là trong vòng năm phút sau, cả lớp lại chìm đắm vào trạng thái mê ngủ lờ đờ y như từ xưa tới nay. Nhưng vẫn có mấy đứa lắp ló lén lút nhìn tôi.
Khi buổi học tan, trên đường về hầm Draco liên tục kêu tôi không cần quan tâm đến đám người ngu ngốc đó. Coi như cậu ta không tệ khi không hỏi gì về chuyện kia.
Đang đi đến sảnh đường ăn cơm chiều tôi thấy phía trước là bộ ba tam giác vàng nói chuyện với nhau. Càng đến gần tôi có thể nghe rõ cuộc nói chuyện đầy thiếu não của họ.
- Hồi nào giờ mình vẫn biết Salazar Slytherin là một lão điên quái dị, nhưng mình không hề biết là chính lão khởi xướng cái vụ phù thủy thuần chủng. Mấy bồ có cho tiền mình cũng không thèm vô nhà của lão. Nói thiệt với mấy bồ, nếu mà cái nón phân loại xếp mình vô nhà Slytherin thì mình thà cuốn gói lên xe lửa về nhà còn hơn.
Hermione sốt sắng gật đầu tán thành. Còn tôi thì tức giận đỏ người, phải biết rằng lão điên trong miệng của Weasley chính là thầy cũng như người thân duy nhất hiện tại của tôi. Khác gì đụng chạm vào cha mẹ mình đâu chứ. Thế là lần này không còn là Draco gây sự nữa mà là tôi lên sàn. Tôi đi nhanh trước nụ cười hả hê xem kịch của Draco, chặng đầu đám ba người kia lại.
- Tên tóc đỏ ngu ngốc này, không chỉ não mà ngay cả tai cũng bị thiểu năng hả.
Tôi khá nổi nóng mà trừng mắt nhìn người trước mặt đang bắt đầu tức giận không kém gì tôi. Nói thật là lời nói của nó chẳng khác gì xúc phạm tôi cả.
- Cậu Weasley đây có nghe giáo sư Binns nói rằng thời xưa đã có nhiều phù thủy bị chết dưới tay Muggle không hả. Thời Trung Cổ là nơi vô cùng cuồng tín và căm ghét pháp thuật cực đoan. Phù thủy gốc Muggle lớn lên trong môi trường đó sẽ trở nên căm ghét bản thân, và nhiều khả năng chối bỏ pháp thuật của chính mình, phản bội cộng đồng phù thủy để đi theo Muggle là trường hợp rất cao. Và tôi nhấn mạnh rằng Salazar Slytherin không có vấn đề gì với các phù thủy lai, mà chỉ phản đối dạy phù thủy gốc Muggle. Ông tin rằng những phù thủy gốc Muggle sẽ tự chọn cách sống cho mình. Trong khi đó, Godric Gryffindor, một chiến binh, lại muốn tất cả những ai có khả năng phép thuật đều được dạy dỗ đầy đủ để trở nên hữu dụng trong cuộc chiến giữa phù thủy với yêu tinh, bất luận điều này có gây nguy hiểm cho ngôi trường hay không. Tính chất Gryffindor là vậy, chấp nhận mạo hiểm "Vì lợi ích lớn lao hơn", còn Slytherin thì luôn coi trọng an toàn của bản thân.
Có lúc, đừng chỉ nhìn nhận vấn đề ở góc độ và lập trường của bản thân, mà cũng phải nghĩ cho người khác nữa chứ.
- À mà cậu Weasley đây cũng chả có khả năng vô nhà Slytherin đâu mà sợ.
Tôi dần bình tĩnh lại, nói một hơi thật dài nhìn tóc đỏ đầy ý mỉa mai, một phần là từ ngài Slytherin kể cho tôi nghe mà thuật lại. Mấy người trước mặt, Harry và Granger hiểu vấn đề mà chỉ biết cười xòa thông cảm. Còn Weasley mặt vẫn rõ chưa phục cố suy nghĩ ra lời đáp trả.
- Còn dụ ông ta để lại một con quái vật để tiêu diệt Muggle thì sao?
- À phòng chứa Bí mật, tôi muốn nói rằng Slytherin chưa từng sử dụng nó, và cả những hậu duệ khác của ông cũng vậy...chỉ cho đến khi người kia xuất hiện mà thôi. Và con quái vật mà mọi người nói chỉ ở đó để đề phòng các phù thủy gốc Muggle phản bội ngôi trường như một cách phòng vệ khẩn cấp mà thôi. Hậu duệ của Slytherin có thể dùng nó để loại trừ những kẻ đáng nghi để phù thủy có thể tự vệ trước đám thợ săn phù thủy. Nếu ý định của ông là sử dụng con quái vật đó cho vui bất cứ lúc nào thì đáng lẽ con cháu của ông đã phải làm vậy từ lâu rồi. Vậy mà chẳng ai làm thế trong 1000 năm cả. Nếu không tin có thể đọc sách lịch sử của Hogwarts.
Tôi nói chuyện với Weasley như cô giáo dạy học vậy, nếu không sẽ lên cơn tăng xông vì sự ngu dốt của nó mất. Nhìn qua Granger khúc cuối để xác minh chuyện này. Cô nàng nhìn thấy ánh mắt của tôi hơi giật mình rồi liền gật lia lịa xác nhận. Thấy được đám án thỏa đáng tôi liền chuyển hướng đến Weasley một lần nữa, nhếch mép khinh bỉ.
Nhưng nó tức ra mặt mà ráng hỏi thêm một câu nữa. Híp mắt lại tỏ vẻ thần bí.
- Người kia mà cô nói là ai, và tại sao cô lại biết rõ như vậy?
- Người biết quá nhiều, không hẳn là chuyện tốt đâu.
Tôi cũng phản ngược lại híp mắt cười tỏ vẻ hù dọa. Cuối cùng mọi chuyện kết thúc sau khi Weasley hết lời đáp trả. Cộng thêm Harry đã đói và Granger cũng không muốn tiếp tục gây sự nữa. Thế là hai người kia xin lỗi rồi kéo tóc đỏ đi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro