Chương 30: Ông Kẹ
Tiết tiếp theo Slytherin vẫn học chung với đám Gryffindor.
Khi bọn trẻ đến lớp Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám để học bài đầu tiên của năm nay thì giáo sư Lupin vẫn chưa có mặt ở đó. Bọn chúng bèn ngồi xuống, lấy sách vở ra, rồi tán dóc cho đến khi thầy Lupin bước vào lớp. Thầy mỉm cười và đặt cái cặp cũ kỹ tồi tàn của thầy lên bàn giáo viên. Trông thầy vẫn xoàng xĩnh như từ trước tới giờ. Thầy nói:
"Chào các trò. Các trò hãy vui lòng cất hết sách vào cặp. Hôm nay là bài học thực hành, các trò chỉ cần đến cây đũa phép mà thôi."
Thầy dẫn đám học trò đi xuống hành lang thứ hai và dừng lại, ngay bên ngoài cửa phòng hội đồng giáo viên. Thầy Lupin mở cửa rồi đứng qua một bên nói:
"Mời vào bên trong."
Phòng hội đồng giáo viên là một phòng ốp gỗ đầy những cái ghế để lộn xộn không ai ngồi, trừ một cái. Giáo sư Snape đang ngồi trên một cái ghế bành thấp. Đôi mắt thầy Snape sáng long lanh và môi thầy thấp thoáng nụ cười nhạo báng độc địa. Giáo sư Lupin bước vào, khép lại cánh cửa phía sau lưng. Giáo sư Snape bèn nói:
"Cứ để cửa mở, Lupin. Tôi chẳng hứng thú chứng kiến trò này lắm đâu."
Rồi thầy Snape đứng dậy, sải bước đi ngang qua bọn học trò. Đứng kế bên Ciara, giáo sư Snape quay ngoắt một vòng trên gót, và nói:
"Có lẽ chưa ai khuyến cáo ông, ông Lupin à, nhưng lớp này có một trò tên là Neville Longbottom. Tôi muốn khuyên ông đừng có giao cho trò đó bất cứ việc khó khăn nào, trừ khi có trò Hermione nhắc tuồng bên tai nó."
Neville đỏ mặt. Harry nhìn thầy Snape trừng trừng. Hành hạ Neville ở ngay trong lớp thầy đã đủ tệ rồi, giờ lại còn làm cái chuyện đó ngay trước mặt các giáo viên khác.
Giáo sư Lupin nhướn chân mày lên:
"Tôi đang trông mong Neville sẽ giúp tôi trong giai đoạn điều hành thứ nhất, và tôi chắc chắn là trò ấy sẽ thực hiện điều đó một cách tuyệt vời."
Mặt Neville càng đỏ rực lên như không thể nào đỏ thêm được nữa. Môi thầy Snape cong lên, vỗ vỗ đầu Ciara rồi bảo:
"À và cả con bé này nữa. Các môn học khác thì không sao, nhưng môn này nó sẽ khiến ông hoảng loạn đấy."
Rồi thầy Snape bỏ đi, đóng cánh cửa kêu một cái rầm.
Giáo sư Lupin vẫy tay ra hiệu cho cả lớp đi về phía cuối phòng:
"Thôi, bắt đầu nào."
Cuối phòng chẳng có gì ngoại trừ một cái tủ áo. Khi giáo sư Lupin bước đến đứng bên cạnh thì cái tủ bỗng nhiên lảo đảo lắc lư, dộng bức tường ầm ầm.
Vài đứa học trò nhảy lùi lại cảnh giác. Giáo sư Lupin bèn bình thản nói:
"Chẳng có gì đáng sợ cả. Trong đó có một Ông Kẹ."
Hầu hết lũ học trò đều cảm thấy đó chính là cái đáng sợ. Ciara thích thú nhìn cái tủ.
Giáo sư Lupin giảng bài:
"Mấy Ông Kẹ khoái những nơi đóng kín tối tăm, như tủ quần áo, gầm giường, chạn tủ dưới gầm chậu rửa bát... Có một lần ta bắt gặp một Ông Kẹ trú ngụ ngay trong một cái đồng hồ đứng cổ lỗ sĩ. Ông Kẹ này mới dọn vô đây vào trưa ngày hôm qua. Vậy câu hỏi đầu tiên mà các trò phải tự hỏi là: Ông Kẹ là gì?"
Hermione giơ tay lên ngay:
"Đó là một con ma thay hình đổi dạng. Nó có thể đội lốt bất cứ cái gì mà nó tưởng làm cho chúng ta sợ nhất."
Giáo sư Lupin nói:
"Đúng lắm. Tôi cũng không thể nào giải thích rõ ràng hơn Hermione được."
Mặt Hermione sáng rực lên. Giáo sư Lupin nói tiếp:
"Như thế khi Ông Kẹ còn ngồi trong bóng tối, nó chưa mang một hình dạng nào hết. Nó chưa biết cái nào sẽ hù dọa được người ở bên ngoài cánh cửa. Chưa có ai từng được biết một Ông Kẹ thì trông như thế nào khi nó ở một mình. Nhưng khi ta thả nó ra khỏi tủ thì nó lập tức trở thành bất cứ cái gì mà mỗi chúng ta sợ nhất."
Giáo sư Lupin nói tiếp:
"Bùa chú để giải tà Ông Kẹ đơn giản thôi. Tuy nhiên cũng cần đến sức mạnh của ý chí. Các trò biết không, cái thực sự chấm dứt một Ông Kẹ là một trận cười. Điều các trò cần làm là buộc nó mang một hình dạng mà các trò thấy tức cười. Chúng ta sẽ thực tập câu thần chú trước, không cần dùng đến cây đũa phép. Các trò hãy nói theo ta... Riddikulus!"
Cả lớp đồng thanh lập lại:
"Riddikulus!"
Sau khi Neville bị bắt lên làm mẫu và mang đến một trận cười cho lũ học sinh. Các học sinh khác cũng không còn sợ nữa mà chen chúc nhau muốn lên thử. Có người thì biến một con rắn hổ mang khổng lồ thành một chú hề. Có người thì biến con nhện đeo tám chiếc patin... Đến lượt Ciara, khi Ông Kẹ đối mặt với cô được một lúc thì nó chuyển hóa. Biến bản thân mình thành cô.
Cả lớp lúc này trầm tĩnh xuống, dồn sự chú ý vào Ciara. Cả thầy Lupin đang lười biếng dựa lưng vào chiếc bàn gần đó cũng bật dậy mà quan sát tình hình. Ông Kẹ sau khi biến thành Ciara thì nó lại chần chừ, một lúc sau thì nó lại biến thành một người phụ nữ cao 1m7, mặc vest với khuôn mặt mỉm cười một cách vô cảm. Lúc này Ông Kẹ mới thỏa mãn và tiến lại gần Ciara.
Chỉ có Ciara biết, đây là ngoại hình của cô ở kiếp trước. Nhưng có lẽ Ông Kẹ không ngờ rằng. Ciara sợ hãi chính bản thân cô, nhưng cũng si mê và yêu bản thân mình hơn bất cứ ai.
Cô thích thú nhìn Ông Kẹ. Bỗng Ciara mỉm cười một man rợ, tiến lên vươn tay phải về mặt Ông Kẹ. Trong tích tắc, những chất lỏng màu đen trông như xúc tua từ ống tay áo của Ciara phóng thẳng về phía Ông Kẹ. Lúc này trong lòng cô chỉ có một nỗi khát khao mãnh kiệt. Cô muốn nuốt lấy nó! Hòa làm một với bản thân mình kiếp trước!
Ông Kẹ kinh hoàng, cảm thấy nỗi sợ bản thân sẽ bị nuốt chửng. Cái hình dạng ấy nó không giữ nguyên vẹn nổi nữa mà bắt đầu tan rã thành khói và quay đầu chạy trốn nhanh như chớp vào trong tủ quần áo.
Ciara trầm mặc, không hài lòng bước tới thẳng về phía tủ quần áo. Đập rầm rầm vào chiếc cửa tủ khiến Ông Kẹ bên trong run rẩy lập cập. Cô di mặt vào khe cửa tủ, trừng mắt không chớp lấy một cái mà tìm kiếm bóng dáng nó. Thầy Lupin tiến lên định giữ vai Ciara lại thì cô đã quay người về phía thầy rồi bảo:
"Tiếc quá thầy Lupin nhỉ? Em vẫn chưa kịp dùng Riddikculous. Nhưng trông dáng vẻ nó chạy trốn cũng buồn cười quá thầy ha."
Thấy Ciara cười vô tư, thầy nghiêm mặt hỏi:
"Thứ sinh vật vừa phóng ra khỏi tay áo khi nãy của trò là gì vậy?"
"Hửm à có gì đâu thầy... Chẳng có gì đâu ạ."
Ciara nói xong liền quay trở về chỗ của mình. Thầy Lupin trầm ngâm nhìn theo cô. Các học sinh khác dõi theo bước chân của cô mà thầm nghĩ:
Giờ không biết ai mới là Ông Kẹ nữa.
Sau khi tan học, cả nhóm trở về phòng ở của mình. Lúc này Draco mới hỏi:
"Đó là thứ gì vậy Ciara? Này... Đừng bảo với tớ là..." Draco nghi ngờ nói.
Ciara cười cười bảo:
"Nó là cái con trên toa tàu mà cậu thấy đấy."
Lập tức cậu trợn mắt. Không ngờ cái con đó lại có khả năng biến hình.
Elmer tò mò giương đôi mắt có màu xanh như đại dương của mình hỏi.
"Tớ xem nó có được không Ciara."
Ciara thoải mái ném quả cầu về phía cậu ta. Elmer bắt lấy, thắc mắc tại sao cô lại ném quả cầu đồ chơi qua cho mình.
"Gì vậy Ciara?"
"Thì nó đó. Randolph đó."
Như chứng thực cho lời Ciara nói. Những cái xúc tu bắt đầu ngoe nguẩy lên. Elmer nổi da gà khi thấy nó chuyển động. Cậu ném nó về phía Fergal. Cậu ta hoảng loạn bắt lấy.
Randolph đầy lịch sự vươn ra hai cánh tay bằng xúc tu, nó đưa hai ngón tay của mình về phía cậu ý bảo bắt tay. Fergal thích thú dùng hai ngón tay của mình nắm lấy tay nó mà lắc nhẹ. Giờ đây nhìn nó cứ dễ thương mà lại buồn cười. Còn đâu dáng vẻ đáng sợ ấy.
"Cậu cũng thật độc ác quá đi rõ ràng nó là một sinh vật sống mà cậu chơi như chơi đồ chơi vậy."
Cả đám tội nghiệp vuốt ve đầu của Randolph.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro