Chương 39: Trường Học
Đoàn xe lăn bánh qua cánh cổng.
Qua kính cửa sổ xe, ta có thể nhìn thấy Hogwarts đang tiến đến mỗi lúc một gần. Những khung cửa sổ được thắp sáng của tòa lâu đài lung linh mờ ảo sau màn mưa dày kịt. Một ánh sáng chớp nhoáng ngang qua bầu trời khi cỗ xe của tụi nó dừng lại trước cánh cửa chính khổng lồ bằng gỗ sồi đứng sừng sững phía trên những bậc thềm cao bằng đá.
Mấy người trong đoàn xe phía trước đang hối hả leo lên những bậc thềm đá và vào trong tòa lâu đài để tránh mưa. Ciara bước xuống bung dù ra, nắm eo Draco đứng lại gần mình để không bị dính mưa. Fergal, Baldrick và Elmer dùng ô riêng của mình.
Bọn họ chậm rãi bước lên bậc thềm đá. Vừa vào trong tiền sảnh thì đã được đón tiếp bằng một quả bóng nước từ trên trần nhà rơi xuống. Ciara khéo léo dùng cây dù của mình đỡ lấy nước của trái bóng vỡ ra. Cô nhìn con yêu tinh Peeves nghịch ngợm đang ngồi ở trên cái cột vắt ngang trên nhà.
Nó còn định lè lưỡi trêu chọc cô thì như có một thế lực nào đó đánh thẳng nó bay ra khỏi cái cột trần, khiến nó rớt từ trên cao và đập thẳng mặt xuống dưới đất. Ciara thản nhiên nắm tay Draco lướt qua nó và đi vào Đại Sảnh Đường.
Đại Sảnh Đường trông lộng lẫy như trước giờ vẫn vậy, được trang hoàng tráng lệ cho bữa tiệc khai giảng niên học. Dĩa vàng và cốc vàng óng ánh trong ánh sáng của hàng trăm và hàng trăm ngọn nên lơ lửng trong không trung phía trên các bàn tiệc. Học sinh đã ngồi đầy bốn dãy bàn dài của bốn nhà. Phía đầu Đại Sảnh Đường là cái bàn dài thứ năm, dành cho các giáo sư, họ chỉ ngồi dọc một cạnh bàn, để tất cả đều đối diện với học sinh của mình.
Năm đứa ngồi vào bàn của nhà Slytherin rồi bắt đầu tán dóc trong lúc chờ đợi. Chợt Elmer hỏi:
"Năm nay sẽ là ai dạy chúng ta môn Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám đây? Hi vọng là thầy Snape."
Ciara nhún vai tỏ vẻ không biết. Nếu cụ Dumbledore không kiếm được ai thì thầy Snape hiển nhiên sẽ gánh luôn môn đó. Cô ngó lên nhìn cụ, thấy cụ ngồi đó, đăm đắm nhìn lên trần nhà qua đôi mắt kiếng hình nửa vầng trăng, như thể cụ đang trầm tư mặc tưởng.
Ciara cũng ngó lên trần nhà mới chợt nhận ra trần nhà hôm nay là lạ. Chưa bao giờ mà cái trần Đại sảnh đường lại lắm bão bùng đến như vậy. Những đám mây đen và tím bầm cứ xoáy cuồn cuộn ngang qua trần nhà, và cứ một chuỗi sấm vọng nổ ra bên ngoài trời thì lại một tia chớp ngoằn ngoèo nháng ngang qua cái trần Đại sảnh đường.
Fergal cũng chú ý tới liền bảo:
"Tớ có linh cảm không hay lắm. Cảm giác như có chuyện gì đó xui xui sắp xảy ra với cậu đấy Ciara."
"Ơ hay nhể? Thường người ta linh cảm về bản thân mình cậu lại linh cảm về tớ. Lạ đời thật." Ciara nói.
"Thì ai biết đâu, tớ cảm nhận thấy vậy thì nói thôi."
Cuộc phân loại chấm dứt. Giáo sư cầm lại cái nón và xách cái ghế ba cẳng đem đi. Cụ Dumbledore đã đứng lên, mỉm cười với đám học trò, hai tay cụ giang rộng chào mừng chúng. Cụ nói, giọng trầm ấm vang lên khắp Đại sảnh đường.
"Thầy chỉ có hai tiếng để nói với các con thôi. Tọng vô!"
Ciara chậm rãi cắt miếng bít tết của mình. Cắt xong cô lấy cái dĩa của Draco rồi đưa cậu dĩa của mình. Cậu ăn lấy miếng thịt được cắn gọn gàng và vừa miệng, sung sướng mà nhai nó.
Mưa vẫn trút nước ào ào bên ngoài, vỗ vào kính cửa sổ cao và tối đen nghe ầm ầm. Một chuỗi sấm sét nữa lại đánh đùng đùng làm rung cả các cửa sổ, làm lóe sáng những cái đĩa bằng vàng đã vơi đi các món dọn lượt đầu và được lập tức làm đầy lại bằng món ăn kế là món bánh tráng miệng.
Ciara cắn miếng bánh nhân mứt tẩm mật ông mà không khỏi hài lòng với những con gia tinh nấu nướng quá tốt ở đây. Cô lấy khăn lau sốt socola bị dính ở mép môi của Draco.
Fergal ném một miếng bánh về phía cô. Lập tức có một bóng đen nhanh như chớp mà bắt lấy rồi lại biến mất. Randolph thu xúc tu của nó lại ở trên bàn, núng nính cơ thể rồi nuốt miếng bánh đó vào.
Sau khi trên dĩa thức chẳng còn lại gì. Dumbledore lại đứng dậy. Tiếng ồn ào đang vang đầy Đại Sảnh Đường bỗng đột ngột lắng đi ngay tức thì. Chỉ còn có thể nghe tiếng gió hú và tiếng mưa gào mà thôi.
Cụ Dumbledore mỉm cười với mọi người, nói:
"Như từ trước tới giờ ta muốn nhắc nhở các trò là tất cả các khu rừng trong khu đất quanh trường đều cấm học sinh lai vãng, và tất cả học sinh dưới năm thứ ba cũng không được phép đi đến làng Hogsmeade. Ta cũng lãnh cái nhiệm vụ đau đớn là thông báo cho các trò biết là năm nay không tổ chức cuộc thi đấu Cúp Quidditch Liên Nhà."
Draco bị sốc che miệng lại, không thể ngờ được. Fergal gần như bị đứng hình trố mắt nhìn cụ.
Cụ Dumbledore tiếp tục:
"Sở dĩ không tổ chức Cúp Quidditch Liên-nhà là vì sẽ có một sự kiện bắt đầu diễn ra vào tháng mười và kéo dài cho đến hết niên học, sự kiện này sẽ chiếm mất nhiều thì giờ và sức lực của các giáo viên... Nhưng mà ta chắc chắn là tất cả các trò sẽ vô cùng thích thú tham gia. Ta rất vui mừng thông báo rằng năm nay tại trường Hogwarts ..."
Nhưng vừa đúng lúc đó, một tràng sấm rền đinh tai nhức óc vang lên, và cánh cửa Đại sảnh đường mở bung ra.
Một người đàn ông đứng ở ngay cửa, tì người vào một cây gậy dài, toàn thân được giấu kín trong tấn áo trùm lữ hành màu đen. Ông ta kéo nón trùm kín mặt xuống, rùng mình lắc đầu để rảy nước mưa bám trên bờm tóc xám, rồi bắt đầu bước tới bàn dành cho các giáo sư.
Cụ Dumbledore gật đầu và ra dấu cho người đàn ông một chỗ trống bên phải cụ.
"Cho phép ta được giới thiệu, giáo viên của môn Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám."
Cụ Dumbledore nói sang sảng trong bầu không khí im phăng phắc.
"Giáo sư Moody."
Đại Sảnh im phăng phắc chẳng có lấy một tiếng vỗ tay. Draco nhìn con người có ngoại hình đáng sợ và dị hợm kia mà nhíu mày. Cậu khẽ dựa vào Ciara và níu lấy tay cô. Ciara vuốt tóc cậu mà trấn an.
Cụ Dumbledore tằng hắng rồi nói:
"Như ta muốn nói... chúng ta vinh dự được đón một sự kiện rất kỳ thú trong vài tháng tới đây, một sự kiện đã không diễn ra trong suốt cả thế kỷ qua. Ta rất vui mừng được cho các trò hay rằng lễ Thi đấu Tam Pháp thuật sẽ được diễn ra tại Hogwarts trong năm nay."
"THẦY GIỠN, thầy!" Fred Weasley nói to.
Sự căng thẳng tràn ngập Sảnh đường kể từ khi Moody tới vỡ toang. Hầu như ai cũng phá lên cười, và cụ Dumbledore cũng khục khặc tán thưởng.
Cụ Dumbledore liền nói:
"Thi đấu Tam Pháp thuật được lập ra từ khoảng bảy trăm năm trước như một cuộc so tài giao hữu giữa ba trường Pháp thuật ở châu Âu: Hogwarts, Beauxbaton, và Durmstrang.
Mỗi trường chọn ra một nhà quán quân, và ba nhà quán quân sẽ so tài trong ba bài thi pháp thuật. Các trường thay phiên nhau đăng cai tổ chức mỗi năm năm. Và khi đó, nói chung ai cũng nhất trí rằng đây là cách tuyệt nhất để thiết lập mối quan hệ giữa các nam nữ phù thủy của các quốc gia. Cho đến khi danh sách người bị giết lên quá cao đến nỗi phải chấm dứt cuộc so tài."
Nhiều đứa đang xì xầm đầy kích động với nhau, và chính Harry cũng khoái chí khi nghe về cuộc đấu hơn là lo lắng về những kẻ đã bỏ mạng cách đây mấy trăm năm. Draco cũng tỏ vẻ phấn khích như muốn tham gia cuộc thi. Ciara liền nắm lấy cằm của cậu quay sang phía mình.
Ciara nhếch mày bảo:
"Cậu biết cậu không được phép tham gia đúng không?"
Draco hơi chu môi, muốn xin xỏ thì cụ Dumbledore nói tiếp:
"Đã có nhiều nỗ lực trong suốt nhiều thế kỷ qua nhằm phục hồi cuộc thi đấu, nhưng cho tới nay không có nỗ lực nào thành công.
Tuy nhiên, Bộ Hợp tác Pháp thuật Quốc tế cùng Bộ Điền kinh và Thể thao Pháp thuật đã quyết định rằng thời cơ đã chín muồi để thử một lần nữa. Chúng tôi đã làm việc cật lực suốt mùa hè để đảm bảo rằng lần này, không nữ hay nam quán quân nào bị rơi vào nguy hiểm chết người cả.
Hiệu trưởng trường Beauxbaton và trường Durmstrang sẽ đến đây vào tháng Mười, với những đấu thủ vào tới vòng chung kết, và cuộc chọn quán quân sẽ diễn ra vào lễ Hội Ma. Một trọng tài công minh sẽ chọn ra những sinh viên nào xứng đáng nhất để dự Tam đấu phù thủy giành vinh quang cho trường, lại được bỏ túi một ngàn Galleons tiền thưởng."
Ở mỗi bàn các nhà, những đứa học sinh hăng hái xì xào với mấy đứa bên cạnh. Nhưng khi cụ Dumbledore nói tiếp, cả Sảnh Đường một lần nữa lại im re:
"Mặc dù thầy rất biết các con đều có thể là người đem lại Cúp Tam đấu cho trường Hogwarts, nhưng hiệu trưởng các trường tham dự, cùng với Bộ Pháp Thuật, năm nay đã nhất trí đặt ra hạn tuổi cho các đối thủ. Chỉ có những học sinh đúng tuổi. Có nghĩa là, mười bảy tuổi hay lớn hơn mới được phép đăng tên để xem xét. Đây..."
Cụ Dumbledore hơi cao giọng, bởi vì lúc đó có mấy đứa làm ồn lên giận dỗi khi nghe tới những lời này. Ciara thì lại thở phào nhẹ nhõm. Bọn anh em nhà Weasley bỗng nhiên trông hăng máu cả lên.
"... là một biện pháp mà chúng tôi thấy là cần thiết, căn cứ vào việc các bài thi của cuộc đấu vốn đã khó khăn và nguy hiểm, dù cho tụi ta đã cẩn trọng đến mấy, và những sinh viên dưới năm thứ sáu hay thứ bảy là gần như hoàn toàn không thể đương đầu với mấy bài thi này. Cá nhân thầy sẽ đảm bảo không để một trò chưa đủ tuổi nào bịp được ban giám khảo công minh mà trở thành quán quân Hogwarts."
Cặp mắt xanh nhạt của thầy nhấp nháy khi liếc qua gương mặt muốn nổi loạn của hai thằng Fred và George.
"Do đó, ta cầu xin các con đừng có uổng thời gian đăng ký nếu các con dưới mười bảy tuổi."
"Phái đoàn trường Beauxbaton và trường Durmstrang sẽ đến vào tháng Mười và sẽ ở lại với chúng ta một phần lớn thời gian trong năm. Còn bây giờ, trễ rồi, thầy muốn biết quan trọng nhất là ngày mai các con phải tỉnh táo và thanh thản khi bắt tay vào bài học sáng mai. Ngủ thôi! Lẹ lẹ!"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro