/4/
Chương 4: Sự Kết Nối Đặc Biệt
Mùa đông ở Hogwarts mang đến một vẻ đẹp đặc biệt, với tuyết phủ kín sân trường và khắp các ngóc ngách. Bầu trời âm u, ánh sáng lờ mờ, nhưng lại đem đến một cảm giác yên bình. Mọi thứ trong thế giới ma thuật dường như lắng xuống, chỉ có tiếng bước chân lạo xạo trên tuyết và hơi thở lạnh lẽo lan tỏa trong không gian. Tuy nhiên, trong tâm trí Toby, mùa đông này lại mang một điều gì đó khác biệt. Mỗi ngày, anh lại cảm thấy bản thân mình thay đổi, không phải vì phép thuật hay lý thuyết học được từ những cuốn sách, mà vì sự hiện diện của Luna.
Toby đã không thể ngừng nghĩ về những cuộc trò chuyện của họ, về những câu chuyện kỳ lạ mà Luna chia sẻ với anh, về những giấc mơ mà cô tin rằng chúng có thể trở thành hiện thực. Và rồi, mỗi lần gặp cô, cảm giác như một phần trong anh bừng tỉnh, mở rộng hơn, không còn chỉ bó hẹp trong lý trí và các quy tắc nữa.
Hôm nay, trong giờ học về Phòng chống nghệ thuật hắc ám, Toby không thể không nhìn về phía Luna, người đang ngồi phía sau anh. Cô thỉnh thoảng nhìn lên, mỉm cười và khẽ chớp mắt, như thể biết rằng anh đang quan sát cô. Một cảm giác ấm áp lan tỏa trong Toby, dù anh không hiểu tại sao lại như vậy.
Khi chuông báo hiệu kết thúc giờ học vang lên, Toby chuẩn bị đứng dậy thì Luna bất ngờ quay lại, đôi mắt cô sáng lên với một ánh nhìn đầy thích thú.
"Toby," cô nói khẽ, "Chúng ta có thể đi bộ một chút không? Tôi muốn cho anh thấy một điều thú vị."
Toby ngạc nhiên, nhưng không thể từ chối. "Đi đâu vậy?"
Luna mỉm cười bí ẩn. "Chỉ cần đi theo tôi và đừng hỏi nữa."
Anh theo sau Luna qua những hành lang cổ kính của Hogwarts, cả hai đi qua những bức tranh sống động và các phòng học vắng vẻ. Không khí im lặng, chỉ có tiếng bước chân của họ vang lên trong sự tĩnh lặng của lâu đài. Cuối cùng, họ đến một khu vườn nhỏ, nơi ánh sáng mờ ảo của mặt trời chiều xuyên qua những tán cây tuyết.
Luna dừng lại, quay về phía Toby. "Đây là nơi tôi thường đến khi tôi muốn suy nghĩ," cô nói, "Và tôi nghĩ, đây cũng là nơi có thể giúp anh nhìn thấy những điều mà anh chưa bao giờ để ý đến."
Toby nhìn xung quanh. Khu vườn nhỏ bé này có vẻ như không có gì đặc biệt - chỉ là một khu vườn bị bỏ quên, đầy những bụi cây và hoa đã tàn. Nhưng với cách mà Luna nhìn nó, nơi đây lại trở thành một không gian đầy huyền bí, một thế giới tách biệt khỏi sự ồn ào của lâu đài.
"Đây là nơi tôi đã thấy những con thú kỳ lạ," Luna tiếp tục, "Những con vật mà không ai khác có thể nhìn thấy, chỉ tôi và những người biết nhìn bằng trái tim."
Toby không thể không ngạc nhiên. "Con thú kỳ lạ?"
Luna gật đầu. "Ừ, có một loài sinh vật đặc biệt sống ở đây. Chúng không phải là những con vật bình thường. Mà là những linh hồn tự do, không bị ràng buộc bởi thời gian hay không gian."
Toby cười nhẹ, dù không thể hoàn toàn hiểu được những gì Luna nói. "Cô nói vậy không phải là những thứ kỳ quái chứ?"
Luna nhìn anh, ánh mắt cô đầy sự chân thành. "Toby, tôi không nói những điều này để khiến anh cảm thấy khó hiểu hay kỳ quái. Mà là để anh có thể thấy thế giới này qua một lăng kính khác. Để anh hiểu rằng, không phải mọi thứ đều có thể giải thích bằng lý thuyết hay sách vở."
Toby đứng im lặng, lắng nghe những lời của Luna. Cảm giác kỳ lạ lại xuất hiện trong anh, như thể những gì cô nói không phải là những tưởng tượng mơ hồ, mà có một sự thật nào đó ẩn giấu trong đó.
"Anh có thể thử một lần không?" Luna hỏi, đôi mắt cô sáng lên. "Hãy để lòng mình mở rộng và tìm kiếm những điều mà mắt không thể nhìn thấy."
Toby nhìn vào mắt Luna, và trong khoảnh khắc đó, anh cảm nhận được một sự kết nối lạ kỳ. Anh không thể lý giải được điều gì, nhưng một phần trong anh muốn tin vào những gì Luna nói.
Anh gật đầu. "Được rồi, tôi sẽ thử."
Luna dẫn Toby đến giữa khu vườn, nơi có một cây cổ thụ lớn đứng sừng sững, như thể là một chứng nhân của thời gian. Cô bảo Toby nhắm mắt lại và hít một hơi thật sâu.
"Giữ lòng mình tĩnh lặng, và lắng nghe," cô thì thầm.
Toby làm theo, mặc dù vẫn còn cảm thấy ngờ vực. Nhưng khi anh tập trung vào hơi thở, anh bắt đầu cảm thấy có một điều gì đó khác biệt trong không khí. Một cảm giác lạ lùng, như thể có những dòng năng lượng đang chuyển động xung quanh mình. Đột nhiên, một tiếng động nhẹ vang lên từ phía xa, khiến anh mở mắt ra.
Trước mặt anh là một sinh vật nhỏ nhắn, với bộ lông bạc sáng lấp lánh, đôi mắt sáng như ngọc, và đôi cánh trong suốt lấp lánh như những đám mây ban mai. Nó không hề giống một con vật bình thường mà anh từng thấy, mà giống như một linh hồn bay lượn trong không gian. Nó chỉ hiện hữu trong một khoảnh khắc ngắn ngủi rồi biến mất vào không khí.
Toby đứng sững, không tin vào mắt mình. "Đó là gì?"
Luna mỉm cười, không ngạc nhiên chút nào. "Đó là một trong những sinh vật mà tôi nói với anh. Những sinh vật mà chỉ những người biết mở lòng mới có thể thấy."
Toby không biết phải nói gì. Cảm giác ấy, sự kỳ diệu mà anh vừa chứng kiến, khiến anh không thể giải thích được. Cảm giác ấy giống như một dấu hiệu, một lời nhắc nhở rằng có những thứ không thể giải thích bằng lý trí, mà chỉ có thể cảm nhận bằng trái tim.
Anh nhìn vào mắt Luna, và trong khoảnh khắc đó, anh nhận ra rằng những điều cô chia sẻ không phải là những giấc mơ vô nghĩa. Đó là những điều có thật, và có lẽ, đây chính là con đường mà anh phải bước đi.
"Anh thấy rồi chứ?" Luna hỏi, giọng nhẹ nhàng.
Toby gật đầu, mỉm cười. "Có lẽ tôi bắt đầu thấy rồi."
Cả hai đứng đó, trong sự tĩnh lặng của khu vườn, nhìn nhau như thể hiểu rằng họ đã bước vào một hành trình mà không ai có thể quay lại. Những giấc mơ, những điều kỳ diệu, giờ đây không còn là điều xa vời. Chúng đã trở thành một phần của thế giới này - một phần của cuộc sống thực, chỉ chờ đợi để được khám phá.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro