/5/

Chương 5: Mở Lòng

Ngày hôm đó, Toby cảm thấy như mình vừa bước vào một thế giới khác, một thế giới mà lý trí không thể nắm bắt được. Những sinh vật kỳ lạ mà Luna giới thiệu vẫn hiện diện trong tâm trí anh, dù anh không thể hiểu hết được. Tuy nhiên, điều khiến anh bối rối không phải là những sinh vật huyền bí ấy, mà là cảm giác mà Luna mang lại trong anh - một sự nhẹ nhàng, một sự thanh thản mà anh chưa bao giờ tìm thấy trong những trang sách khô khan.

Sau cuộc gặp gỡ đó trong khu vườn nhỏ bé, mỗi ngày trôi qua, Toby càng nhận thấy bản thân mình thay đổi. Anh không còn chỉ sống trong những cuốn sách và lý thuyết cứng nhắc, mà còn bắt đầu mở lòng, nhìn nhận thế giới qua một lăng kính mới, nơi mà niềm tin vào những điều không thể lý giải dần dần hình thành.

Mùa đông tiếp tục trôi qua với những cơn gió lạnh, nhưng mỗi khi anh gặp Luna, trái tim Toby lại ấm áp. Những buổi sáng, khi anh bước vào lớp học Phòng chống nghệ thuật hắc ám , ánh mắt của Luna luôn dõi theo anh, nụ cười của cô nhẹ nhàng như một ngọn lửa nhỏ xíu nhưng đủ để xua tan những cảm giác lạnh lẽo trong lòng anh.

Một tuần sau lần gặp gỡ đó, Toby lại nhận được một lời mời bất ngờ từ Luna.

"Chúng ta đi đâu vậy?" Toby hỏi khi Luna đề nghị họ cùng nhau đi dạo quanh hồ gần trường.

"Chỉ là một nơi đặc biệt," Luna trả lời, giọng nói mơ màng nhưng có chút ấm áp. "Nơi mà anh có thể cảm nhận được những điều mà mắt không thể nhìn thấy."

Cả hai rời khỏi lâu đài Hogwarts, đi qua khu vườn tuyết trắng, nơi những bông hoa tuyết lặng lẽ rơi xuống, tạo thành một lớp phủ bạc lấp lánh. Bầu trời phủ một màu xám mờ ảo, nhưng lại không làm giảm đi vẻ đẹp của cảnh vật xung quanh. Lúc này, ánh sáng từ đám mây mỏng manh chiếu xuống, phản chiếu ánh sáng huyền bí trên mặt hồ phẳng lặng.

Toby tò mò nhìn vào hồ nước, cảm nhận sự tĩnh lặng, nhưng trong lòng lại đầy những câu hỏi chưa được giải đáp. Tại sao Luna lại khiến anh cảm thấy như vậy? Tại sao anh lại bắt đầu tin vào những điều không thể lý giải, vào những thứ mà trước đây anh luôn coi là vô nghĩa?

Luna nhìn về phía Toby, đôi mắt cô ánh lên sự hiền hòa. "Toby, anh có bao giờ cảm thấy có những điều mà mình không thể giải thích, nhưng vẫn tin rằng chúng tồn tại không?"

Toby nhìn cô, im lặng một chút, rồi lắc đầu. "Tôi không biết. Trước đây, tôi chỉ tin vào những gì có thể chứng minh được. Nhưng gần đây... có một cảm giác khác lạ, tôi không thể giải thích."

Luna nở một nụ cười nhẹ. "Đó chính là điều tôi muốn nói. Đôi khi, chúng ta phải mở lòng mình ra, tin tưởng vào những điều mà lý trí không thể hiểu được. Thế giới này không chỉ có những gì có thể chạm vào, mà còn có những thứ mà chúng ta phải cảm nhận bằng trái tim."

Toby nhìn vào đôi mắt xanh biếc của Luna, cảm nhận một sự ấm áp dâng lên trong lòng mình. Anh chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ phải học cách mở lòng, nhưng ở bên cô, anh dần nhận ra rằng có những điều chỉ có thể cảm nhận được qua cảm xúc, qua những khoảnh khắc chia sẻ với người khác.

Họ ngồi xuống bờ hồ, yên lặng trong khoảnh khắc, chỉ nghe thấy tiếng gió thổi qua những cành cây, tiếng nước nhẹ nhàng vỗ vào bờ. Luna tiếp tục cất lời, nhưng lần này là một câu chuyện cổ xưa mà cô nghe từ mẹ mình.

"Ngày xưa, có một con chim lạ, với đôi cánh lớn và màu sắc tuyệt đẹp. Chim không bao giờ bay đến những nơi bình thường, mà chỉ đến những nơi mà nó cảm nhận được sự thật. Nó không bay đến những cánh đồng vàng óng ánh hay những đỉnh núi hùng vĩ, mà nó chỉ đến những nơi mà lòng người cần được chữa lành."

Toby lắng nghe câu chuyện của Luna, trong khi bản thân anh cũng đang cảm nhận được điều gì đó kỳ diệu, như thể câu chuyện ấy nói về chính anh và những gì anh đang trải qua. Anh cũng cảm thấy như mình đang tìm kiếm một sự chữa lành, một sự thay đổi trong tâm hồn, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.

Luna quay sang anh, ánh mắt cô dịu dàng, như thể hiểu được những suy nghĩ trong lòng anh. "Toby, anh không cần phải hiểu tất cả ngay lập tức. Đôi khi, điều quan trọng nhất là tin tưởng vào bản thân, mở lòng và để cho những điều kỳ diệu đến với mình."

Toby hít một hơi thật sâu, cảm nhận gió mát lùa qua tóc mình, rồi quay sang nhìn Luna. Anh không thể hiểu hết mọi điều cô nói, nhưng anh bắt đầu tin rằng có những điều không thể lý giải, mà chỉ có thể cảm nhận được bằng trái tim.

"Cảm ơn Luna," Toby thì thầm, ánh mắt anh bối rối nhưng cũng đầy ấm áp. "Tôi nghĩ tôi bắt đầu hiểu rồi."

Luna mỉm cười, ánh mắt cô như một ngôi sao sáng trong đêm tối. "Không cần phải vội vã, Toby. Mọi thứ sẽ đến với anh đúng lúc, khi anh sẵn sàng mở lòng mình."

Và trong khoảnh khắc ấy, Toby cảm nhận được một điều kỳ diệu. Anh không cần phải hiểu hết mọi thứ, không cần phải lý giải tất cả. Tất cả những gì anh cần làm là tin tưởng vào chính mình và vào những gì trái tim đang cảm nhận. Hành trình này, dù còn dài, nhưng giờ đây, anh không còn đơn độc. Anh có Luna - cô gái mộng mơ với trái tim rộng mở, người đã dạy anh rằng đôi khi, chúng ta chỉ cần mở lòng để nhận ra những điều tuyệt vời nhất trong cuộc sống.

Dưới bầu trời xám xịt của Hogwarts, hai người ngồi cạnh nhau, tĩnh lặng nhưng không cô đơn. Bởi trong khoảnh khắc đó, Toby đã mở lòng mình - và thế giới của anh, cùng với Luna, dần dần trở nên sáng lên.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro