Chương 18

Ánh sáng trắng dần dần biến mất khi vết thương được cải thiện Flora ngừng sử dụng câu thần chú một cách khó khăn. Mặc dù bùa chữa trị đã được sử dụng nhưng vết thương của cậu bé vẫn còn tương đối nghiêm trọng, chỉ vận dụng phép thuật thôi đã là một công việc tương đối tốn công sức.

Ngay khi Flora ngừng động tác, một con dao thép đẫm máu đặt ngay lên cổ cô cùng với một chút lực. Trên cổ Flora xuất hiện một vết đỏ, vết đỏ đặc biệt rõ ràng trên làn da trắng như tuyết của cô. Đứa bé gái tăng sức mạnh trên tay bằng một giọng đặc biệt khàn khàn vì thiếu nước lâu ngày: "Chữa khỏi cho cậu ấy ngay lập tức, nếu không tôi giết cô."

Lassia vốn cho rằng đồng bạn của mình không thể cứu chữa được nữa, chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có một cái bánh từ trên trời rơi xuống, gặp một người có khả năng chữa trị mà người này còn tự động chạy đến trước cửa. Khả năng như thế này ở Lưu Tinh Phố thật sự rất hiếm. Người có khả năng này hoặc là được các thế lực lớn chiêu mộ, hoặc là tự mình có chỗ đứng trong các tổ chức mạnh mẽ. Một người như cô ta mà ở một mình thì chẳng khác gì con cừu đi lạc.

Một số suy nghĩ thoáng qua trong đầu nhưng liền bị nó vứt ra sau ngay lập tức. Mặc dù việc cư dân ở đây bị thương là chuyện thường ngày, và phần lớn mọi người đều chết vì vết thương hoặc bệnh tật, khả năng của cô ta rất hữu dụng. Nhưng nếu họ mang theo người này, chắc chắn càng mang lại nhiều rắc rối hơn. Cô ta không biết cảnh giác gì cả, thực lực hình như cũng không mạnh lắm mà khả năng này lại dễ khiến người khác nhắm đến. Với sức mạnh hiện tại của họ, bảo vệ khả năng này là không thể.

Vì vậy...miễn là đồng bạn của nó có thể sống sót, chúng sẽ rời đi ngay sau khi cô ta chữa lành vết thương, nhưng nếu cô ta từ chối... Một tia sáng lạnh lóe lên trong mắt nó, bàn tay cầm dao siết chặt, lúc con dao thép của nó chuẩn bị cắt xuống cảnh cáo, một bàn tay to lớn từ phía sau nó đưa ra túm lấy cổ Lassia một cách hung bạo.

Bàn tay to lớn siết lấy cổ nó càng ngày càng chặt, cảm giác ngột ngạt khiến sắc mặt Lassia vặn vẹo vì đau. Người này là ai! Hắn ta xuất hiện sau lưng nó từ lúc nào? Lẽ nào bọn họ bị theo dõi? Cảm nhận được khí tức đáng sợ từ người sau lưng, mồ hôi lạnh chảy xuống lưng nó, nếu người kia muốn giết nó, nó không đủ sức để chống trả.

"Chậc, chẳng phải tôi đã nhóc đừng xuất hiện sao?" Giọng điệu thiếu kiên nhẫn của Phinks vang lên từ phía sau lưng hai người. Hắn chỉ mới rời đi được có một lúc, thế mà con nhóc chết tiệt này lại vướng vào rắc rối, xem tình hình thì không phải cô ta bị phát hiện mà là cô ta đã tự mình chạy ra. Gân trên trán hắn lại giật giật, Phinks cảm thấy hắn càng ngày càng dễ nóng giận hơn kể từ khi hợp tác với Flora.

Giống như xách một con gà , Phinks dễ dàng nhấc nó ném sang một bên. Hắn quét mắt nhìn đối phương, khinh bỉ nói một câu "không được động đậy" rồi nhấc Flora vẫn đang ngồi xổm trên đất lên, lắc lư cô gái trong không trung vài cái , Phinks nở một nụ cười có thể nói là đáng sợ, "Từ ngày mai, không ở lại một mình nữa. Theo tôi ra ngoài kiếm thức ăn." Không thể lơ là chút nào, cô ấy quá thiếu cảnh giác để cô ở đây không còn an toàn nữa. Tốt hơn là theo hắn ra ngoài kiếm thức ăn, như vậy cô ấy sẽ có nhiều cơ hội luyện tập hơn.

Phinks vậy mà thản nhiên ném thức ăn và nước uống xuống đất khiến Lassia nằm một bên không dám cử động, nó nuốt mấy ngụm nước miếng, đã không ăn không uống mấy ngày, nhìn thấy đồ ăn trong tầm tay, nó rất muốn ăn, nhưng không dám cử động. Người đàn ông này nhấc nó lên rất dễ dàng, dù hắn bảo nó không được di chuyển với giọng điệu có vẻ bình thường nhưng Lassia vẫn thấy được sat sý mạnh mẽ trong lời nói của hắn, nó tin chỉ cần dám cử động, người đàn ông đó nhất định sẽ bẻ cổ nó. Đôi mắt chuyển sang người bạn đồng hành vẫn còn đang bất tỉnh. Cậu ta tuy chưa tỉnh lại nhưng ít nhất vẫn còn sống, vẫn còn sống, ánh mắt nó trở nên kiên định khi nhìn đồng đội, nó chưa thể chết được, ít nhất nó phải...

Ăn thức ăn do Phinks mang về, ngoài việc không thể quen với cuộc sống luôn phải sẵn sàng chiến đấu ở Lưu Tinh Phố , Flora còn không thể quen với thức ăn ở đây. Những ngày qua, đồ cô ăn hoặc là sắp hết hạn hoặc là đã bị bỏ đi. Những thứ cô ăn khá tốt so với người khác rồi, có lúc không tìm được thức ăn, Phinks buộc phải ăn những thứ sắp thối rữa ăn và để lại đồ ăn tốt hơn cho cô. Còn về phần nước uống, hầu như toàn là nước có màu sắc khác nhau, bởi vì ở Lưu Tinh Phố thật sự không dễ tìm được nước sạch.

Vì vậy, đến hôm nay, từ chỗ cực kỳ không thích nghi, cứ bỏ thức ăn vào miệng là nôn ra, cô đã tiến bộ đến mức có thể chịu đựng sự khó chịu và nuốt mọi thứ vào bụng. Tất nhiên, cô sớm biết mình đã bị ngộ độc thực phẩm nên đã lén lút uống một viên thuốc.

Nhai chiếc bánh mì đã quá hạn sử dụng ba ngày. Đây là một món ăn xa xỉ rất khó tìm ở Lưu Tinh Phố. Flora có chút mềm lòng khi thấy cô bé cứ nhìn chằm chằm vào chiếc bánh mì trong tay mình mà không dám động đậy, mặc dù đứa bé này mới đây còn dùng dao đe dọa cô, nhưng có lẽ là vì muốn cứu đồng đội thôi. Hơn nữa, nó mới có bao nhiêu đâu? Nhìn có vẻ còn chưa đến mười tuổi, sống trong hoàn cảnh khó khăn như vậy, Flora không thể không cảm thấy rất thương xót.

Động tác nhai trở nên chậm chạp. Flora lén lút nhìn Phinks, sau đó cúi đầu , lại nhìn lần nữa rồi lại cúi đầu. Phinks bị cô nhìn trộm đến khó chịu, hắn nhét hết đồ ăn vào bụng uống thêm vài ngụm nước, cuối cùng không nhịn được mà mắng Flora: "Nhóc con, nhìn đủ chưa hả?"

Nhanh chóng xua tay, Flora hứa sẽ không nhìn trộm hắn nữa, từ đầu đến cuối cô chẳng sợ Phinks chút nào, chỉ là mỏ chú ấy hơi hỗn chút thôi. Phinks cảm thấy có chút khó chịu khi bị cô nhìn chằm chằm nên hắn một mình đứng dậy đổi tư thế ngồi xuống. Hắn biết cô muốn làm gì. Thấy thông cảm cho hai đứa nhóc đó sao? Ugh, thật không hiểu nỗi người bên ngoài đang nghĩ gì. Ở cái Lưu Tinh Phố này không có chỗ cho cái lòng trắc ẩn xa hoa đó.

Tuy nhiên, hai tên nhóc này... Nếu hắn nhớ không lầm, hai tên nhóc này hẳn là bị người cai trị mới của quận này truy nã, và...

Nhìn Flora đưa cho đứa bé đồ ăn mà hắn vất vả mới tìm được, rồi nhìn cô bị sốc khi đối phương giật đi phần còn lại, khóe miệng hắn nhếch lên một cách buồn cười. Khi họ không để ý, hắn cúi đầu cười ẩn ý hướng về cậu bé bất tỉnh. Những đứa trẻ này, tạm thời để chúng ở lại.

Thật ra Phinks không cần cố ý giữ lại hai đứa trẻ này, hai tên nhóc này tự có ý thức đi theo bọn hắn, một người có thực lực mạnh mẽ, một người có năng lực chữa trị, sự kết hợp này còn gì tuyệt hơn đâu chứ, và cô gái kia có vẻ cảm thông với chúng nên càng dàng lợi dụng họ hơn. Ít nhất còn có một chiếc quạt bảo vệ tốt cho đến khi vết thương của họ bình phục hoàn toàn. Ít nhất còn có một lớp bảo vệ đáng tin cậy cho đến khi vết thương của chúng hoàn toàn hồi phục .

Cậu bé bất tỉnh trước đó đã được Flora từ từ chữa khỏi trong khoảng thời gian này. Flora còn có chút lo lắng rằng Phinks sẽ không cho cô chữa trị cho cậu bé, nhưng kỳ lạ là lần này hắn lại không ngăn cản cô, hắn chỉ nói với vẻ mặt nghiêm túc và giọng điệu nhẹ nhàng rằng đừng để chúng biết về khả năng của cô ngoài khả năng chữa trị.

Mặc dù không biết tại sao Phinks lại muốn cô làm vậy nhưng Flora nghĩ hắn hẳn phải có lý do riêng.Sau đó, mỗi lần ra ngoài tìm thức ăn Phinks đều xách theo Flora, đồng thời Phinks cũng cố tình cho Flora nhiều cơ hội rèn luyện khả năng của mình.

May mắn thay, so với thể chất đáng thất vọng của Flora, độ chính xác của cô vẫn còn hy vọng cải thiện được.Lúc trước, là do Flora không nắm bắt được thời điểm nên cô luôn sử dụng năng lực của mình không đúng mục tiêu. Thường xuyên đối mặt với những cuộc tranh giành thức ăn gần đây, Flora cũng có rất nhiều cơ hội để luyện tập. Có lẽ vì bẩm sinh đã là một phù thủy, ít nhất trong việc sử dụng phép thuật cô đã tiến bộ rất nhanh. Mặc dù thể lực vẫn còn vứt đi, nhưng sau nhiều trận chiến tranh giành thức ăn, sự chính xác của Flora đã có một bước tiến đáng kể, ít nhất là cô không còn mắc lỗi khi sử dụng phép thuật sai đối tượng nữa.

Phinks nói là không sao, ít nhất không còn vô dụng đến mức vô vọng nữa.

Hai đứa trẻ đi theo gần như khỏe mạnh dưới sự chăm sóc cẩn thận của Flora. Phinks cũng không có ý định đuổi chúng đi nhưng hắn cũng không có ý định chăm sóc chúng. Phinks chỉ để hai đứa trẻ đi theo, giữ khoảng cách không quá xa cũng không quá gần, ngược lại, Flora thỉnh thoảng sẽ cho chúng một ít thức ăn và nước uống.

Cũng giống như hôm nay, Flora vừa đi cướp giật, đúng vậy! Giật đồ ăn, cô từ một đứa trẻ ngoan ngoãn, tuân thủ pháp luật trở thành một cô bé hư đi giành giật đồ ăn với người khác. Cô đưa một nửa số thức ăn của mình cho Lassia, nhưng con bé chưa bao giờ nói lời cảm ơn, có vẻ như nó không hề biết ơn về những gì cô đã làm.Nhưng , bất chấp cả điều đó, trong thời gian họ bị thương, cô ấy vẫn cung cấp nước và thức ăn giúp cho hai đứa trẻ có thể tiếp tục sống sót.

Phinks không nói gì, hắn chỉ nhìn tất cả những điều này bằng ánh mắt lạnh lùng. Khoảnh khắc bắt gặp ánh mắt của đứa con trai, khi nó nhếch môi nở nụ cười đắc ý, hắn ngẩng đầu trợn mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro